Giờ thì Nhiễm Thanh Hoàn thật sự ngớ ra, gã hơi chần chừ, cố hết sức để vẻ mặt mình trông vô tội: “Ta đã làm gì?”
Ánh mắt Trịnh Việt cơ hồ bùng ra lửa, hắn chậm rãi giở lá thư ra trước mặt Nhiễm Thanh Hoàn, bàn tay thuôn thuôn hơi run run, trên thư tín đen sì có một dòng chữ màu đỏ: sự bại, được Nghê Cúc Trấn Quốc tướng quân Tây Nhung cứu.
Nhiễm Thanh Hoàn âm thầm kêu khổ, nhanh chóng nhớ lại một loạt an bài trước sau, hoàn toàn không nghĩ ra có chứng cứ nào chỉ vào mình, sao sự việc bại lộ nhanh vậy – chỉ dựa vào một dòng chữ, làm sao hắn có thể biết kẻ xúi bẩy sau màn là mình?
Nhiễm Thanh Hoàn quyết định giả ngu đến cùng, thà chết không nhận: “Sự gì bại? Nghê Cúc thì liên quan gì đến ta?”
Sự tình là thế này – ngày hai mươi ba tháng Chạp.
“Tướng gia tìm Hoàn Nhi ạ?”
Lúc bị gọi vào thư phòng, trong lòng Hoàn Nhi ít nhiều hơi thấp thỏm, chủ tử mấy ngày qua không về dáng vẻ tùy tiện, nhưng ngay cả Trịnh quản gia giàu kinh nghiệm nhất cũng không nhìn thấu cái người vẻ mặt thờ ơ này, gã tựa hồ chẳng quan tâm chuyện gì, thế nhưng cái gì cũng biết-
Nhiễm Thanh Hoàn đang lơ đãng lật một quyển phong cảnh chí về Cẩm Dương truyền lưu trên phố chợ, hơi nhíu mày, không biết băn khoăn điều gì, chén trà trong tay đã nguội, không còn bốc hơi nóng, hình như đã ngồi đó rất lâu rồi. Nghe thấy âm thanh, gã ngẩng đầu cười cười, chỉ một cái ghế bên cạnh: “Ngồi đi.”
Hoàn Nhi hơi do dự, biết tính chủ tử nhà mình, theo lời ngồi xuống, cúi đầu mân mê chéo áo.
Nhiễm Thanh Hoàn hơi oan ức: “Hoàn Nhi, sao mỗi lần nói chuyện với ta ngươi đều căng thẳng vậy, ta đáng sợ lắm à?”
“A, nô tỳ… nô tỳ…” Hoàn Nhi lại đỏ mặt, đôi tay nhỏ bé xoắn chéo áo nhăn nhúm lại thành một cục.
Nhiễm Thanh Hoàn không nhịn được lắc đầu, lắc nhẹ trà nguội trong chén: “Cho nên ta thật sự không nghĩ ra, tại sao ngươi sẽ là đinh Lý Mạc Bạch cắm trong cung-” Gã thản nhiên nhìn nữ hài, không hề hăm dọa, lại khiến người bị nhìn muốn trốn đi, “Hơn nữa đến nay vẫn chưa bị Cẩm Dương vương tuyên bố nhìn rõ mọi việc phát hiện.”
Không thua gì sấm đánh giữa trời quang.
Mặt Hoàn Nhi lập tức trắng bệch, mất sạch huyết sắc.
Nhiễm Thanh Hoàn sờ sờ mũi, nhìn Hoàn Nhi kinh hãi đến mặt cắt không còn chút máu, hơi xấu hổ. Bức một tiểu nữ hài thuần khiết đến mức này, thực sự không phải là hành động của một quý ông, nhưng trước mắt cũng chẳng còn biện pháp nào khác, gã ho nhẹ một tiếng: “Ta hiện tại có thể nghĩ đến chính là Lý Mạc Bạch trước khi sự việc xảy ra, do vài nguyên nhân nào đó, đột nhiên cắt đứt toàn bộ liên hệ với ngươi. Đợt trước, ta đã tra qua về những người bị liên lụy trong vụ án Lý Mạc Bạch, phát hiện một lỗ hổng.”
