Sắc Màu Ấm

Chương 80: Chương 80: Ngoại Truyện 3




Thiệu Khâm sợ sệt nhìn Giản Tang Du, gò má cô xuất hiện một tầng mây hồng. Ngón tay trắng nõn nắm chặt áo sơ mi của anh hơi luống cuống không biết nên làm gì. Có thể thấy rõ được, sau khi cô nhào vào người anh, lại không biết nên làm gì tiếp theo . . . . . .

Thiệu Khâm nhếch khóe miệng cười xấu xa, lười biếng nằm xuống nhìn cô : “Sau khi cởi áo em định làm gì?”

Giản Tang Du cắn môi, sau khi nhảy sấn vào người anh cô càng trở nên khẩn trương hơn.

Thiệu Khâm nhìn cô không nói được lời nào, càng hứng thú hơn: “Bà xã, hành động xé áo lưu manh như vậy không thích hợp với em đâu.”

Giản Tang Du bỗng nhiên quay đầu hung dữ liếc nhìn anh. Ngay sau đó cầm lấy chiếc cà vạt trói hai tay anh lại. Cô nhớ rõ Trình Nam nói còng tay có thể làm gia tăng tình cảm vợ chồng.

Không có còng tay, vậy thì dùng tạm cà vạt cũng được.

Thiệu Khâm ngây người. Tại sao sau khi vợ anh đi gọi điện thoại về, liền biến thành thế này?. . . . . . Anh mờ mịt nuốt nước miếng một cái, khàn giọng nói: “Bà xã, em làm sao vậy?”

Toàn thân Giản Tang Du đỏ rực lên. Bởi vì lúc trước Thiệu Khâm đã xé áo sơ mi của cô, cho nên lúc này trên người cô chỉ còn một chiếc áo choàng tắm, rãnh sâu của bộ ngực như ẩn như hiện đung đưa trước mắt anh.

“Giúp anh.”

Giản Tang Du chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ. Trái tim Thiệu Khâm thiếu chút nổ tung, lắp bắp nói: “Giúp anh, tại sao lại giúp anh?”

Giản Tang Du hờn dỗi nhìn anh, từ từ nằm sấp xuống bộ ngực anh, cúi người xuống đưa lưỡi ra liếm bộ phận đã trở nên cứng rắn của anh: “Giúp anh thoải mái một chút.”

Máu trong người Thiệu Khâm như sôi sục lên, mạch máu hiện rõ ở cổ tay bị cô trói lại, đôi mắt nheo lại: “Bà xã, ngoan, em nhanh tới đây.”

Giản Tang Du mím môi cười, chậm rãi giải thoát cho anh. Cô nắm chặt nó trong lòng bàn tay làm vài động tác khởi động: “Không phải lúc nãy anh nói muốn em làm như vậy sao? Bây giờ lại đổi ý rồi hả?”

Thiệu Khâm nhìn cổ áo tắm của cô càng ngày càng nới lỏng, lộ ra bờ vai cùng bờ ngực bên trái mượt mà không chút che đậy. Đôi mắt anh không ngừng chuyển động.

Trong nháy mắt, mắt anh trở nên đỏ ngầu: “Cưng ơi, nhanh lên một chút.”

Giản Tang Du nghe lời gia tăng tốc độ của tay. Đến lúc anh tiết ra một dòng chất lỏng nóng ấm, cô bỗng nhiên nổi hứng trêu chọc anh. Cô ngồi thẳng lên, đôi mắt nhìn anh lúng liếng.

Thiệu Khâm vung chiếc chăn qua một bên, trơ mắt nhìn cô từ từ cởi bỏ chiếc áo tắm trên người, hai mắt ánh đầy nhục cảm, ngượng ngùng nhìn anh.

Thân thể trắng nõn của cô hoàn toàn phơi bày trước mắt anh. Toàn thân chỉ còn lại một suối tóc dài. Thiệu Khâm gom hết vẻ đẹp của cô vào trong mắt, hầu kết không ngừng chuyển động: “Giản Tang Du, nhanh thả anh ra!”

