Trong vùng đất hoang vu vắng vẻ, dòng suối nhỏ róc rách chảy qua, trời trong xanh, mây trắng tinh.
Nữ hài tử be bé đứng một mình cạnh dòng suối nhỏ, trông mong nhìn khe suối trong thấy đáy, càng lúc càng đau lòng, sau đó giọt nước mắt bằng hạt đậu chảy xuống gò má trắng nõn, bả vai bé nhỏ co giật, cuối cùng rốt cuộc biến thành gào khóc thảm thiết.
Đột nhiên, một nam tử xuất hiện trong tầm nhìn, không biết tại sao mà khuôn mặt hơi mờ nhạt không rõ lắm. Hắn ôn nhu ngồi xổm xuống, giơ bàn tay giấu sau lưng ra, trên tay cầm một con búp bê cỏ xấu xí, nam tử quơ quơ búp bê trước mặt nữ hài: “Tiểu Phong, Tiểu Phong, hãy xem đây là cái gì…”
Nữ hài tử bỏ bàn tay bé teo không ngừng lau nước mắt xuống, ngẩng đầu nhìn thấy búp bê cỏ liền lập tức hào hứng reo lên: “Búp bê cỏ cười!” Cô bé chộp lấy, ôm vào lòng như che chở báu vật, khuôn mặt khóc như con mèo lem lập tức cười rạng rỡ.
Nam tử cười trầm trầm, vỗ vỗ đầu cô bé: “Lần này đừng để rơi xuống suối nữa nhé.”
“Vâng!”
Nữ hài lộ ra lúm đồng tiền ngây thơ, song, em nhìn chằm chằm mặt nam tử, hơi nghi hoặc nghiêng đầu: “Nhưng mà… Ngươi là ai? Sao ta không thấy rõ mặt ngươi?”
“Tiểu Phong thật là không ngoan, ta là…” Nam tử nói đến đây thì dừng, người trước mặt nữ hài biến thành một cái bóng mơ mơ hồ hồ, rất nhanh không còn gì nữa.
Nữ hài quýnh lên: “Đừng đi…”
Giọng nói trầm thấp mà ôn hòa của nam tử từ từ biến thành tiếng cười điên cuồng, nữ hài ra sức bịt tai, ngồi xổm xuống, thét to lên hòng chặn tiếng cười dữ tợn kia, thế nhưng tiếng cười lại khuếch tán ra, tựa như nước gợn, từng vòng quanh đi quẩn lại trong không khí, dần dần bao vây cô bé.
Anh Ti mở choàng mắt ra, đôi mắt trong veo như em bé hiện rõ sát ý, Anh Ti như vậy là bất cứ ai cũng chưa từng thấy, nàng từng có một cái tên huyền thoại dấy lên máu tanh chốn giang hồ – Tu La Hoa.
Nàng hít vào một hơi thật sâu, nhắm mắt rồi mở ra, từ từ khôi phục biểu cảm cũ.
Mỗi người, vì các lý do khác nhau mà đeo mặt nạ.
Ngay cả Anh Ti cũng không ngoại lệ.
Nàng nhìn kỹ đôi tay mình, trắng nõn, thuôn dài, có sức mạnh người khác khó lòng tưởng tượng: “Không rửa sạch được… không rửa sạch được… Tiếu Tiếu thúc thúc, không rửa sạch được…”
Bi thương đến không giống Anh Ti.
“Nhiễm huynh.” Chiều hôm nay, Nhiễm Thanh Hoàn đột nhiên bị Mạc Thuấn Hoa gọi lại, “Có thể giúp ta một việc không?”
“Hả?” Nhiễm Thanh Hoàn nghi hoặc nhìn thứ hắn cầm trên tay – tuy rằng hơi tố nhã, nhưng rõ ràng là một chiếc áo bông kiểu nữ.
“Liệu có thể… giúp ta đưa cái này cho Nhược Ly không? Nàng thân là võ tướng, không muốn mặc y phục quá rườm rà nặng nề, nhưng thời tiết ngày càng lạnh hơn, ta sợ nàng một nữ hài tử bị lạnh ảnh hưởng thân thể, chiếc áo này là ta chuyên môn tìm người may, vừa giữ ấm vừa không quá dày…”
Nhiễm Thanh Hoàn vẻ mặt mù tịt nhìn hắn: “Sao ngươi không tự mình đi? Phương phủ đâu có xa.”
