Jessie đã chết.
Họ không để cho anh gặp cô, và anh rất muốn được gặp cô, vì cho đến khi anh chính mắt nhìn thấy sự thật, Webb không thể thực sự tin điều đó. Anh cảm thấy mất phương hướng, không thể sắp xếp suy nghĩ hay cảm giác vì có quá nhiều mâu thuẫn. Khi Jessie thét vào mặt anh là cô muốn ly hôn, anh đã chẳng cảm thấy gì ngoài sự nhẹ nhõm ở triển vọng thoát khỏi cô, nhưng ... chết ư? Jessie ư? Jessie hư hỏng, rực rỡ, sôi nổi ư? Anh không thể hình dung nổi một ngày trong đời anh mà không có Jessie ở đó. Họ đã cùng nhau lớn lên, là anh em bà con xa và bạn bè thời thơ ấu, sau đó cơn sốt của tuổi dậy thì và sự đam mê của tình dục đã khóa chặt họ với nhau trong những trò chơi thống trị bất tận. Kết hôn với cô đã từng là một sai lầm, nhưng cú sốc vì mất cô lại đang làm anh tê dại. Nỗi đau buồn và sự nhẹ nhõm đối chọi nhau, giằng xé đau đớn bên trong anh.
Tội lỗi cũng ở đó. Tội lỗi, hơn bất cứ điều gì khác, vì anh chẳng thể thấy nhẹ nhõm chút nào, cho dù trong hai năm qua cô đã cố gắng hết sức để biến cuộc sống của anh trở thành địa ngục, đã phá huỷ mọi cảm xúc mà anh từng có đối với cô trong những cuộc săn tìm không ngớt cho sự sùng bái bợ đỡ mà cô nghĩ cô muốn.
Rồi tội lỗi đối với Roanna.
Anh không nên hôn cô. Cô chỉ mới mười bảy tuổi, khốn kiếp thật, và một cô gái 17 tuổi non nớt. Anh không nên ôm cô vào lòng. Khi cô đột ngột choàng tay quanh cổ anh và hôn anh, anh đáng lẽ phải nhẹ nhàng đẩy cô ra, nhưng anh đã không làm điều đó. Thay vào đó anh đã cảm thấy đôi môi mềm mại, nhút nhát của cô dưới môi anh, và sự ngây thơ của cô làm anh rạo rực. Khỉ thật, anh đã thực sự bị khuấy động khi cảm thấy cặp mông của cô trong lòng anh. Thay vì ngăn cản nụ hôn, anh đã tiến sâu hơn, kiểm soát nó, đẩy lưỡi mình vào miệng cô cho một nụ hôn nhục dục rõ ràng. Anh đã xoay cô trong vòng tay, muốn cảm nhận cặp vú nhỏ, mềm mại tựa vào anh. Nếu Jessie đã không đi vào lúc đó, anh có lẽ đã đặt tay mình trên cặp vú đó và miệng của anh đã ở trên núm vú ngọt ngào cứng như sỏi đó rồi. Roanna cũng đã rạo rực. Anh đã nghĩ cô quá ngây thơ để hiểu là cô đang làm gì, nhưng bây giờ anh nhìn thấy nó theo cách khác. Không có kinh nghiệm không giống như ngây thơ.
Bất kể điều gì anh muốn làm, anh nghi ngờ rằng Roanna sẽ không nâng tay hay nói một lời gì để chặn anh. Anh có thể đã chiếm lấy cô ngay lúc đó trên bàn trong nhà bếp, hay ngồi dạng chân ra trên đùi anh, và cô sẽ để cho anh làm.
Không có gì Roanna sẽ không làm cho anh. Anh biết điều đó. Và đó là ý nghĩ khủng khiếp nhất trong tất cả.
Roanna đã giết chết Jessie ư?
Anh đã quá giận dữ với cả hai người họ, và với mình vì đã để cho chuyện xảy ra. Jessie đã la hét những lời sỉ nhục bẩn thỉu của cô, và đột nhiên anh thấy chán ngấy cô đến mức anh biết đó là kết thúc của cuộc hôn nhân của họ đối với anh. Về phần Roanna - anh không bao giờ nghĩ cô đủ xảo quyệt để tạo ra cái cảnh tượng trong nhà bếp, nhưng khi anh nhìn cô sau lời buộc tội đồi bại của Jessie, anh đã không nhìn thấy vẻ choáng váng trên gương mặt đầy xúc cảm có thể dễ dàng đọc được; anh chỉ nhìn thấy tội lỗi. Có lẽ nó đã gây ra bởi cùng sự mất can đảm mà anh đã cảm thấy, vì họ không nên hôn nhau, nhưng có lẽ ... có lẽ nó còn hơn thế nữa. Trong một thoáng anh cũng đã nhìn thấy một thứ khác: sự căm ghét.
Tất cả bọn họ đều biết Roanna và Jessie không hòa thuận, nhưng anh cũng đã biết khá lâu, đối với Roanna, tình trạng thù địch đã rất cay đắng. Nguyên nhân của nó cũng đã quá rõ ràng; chỉ có kẻ mù ngu ngốc mới có thể đã bỏ lỡ việc nhìn thấy Roanna tôn thờ anh đến mức nào. Anh đã không làm bất cứ điều gì để khuyến khích cô, nhưng anh cũng không ngăn cản cô. Anh thích cô bé ngỗ nghịch đó, và sự tôn sùng không đòi hỏi của cô chắc chắn đã xoa dịu cái tôi của anh, nhất là sau một trong những trận cãi cọ bất tận với Jess. Quỷ quái, anh cho là anh cũng yêu Ro, nhưng không phải theo cách cô muốn; anh yêu cô với sự bực tức thích thú của một người anh, lo lắng về việc cô chán ăn, và anh cảm thấy tội nghiệp cho cô khi cô xấu hổ bởi sự giao tiếp vụng về của mình. Thật không dễ dàng gì đối với cô, mãi mãi bị xem như là một con vịt xấu xí so với con thiên nga xinh đẹp Jessie.
Cô có thể nào đã tin lời đe doạ lố bịch mà Jessie đã làm, về việc tước bỏ quyền thừa kế của anh? Anh thừa biết đó là vô lý, nhưng Roanna có biết không? Cô sẽ làm gì để bảo vệ anh? Cô sẽ đến gặp Jessie, cố lập luận với cô ấy? Theo kinh nghiệm anh biết là lý luận với Jessie chỉ là lãng phí sức lực mà thôi. Cô ta sẽ quay lại trên Roanna như một con gấu trên miếng thịt tươi, thậm chí là nạo vét lên những thứ đáng ghét hơn để nói, những lời đe doạ đồi bại để làm. Roanna có làm một chuyện cực đoan như thế để ngăn cản Jess không? Trước sự kiện trong nhà bếp, anh lẽ ra đã nói là không đời nào, nhưng sau khi anh nhìn thấy cách diễn đạt trên khuôn mặt của Roanna khi Jessie xông vào họ, thì bây giờ anh cũng không còn chắc chắn nữa.
