Trần Bưu tay cầm cái cuốc, đứng chắn trước cửa nhà, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Thiệu Khâm và Giản Tang Du: “Các người là ai? Tại sao lại đuổi theo con gái của tôi làm gì?”
Thiệu Khâm đứng lên trước che chắn cho Giản Tang Du, lạnh lùng nhìn anh ta : “Tôi tới đây tìm con của mình, nó đang ở nhà của anh.”
Mặt Trần Bưu liền biến sắc, vẫn đứng im bất động như cũ: “Con nào, tôi không biết.”
Giản Tang Du nhìn dáng vẻ giả bộ của anh ta, lập tức chất vấn: “Vậy anh có thể cho chúng tôi vào xem một chút không?”
“Sao tôi phải cho mấy người vào nhà tôi?.” Trần Bưu cười nhạt, không thèm để ý tới ánh mắt lạnh lẽo của Thiệu Khâm “Tôi đâu biết hai người là ai.”
Bàn tay xỏ trong túi áo của Thiệu Khâm nắm chặt thành quả đấm, sắc mặt càng âm trầm hơn: “Tôi sẽ hậu tạ cho anh.”
Bây giờ tiền không còn là giấy thông hành dễ dàng nữa. Căn bản là Trần Bưu không tin anh, nhướng mày khinh thường cười lạnh: “Tôi không biết anh đang nói gì cả.”
Ngô Xuân Mai đã bắt đầu cảnh giác theo dõi, những người dân trong thôn nhanh chóng bao vây lấy Thiệu Khâm và Giản Tang Du.
“Mau cút khỏi thôn của chúng tôi, muốn cướp con của tôi sao, thật là nằm mơ giữa ban ngày!”
“Chúng tôi không hoan nghênh các ngươi, đi đi!”
“Các người không đi thì đừng trách chúng tôi không khách sáo đấy!”
Khuôn mặt của mấy người đàn ông càng ngày càng dữ tợn. Ngay cả phụ nữ cũng nhìn chằm chằm vào họ. Giản Tang Du không nghĩ tới bọn họ sẽ phản ứng mạnh mẽ như thế. Ở thế giới loài người văn minh như hiện nay mà còn có một thôn làng như vậy sao?.
Nghĩ tới chuyện có gia đình mua con trai cho thấy tư tưởng phong kiến đã ăn sâu vào họ tới đâu.
Lòng bàn tay của cô toát hết mồ hôi, không biết nên làm thế nào, cũng không thể phân rõ phải trái với họ được.
Thiệu Khâm ôm chặt lấy cô, dùng thân mình che chở cho cô, ánh mắt sắc lạnh nhìn họ: “Các người đang làm chuyện phạm pháp đó.”
Mấy tên trai làng cường tráng nghe vậy cười to nói: “Trời thì cao hoàng đế thì xa, luật pháp ở đây đã được lập lên từ lâu rồi. Thấy không, chúng tôi cũng nghèo như vậy rồi, ai còn quản chúng tôi nữa? Tại sao chúng tôi lại phải nghe theo thứ luật pháp chó má kia?.”
Thiệu Khâm biết những người này thiếu kiến thức pháp luật, có nói nữa cũng vô ích.
Những người dân làng bắt đầu tiến tới, làm bộ muốn ép họ rời đi. Thiệu Khâm vốn muốn đưa Giản Tang Du ra đầu thôn chờ bọn Quan Trì hoãn tới rồi tính tiếp. Dù sao bản lĩnh võ thuật của anh cũng khó một chống bốn. Ai biết hành động của mấy người kia quá mạnh mẽ, nhiều người bắt đầu xô đẩy, có vài người còn bắt đầu ra tay với Giản Tang Du.
Cơn tức giận của Thiệu Khâm bắt đầu bộc phát. Nhìn thấy con trai ở ngay trước mắt nhưng không thể cứu. Điều này làm cho tôn nghêm đàn ông của anh bi sỉ nhục. Cho nên anh bắt lấy một người đàn ông đang cầm cuốc. Gạt chân anh ta khiến cho anh ta ngã sõng soài trên mặt đất, hai tay bắt chéo tay anh ta lại phía sau lưng, đầu gối chống xuống giữ anh ta lại.
Họ không nghĩ tới người đàn ông này lại có hành động nhanh như thế. Khi bọn họ chưa kịp phản ứng thì anh đã ra tay rồi. Họ kinh ngạc cúi nhìn người đàn ông bị anh khống chế đang nằm trên mặt đất.
Thiệu Khâm từ từ ngẩng đầu, dưới ánh mặt trời chói chang anh nheo khóe mắt lại.