Mạc Thuấn Hoa cười khổ: “Chỉ sợ nàng sẽ không nhận đồ của ta, mong Nhiễm huynh đừng nói là ta tặng mới được.”
Nhiễm Thanh Hoàn vẫn chưa hiểu lắm: “Thế ta nói là ai tặng? Không thể nói là ta chứ?”
Mạc Thuấn Hoa nhét áo bông vào lòng gã: “Ai cũng được, miễn sao nàng nhận là được, nàng không để ý bản thân lắm, ta chỉ sợ mai kia có tuổi ảnh hưởng thân thể, làm phiền Nhiễm huynh rồi.” Nói xong hắn chắp tay chào Nhiễm Thanh Hoàn, rồi đi thẳng không quay đầu lại.
Nhiễm Thanh Hoàn nhìn hắn lại nhìn tấm áo bông, thở dài khe khẽ: “Ôi, sao gần đây mỗi người đều khổ vì tình, chẳng lẽ là mùa đông đến rồi, mùa xuân cũng không còn xa nữa…”
Câu này khéo thế nào mà vừa vặn bị Trịnh Việt nghe thấy, Cẩm Dương vương càng thêm bất đắc dĩ lắc đầu, bi ai ba giây cho chính mình. Sau đó hắn nghiêm túc lại, dùng giọng điệu giải quyết việc công: “Thanh Hoàn, ta đang tìm ngươi đây.”
“Hả, có chuyện gì?”
“Ngươi xem cái này, thân phận của ngươi khi đến Kinh Châu, nhớ chuẩn bị thêm, đừng để ngôn hành bị loạn.”
“Thân phận gì?” Nhiễm Thanh Hoàn vắt áo bông lên một tay, hào hứng nhận lấy, đọc thành tiếng, “Tình Ngữ công tử… Ối chà, tên gì buồn nôn quá, đổi tên khác được không?”
Trịnh Việt không thèm đếm xỉa.
“Mười tám tuổi… Này này, ta hai mươi hai rồi, không phải ngươi bắt ta cưa sừng sao?”
“Nhiễm Thanh Hoàn-“
“Ừ, đóng thì đóng vậy – nhập mạc chi tân của Cẩm Dương vương… Nhập mạc chi tân? Là cái thể loại gì?”
Trịnh Việt hít một hơi thật sâu, khá rầu rĩ nhìn gã, Nhiễm Thanh Hoàn vẻ mặt vô tội: “Là làm gì?”
Trịnh Việt hơi do dự, sau đó không vững dạ lắm mà nói: “Chính là… thị quân…”
“À, bưng trà.” Nhiễm Thanh Hoàn choàng tỉnh ngộ mà gật gật đầu, “Vòng vo thế làm gì? Có điều sao bưng trà mà đặt tên nghe buồn nôn vậy, còn công tử? Không phải đều là Cát Tường gì đó Như Ý gì đó Phúc gì đó Quý gì đó à?”
“Ngươi… thị quân không phải là nội thị!” Trịnh Việt cảm thấy người này có phần không thể nói thông nổi.
“Biết mà, nội thị không phải đều là nữ sao?” Nhiễm Thanh Hoàn nói đến đây liền cảm thấy không đúng, “Bưng trà cho ngươi không phải đều là nữ sao, a, còn có thái giám… Á đệch, Trịnh Việt, ngươi không cho ta đóng thái giám chứ?”
Trịnh Việt chán nản: “Thị quân không phải nội thị càng không thái giám, mà là… người làm ấm giường, hiểu chưa?”
“À,” Nhiễm Thanh Hoàn gật đầu, ngay sau đó lại trợn mắt, “Ngươi ngươi ngươi ngươi nói cái gì?”
Trịnh Việt tựa hồ đã chuẩn bị trước, quay người bỏ đi ngay: “Việc này cứ quyết định như vậy đi, ta là lão đại ta quyết.”
Còn lại một mình Nhiễm Thanh Hoàn ở tại chỗ giậm chân: “Ai có mắt cũng nhìn ra, một đại lão gia như ta… Trịnh Việt!” Trịnh Việt chạy trốn tốc độ cực nhanh, Nhiễm Thanh Hoàn phảng phất có thể nhìn thấy một làn khói nhỏ phía sau hắn. Gã cúi đầu nhìn y phục trong lòng, hơi hậm hực, “Sáng ý phải gió gì vậy?!”