Họ đã nói cô là người phát hiện ra cơ thể của Jessie. Vợ anh đã chết, đã bị giết. Ai đó đã đánh vỡ đầu cô bằng một trong những cái vỉ lò từ lò sưởi trong phòng ngủ của họ. Roanna có làm chuyện đó không? Cô có thể nào là đã cố tình làm chuyện đó? Mọi thứ anh biết về cô đều từ chối không tin, ít ra là cho câu hỏi thứ nhì. Roanna không phải là người có máu lạnh. Nhưng nếu Jessie đã chế nhạo cô, trêu chọc bề ngoài của cô và tình cảm của cô cho anh, ném thêm những lời đe doạ ngu ngốc, có lẽ sau đó cô có thể đã nổi nóng và đánh Jessie.
Anh ngồi một mình trong văn phòng của Booley, đầu gục trong tay khi anh cố sắp xếp những suy nghĩ rối loạn của mình. Rõ ràng anh là nghi can chính. Sau cuộc cãi cọ mà anh và Jess đã có, anh cho đó là điều đó rất hợp lý. Nó làm anh giận dữ muốn đấm vào ai đó, nhưng nó rất hợp lý.
Anh đã không bị bắt giữ, và anh không đặc biệt lo lắng lắm, ít nhất là không phải về chuyện đó. Anh đã không giết chết Jess, cho nên trừ phi có một số chứng cứ đã được tạo ra để chống lại anh, còn thì không thể nào chứng minh được rằng anh đã làm chuyện đó. Anh đang cần ở nhà giải quyết mọi chuyện. Từ cái nhìn thoáng qua mà anh đã có ở nhà, bà cô Lucinda đã bị đánh gục; bà sẽ không thể sắp xếp tang lễ. Và Jess là vợ anh; anh muốn làm điều cuối cùng này cho cô, thương tiếc cô, đau buồn cho cô gái mà cô đã từng là, một người vợ mà anh đã mong đợi. Chuyện giữa họ đã không được như ý, nhưng cô vẫn không đáng bị chết như thế.
Nước mắt làm mắt anh cay xè, nhỏ giọt qua ngón tay của anh. Jess xinh đẹp, Jess bất hạnh. Anh đã muốn cô là một người bạn đồng hành chứ không phải là một ký sinh trùng liên tục đòi hỏi ngày càng nhiều, nhưng bản chất của cô là không thể làm điều đó. Vẫn chưa có đủ tình yêu trên thế giới này để thoả mãn cô, và cuối cùng ngay cả anh cũng đã không muốn thử nữa.
Cô đã ra đi. Anh không thể đưa cô trở về, không thể bảo vệ cô.
Nhưng còn Roanna thì sao?
Cô có giết vợ anh không?
Anh sẽ làm gì bây giờ? Nói với Booley nghi ngờ của anh? Ném Roanna vào đàn sói ư?
Anh không thể làm chuyện đó. Anh không, không thể, tin rằng Roanna đã cố tình giết chết Jessie. Đánh cô, có. Cú đánh thậm chí có thể là để tự vệ, vì Jessie hoàn toàn có khả năng tấn công. Ro chỉ mới 17, vẫn còn ở tuổi vị thành niên; nếu cô bị bắt và bị phán có tội, cô cũng sẽ bị xử nhẹ với tội ác này. Nhưng thậm chí chỉ một tội trạng nhẹ thôi cũng sẽ là bản án tử hình đối với cô. Webb biết chắc chắn như anh đang ngồi ở đó, Roanna sẽ không sống sót nổi dù chỉ là một năm trong trại giam trẻ vị thành niên. Cô quá mỏng manh yếu ớt, quá dễ bị tổn thương. Cô sẽ không ăn uống. Và cô sẽ chết.
Anh nghĩ đến cảnh tượng ở nhà. Anh đã bị đưa ra khỏi nhà trước khi anh đã có thể nói chuyện với bất kỳ ai, cho dù là mẹ anh đã thử. Nhưng những gì anh đã nhìn thấy trong khoảnh khắc ngắn đó đã để lại dấu ấn trong đầu anh: Yvonne, bảo vệ một cách dữ dội, sẵn sàng chiến đấu cho anh, nhưng rồi anh đã không mong đợi điều gì khác từ người mẹ dũng cảm của anh. Bà cô Lucinda, nhìn anh chằm chằm với vẻ đau tê dại; bà cô Gloria và ông chú Harlan trông có vẻ vừa lên án vừa hoảng sợ lại vừa thích thú trong mắt họ. Chắc chắn là họ nghĩ anh có tội, mẹ kiếp họ. Và Roanna, trông nhợt nhạt và tê liệt ở phía bên kia phòng, chẳng hề ngước đầu nhìn anh.
Anh đã sử dụng cả mười năm qua để bảo vệ cô. Nó đã trở thành bản chất thứ nhì đối với anh. Thậm chí ngay bây giờ, khi giận dữ như thế này với cô, anh cũng không thể chống lại bản năng che chắn cho cô. Nếu anh nghĩ cô đã làm chuyện này một cách cố tình, điều đó sẽ khác đi, nhưng anh đã không nghĩ thế. Vì thế anh ngồi ở đây, bảo vệ cô bằng sự im lặng của anh đối với một cô gái đã có lẽ giết vợ anh, và vị đắng của sự lựa chọn tràn đầy trong ruột gan anh.
Cánh cửa văn phòng mở ra sau lưng anh và anh ngồi thẳng dậy, điên cuồng chùi nước mắt còn đọng lại. Booley đi vòng qua bàn và ngồi vào cái ghế da kẽo kẹt, đôi mắt sắc sảo của ông chiếu trên khuôn mặt của Webb, lưu ý dấu vết của những giọt nước mắt. "Tôi xin lỗi về chuyện này nhé, Webb. Tôi biết nó là một cú sốc."
"Phải." Giọng anh gay gắt.
"Tuy nhiên tôi có chuyện phải làm. Cậu đã bị nghe thấy là đã bảo với Jessie rằng cậu sẽ làm bất cứ thứ gì để dứt bỏ cô ấy."
Webb nghĩ cách tốt nhất để đi qua bãi mìn này là nói ra sự thật – đi ngay vào trọng tâm, cho đến điểm mà cách tốt nhất là không nên nói gì cả. "Phải, tôi đã nói thế. Ngay sau khi tôi bảo cô ấy ly hôn. Ý tôi là tôi sẽ đồng ý với bất cứ thỏa thuận nào."
"Thậm chí là từ bỏ Davencourt ư? "
"Davencourt không phải là của tôi để mà từ bỏ, nó là của bà cô Lucinda. Quyết định đó sẽ thuộc về bà."
"Jessie đã doạ là sẽ kêu Lucinda tước quyền thừa kế của cậu khỏi di chúc của bà ấy."
Webb lắc đầu. "Bà cô Lucinda sẽ không làm bất cứ thứ gì như thế chỉ vì chúng tôi ly hôn."
Booley khoanh tay sau đầu ông, đan những ngón tay lại tạo ra một chiếc nôi đỡ lấy đầu ông. Ông nghiên cứu chàng trai trẻ trước mắt mình. Webb to lớn và mạnh khỏe, là một vận động viên bẩm sinh; cậu ta có sức mạnh để đánh nát sọ của Jessie bằng một cú đánh, nhưng sao cậu ta lại làm chuyện đó? Ông đột ngột thay đổi chủ đề. "Jessie đã bắt gặp cậu và Roanna lăng nhăng trong nhà bếp. Muốn kể cho tôi nghe về chuyện đó không? "
Mắt Webb loé lên với vẻ cuồng nộ lạnh lùng, hung dữ mà anh đang cố kiềm chế bên trong. "Tôi chưa bao giờ phản bội Jess cả," anh nói ngay.