Môi Hoàn Nhi hơi run run mím lại: “Lỗ, lỗ hổng gì?”
“Về một bản ngụy chỉ lấy danh nghĩa cửu thái phi, nhưng trong những người đó tựa hồ không một ai có cơ hội lấy được ấn của cửu thái phi.” Chuyện ngụy chỉ là Lý Mạc Bạch chính miệng cho gã biết, chắc cũng do nhất thời mau miệng, nhục thể đã không còn, nỗi lòng thả lỏng. Nếu cả Trịnh Việt cũng không biết về sự tồn tại của Hoàn Nhi, vậy phải là một nguyên nhân – chỉ có Lý Mạc Bạch tự mình tiếp xúc với tiểu cô nương này, hơn nữa cố hết sức tiêu hủy mọi thứ liên quan đến nàng. Nhìn Hoàn Nhi lê hoa đới vũ, kỳ thực Nhiễm Thanh Hoàn rất lý giải suy nghĩ muốn bảo vệ nàng của Lý Mạc Bạch.
“Mà thời điểm đó, ta phát hiện thị nữ trong tẩm cung cửu thái phi lúc ấy, có một người ta biết, hơn nữa người này năm lần bảy lượt muốn gợi sự chú ý của ta với Trăn mỹ nhân, cũng chính là công chúa Tinh Tinh.”
“Nô tỳ không có…”
“Ngày đó ngươi đem chữ trong bánh cho ta xem, bảo với ta có lẽ Trăn mỹ nhân có việc muốn truyền tin tức gì cho ta,” Nhiễm Thanh Hoàn cau mày uống một hớp trà nguội, “Ta biết chuyện bên trong có chữ, nhưng để không rước lấy phiền toái, vẫn không để ý tới, hơn nữa vì sợ có kẻ để ý nhìn ra, mỗi lần nàng tặng quà ta đều cố ý chia cho mọi người, mỗi người chỉ có thể lấy được hai miếng. Dân gian các nơi đều có phong tục viết vài lời may mắn trên món bánh cầu kỳ, trong tình huống bình thường dù người ta nhìn thấy chữ cũng chẳng để ý lắm – Hoàn Nhi, làm sao ngươi có thể từ một chữ phân tích ra nàng có tin tức gì muốn gửi cho ta? Tướng phủ chính là nơi an toàn nhất trong ánh đèn, cũng khó trách ngươi có thể liên lạc với nàng.”
“Em…” Hoàn Nhi sắp khóc, thân thể gầy gò run rẩy như lá rụng mùa thu, “Em…”
Nhiễm Thanh Hoàn thở dài, đi tới lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho nàng, vỗ nhẹ bả vai nàng: “Đừng sợ, ta đã nói ra những lời này, thì sẽ không làm gì ngươi, cũng sẽ không nói với người khác – Linh Khanh y thủy chung là bằng hữu của ta, song mỗi người vì chủ riêng, dù đối đầu với nhau cũng là chuyện bất đắc dĩ, ta chưa từng trách y.”
Hoàn Nhi khóc không thành tiếng: “Em không biết…”
Nhiễm Thanh Hoàn ôn nhu nói: “Y vào thời điểm cuối cùng hủy đi mọi thứ liên quan đến ngươi, tất nhiên là không muốn liên lụy ngươi, ngươi phải quý trọng sự khổ tâm này, Hoàn Nhi, những việc này không thích hợp với ngươi.”
“Mạc Bạch điện hạ có ân với em… em không thể… em không thể…”
“Thật là một nha đầu ngốc, ôi nào, đừng cắn môi nữa, cắn chảy máu rồi – ngươi làm vậy không phải giúp nàng, mà là hại nàng, hiểu không?”
Hoàn Nhi khóc thút thít, mở to hai mắt nhìn Nhiễm Thanh Hoàn.