Nhiễm Thanh Hoàn lơ đãng đi về hướng Phương phủ, Trịnh Việt từ xa chăm chú nhìn bóng lưng gã, thần sắc nhu hòa, lúc này một hắc y nhân đi tới thì thầm vào tai hắn, Trịnh Việt giật mình, ánh mắt chợt lạnh đi: “Thứ đó đâu?”
“Ở trong này ạ.” Hắc y nhân lấy một hộp bánh cất trong lòng ra, cung kính trình lên.
Trịnh Việt khuôn mặt lạnh tanh mở ra, bên trong là một ít bánh bình thường, hắn không hề tiếc rẻ đổ món bánh cầu kỳ xuống đất, lật xem hộp, kết quả ra ngoài dự liệu, trong hộp chẳng có gì cả. Hắn không khỏi nhíu mày, cúi đầu nhìn bánh dưới đất, khom lưng nhặt lên một miếng.
“Mời Vương gia xem,” Hắc y nhân cũng nhặt lên một miếng, “Bánh chia làm hai lớp trên dưới, chính giữa có nhân, sau khi bẻ ra từ chính giữa-” Hắn bẻ miếng bánh hình quân cờ từ giữa, để lộ phần nhân không biết làm bằng thứ gì, đồng tử Trịnh Việt hơi co lại, trên nhân bánh trông mùi vị có vẻ không tệ kia rõ ràng có chữ “giờ” đông bằng đường.
“Đây là đợt thứ ba Trăn mỹ nhân sai người đưa đến tướng phủ, mỗi một đợt đều lấy danh nghĩa đáp tạ tướng gia dọc đường chiếu cố, đổi các cách khác nhau viết chữ ở bên trong, đều là ‘giờ Thân một khắc Trần Vũ viên chờ quân’.” Trần Vũ viên là lâm viên của Vương gia, người trong vương cung và các quan viên thỉnh thoảng ngồi chơi. Hắc y nhân dừng một chút lại bổ sung, “Trăn mỹ nhân mỗi ngày đều đến Trần Vũ viên ngồi một lúc, hơn nữa… vừa vặn đều là trước sau giờ Thân.”
Trịnh Việt bóp nát bánh trên tay, rồi hờ hững phủi sạch tay: “Tướng gia đều nhận?”
“Nhận hết, không phải quà đắt tiền, không nhận ngược lại mất mặt Trăn mỹ nhân… Nhưng mà tướng gia tựa hồ không thích lắm, mở ra xem rồi thưởng hết cho hạ nhân, đến nay vẫn chưa ai phát hiện trò bên trong.”
Trịnh Việt gật đầu: “Được, cô biết rồi, về sau đừng để chuyện kiểu này xảy ra nữa.”
“Vâng.” Hắc y nhân đáp một tiếng rồi biến mất như một cái bóng.
“Lý Tinh Tinh.” Trịnh Việt nheo mắt, vẻ mặt Cẩm Dương vương hòa nhã trở nên dữ tợn.
Bên này Nhiễm Thanh Hoàn đã đến Phương phủ, đưa áo cho Phương Nhược Ly, vắt chân uống chực trà ngon của người ta.
Phương Nhược Ly mở áo ra ngắm, thích mê không muốn buông tay: “Kiếm ở đâu vậy? Tiểu Nhiễm, không phải là ngươi muốn lấy lòng cô nương nhà ai không được liền ném tới chỗ ta chứ?”
“Toàn là tiểu cô nương tặng quà cho ta được không.” Nhiễm Thanh Hoàn nói khoác không biết ngượng, “Cái này không phải của ta, người khác tặng ngươi, ta tiện đường mang đến giúp thôi.”
“Ai? Anh Ti? Nha đầu đó lần trước đánh cuộc hình như thua ta…”
“Ngươi trông chờ Anh Ti trả nợ cho ngươi, kiếp sau đi.” Nhiễm Thanh Hoàn bĩu môi, “Tiểu Mạc nhờ ta mang tới đấy.”