"Chưa bao giờ à? " Booley châm chút ít nghi ngờ vào giọng ông. "Vậy thì điều gì Jessie nhìn thấy đã châm ngòi cô ta vậy? "
"Một nụ hôn." Để cho Booley biết cái sự thật không bị che giấu, ở mức mà nó đạt tới.
"Cậu đã hôn Roanna ư? Vì Chúa, Webb, cậu không nghĩ rằng cô ấy còn quá trẻ đối với cậu hay sao? "
"Mẹ kiếp, dĩ nhiên là cô ấy quá trẻ !" Webb cáu kỉnh nói. "Nó không giống như thế."
"Không giống như cái gì? Cậu đang làm vì với cô ấy? "
"Tôi không có gì với cô ấy cả." Không dằn lòng hơn nữa, Webb đứng bật dậy, làm Booley căng thẳng và tự động đặt bàn tay to lớn của ông trên báng súng, nhưng ông thư giãn khi Webb bắt đầu đi tới lui trong văn phòng nhỏ.
"Vậy thì tại sao cậu lại hôn cô ấy? "
"Tôi không có. Là cô ấy hôn tôi." Ban đầu là vậy. Nhưng Booley không cần biết phần còn lại của chuyện đó.
"Tại sao cô ấy lại làm thế ? "
Webb chà tay sau cổ. "Roanna giống như một đứa em gái đối với tôi. Cô ấy đang khó chịu - "
"Tại sao? "
"Bà cô Gloria và ông dượng Harlan đã dọn vào nhà hôm nay. Cô ấy không hoà hợp với bà cô Gloria."
Booley nói làu bàu, như thể ông có thể hiểu được điều đó. "Và cậu đã ... an ủi cô ấy? "
"Chuyện đó, và cố làm cho cô ấy ăn. Nếu cô ấy khó chịu hoặc lo lắng, cô ấy không thể ăn, và tôi lo cho chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô ấy."
"Cậu nghĩ cô ấy - là lời gì nhỉ - bị cái gì đó? Để cho mình chết đói à? "
"Bị biếng ăn. Có lẽ. Tôi không biết. Tôi bảo cô ấy là tôi sẽ nói với bà cô Lucinda và làm những người khác không được quấy nhiễu cô ấy, nếu cô ấy hứa sẽ ăn. Cô ấy đã choàng tay quanh cổ tôi và hôn tôi, Jessie bước vào, và tình hình trở nên hỗn loạn."
"Đó có phải là lần đầu Roanna hôn cậu không?"
"Ngoại trừ những lần hôn vội lên má, thì đúng vậy."
"Vậy thì không có chuyện lãng mạn gì giữa hai người đúng không? "
"Không," Webb cộc lốc nói.
"Tôi nghe nói cô ấy phải lòng cậu. Cô ấy là một thiếu nữ dễ thương như thế, nhiều thanh niên sẽ thấy lôi cuốn."
"Cô ấy dựa dẫm vào tôi rất nhiều, từ khi cha mẹ cô ấy qua đời. Nó không phải là một bí mật lớn gì."
"Jessie ghen với Roanna à? "
"Tôi không biết. Cô ấy không có lý do gì để phải ghen tức cả."
"Ngay cả việc cậu có quan hệ tốt đẹp với Roanna à? Từ những gì tôi nghe được, cậu và Jessie không được thuận thảo lắm. Có lẽ cô ấy ghen tức về điều đó."
"Ông nghe quá nhiều rồi đấy, Booley," Webb nói một cách mệt mỏi. "Jessie không ghen. Cô ấy quăng ra cái tính khí nóng nảy bất cứ khi nào cô không buộc được người khác làm theo ý mình. Cô ấy giận tôi đã đến Nashville sáng nay, và khi cô ấy thấy Roanna hôn tôi, đó chỉ là một cái cớ để nổi điên."
"Cuộc cãi cọ đã chuyển thành bạo lực, đúng không? "
"Tôi đã ném một cái ly và làm bể nó."
"Cậu đã đánh Jessie à? "
"Không."
"Cậu chưa bao giờ đánh cô ấy à? "
"Không," anh ngừng lại, và lắc đầu. "Tôi đã đét mông cô ấy một lần khi cô ấy mười sáu tuổi, nếu chuyện đó đáng quan tâm."
Booley cố nén nụ cười. Bây giờ không phải là lúc để thấy thích thú, nhưng việc Jessie bị đét mông là một chuyện mà ông muốn được nhìn thấy. Bọn trẻ ngày nay, cả con trái lẫn con gái, việc bị trừng trị như vậy sẽ rất có ích đối với bọn chúng. Webb có lẽ lúc đó mới chỉ mười bảy, nhưng cậu ta luôn già dặn hơn so với tuổi của mình.
"Sau đó đã xảy ra chuyện gì? "
"Jessie càng trở nên không thể kiểm soát được. Tôi đã bỏ đi trước khi mọi chuyện có thể vượt ngoài tầm kiểm soát."
"Cậu đã rời khỏi lúc mấy giờ?"
"Khỉ thật, tôi không biết. Tám, tám giờ rưỡi."
"Cậu có quay lại nhà không? "
"Không."
"Cậu đã đi đâu?"
"Tôi lái xe lòng vòng một lúc, đến Florence."
"Có ai biết cậu nhìn thấy cậu không, để họ có thể làm chứng đấy? "
"Tôi không biết."
"Cậu đã làm gì? Chỉ lái xe lòng vòng thôi à? "
"Trong một lúc, như tôi đã nói. Sau đó tôi đến tiệm Waffle Hut trên đường cao tốc Jackson."
"Cậu đến đó lúc mấy giờ? "
"Có lẽ khoảng mười giờ."
"Cậu đã rời khỏi lúc mấy giờ?"
"Sau hai giờ. Tôi không muốn về nhà cho đến khi tôi bình tĩnh lại."
"Vậy là cậu đã ở đó khoảng bốn tiếng đồng hồ ư? Tôi cho là cô hầu bàn sẽ nhớ cậu, đúng không? "
Webb không trả lời. Anh nghĩ là có thể, vì cô ta đã thử gợi chuyện với anh vài lần, nhưng anh đã không có tâm trạng để tán gẫu. Booley sẽ kiểm tra ra, cô hầu bàn sẽ làm nhân chứng cho sự hiện diện của anh, và mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng rồi Booley sẽ bắt đầu nghi ngờ ai? Roanna ư?
"Cậu có thể về rồi," Booley nói sau một phút. "Khỏi đoán là tôi phải bảo cậu ở lại gần nhà. Không được rời khỏi thành phố cho các chuyến đi công tác hoặc bất cứ thứ gì như thế."
Ánh mắt của Webb lạnh lùng và cứng rắn. "Tôi không thể đi công tác khi tôi phải chôn cất vợ mình."