Thiệu Khâm giống như một con mãnh thú đang tức giận, trong đôi mắt đen như mực bắn đầy ánh sáng muốn chiếm hữu.

Lòng bàn tay Giản Tang Du chống lên đôi chân thon dài của anh, nhẹ nhàng dịch lên phía trước một chút, cặp mông mềm mại không ngừng cọ sát vào hạ bộ của anh.

Thiệu Khâm rên lên một tiếng đau đớn, đáy mắt tràn đầy nhiệt huyết, hận không thể lập tức đặt tiểu yêu tinh không biết sống chết này lên giường để hăng hái. . . . . .

Giản Tang Du nắm chặt cự vật của anh, dưới ánh nhìn ngỡ ngàng của anh, cô từ từ cho vào miệng, càng ngày càng sâu.

Thiệu Khâm hít một hơi thật sâu, u cốc ấm áp thiếu chút nữa làm cho anh bại trận phun trào. Nhất là vùng đất bên trong lại rất ẩm ướt trơn bóng. Thiệu Khâm phát điên vật lộn một hồi, giọng nói trầm thấp, khàn đục: “Bà xã, ngoan, mau cởi trói cho anh, việc còn lại hãy giao cho anh.”

Giản Tang Du không đồng ý. Trước kia mỗi lần cô đều bị Thiệu Khâm lưu manh đùa bỡn. Bây giờ nhìn dáng vẻ muốn ngừng mà không ngừng lại được của anh làm cho tâm tình của cô thật thoải mái.

“Không nên.” Giản Tang Du rút cự vật của anh ra khỏi u cốc của mình, chiếc trán trơn bóng nhíu chặt lại. Cô vẫn chưa thể thích ứng được, cảm thấy vẫn còn đau đớn.

Thiệu Khâm nhìn khóe miệng cô vẫn còn vương chất lỏng trong suốt. Dưới ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, đôi môi cô từ từ rời khỏi bảo vật của mình. Cảnh sắc kia tươi đẹp vô cùng cực, khiến cho anh nghẹn họng, hoàn toàn không biết kế tiếp cô sẽ làm gì để hành hạ anh.

Trước kia anh luôn tưởng tượng tới những trò chơi tình thú của vợ chồng. Nhưng bây giờ, khi thật sự được nếm trải, anh mới thấy đó là cô muốn lấy mạng của anh.

Giản Tang Du chống tay lên nệm, nắm chặt cự vật của anh chậm rãi ngồi xuống. Thiệu Khâm thở gấp, cảm giác như toàn bộ hô hấp của mình đều bị cô hút hết.

Trên gương mặt hồng hào của Giản Tang Du có chút khó chịu. Rất lâu sau cô cũng chưa thể tiếp nhận toàn bộ anh. Cô cầm vào vật xanh tím kia lay động, động tác hơi bối rối. Điều này làm cho cô trông ngây ngô ngốc nghếch một cách đáng yêu

Thiệu Khâm không chỉ có thể cảm thụ cả quá trình, còn trơ mắt nhìn vật mềm mại kia bị tách ra hai bên, từng chút dung nạp mình. Hình ảnh đó làm cho huyết mạch trong người anh căng phồng lên rất kích thích.

Hết lần này tới lần khác Giản Tang Du hít thở không thông, nuốt được một nửa rồi lại buông tay, đứng dậy nhìn anh đầy vẻ tội nghiệp.

Thiệu Khâm nhìn gương mặt đỏ bừng của vợ mình, trong nháy mắt máu trong người đều bị cô rút cạn. Hai tay tăng thêm sức cố thoát khỏi chiếc cà vạt. Tiếng vải bị xé rách làm cho Giản Tang Du ngẩn người ngồi im. Cho đến lúc Thiệu Khâm nhấc hai chân của cô lên cô mới hoàn hồn.

Thiệu Khâm nằm trên cô cười đắc ý: “Việc vất vả như vậy em không làm được đâu, hãy để anh.”