Nụ cười nơi khóe môi Phương Nhược Ly từ từ nhạt đi, sau đó nàng không nói một lời gấp áo lại ngay ngắn, đặt vào tay Nhiễm Thanh Hoàn: “Ngươi trả lại cho hắn đi, ta không nhận, về sau đừng xen vào việc của người khác nữa.”
“Ngươi xem ta làm người tốt này,” Nhiễm Thanh Hoàn cằn nhằn, liếc trộm một cái, phát hiện sắc mặt Phương Nhược Ly không tốt lắm, gã hơi buồn bực, “Sao vậy nha đầu, Tiểu Mạc đắc tội ngươi à?”
“Kinh Châu tập hội chưa đủ cho ngươi bận phải không?” Phương Nhược Ly bực bội nói, “Từ khi nào còn đổi nghề đi mai mối, ngươi có tinh lực này không bằng nghĩ lại Vương gia…” Nàng nói nửa chừng, nhớ tới Anh Ti vẻ mặt bát quái nói “tuyệt đối không được cho tiểu hồ ly biết”, liền dừng khựng lại.
“Vương gia? Làm sao?” Nhiễm Thanh Hoàn không hiểu.
“Không sao! Chuyện không nên biết thì bớt nghe ngóng, chuyện không nên quản thì bớt quản đi!”
“Ta trêu ghẹo gì ai chứ,” Nhiễm Thanh Hoàn đại khái đã hiểu giữa Phương Nhược Ly và Mạc Thuấn Hoa có chuyện gì, “Nha đầu, Thuấn Hoa là một nam nhân không tồi, bỏ lỡ hắn ngươi sẽ hối hận.”
Phương Nhược Ly không nói lời nào.
Nhiễm Thanh Hoàn đứng dậy vươn vai, đi ra ngoài: “Ngươi không nhận quà của hắn thì coi như là ta tặng không phải được rồi sao, trời lạnh rồi, nha đầu lớn rồi mà không biết nóng lạnh chút nào hết.” Gã dừng lại, quay đầu bổ sung, “Khi nào muốn nói, thì đến phủ ta nói hết mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này ra, giữ trong lòng mãi sẽ thối đấy.”
Phương Nhược Ly sững sờ nhìn bóng lưng ngược sáng của Nhiễm Thanh Hoàn – thì ra nam nhân này nhạy bén như vậy…
Sao thiên hạ chỉ mình Vương gia cảm thấy gã cẩu thả kia chứ?
Nhiễm Thanh Hoàn về tướng phủ thì đêm đã khuya, nhưng Hoàn Nhi vẫn đang chờ gã, thấy chủ nhân trở về, khuôn mặt tươi cười đỏ lên, song vẫn định thần lại ra đón: “Tướng gia… Hoàn Nhi có việc bẩm báo…”
“Việc gì?”
Hoàn Nhi bưng một miếng bánh vỡ: “Đây là Trăn mỹ nhân hai ngày trước tặng tới, tướng gia thưởng cho nô tỳ, ai ngờ nô tỳ phúc bạc, chưa ăn đã rơi, vỡ thành thế này… Bấy giờ nô tỳ mới phát hiện bên trong nguyên là có chữ viết… Mời tướng gia xem qua.”
Ánh mắt Nhiễm Thanh Hoàn thoáng dừng trên tay nàng, sau đó gã điềm nhiên cười cười: “Ta biết rồi, Hoàn Nhi cẩn thận quá, ngày sau có cái gì cứ việc ăn đi, chữ không phải cũng làm bằng đường sao? Xem mấy chữ có no được đâu.”
“Nhưng thưa tướng gia…” Hoàn Nhi hơi do dự, đánh bạo nói, “Tuy rằng Hoàn Nhi không biết chữ, nhưng Trăn mỹ nhân chắc là có việc, vạn nhất tướng gia không xem…”
“Hoàn Nhi,” Nhiễm Thanh Hoàn thôi cười đùa, “Chuyện này ngươi hãy coi như không biết, đừng nói với người khác, được chứ?”
Hoàn Nhi sững sờ tại chỗ.
Công chúa Tinh Tinh ư… Nhiễm Thanh Hoàn thở dài, muội muội ruột thịt của Lý Mạc Bạch – dù là vì cố nhân, cũng phải cố gắng bảo vệ nàng.
Nhưng sao tiểu nữ nhân này không chịu an phận như vậy chứ?