"Ừm, nói đến chuyện đó. Xét theo cách cô ấy chết, cần phải có một cuộc khám nghiệm tử thi. Thông thường chuyện đó chỉ trì hoãn tang lễ một hoặc hai ngày, nhưng đôi khi nó có thể lâu hơn. Tôi sẽ phải nói cho cậu biết." Booley chồm người về phía trước, khuôn mặt có cái cằm nọng của ông nghiêm nghị. "Webb, con trai, tôi sẽ nói thẳng với cậu là tôi không biết chuyện này sẽ ra sao. Chuyện đáng buồn là khi một phụ nữ bị giết chết, thì thường là do chồng hoặc bạn trai của cô ta làm. Bây giờ, cậu chưa bao giờ làm cho tôi có ấn tượng giống với loại người đó, nhưng rồi nhiều kẻ khác cuối cùng đã bị tôi bắt cũng như thế. Tôi phải nghi ngờ cậu, và tôi phải kiểm tra mọi chuyện. Mặt khác, nếu cậu có điều gì nghi ngờ, tôi muốn được nghe chúng. Các gia đình luôn có những uẩn khúc và bí mật của riêng nó. Tại sao à, người nhà của cậu đã chắc chắn rằng Roanna đã giết Jessie, và họ đang đối xử với cô ấy như cô ấy là chất độc hay cái gì đó, cho đến khi tôi bảo họ là tôi không nghĩ cô ấy đã làm chuyện đó."
Booley là một người nhà quê, chất phát, nhưng ông đã ở trong ngành thực thi pháp luật một thời gian dài, và ông biết làm thế nào để đọc được mọi người. Bằng cách của ông, ông sử dụng chiến thuật Columbo đã rất nổi tiếng trên truyền hình, chỉ nói chuyện bình thường và nối những mảnh câu đố lại với nhau. Webb kháng cự lại lời mời để tâm sự với cảnh sát trưởng, thay vào đó anh nói, "Bây giờ tôi có thể đi rồi chứ? "
Booley vẫy bàn tay mập mạp. "Chắc chắn. Nhưng như tôi đã nói, hãy ở gần nhà đấy." Ông nhấc thân hình to lớn của mình ra khỏi ghế. "Có lẽ tôi nên lái xe đưa cậu về. Trời cũng đã sáng, vì thế dù sao thì tôi cũng không thể ngủ."
***
Roanna đang lẩn trốn, không phải là bò trốn dưới đồ đạc hay vùi sâu trong tủ như cách cô hay làm hồi còn nhỏ, tuy nhiên cô đã đưa mình thoát khỏi những hoạt động đau buồn, thầm lặng trong nhà. Cô đã lui đến kệ cửa sổ nơi mà có một lần cô đã xem Webb và Jessie ngồi trên xích đu trong vườn trong khi sau lưng cô những thành viên còn lại trong gia đình đang thảo luận là sẽ làm gì với cô. Cô vẫn còn quấn chặt mình trong tấm chăn mà nhân viên y tế đã đặt quanh vai cô, giữ mép chăn với những ngón tay lạnh cóng, trắng bệch. Cô ngồi theo dõi bình minh đến từ từ, phớt lờ những giọng nói ở phía sau cô, phớt lờ tất cả mọi chuyện.
Cô cố không nghĩ về Jessie, nhưng cho dù cô có cố đến đâu, cô cũng không thể xoá hình ảnh đẫm máu đó ra khỏi tâm trí. Cô không cần phải chủ động nghĩ về nó, nó luôn ở đó, như khung cửa sổ. Cái chết đã thay đổi hình dạng của Jessie đến nỗi lúc đầu Roanna chỉ đứng ở đó, há hốc miệng nhìn cái cơ thể mà không hoàn toàn nhận ra rằng nó là thật, hay thậm chí nhận ra đó là người em họ. Đầu của cô ta bị méo mó một cách kỳ lạ, bị bẹp dí xung quanh một vết thương khổng lồ nơi sọ của cô ta bị bể nát. Cô ta đã bị đặt nằm dài ra một cách vụng về với đầu gục xuống tựa trên kệ lò sưởi.
Roanna đã bật đèn khi cô đi vào phòng, chớp mắt để cố điều chỉnh tầm nhìn của cô, và đi vòng qua ghế xô pha để đến phòng ngủ để đánh thức Jessie và nói chuyện với cô ta. Cô đã gần như vấp phải chân của Jessie, và nhìn chằm chằm trong trạng thái sững sờ yên lặng một hồi lâu trước khi cô nhận ra là cô đang nhìn thấy điều gì và bắt đầu la hét.
Mãi cho đến tận sau đó cô mới nhận ra là cô đang đứng trên tấm thảm đẫm máu và đôi chân trần của cô đã bị nhuộm đỏ. Cô không nhớ chúng đã được rửa sạch như thế nào, nếu cô đã rửa chúng hay người nào khác đã làm.
Cửa sổ phản chiếu khung cảnh sau lưng cô, mọi người đến và đi. Phần còn lại của gia đình đã đến, đi một mình hay có đôi, đặt thêm câu hỏi và tuôn thêm nước mắt nhầm lẫn.
Có cô Sandra, cô của Webb bên phía cha anh, là cháu gái của bà nội. Cô Sandra là một người phụ nữ cao, có mái tóc đen với vẻ ngoài xinh đẹp của người nhà Tallant. Cô chưa bao giờ kết hôn, thay vào đó đã theo đuổi bằng cấp cao hơn về môn vật lý, và bây giờ đang làm việc cho NASA ở Huntsville.
Con gái của bà dì Gloria và chồng dì, Lanette và Greg Spence, đã đến với hai đứa con ở tuổi thanh thiếu niên của họ, Brock và Corliss. Corliss cùng tuổi với Roanna, nhưng họ chưa bao giờ hợp nhau. Ngay khi họ vừa mới đến thì Corliss đã đến chỗ Roanna và thì thầm, "Cô thật sự đứng trong vũng máu của cô ta à? Cô ta trông ra sao? Tôi nghe Mẹ nói với Ba là đầu của cô ta bị đập vỡ toang như trái dưa hấu."
Roanna phớt lờ giọng nói thèm thuồng, dai dẳng, giữ khuôn mặt của cô quay về phía cửa sổ. "Nói cho tôi biết đi !" Corliss năn nỉ.
Một cái nhéo hằn học ở phía sau cánh tay làm mắt Roanna cay xè với nước mắt, nhưng cô nhìn thẳng về phía trước, không chịu thừa nhận cô em họ. Cuối cùng Corliss đã bỏ cuộc và rời khỏi để đi kiếm người khác tra hỏi những chi tiết đầy bạo lực mà cô ta thèm được biết.
Con trai của bà dì Gloria, Baron, sống ở Charlotte; cậu và vợ cậu cùng ba người con sẽ đến sau. Thậm chí không bao gồm họ, đã có 10 thành viên trong gia đình đang tập hợp lại trong phòng khách hoặc quanh bình cà phê trong nhà bếp, với thành viên của nhóm luôn thay đổi khi mọi người di chuyển tới lui.
Dù rằng thi thể của Jessie đã được khiêng đi từ lâu, không ai được phép lên lầu, vì điều tra viên vẫn còn chụp hình và thu thập bằng chứng. Với những cảnh sát và tất cả những viên chức khác, ngôi nhà lớn hiện rất đông người, nhưng Roanna vẫn có thể phớt lờ tất cả bọn họ. Cô cảm thấy rất lạnh ở bên trong, cái ớn lạnh kỳ lạ đã phát tán ra từ các tế bào trong cơ thể của cô và tạo ra một lớp vỏ bảo vệ, giữ cô bên trong và tất cả những người khác ở bên ngoài.