“Công chúa Tinh Tinh làm những việc này quá trẻ con, hôm nay… hôm nay đã xảy ra một số việc, ta sợ rằng Vương gia đã sinh ra sát ý với nàng.”
Hoàn Nhi níu tay áo Nhiễm Thanh Hoàn, từ trên ghế trượt xuống quỳ dưới đất: “Tướng gia, tướng gia, ngài cứu công chúa đi, bây giờ chỉ mình ngài có thể cứu công chúa… Mạc Bạch điện hạ từng nói, ngài ấy từ nhỏ chỉ thân nhất với muội muội này, nếu công chúa xảy ra chuyện, Hoàn Nhi mai sau xuống dưới cũng không mặt mũi nào gặp điện hạ… Tướng gia, Hoàn Nhi cầu xin ngài, bảo Hoàn Nhi làm gì cũng được, cầu xin ngài…”
Nhiễm Thanh Hoàn luống cuống tay chân đỡ nàng dậy, Hoàn Nhi như đeo luôn trên người gã, khóc đến không thở ra hơi, nói tới nói lui chỉ mấy câu như vậy. Gã hơi hối hận vì đã dùng cách nói chuyện của người lớn để vạch trần mánh khóe của nàng, trên thế giới có một loại người luôn có thể kích khởi hết mức ý muốn bảo vệ của người khác, bất luận khi nào họ đều có thể vô tội và đơn thuần như thế, Nhiễm Thanh Hoàn nhẹ nhàng vỗ về nàng ta như dỗ dành một đứa trẻ: “Cứu nàng cứu nàng, không cứu nàng thì ta nói chuyện này với ngươi làm gì, đừng khóc nữa, ngươi xem mặt nhòe nhoẹt rồi…”
Không có dư dả thời gian để cho Nhiễm Thanh Hoàn dỗ trẻ, Trịnh Việt động thủ trước nay như sấm rền gió cuốn, Nhiễm Thanh Hoàn chờ nàng hơi bình tĩnh lại liền vào thẳng chủ đề: “Hãy nghe ta nói Hoàn Nhi, công chúa Tinh Tinh là con tin của Tây Nhung, vô luận thế nào cũng không thể để nàng chết không minh bạch ở Cẩm Dương, nhưng Trịnh Việt sẽ có rất nhiều biện pháp mặc dù giữ mạng nàng, lại khiến nàng không cách nào nói chuyện nữa – Nói như vậy ngươi hiểu chứ?”
Hoàn Nhi gật đầu, đôi mắt đỏ hoe như thỏ con.
“Được, ta biết ngươi có biện pháp liên hệ với nàng, hơn nữa nàng sẵn lòng tin tưởng ngươi, phải không?”
“Công chúa… đối với em cũng rất tốt…”
Nhiễm Thanh Hoàn “Ừ” một tiếng, tuy rằng tiểu nha đầu Tinh Tinh kia có thể quá nửa là xuất phát từ tâm lý muốn lợi dụng Hoàn Nhi: “Vậy ta nhờ ngươi một việc, bắt đầu từ hôm nay cho đến khi ta nói được rồi, đồ ăn thức uống của Tinh Tinh do ngươi tự mình chuẩn bị đưa đến, hãy lén đổi các món do phòng ăn bưng lên, đồng thời để ý, nếu trong tẩm cung của nàng có thứ gì mới bố trí đều phải cho ta biết, ngươi làm được không?”
“Được ạ.”
“Làm như vậy sẽ có nguy hiểm, một khi bị Vương gia biết, tuy rằng hắn không đến mức trở mặt với ta, nhưng sự an toàn của ngươi…”
“Hoàn Nhi không sợ, tướng gia, Hoàn Nhi nhất định có thể làm tốt!”
“Sau khi chuyện này kết thúc, quên tất cả đi, không được xen vào nữa, đây cũng là nguyện vọng của Mạc Bạch, được chứ?”
Hoàn Nhi nhìn gã, lại hơi nghẹn ngào: “Đại ân của tướng gia…”
“Sự thành nói sau, mau đi đi.”