Những thôn dân khác nhìn thấy người của mình bị sỉ nhục liền nổi giận. Hai ba người đàn ông bắt đầu tiến lên. Tay chân Thiệu Khâm không tệ, đối phó với ba bốn người không có chiến thuật gì là dư sức. Chỉ có điều đối phương ỷ thế đông người, thật ra thì hoàn toàn không có bản lãnh gì, nên cậy đông hiếp yếu.
Giản Tang Du khẩn trương nhìn bọn người. Những con dao mấy người dân kia cầm lóe lên dưới ánh sáng mặt trời. Nhiều lần bổ vào bờ vai vững chắc của Thiệu Khâm.
Tim cô cũng đập thót lên đến cổ họng.
Đôi chân dài của Thiệu Khâm đá bay con dao trong tay một tên. Sau đó tống cho anh ta một quả đấm.
Trần Bưu cũng bị đánh vài cái. Máu tươi chảy dọc theo sống mũi đến khóe miệng. Những người còn lại nhìn thấy cục diện bế tắc như vậy không chút do dự xông lên, vây quanh Thiệu Khâm.
***
Thiệu Khâm nới lỏng nút áo sơ mi, ánh mắt lạnh hơn. Lúc này Giản Tang Du mới chú ý thấy, không biết cánh tay của anh đã bị thương từ khi nào. Dòng máu đỏ chói mắt quanh co theo cánh tay chảy dọc xuống, cứ nhỏ vào đất từng giọt từng giọt.
Càng lúc càng có nhiều người xông tới. Thiệu Khâm vẫn che chở phía trước cô, vẻ mặt không chút thay đổi.
Giản Tang Du nhìn máu Thiệu Khâm từ từ thấm vào đất bùn, rất nhanh bên chân đã tụ lại thành một vũng máu. Cô nắm chặt quả đấm, xoay người che chở trước Thiệu Khâm.
“Các anh các chị cũng có con, tại sao các người không thể thông cảm cho chúng tôi? Đổi lại nếu như là con của các người biến mất, các người sẽ cảm thấy thế nào? Chúng tôi đi tìm con của mình thì có gì sai.”
Bọn họ dừng lại một chút, không tiến tới nữa nhưng vẫn không hề buông lỏng. Trần Bưu nói: “Tôi mặc kệ tất cả, tôi đã mua nó nuôi nó lâu như vậy, bây giờ nó chính là con của tôi.”
Mặt Thiệu Khâm không chút thay đổi nhìn anh ta: “Anh đã có con gái rồi, còn dùng tiền mua một đứa bé không có quan hệ máu mủ với anh thì có ý nghĩa gì.”
Trần Bưu nhổ ngụm nước bọt pha lẫn máu, lau miệng nói: “Con gái không dùng được. Sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài làm vợ người khác. Không phải cuối cùng tôi lại dâng hết của cải cho con rể sao? Cuối cùng tôi vẫn phải dựa vào ai chăm sóc lúc về già?”
Giản Tang Du bất lực trợn to đôi mắt.
Thiệu Khâm nhíu mày, vô ý liếc thấy Trần Úc đang tròn xoe mắt đứng ở cửa. Trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi và đau thương.
Thôn này vô cùng lạc hậu, tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào tiềm thức. Ai cũng không cảm thấy bất thường, cũng không có ai cố gắng thay đổi điều này. Vận mệnh của cô bé kia đã được định trước, hết cấp 2 đã phải nghỉ học, chưa tới 18 đã bị gả chồng.
Giản Tang Du không thể tin được. Ánh mắt chuyển tới khuôn mặt trắng bệch của Ngô Xuân Mai: “Chị à, chị cũng là phụ nữ, chị cũng xem thường mình như vậy sao?”
Ngô Xuân Mai nhướng mắt, bất lực nhìn Giản Tang Du. Cuối cùng yên lặng lắc đầu. Dù cho cô ta có thấy con gái tốt đẹp thì có tác dụng gì? Ở đây, cô ta không thể phản kháng, con gái sinh ra luôn kém một bậc so với con trai.
Trần Bưu chống mặt đất đứng lên, che bụng đau đớn đứng trước cửa: “Các người đi nhanh đi, chuyện thằng nhóc đó không có gì để thương lượng cả. Đó là do tôi dùng tiền để mua, không ai có thể định đoạt được.”
Lúc này, từ đằng xa không ít người dân chạy tới, đại khái là nghe thấy người mình bị yếu thế nên chạy tới hỗ trợ.
Tình huống lại phát triển theo hướng bất lợi. Giản Tang Du và Thiệu Khâm bị bao vây không tiến lên được. Trần Bưu bắt đầu không sợ hãi, nói thẳng: “Con của các người ở đây rất tốt, tôi không hề bạc đãi nó.”
Gân xanh trên tránThiệu Khâm nổi lên, khi anh không nhịn được muốn tiến lên cho mấy người không hiểu lý lẽ kia mấy đấm thì bất ngờ Giản Tang Du quỳ xuống.