Cảnh sát trưởng đã đưa Webb đi, và cô đã gần như ngạt thở vì tội lỗi của mình. Chuyện này đều là lỗi của cô. Giá mà cô không hôn anh ! Cô đã không cố tình làm chuyện đó, nhưng rồi cô cũng đã không cố tình gây ra bất cứ tình trạng hỗn độn nào.
Anh đã không giết Jessie. Cô biết điều đó. Cô muốn hét vào họ về việc thậm chí đã nghĩ một chuyện rất tồi tệ về anh. Bây giờ đó là tất cả những gì bà dì Gloria và ông dượng Harlan đang nói đến, nó thật đáng ngạc nhiên làm sao, như thể anh đã bị xử tội và kết án. Chỉ một vài giờ trước đây, họ cũng đã tin rằng Roanna là kẻ giết người.
Webb không thể làm những chuyện như thế. Đúng, anh có khả năng giết người; bằng cách nào đó Roanna biết là Webb sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để bảo vệ những người anh yêu, nhưng giết người dưới các hoàn cảnh đó không giống như một vụ giết người. Bất kể Jessie có ác độc như thế nào đi nữa, bất kể điều gì cô ta nói hay dù là cô ta đã tấn công anh bằng que cời lửa hoặc cái gì đó, anh sẽ không gây tổn hại cô ta. Roanna đã từng nhìn thấy anh dịu dàng giúp một ngựa con chào đời, thức suốt đêm với con vật bị ốm, thay phiên với Loyal để dắt con ngựa bị đau suốt mấy giờ liền. Webb chăm sóc những gì là của anh.
Jessie chết không phải là lỗi của cô ta, nhưng là vì Roanna yêu Webb và không thể kiểm soát sự bốc đồng ngu ngốc của cô, nó đã bắt đầu khởi động một chuỗi sự kiện làm Webb bị buộc tội cho cái chết của Jessie. Cô không biết ai đã giết Jessie, suy nghĩ của cô đã không thể nghĩ đến mức đó; cô chỉ biết rằng không phải là Webb. Với mỗi tế bào trong cơ thể, cô biết anh không thể làm chuyện đó, cũng như cô biết chuyện này đều là lỗi của cô và anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.
Khi cảnh sát trưởng Watts đưa Webb đi để chất vấn, Roanna đã tê liệt vì xấu hổ. Cô thậm chí không thể ngước đầu nhìn anh, chắc chắn rằng cô sẽ chẳng nhìn thấy gì ngoài sự hận thù và khinh thường trong mắt anh nếu anh tình cờ nhìn cô, và cô biết rằng cô không thể chịu đựng nỗi điều đó.
Cô chưa bao giờ cảm thấy cô đơn thế này, như thể có một lớp bong bóng vô hình bao bọc xung quanh cô, ngăn chặn bất kỳ người nào đến gần. Cô có thể nghe tiếng bà nội ở sau lưng cô, khẽ khóc, và nghe tiếng bà dì Gloria thì thầm những lời an ủi, nhưng nó hoàn toàn không chạm vào cô. Cô không biết ông dượng Harlan đang ở đâu; cô không quan tâm. Cô sẽ không bao giờ quên cách họ đã buộc tội cô giết chết Jessie, cách mà họ đã tránh né cô như thể cô mang bệnh dịch. Thậm chí khi cảnh sát trưởng Watts nói ông không nghĩ là cô đã làm chuyện đó, không ai trong bọn họ đã đến gần hay nói lời xin lỗi. Thậm chí là ngay cả bà nội cũng vậy, mặc dù là Roanna đã nghe tiếng nói thì thầm "Cảm ơn Chúa" mà bà đã thốt ra khi cảnh sát trưởng nói ông nghĩ là cô vô tội.
Suốt đời cô đã cố hết sức để tìm kiếm sự thương yêu của những người này, muốn được tốt, nhưng cô chưa bao giờ thành công. Không có gì mà cô từng làm có thể sánh được với tiêu chuẩn của gia tộc Davenport và gia tộc Tallants. Cô không đẹp, cô thậm chí không được chỉnh tề. Cô vụng về, bừa bãi, và không may có thói quen trong việc nói những chuyện kinh khủng nhất ở thời gian không phù hợp nhất.
Tận sâu trong tâm khảm, có cái gì đó đã bỏ cuộc. Những người này chưa bao giờ yêu thương cô, sẽ không bao giờ. Chỉ có Webb là quan tâm đến cô, và bây giờ cô cũng đã phá hỏng điều đó. Cô căn bản bị cô độc một mình và điều đó để lại một lỗ trống khổng lồ, đau đớn bên trong. Có cái gì đó rạn vỡ khi biết là nếu cô chỉ cần bước ra khỏi nhà này và không bao giờ trở lại, sẽ không có ai quan tâm đến. Sự tuyệt vọng mà cô đã đối mặt lúc nãy, khi cô nhận ra rằng Webb không yêu thương cô hoặc tin cô, đã trở thành thành sự chấp nhận thầm lặng.
Được rồi, dù là họ không yêu thương cô, không có nghĩa là cô không có tình yêu để trao đi. Cô yêu Webb với mỗi chất xơ trong cơ thể, một điều sẽ không thay đổi dù cho anh có cảm thấy thế nào về cô. Cũng có tình thương đối với bà nội, bất kể ưu đãi hiển nhiên của bà đối với Jessie, vì suy cho cùng bà là người cuối cùng đã nói một cách cứng rắn, "Tất nhiên, Roanna sẽ sống ở đây," làm dịu đi nỗi kinh hoàng của một đứa trẻ bảy tuổi, người đột ngột bị mất mọi thứ. Mặc dù cô thường nhận được sự phê phán hơn là phê chuẩn từ bà, cô vẫn cảm thấy tôn trọng và thương mến bà cụ kiên cường. Cô hy vọng một ngày nào đó cô có thể mạnh mẽ như bà, chứ không phải là một kẻ vụng về, ngu ngốc không ai muốn như cô bây giờ.
Cả hai người mà Roanna yêu thương đã mất người thân yêu của họ. Dù là bản thân cô đã khinh miệt Jessie; bà nội và Webb đã không. Jessie chết không phải là lỗi của cô, nhưng nếu Webb bị buộc tội vì chuyện đó, chắc chắn sẽ là lỗi của cô vì nụ hôn đó. Ai là kẻ thật sự đã giết Jessie sao? Người duy nhất xuất hiện trong đầu cô là người mà cô đã nhìn thấy với Jess hôm qua, nhưng cô không biết hắn là ai và không chắc là bây giờ cô có thể mô tả hắn hay thậm chí nhận biết hắn nếu hắn bước vào cửa. Cô quá sốc đến nỗi cô đã không chú ý nhiều đến khuôn mặt của hắn. Nếu trước kia cô đã quyết định giữ kín những gì cô nhìn thấy, lý do của cô bây giờ lại còn được củng cố hơn. Nếu cảnh sát trưởng Watts khám phá ra là Jessie đã ngoại tình, ông sẽ xem đó như là một động cơ để Webb giết chết cô ta. Không, Roanna quyết định một cách choáng váng, cô sẽ chỉ gây nguy hiểm cho Webb bằng cách nói những gì Jessie đã từng làm.