Giản Tang Du thở hào hển, hai mắt xúc động liếc nhìn ngũ quan anh tuấn của anh.

Mồ hôi trên chóp mũi của Thiệu Khâm nhỏ xuống bờ ngực trắng nõn của cô. Thiệu Khâm nắm chặt hông cô tiến vào dũng mãnh.

Giản Tang Du nhắm hai mắt lại muốn trì hoãn cảm giác khó chịu kia, sau đó từ từ mở đôi mắt ướt át ra.

“Thoải mái không?” Thiệu Khâm cười xấu xa , mạnh mẽ tiến vào nơi sâu nhất “Anh sẽ cho em thoải mái hơn.”

Giản Tang Du ngượng ngùng dời tầm mắt đi. Ngay lập tức lại bị Thiệu Khâm mạnh mẽ xoay mặt cô lại đối diện với anh. Anh chuyển động càng ngày càng nhanh và sâu hơn. Hàm răng nhẹ nhàng cắn lên môi cô, rồi hung hăng ngậm đỉnh núi đang run rẩy của cô: “Có tinh thần như vậy thì chúng ta nên làm vài lần.”

Giản Tang Du buồn bực bị anh đè chặt trên nệm một hồi lâu, giọng nói có chút ấm ức. Sau đó Thiệu Khâm giúp cô dọn dẹp một chút, đến lúc anh ôm cô vào giường lại thì trời đã gần chiều.

Đến lúc Giản Tang Du tỉnh lại lần nữa thì đã là nửa đêm. Mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm trần nhà một lúc cô mới kịp tỉnh ra. Chờ tới lúc cô nhích lại gần người đàn ông nằm bên cạnh mới phát hiện anh đang mở to mắt nhìn mình.

“Anh không ngủ sao?”

Giản Tang Du mới vừa tỉnh ngủ, tiếng nói vẫn chưa hồi phục lại như bình thường, bắp đùi vẫn còn run rẩy như trước.

Cánh tay rắn chắc của Thiệu Khâm ôm chặt lấy cô, bàn tay thuận thế vuốt ve cái mông mềm mại của cô: “Tỉnh rồi sao, em giơ chân lên đi.”

Giản Tang Du khóc không ra nước mắt, cho dù muốn sinh con cũng không cần biến thành bộ dạng không biết tiết chế như vậychứ?

“Ông xã.” Giản Tang Du tiến sát vào trong ngực anh, khuôn mặt ủy khuất ngửa lên nhìn anh “Em vẫn còn đau, không làm nữa có được không?”

Thiệu Khâm nhướng mày lẳng lặng nhìn cô, một lát sau cúi người xuống hôn cô. Sau đó bàn tay mò mẫn trước ngực cô, giả bộ ôm lấy cô, làm Giản Tang Du sợ hãi níu chặt lấy cổ anh: “Anh làm gì vậy?”

“Đổi chỗ khác làm em sẽ không bị đau.”

Giản Tang Du bị Thiệu Khâm mạnh mẽ ép mặc áo sơ mi của anh, bên trong cô chỉ mặc một bộ bikini nhỏ. Vừa nhìn cô đã biết Thiệu Khâm muốn làm gì, vừa sợ vừa kinh ngạc: “Anh, anh muốn ra bờ biển sao! Sẽ có người nhìn thấy đó!”

Thiệu Khâm trấn an hôn cô: “Ngoan, chúng ta đang đi hưởng tuần trăng mật, em hãy nghe lời anh.”

Đến bây giờ Giản Tang Du vẫn là không quen nhìn thấy dáng vẻ to gan lớn mật này của Thiệu Khâm. Lần trước ở trong thung lung chắc chắn không có người nhìn thấy nhưng ở bờ biển thì. . . . . Cô vừa nghĩ tới mà tim đã đập loạn lên rồi.

Thiệu Khâm nắm tay cô, nồng nàn nhìn chăm chú vào đôi mắt bối rối của cô: “Cứ thả lỏng đi, chúng ta tới đây là để đền bù mất mát của mấy năm qua. Đừng để ý tới chuyện sinh con, dù có con hay không anh vẫn luôn yêu em.”