Thiệu Khâm kinh ngạc trợn trừng mắt.
***
Giản Tang Du bi thương nhìn Trần Bưu và Ngô Xuân Mai. Cô đã không chịu được nữa rồi. Nghĩ tới lúc này có lẽ con trai đã nghe thấy tiếng của hai người nhưng lại không thể nhìn thấy họ, chắc nó rất sợ hãi?
Bọn họ đã gần con như vậy rồi, vốn cho là trải qua bao nhiêu vất vả tới thôn này có thể đón con về đoàn tụ. Cả gia đình đã gặp rất nhiều chuyện đau khổ thế, nhưng vẫn không thể nào đoàn viên được.
Nhìn Thiệu Khâm rơi máu xuống chân mình, khiến cho ruột gan cô đau như cắt.
“Các anh các chị, đã 56 ngày rồi nó chưa được nhìn thấy chúng tôi. Nếu như đó là con của hai người, hai người nỡ nhẫn tâm đối xử với nó như thế sao? Chị à, chị cũng là phụ nữ. Chị nghĩ xem lúc mình sinh con đau đớn như thế nào? Nhưng chỉ cần đứa bé sinh ra bình an mạnh khỏe dù có đau tới mấy cũng nhịn được phải không? Lúc tôi sinh nó đau đớn tới hai mươi mấy tiếng. Vì sinh nó mà suýt mất máu chết. . . . . . Tôi đã không thể sinh con nữa. . . . . . Nó chính là sinh mạng của tôi.”
“Từ nhỏ nó đã theo tôi chịu khổ rất nhiều. Bây giờ thật vất vả cả nhà chúng tôi mới có thể đoàn tụ——” Giản Tang Du che mặt, nước mắt rơi đầy lòng bàn tay. Cô nhìn thấy vết máu trên cánh tay Thiệu thì tim giống như bị dao cắt, run giọng nói, “Tại sao hai người không thể thành toàn cho chúng tôi vậy?”
Thiệu Khâm cúi người ôm cô. Đây là lần đầu tiên anh biết lúc cô sinh Mạch Nha đã phải vượt qua biết bao nguy hiểm. Anh biết phụ nữ sinh con rất đau đớn. Nhưng giờ phút này nghe thấy những lời này, anh không khỏi tự trách mình và càng thấy đau lòng hơn.
Hơn nữa giờ phút này nhìn thấy bộ dạng luống cuống mờ mịt này của cô. Người phụ nữ kiêu gạo như Giản Tang Du, lại vì con trai mà quỳ xuống cầu xin người khác, cho thấy cô đã đi tới bước đường cùng.
Giản Tang Du khóc nức nở trong khuỷu tay Thiệu Khâm, cố gắng làm Ngô Xuân Mai cảm động: “Chị à, chị cũng là mẹ là vợ. Tôi và chồng đã phải trải qua rất nhiều thử thách mới có thể đến được với nha. Con trai tôi từ nhỏ đã không có cha. Chúng ta đều có máu có thịt cũng có lương tâm. Sao hai người lại làm khó chúng tôi như vậy, cố chia rẽ cả nhà chúng tôi.”
Ngô Xuân Mai chần chờ nhìn Giản Tang Du. Dù sao cô cũng là phụ nữ, nhìn thấy vậy không khỏi rơi nước mắt vì tình mẫu tử. Hơn nữa nó cũng nhắc cô nhớ tới cảm giác cảm động khi nhìn thấy con gái của mình chào đời. Nhất thời có chút mềm lòng, cẩn thận kéo tay áo Trần Bưu : “Nếu không ——”
Trần Bưu lạnh lùng nhìn cô ta. Ngô Xuân Mai không thể làm gì khác hơn là ấm ức ngậm miệng.
“Ba mẹ.” giọng Mạch Nha phá vỡ cục diện giằng co này. Bóng dáng nho nhỏ bất ngờ chạy tới từ một hướng khác. Nhanh chóng nhào vào trong ngực Giản Tang Du.
Giản Tang Du khiếp sợ nhìn con trai, mừng rỡ sờ khuôn mặt nhỏ bé của nó, giống như đang nằm mơ muốn xác nhận lại sự thật: “Cục cưng?”
Khuôn mặt nhỏ bé của Mạch Nha ngẩng lên cười vui vẻ, đôi mắt sáng long lanh như hai hồ nước nhỏ. Nó nhỏ giọng nói với Thiệu Khâm và Giản Tang Du: “Chị đưa con vòng lối sau thoát ra ngoài.”
Thiệu Khâm ôm chặt con trai và vợ, hôn mạnh lên mặt con một cái, không nhịn được cười nói: “Con trai thật dũng cảm.”
Mạch Nha đưa bàn tay nhỏ bé giúp Giản Tang Du lau nước mắt, bĩu môi nói: “Mẹ đừng khóc, Mạch Nha cũng không khóc, mẹ phải kiên cường.”