Kẻ sát nhân sẽ được tự do. Roanna nghĩ về điều đó, nhưng lý do của cô rất đơn giản : nói cho cảnh sát trưởng biết về chuyện đó sẽ không bảo đảm rằng kẻ sát nhân sẽ bị bắt, vì cô không thể mang lại cho ông thêm thông tin nào nữa, và Webb sẽ bị tổn hại. Đối với Roanna, không hề có một chút thắc mắc nào về công lý hay sự thật, và cô thì quá trẻ và ngây thơ trước những mánh khóe của triết lý sống. Điều quan trọng duy nhất là bảo vệ Webb. Đúng hay sai, cô cũng sẽ ngậm miệng lại.
Cô quan sát một chiếc xe của hạt lặng lẽ rẽ vào con đường dẫn vào nhà và dừng lại. Webb và cảnh sát trưởng Watts bước xuống xe và đi vào nhà. Roanna quan sát Webb; ánh mắt của cô bị hút vào anh như thỏi nam châm hút thép. Anh vẫn còn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, và anh trông mệt mỏi, khuôn mặt rắn rỏi của anh hiện lên vẻ mệt mỏi và hàm râu chưa cạo. Ít ra thì anh đã có mặt ở nhà, cô nghĩ, trái tim phập phồng, và anh không bị còng tay. Điều đó có nghĩa là cảnh sát trưởng sẽ không bắt anh.
Khi hai người đàn ông bước đến gần vỉa hè lát gạch, Webb liếc nhìn lên nơi cô đang ngồi trên kệ cửa sổ nhô ra, rất rõ nét bởi ánh sáng ở phía sau cô. Cho dù nó vẫn chưa là ban ngày, Roanna thấy cách khuôn mặt của anh rắn lại, sau đó anh quay mặt đi chỗ khác không nhìn cô.
Cô lắng nghe những tiếng nói bối rối, vụng về của những thành viên trong gia đình ở sau lưng cô khi Webb bước vào nhà. Hầu hết họ đã không nói chuyện với anh, nhưng thay vào đó đã cố gắng làm cho những cuộc đàm thoại của họ nghe có vẻ bình thường. Trong tình huống này, nỗ lực đó thật buồn cười, và họ nghe rất giả tạo. Chỉ có Yvonne và Sandra là vội vã đi về phía anh, và nhào vào vòng tay mạnh mẽ của anh. Phản chiếu trên khung cửa sổ, Roanna nhìn thấy anh cúi đầu xuống họ.
Anh thả họ ra và hướng về cảnh sát trưởng Watts. "Tôi cần đi tắm và cạo râu," anh nói.
"Lúc này trên lầu đã bị phong tỏa," cảnh sát trưởng trả lời.
"Có một phòng tắm bên cạnh nhà bếp. Ông có thể cho người mang cho tôi một ít quần áo sạch sẽ được không? "
"Chắc chắn được." Mọi việc đã được thu xếp, và Webb rời khỏi để đi tắm rửa. Những giọng nói sau lưng cô trở lại nhịp điệu bình thường hơn. Ngắm nhìn họ, Roanna có thể nói cả hai cô Yvonne và cô Sandra đang giận dữ với những người khác.
Rồi đột ngột tầm nhìn trong phòng của cô bị che khuất khi cảnh sát trưởng Watts xuất hiện ngay sau lưng cô. "Roanna, cháu có đủ sức để trả lời vài câu hỏi không? " ông hỏi trong giọng rất dịu dàng dường như không phù hợp với một người thô lỗ, lực lưỡng như ông.
Cô kéo chặt tắm mền hơn và lặng lẽ quay lại.
Bàn tay to lớn của ông đặt trên khuỷu tay cô. "Chúng ta hãy đến một nơi yên tĩnh," ông nói, giúp cô leo xuống từ chỗ ngồi trên cửa sổ. Ông không hoàn toàn cao bằng Webb nhưng bự gấp hai lần. Ông trông như một đô vật, với lồng ngực và bụng dày, và không có chút mỡ ở bụng.
Ông đưa cô vào phòng sách của Webb, đặt cô trên ghế xô pha chứ không ngồi vào một trong những cái ghế bành bọc da lớn, và ngồi xuống cạnh cô.
"Tôi biết rất khó khăn cho cháu nói về chuyện đó, nhưng tôi cần biết đã xảy ra chuyện gì tối qua, và sáng nay."
Cô gật đầu.
"Webb và Jessie đang tranh cãi," Cảnh sát trưởng Watts nói, quan sát cô cẩn thận. "Cháu có biết - "
"Là do lỗi của cháu," Roanna cắt ngang, giọng của cô tẻ ngắt, trống rỗng và the thé kỳ lạ. Đôi mắt nâu của cô, thường khi rất hoạt bát và đầy ánh sáng vàng, bây giờ trông có vẻ buồn bã và kinh hãi. "Cháu đang ở trong nhà bếp cố ăn khi Webb từ Nashville về. Cháu - cháu đã bỏ lỡ bữa ăn. Cháu thấy khó chịu... dù sao chăng nữa, cháu đã h- hôn anh ấy, và Jessie bước vào."
"Cháu đã hôn cậu ấy à? Cậu ấy đã không hôn cháu ư? "
Roanna gật đầu với vẻ khổ sở. Chẳng quan trọng rằng, sau vài giây, Webb đã ôm chặt cô và đáp trả nụ hôn của cô. Cô đã khởi xướng nó.
"Webb có bao giờ hôn cháu không? "
"Vài lần. Hầu hết là anh ấy vò rối tóc cháu."
Môi của cảnh sát trưởng co giật. "Ý tôi là trên miệng đấy."
"Không có."
"Cháu phải lòng cậu ấy phải không, Roanna? "
Cô cứng đờ người, thậm chí hơi thở cũng dừng lại trong ngực. Sau đó cô làm thẳng đôi vai gầy và mang lại cho ông vẻ ngoài tuyệt vọng đến nỗi ông nuốt nước bọt. "Không phải," cô nói với sự chững chạc thật tội nghiệp. "Cháu yêu anh ấy." Cô dừng lại. "Tuy nhiên anh ấy không yêu cháu. Không phải như thế."
"Đó có phải là lý do cháu hôn cậu ta không? "
Cô bắt đầu lắc lư người tới lui, một cử động nhẹ nhưng đầy ý nghĩa khi cô chiến đấu để kiểm soát nỗi đau của mình. "Cháu biết là cháu không nên làm chuyện đó," cô thì thầm. "Cháu đã biết ngay lúc đó. Cháu sẽ không bao giờ làm bất cứ chuyện gì để gây rắc rối cho Webb. Jessie nói cháu đã cố tình làm chuyện đó, nói là cháu biết chị ấy đang đi xuống lầu, nhưng cháu thật sự là không biết. Cháu thề là cháu không biết. Anh ấy đang rất dễ thương với cháu, và đột nhiên cháu không thể kháng cự lại được. Cháu chỉ chộp lấy anh ấy. Anh ấy chưa bao giờ có cơ hội chống trả."
"Jessie đã làm gì? "
"Chị ấy bắt đầu hét vào bọn cháu. Chị ấy gọi cháu bằng những cái tên xấu xí, và cả Webb cũng bị. Chị ấy buộc tội bọn cháu - bác biết đấy. Webb cố nói với chị ấy là nó không giống như thế, nhưng Jessie không bao giờ chịu nghe ai khi chị ấy nổi giận."