Khóe miệng Giản Tang Du khẽ nhếch lên, đặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay ấm áp của anh.

***

Quả nhiên bờ biển không có ai, ở đây đang là mùa hè, gió biển lành lạnh làm hai bàn chân trần của cô lạnh cóng, chưa bao giờ cô có cảm giác sảng khoái như vậy.

Thiệu Khâm nắm chặt bàn tay của Giản Tang Du. Hai người giẫm lên bờ cát mịn không bóng người. Những ánh đèn lấp loáng phía xa như ánh sáng của những con đom đóm. Giản Tang Du nắm chặt cánh tay vững chãi của Thiệu Khâm, đầu tựa vào bờ vai của anh.

Hai người dạo xung quanh một vòng, dù không nói gì, chỉ yên lặng đi cạnh nhau cũng khiến cho họ có cảm giác ấm áp thỏa mãn vô cùng.

Thiệu Khâm ôm lấy cô, bàn tay khô ráo xiết chặt thắt lưng của cô: “Có lạnh không?”

Giản Tang Du lắc đầu, Thiệu Khâm càng ôm chặt cô hơn một chút.

Đi tới trước một khoảng, bỗng nhiên Thiệu Khâm không báo trước, quay đầu lại, ôm lấy mặt cô hôn thật sâu. Giản Tang Du khẽ mở miệng, môi lưỡi quấn quýt cùng anh.

Bàn tay Thiệu Khâm trực tiếp tiến vào trong vạt áo của cô. Anh nương theo đường nét cơ thể di chuyển tới bắp đùi của cô. Cảm giác cô đang co rúm lại. mỗi lần anh chạm vào, nó lại tự động co rút.

“Tách chân ra một chút.” Thiệu Khâm với giọng nói quyến rũ nắm chặt cặp mông mềm mại của cô, ngậm vành tai cô, ngón tay thon dài vén chiếc quần bikini tam giác ra để lộ lối vào u cốc.

Khe hẹp ẩm ướt trơn bóng, hai cánh hoa nhỏ bé sưng mọng .

Đó là dấu vết cho thấy cô vừa thừa nhận anh. Thiệu Khâm không khỏi có chút chần chừ, càng xiết chặt cô vào người mình, ma sát liên hồi bộ phận nam tính của mình vào chân cô: “Chỉ làm một lần thôi, anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”

Giản Tang Du ngoan ngoãn đồng ý, ôm cổ anh chủ động hôn lên hầu kết của anh.

Thiệu Khâm mang theo cô từ chìm xuống làn nước, mùi gió biển ướt mặn vây quanh hai người. Do cô không biết bơi nên theo bản năng cứ túm chặt lấy anh, một tay Thiệu Khâm siết chặt lấy eo của cô, một tay di chuyển dọc chiếc áo sơ mi ướt thẫm vuốt ve bờ ngực của cô.

Thiệu Khâm ‘nhiệt tình’ khai thác ở nơi mềm mại của cô. Bởi vì ở trong nước khiến nó nhanh chóng trở nên trơn trượt, phát ra những âm thanh tình ái. Trong sự yên tĩnh của trời đêm càng làm cho người ta đỏ mặt tim đập nhanh hơn.

Thiệu Khâm biết cô đối với chuyện này chưa thể buông lỏng được. Bàn tay anh xoa nắn bộ ngực của cô cách lớp áo sơ mi, nâng chúng lên há mồm ngậm vào.

Lúc chiều hai quả anh đào nhỏ đã bị anh thô bạo nắn bóp, nên giờ trở nên nhạy cảm vô cùng. Anh mới chỉ chạm nhẹ vào mà Giản Tang Du đã rên rĩ ra tiếng.

Cả người Giản Tang Du mềm nhũn ôm chặt lấy anh, lông mi không ngừng run run : “Thiệu Khâm.”

“Ừ?”