Giản Tang Du chỉ biết là ôm chặt lấy con, chôn mặt vào bả vai mềm mại của nó gật đầu, nói khàn khàn: “Ừ.” Lúc trước cô có thể nhẫn lại đi tới đây. Dù đối mặt với sự sống chết vẫn không sợ hãi. Nhưng lúc này được ôm con trong lòng, nước mắt cô lại không kìm được mà tuôn rơi.
Trần Bưu nhìn ba người ôm chặt lấy nhau trước mặt mình, trừng mắt, thét lớn: “Giật lại thằng bé.”
Thiệu Khâm vội vàng bảo vệ Giản Tang Du và con, nắm chặt quả đấm. Có quá nhiều người bao vây xung quanh. Thật ra anh không hề có một chút cơ hội nào. Nhưng dù có phải liều mạng anh cũng phải đưa được vợ con về nhà.
Đúng lúc Thiệu Khâm và mấy người trong thôn bắt đầu đánh nhau, thì một giọng nam trung trầm thấp vang lên bên ngoài đám đông: “Dừng tay cho tôi!”
Đám người từ từ tránh ra, Lưu Đội cùng Quan Trì dắt theo một ông lão đi tới. Thiệu Khâm và Giản Tang Du đều nhận ra, đây chính là người bị thương nặng nhất trong đám dân làng mà bọn họ cứu tối hôm qua. Hôm nay thoạt nhìn tinh thần của ông lão đã tốt hơn. Nghe thấy ông gầm lên một câu kia cũng cho thấy ông lão đã khỏe hơn rất nhiều.
Quan Trì cau mày đi tới bên cạnh Thiệu Khâm, liếc nhìn tay của anh : “Có thể chống đỡ được nữa không?”
Thiệu Khâm khóe miệng nhếch lên: “Xin cảm ơn.”
Ông già kia giống như rất có địa vị trong thôn. Loại thôn lạc hậu như thế luôn luôn do những người đức cao vọng trọng trong thôn làm chủ. Khuôn mặt băng bó của ông nghiêm lại. Đi tới thấp giọng khiển trách Trần Bưu và mấy người gây chuyện trong thôn: “Càng ngày càng giỏi rồi phải không, dám buôn bán người sao? Người không phải là gia súc sao các người dám làm vậy? Không thấy có lỗi với những gì tổ tiên chúng ta dạy rồi hả?”
Trần Bưu và mấy người trong thôn cúi thấp đầu không dám lên tiếng. Ông già lớn tiếng nói: “Tất cả cút hết về nhà cho tôi!”
Thiệu Khâm và Giản Tang Du cảm thấy thật may mắn. Sau khi ông già nói xong, mấy người trong thôn dần tản đi. Hai vợ chồng Trần Bưu và Ngô Xuân Mai cũng không dám thêu dệt chuyện nữa.
Lưu Đội đưa hai vợ chồng lên xe cảnh sát, dưới sự cưỡng chế của ông già, hai vợ chồng kia không dám lên tiếng phản kháng.
Lúc này không khí khẩn trương trong sân mới dịu lại. Dưới đất chỉ còn lại đầy dấu chân, giống như màn kịch vừa rồi chỉ là một trò khôi hài——
Thiệu Khâm liếc nhìn cái thôn lạc hậu này một lần, trong lòng nặng trĩu.
“Đi, ” anh cúi người ôm con trai vào lòng. Khuôn mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười nhợt nhạt. Một tay cầm lấy tay Giản Tang Du thật chặt, mười ngón tay đan vào nhau “Chúng ta về nhà.”
Thiệu Khâm ôm Mạch Nha chuẩn bị lên xe. Mạch Nha ở trong ngực ba vẫn không yên phận nhìn ngó xung quanh. Giống như đang tìm kiếm cái gì đó. Một lát sau, ánh mắt sáng lên: “Ba, ba chờ một chút!”
Thiệu Khâm và Giản Tang Du bất ngờ đứng tại chỗ, nhìn con trai chạy về phía Trần Úc. Thoạt nhìn thân thể gầy ốm Trần Úc như suy dinh dưỡng, khuôn mặt tái xanh lúc này lộ vẻ bối rối khó xử, bàn tay nắm chặt vạt áo.
Mạch Nha chạy tới, đứng trước mặt Trần Úc mỉm cười nói: “Chị, cảm ơn chị, em sẽ không quên chị đâu.”
Trần Úc hé miệng, nhưng không nói gì, cái miệng nhỏ mím lại e lệ cười.
Mạch Nha lưu luyến không rời lên xe cảnh sát, dí mặt sát vào cửa sổ xe nhìn bóng dáng cô đơn của Trần Úc đứng trước căn nhà cũ nát, quần áo trên người cũng rách rưới. . .