Cảnh sát trưởng đặt tay lên tay cô, vỗ nhẹ nó. "Roanna, tôi phải hỏi cháu chuyện này, và tôi muốn cháu nói thật với tôi. Cháu có chắc chắn là không có gì giữa cháu và Webb chứ? Cháu có bao giờ có quan hệ tình dục với cậu ấy không? Đây là một tình huống nghiêm trọng, cháu gái, và không có gì ngoài sự thật có thể giúp được cả."
Cô nhìn ông ngây dại, sau đó khuôn mặt trắng bệch của cô đỏ ửng. "Không !" cô nói lắp bắp, và mặt càng đỏ hơn. "Cháu chưa bao giờ - với bất kỳ ai ! Ý cháu là - "
Ông vỗ nhẹ tay cô lại, khoan dung ngắt câu trả lời lúng túng của cô. "Không cần phải mắc cỡ," ông ân cần nói. "Cháu đang làm chuyện rất thông minh, treo giá cao như thế cho mình."
Roanna khổ sở nghĩ rằng cô không phải là đang treo giá cao cho mình; nếu vào bất kỳ lúc nào Webb khẩy ngón tay về phía cô, cô sẽ chạy đến và để cho anh làm những gì anh muốn làm với cô. Cô còn trong trắng là vì anh không có hứng thú, chứ không phải vì đạo đức của riêng cô.
"Sau đó đã xảy ra chuyện gì? " ông nhắc cô.
"Họ lên lầu, vẫn còn tranh cãi. Hay đúng hơn là, chỉ có Jessie tranh cải. Chị ấy đã hét vào anh ấy, và Webb đang cố làm cho chị ấy bình tĩnh lại, nhưng chị ấy không chịu nghe."
"Cô ta có doạ là sẽ tước quyền thừa kế của cậu ấy khỏi di chúc của Lucinda không? "
Roanna gật đầu. "Nhưng bà nội chỉ trông rất ngạc nhiên. Cháu cảm thấy thật nhẹ nhõm, vì cháu không thể chịu nỗi nếu cháu làm Webb mất Davencourt."
"Cháu có nghe bất cứ chuyện gì bạo lực xảy ra trong phòng của họ không? "
"Có tiếng thủy tinh vỡ, sau đó Webb hét kêu chị ấy cứ ly hôn, và anh ấy bỏ đi."
"Cậu ấy có nói với cô ta là cậu ấy sẽ làm bất cứ thứ gì để dứt bỏ cô ta không? "
"Cháu nghĩ vậy," Roanna trả lời ngay, biết là những người khác có thể đã xác nhận chuyện này. "Cháu không trách anh ấy. Cháu sẽ thêm số tiền cho phép dùng của cháu vào tiền cấp dưỡng của chị ấy, nếu nó sẽ giúp."
Môi của cảnh sát trưởng lại co giật. "Cháu không thích Jessie à? "
Cô lắc đầu. "Chị ấy lúc nào cũng ghét cháu."
"Cháu có ghen với cô ấy không? "
Môi Roanna run rẩy. "Chị ấy đã có Webb. Nhưng cho dù là chị ấy không có, cháu biết rằng anh ấy sẽ không có hứng thứ với c - cháu. Anh ấy chưa bao giờ có hứng thú với cháu cả. Anh ấy đối xử tốt với cháu vì anh ấy cảm thấy tội nghiệp cháu. Sau khi chị ấy đã gây ra vụ náo động ầm ĩ như đêm qua - ý cháu là sau khi cháu đã gây ra - cháu quyết định là cháu có lẽ nên xa nhà đi học đại học như cách mà họ đã muốn cháu làm. Có lẽ sau đó cháu có thể quen được một số bạn bè."
"Cháu có nghe bất cứ tiếng gì từ phòng của họ đêm qua sau khi Webb rời khỏi không? "
Roanna rùng mình, hình ảnh của Jessie như cô đã nhìn thấy lần cuối cùng lóe qua đầu cô. Cô nuốt nhanh. "Cháu không biết. Mọi người đều giận cháu, thậm chí Webb cũng vậy. Cháu rất khó chịu và về phòng của cháu. Nó là ở phía sau nhà."
"Được rồi, bây giờ Roanna, tôi muốn cháu hãy suy nghĩ cẩn thận. Khi cháu đi lên lầu, phòng của họ ở đối diện hành lang trước bên tay trái. Nếu có ánh sáng trong phòng, cháu có thể nhìn thấy qua khe cửa. Tôi đã đích thân kiểm tra. Khi cháu về phòng của cháu, cháu có nhìn về hướng đó không? "
Cô nhớ rất rõ. Cô đã ném một cái nhìn sợ sệt vào cánh cửa phòng của Jessie, sợ rằng cô ta sẽ đùng đùng đi ra như Mụ Phù Thủy Ác Độc trong Phù thủy Xứ Oz, và cô đã cố đi nhẹ nhàng để Jessie không nghe được tiếng chân của cô. Cô gật đầu.
"Đèn có mở không? "
"Có." Cô chắc chắn điều đó, vì mặt khác cô cứ tưởng Jessie đã đi vào phòng ngủ nối liền và vì thế đã không nghe cô.
"Được, bây giờ kể tôi nghe về chuyện sau này, khi cháu nhìn thấy cô ấy. Là lúc mấy giờ? "
"Sau hai giờ. Cháu đã không thể ngủ. Cháu cứ nghĩ tại sao cháu lại gây ra mọi chuyện và gây cho Webb quá nhiều rắc rối."
"Cháu thức suốt toàn bộ thời gian đó à? " cảnh sát trưởng hỏi gay gắt. "Cháu có nghe được gì không? "
Cô lắc đầu. "Cháu đã nói rồi, phòng ngủ của cháu ở phía sau nhà, cách xa tất cả những người khác. Nó thật yên tĩnh ở sau đó. Đó là lý do tại sao cháu thích nó."
"Cháu có thể nói khi những người khác lên phòng không? "
"Cháu nghe tiếng bà dì Gloria trong hành lang khoảng chín giờ ba mươi, nhưng phòng cháu đang đóng và cháu không thể nghe những gì bà nói."
"Harlan nói rằng ông ta bắt đầu theo dõi bộ phim khoảng tám giờ. Nó lẽ ra sẽ kết thúc vào lúc chín giờ ba mươi."
"Có lẽ ông ấy xem trong phòng của họ. Cháu biết họ có một cái tivi trong phòng, vì bà nội có cho người nối dây cho họ trước khi họ chuyển đến."
Ông rút cuốn sổ tay ra và ghi một vài chữ, sau đó nói, "Được rồi, chúng ta hãy trở lại khi cháu đi đến phòng của Jessie sáng nay. Lúc đó có ánh đèn không? "
"Không. Cháu đã bật nó lên khi cháu đi vào. Cháu nghĩ Jessie đã lên giường, và cháu đang vào đó để đánh thức chị ấy để cháu có thể nói chuyện với chị ấy. Ánh đèn làm chói mắt, và cháu không thể nhìn được rõ trong vài phút, và cháu - cháu vấp ngã trên c- chị ấy."
Cô rùng mình lại và bắt đầu run rẩy. Màu sắc trên mặt cô lúc nãy rời khỏi khuôn mặt của cô, làm mặt cô lại trắng bệch.
"Sao cháu lại muốn nói chuyện với cô ấy? "
"Cháu định nói với chị ấy rằng đó không phải lỗi của Webb, anh ấy đã không làm chuyện gì có lỗi. Đó đúng là cháu - ngu ngốc, như mọi khi," cô nói một cách nhạt nhẽo. "Cháu chưa bao giờ có ý định gây ra rắc rối cho anh ấy."
"Sao không đợi cho đến sáng? "
"Vì cháu muốn sửa chửa chuyện đó trước đó."
"Vậy thì tại sao cháu lại không nói chuyện với cô ấy trước khi cháu đi ngủ? "
"Cháu là một kẻ hèn nhát." Cô mang lại cho ông vẻ ngoài hổ thẹn. "Bác không biết Jessie hung dữ đến mức nào đâu."
"Tôi không nghĩ cháu là kẻ hèn nhát, cưng ạ. Phải có can đảm mới nói ra lỗi của mình. Nhiều người lớn không bao giờ học được cách để làm chuyện đó."
Cô lại bắt đầu lắc lư người, và trông lại kinh hãi. "Cháu không muốn bất cứ thứ gì tệ hại xảy đến với Jessie, không tệ hại như thế. Cháu sẽ cười nếu tóc của chị ấy bị xoã xuống hay chuyện gì đó. Nhưng khi cháu thấy đầu của chị ấy.... và máu ...thậm chí lúc ban đầu cháu cũng không nhận ra chị ấy. Chị ấy lúc nào cũng rất xinh đẹp."
Giọng cô nhỏ dần, và Booley im lặng ngồi bên cạnh cô, nghiền ngẫm suy nghĩ. Roanna đã nói cô đã bật đèn. Nắm cửa và công tắc đèn đã được lau hết dấu vân tay, vì thế dấu tay của cô sẽ ở trên một công tắc nào đó, chuyện đó rất dễ kiểm tra. Nếu ánh đèn đã được mở khi cô về phòng, và đã tắt khi cô đến nói chuyện với Jessie, vậy có nghĩa một là Jessie đã tắt đèn sau khi Webb rời khỏi, hay có người nào khác làm. Dù sao đi nữa, Jessie còn sống khi Webb rời khỏi nhà.
Điều đó không có nghĩa là cậu ta không thể quay về sau đó và đi lên từ cầu thang bên ngoài. Tuy nhiên, nếu chứng cớ ngoại phạm của cậu ta ở Waffle Hut được kiểm tra thì có nghĩa là họ có thể không có đủ chứng cớ gián tiếp để khởi tố cậu ta. Khỉ thật, không có động cơ nữa. Cậu ta không có quan hệ với Roanna, dù sao thì lúc đầu Booley đã không tin nhiều vào giả thuyết đó. Nó chẳng qua chỉ là đoán mò, thế thôi. Sự việc chính xác là, Webb và Jessie đã tranh luận về một chuyện mà Roanna nói là lỗi của con bé trong khi hoàn toàn lại là bào chữa cho Webb. Jessie đã đe doạ cậu ta là sẽ bị mất Davencourt, nhưng không có ai tin cô ta, vì thế nó không được tính đến. Trong lúc giận dữ, Webb đã hét lên bảo cô ta ly hôn, và rời khỏi nhà. Lúc đó Jessie còn sống, theo như lời khai của Roanna và ước tính của điều tra viên về thời gian tử vong, dựa vào độ cứng và nhiệt độ của tử thi. Họ không phải là đang nói về một khoảng cách lớn ở đây, không có gì là không thể lái xe trong khoảng mười lăm hay hai mươi phút, vì vậy nó vẫn còn trong khả năng cho phép là cậu ta có thể đã quay về, đánh vỡ đầu của cô ta, rồi bình tĩnh lái xe quay lại Waffle Hut để thiết lập chứng cớ ngoại phạm, nhưng tỷ lệ thuyết phục bất cứ bồi thẩm đoàn nào về chuyện đó rất là mong manh. Mẹ kiếp, tỉ lệ thuyết phục công tố viên của hạt khởi tố dựa trên cơ sở đó thậm chí còn mong manh hơn.
Ai đó đã giết Jessie Tallant. Không phải là Roanna. Cô gái đã lộ rõ sự đau đớn và dễ bị tổn thương, ông nghi ngờ cô không biết làm thế nào để nói dối. Hơn nữa, ông sẽ đánh cuộc là cô không có đủ sức để nhặt lên cái vỉ lò đó, là một trong những cái nặng nhất mà ông từng thấy, được chế tạo đặt biệt cho những cái lò sưởi quá khổ ở Davencourt. Ai đó mạnh mẽ đã giết Jessie, chỉ có thể là một người đàn ông. Hai người đàn ông khác ở Davencourt, Harlan Ames và người làm việc trong chuồng ngựa, Loyal Wise, không có động cơ.
Vì vậy, kẻ giết người một là Webb - và trừ phi Webb thú tội, còn không thì Booley biết là không có cách nào để chứng minh điều đó - hoặc là một người lạ. Không hề thấy dấu hiệu bị nậy cửa vào nhà, nhưng trước sự kinh ngạc của ông, ông đã phát hiện ra là không có người nào ở đây khóa cửa ban công của họ, vì vậy nậy cửa là điều không cần thiết. Cũng không có bất cứ thứ gì bị đánh cắp, điều mà lẽ ra sẽ đưa ra cho họ động cơ cướp bóc. Thực tế rõ ràng là, Jessie đã chết một cách vô cớ như ông có thể nói, và rất khó để làm dính tội mưu sát mà không đưa cho bồi thẩm đoàn một động cơ có thể tin được.
Đây là một vụ giết người sẽ không thể phá án. Ông có thể cảm thấy nó tận trong xương tủy, và nó làm ông kinh tởm. Ông không thích những kẻ phạm pháp trốn thoát chỉ vì ăn cắp một gói kẹo cao su, nói gì đến việc giết người. Mặc dù Jessie rõ ràng là một con chó cái động cỡn, nhưng cô ta cũng không đáng bị đập nát đầu như vậy.
Hừm, ông sẽ cố. Ông sẽ kiểm tra mọi góc cạnh, kiểm tra chứng cớ ngoại phạm của Webb, và đưa những gì ông có cho Simmons, nhưng ông biết công tố viên sẽ nói họ không thể khởi tố vụ án được.
Ông thở dài, đứng lên, và nhìn xuống cơ thể nhỏ đáng thương vẫn còn ngồi trên ghế sô pha, và ông bước đến để an ủi cô. "Tôi không nghĩ cháu có lòng tin với chính mình, cưng ạ. Cháu không ngu ngốc, và cháu không phải là kẻ hèn nhát. Cháu là một cô gái thông minh, dễ thương và tôi rất thích cháu."
Cô không trả lời, và ông tự hỏi không biết cô có thậm chí nghe ông nói không. Cô đã trải qua rất nhiều chuyện trong mười hai tiếng đồng hồ qua, thật đáng ngạc nhiên là cô đã không gục ngã vì sự căng thẳng. Ông vỗ nhẹ vai cô và lặng lẽ rời khỏi phòng, để cô một mình với những hối hận, và những hình ảnh về cơn ác mộng của mình.