Thiệu Khâm cảm giác cô đang chủ động nghênh hợp với anh, thậm chí càng ngày cô càng hút chặt lấy anh.

Trong bóng tối Giản Tang Du càng xấu hổ hơn, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: “Em khó chịu.”

Thiệu Khâm cắn cắn môi dưới của cô : “Có muốn anh giúp em hết khó chịu không?.”

Tiếp theo lời nói của anh, cự vật cứng rắn theo dòng nước rất nhanh đi vào, Giản Tang Du nhạy cảm co rút lại .

Thiệu Khâm cũng rất hưởng thụ, thân thể trong dòng nước cuốn, bị nụ hoa kia bao lại chật nít, mơ hồ còn có thể cảm giác được cô đang thoải mái len lén đón nhận mình.

Giản Tang Du chôn mặt vào bộ ngực của anh , những tiếng va chạm làm cho cô không dám ngẩng đầu lên.

Thiệu Khâm vô liêm sỉ trêu chọc bên tai cô. Giản Tang Du thất thần không nói lời nào. Thiệu Khâm nâng thân thể của cô lên hai bước, sức nước làm trung hoa lực cản, anh va chạm càng thêm không trở ngại. Đầu ngón tay Giản Tang Du bấu chặt vào khuỷu tay của anh, không ngừng thở dốc.

“Sao vậy?” Thiệu Khâm rút ra, trì hoãn, ác liệt rêu chọc cô. Giản Tang Du đang ngập chìm trong khoái cảm, đập vào sống lưng anh, “Anh cố ý muốn làm xấu mặt em.”

Thiệu Khâm bật cười, sức lực cũng nhẹ nhàng hơn, tần suất chậm dần: “Nói nhảm, rõ ràng là anh muốn đưa em đạt tới cao trào.”

Giản Tang Du quả thật không có cách nào đọ sự lưu manh với anh. Cắn răng không dám lên tiếng. Hết lần này tới lần khác, lần sau càng mạnh mẽ hơn lần trước, tiếng va chạm trong nước khiến cô càng đắm say hơn…

Toàn thân Giản Tang Du trở nên đỏ rực, nhưng khoái cảm trong thân thể lại càng lớn hơn. Nhiều lần đầu óc cô bị anh làm cho trống rỗng, giống như những cơn sóng đánh vào bờ cát mịn trải dài, thoải mái tới mức không thể hít thở được.

Từ trước đến giờ thể lực của Thiệu Khâm vẫn rất tốt, còn Giản Tang Du đã trở nên mềm nhũn. Cuối cùng cô phải nhỏ giọng van xin, ghé vào lỗ tai anh nói những lời đáng xấu hổ mới được anh miễn cưỡng tha cho sau khi anh đã phát tiết hết.

Anh ôm lấy thân thể mịn màng của cô, những nụ hôn nóng bỏng không ngừng hôn lên da thịt của cô.

***

Chủ đích thật sự của Thiệu Khâm là muốn mang Giản Tang Du tới hưởng tuần trăng mật. Dù lúc đầu anh nói là muốn sinh con, nhưng quan trọng hơn là để cô vui vẻ, quên đi qúa khứ u buồn. Đối với việc hai người thật sự vất vả lắm mới có thể ở chung thì đây là cơ hội hâm nóng lại tình cảm của hai người.

Thiệu Khâm vốn muốn nói với cô, dù không có con cũng không sao, anh chỉ muốn đền bù cho Giản Tang Du. Bởi vì lúc cô còn rất trẻ, anh đã không thể giúp gì. Lúc cô mang thai Mạch Nha, anh cũng không thể bầu bạn bên cạnh cô.

Điều này vẫn luôn làm cho Thiệu Khâm tiếc nuối vô cùng.

Nhưng Giản Tang Du vẫn hi vọng sẽ có thêm một đứa con. Không phải vì muốn bù đắp cho Thiệu Khâm, mà cô muốn làm cho tình cảm của hai người càng bền chặt hơn, khiến cho gia đình đơn sơ của mình có thể hoàn hảo hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.