Mà trong vòng mười ngày, lại có mấy người khác lặng lẽ lẻn vào Cẩm Dương.
Nghê Cúc vừa đến cảnh nội Cẩm Dương đã bị một kẻ thần bí dẫn đến thanh lâu, đi qua vô số khách tầm hoan và oanh oanh yến yến dây dưa, hắn tới một gian phòng, phòng không đốt đèn, có một người ngồi bên cửa sổ, chỉ có thể thấy một hình dáng lờ mờ.
“Tôn giả, người đã dẫn đến rồi.”
“Vất vả rồi.” Nghê Cúc tự dưng cảm thấy tiếng người nọ hơi quen, giọng cực kỳ dứt khoát, ngữ điệu không nhanh không chậm, người dẫn hắn tới cung kính vái cái bóng ấy, tích tắc không biết dùng phương pháp gì mà sống sờ sờ biến mất ngay trước mắt hắn.
Tướng quân dạn dày sa trường cũng ngây ra.
Đột nhiên, trong phòng mờ sáng lên, Nghê Cúc định thần lại, người vốn tĩnh tọa bên cửa sổ không biết đứng dậy từ khi nào, đốt một ngọn đèn, ánh đèn mờ nhạt chiếu khắp căn phòng nhỏ hẹp, người nọ tuổi ngoài hai mươi, dung mạo tuấn mỹ, lại có đôi mắt bình tĩnh.
Nghê Cúc không nhịn được thất thanh nói: “Nhiễm tướng gia!”
Nhiễm Thanh Hoàn cười cười, chỉ chỉ ngọn đèn: “Thứ này mùi quá hắc, bình thường ta không thích đốt.”
Khoảnh khắc cuối cùng, Tây Nhung quăng mũ cởi giáp, binh bại như núi lở, Trấn Quốc tướng quân ngày xưa gánh mối nhục của một quốc gia, hai tay dâng soái ấn nộp binh quyền cho tướng địch. Thời điểm đó, đôi tay cao cao tại thượng tiếp nhận soái ấn tựa hồ còn chưa nhợt nhạt mà vững vàng như thanh niên trước mắt, thần sắc cũng sắc bén ương ngạnh hơn, không giống bây giờ, thâm trầm đến cơ hồ không hề sơ hở.
Nhiễm Thanh Hoàn tự tay rót trà: “Nghê tướng quân không cần đa lễ, mời ngồi.” – Nam tử này, nếu không phải do sự xâm lấn của Yên Kỳ, chỉ sợ đã là trượng phu của công chúa Tinh Tinh.
Nghê Cúc có phần kinh nghi nhìn gã – hắn nhận được mật báo nói có người muốn hại tính mạng công chúa Tinh Tinh, còn cầm hà bao và tư ấn của nàng làm tín vật cầu cứu. Tuy rằng Tinh Tinh không có tình cảm với hắn, nhưng Nghê Cúc quả thật vẫn không bỏ xuống được nữ tử tùy tính bốc đồng này, lập tức chỉ dẫn theo mấy thân tín, ngựa khỏe dồn roi âm thầm đến Yên Kỳ, song không ngờ người mật báo lại là đường đường Thừa tướng Yên Kỳ Nhiễm Thanh Hoàn!
Hà bao và tư ấn dĩ nhiên là Nhiễm Thanh Hoàn bảo Hoàn Nhi hỏi xin, lần này đương nhiên không chỉ đơn giản là vì cứu Tinh Tinh – Yên Kỳ ở Tây Nhung căn cơ chưa ổn, một khi Hồng Châu giở trò khiến bên đó nội bộ mâu thuẫn, thực lực như Trịnh Việt cũng không khỏi giật gấu vá vai. Gã cần một người, một người chân chân chính chính có ảnh hưởng có thực lực ở Tây Nhung, kiên định đứng ở bên họ, mà lần ngoài ý muốn này vừa vặn chính là một cơ hội.
Huống hồ trong việc cứu Tinh Tinh, gã đương nhiên không tiện tự mình ra tay, làm vậy vừa có thể cứu người vừa có thể thêm một bảo đảm lớn ở Tây Nhung, vả lại… chưa biết chừng còn có thu hoạch bất ngờ khác.
“Tại sao tướng gia…”
Nhiễm Thanh Hoàn khoát tay: “Chuyện này Vương gia cũng âm thầm ân chuẩn.”
“Trịnh vương gia?!” Nghê Cúc không nghĩ thông tại sao Cẩm Dương vương Trịnh Việt phải tự đội cái mũ xanh lè lên đầu mình, “Mạt tướng chỉ nghe nói có người muốn hại công chúa…”
Nhiễm Thanh Hoàn thở dài, cúi đầu nhìn ngón tay mình: “Vương gia và ta, kỳ thực không hề tùy tâm sở dục như người ngoài thấy, Cẩm Dương… Có một số lời ta không tiện nói, Nghê tướng quân nghĩ một chút là hiểu. Hậu cung xưa nay là nơi thế nào, có bao nhiêu người ôm mục đích ra sao liều mạng muốn đưa con gái mình vào đó, thêm Vương gia đã không còn nhỏ tuổi, lại chỉ cưới hai người là vương phi và công chúa, trước mắt chúng ta sợ rằng phải rời khỏi Yên Kỳ một thời gian, có một số người… Ôi, không nhắc cũng vậy.”
Nghê Cúc giật mình, Nhiễm Thanh Hoàn thủ đoạn quỷ quyệt hắn đã tự thân lĩnh giáo trên chiến trường, gã mà thở dài như vậy, đủ thấy phiền toái không nhỏ.
“Nhưng mà vương phi…”
“Vương phi bây giờ đang có mang, người muốn động vào nàng phải cân nhắc trước. Vả lại tướng quân nên biết ít nhiều về tính tình công chúa, thật sự có phần không thông thế cố, tiếp tục như thế chỉ sợ không lâu dài được.” Nhiễm Thanh Hoàn ngẩng lên nhìn Nghê Cúc, thấy vẻ mặt hắn vẫn còn nghi hoặc, nửa tin nửa ngờ, quyết định bồi thêm, “Kỳ thực ta và Mạc Bạch xem như là chí giao, làm sao ta có thể nhẫn tâm nhìn nàng…”
“Tướng gia và điện hạ?”
Nhiễm Thanh Hoàn nhắm mắt lại, hơi đau đớn gật gật đầu – Linh Khanh, tha thứ cho ta bây giờ còn đang lợi dụng tên của ngươi – “Đáng tiếc ở trong loạn thế, thân bất do kỷ, chỉ hận tạo hóa như vậy!”
Đôi mắt Nghê Cúc hơi đỏ lên, suy tính một chút hắn lại hỏi: “Nhưng làm sao Vương gia có thể…”
“Vương gia và công chúa không hề có tình cảm quá sâu đậm,” Nhiễm Thanh Hoàn dừng một thoáng, tựa hồ đang cân nhắc từ ngữ, “Thế cục trước mắt, còn có chỗ cần dựa vào tướng quân nhiều hơn…”
Nghê Cúc cười khổ: “Kẻ bại binh, binh quyền đều đã giao cho tướng gia, được Vương gia xem trọng rồi.”
“Tướng quân không cần khiêm tốn, chỉ bằng uy vọng của tướng quân ở Tây Nhung, sợ rằng dù là ta cầm soái ấn cũng không nhất định thật sự có tác dụng gì.” Nhiễm Thanh Hoàn nhàn nhạt nhắc nhở hắn, “Chẳng qua là hình thức thôi.”
Nghê Cúc không thể phản bác, cứ như vậy, mục đích của Trịnh Việt cũng rất có lý, một nữ nhân, một quốc gia, ai cũng phân biệt được bên nào nhẹ bên nào nặng.
Nhiễm Thanh Hoàn thả lỏng thân thể dựa lên ghế, biết nam nhân cẩn thận này hẳn đã bị thuyết phục rồi.
Đây là hiệu quả của động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý.