Sắc Màu Khác Lạ

Chương 16: Chương 16: Chạy trốn trong đêm




“Chúng ta đột nhiên trở về Cẩm Dương không phải là quyết định lâm thời, dù thế nào thì Cẩm Dương vương cũng sẽ không để lỡ hôn kỳ, nhưng dẫu đối phương có thể tính ra thời gian, nếu chúng ta đường hoàng dẫn binh hộ giá, mấy chục thích khách này căn bản cũng không đủ.” Nhiễm Thanh Hoàn mặt không biểu cảm sửa sang lại nghi dung y phục của một người chết, người này tên Lâm Anh, con trai năm nay mười chín tuổi, vài ngày trước khi nướng cá đã quan tâm gỡ xương giúp Nhiễm Thanh Hoàn như một trưởng bối, bây giờ ngực bụng bị mổ, nội tạng chảy đầy ra, “Cho nên, người này hoặc là biết kế hoạch lộ tuyến của chúng ta, hoặc là cực kỳ quen thuộc với ngươi.”

Trịnh Việt nhìn gã, giơ tay vỗ vỗ vai gã, bỗng nhiên phát hiện sự non nớt của người trước mắt. Cơ thể Nhiễm Thanh Hoàn còn nằm giữa thiếu niên và thanh niên, có sự gầy gò đặc biệt, song một thời gian rất dài tới nay vẫn khiến người ta luôn quên đi gã cùng lắm chỉ là một thiếu niên, chưa phải là nam nhân trưởng thành chân chính, thậm chí chưa đội mũ – nếu là một đứa trẻ gia đình tiểu phú tiểu quý, hãy còn đang hầu hạ dưới gối cha mẹ, thỉnh thoảng vì gây họa mà bị đòn, thế nhưng gã đã đứng trước mặt thi thể đồng đội, gần như hà khắc chỉnh lại dung nhan người chết, sau đó bình tĩnh phân tích thời cuộc và nguyên nhân sự việc.

Không chờ Trịnh Việt trả lời, Nhiễm Thanh Hoàn đã cụp mí mắt xuống tiếp tục: “Nhưng bất luận là người bên phía nào, mục đích của hắn lại là gì? Nếu thật sự là có nội gian, người này hoặc là rất hiểu ngươi, hoặc là quyền cao chức trọng… Tại sao lúc này mới động thủ? Vì cái gì? Nếu là Lĩnh Đông không thể nào bây giờ mới động thủ, hoa vàng cũng héo rũ hết rồi; Mẫn Châu? Không phải ta coi thường Diêu Dạ Kỳ, hắn không giống người có thể ẩn nhẫn lâu thế, lão đầu Bắc Thục không thể làm việc lỗ vốn như vậy, vừa đưa con gái đến đã giết con rể, Linh Châu không có lý do gì… Nam Thục và Hồng Châu bây giờ đang đánh nhau, Tây Nhung sao…”

“Lần này là ta sai lầm lớn.” Trịnh Việt cắt ngang màn độc thoại của gã, trầm tĩnh mà thanh đạm, “Người biết chuyện có hai ta, Lý Dã, Thuấn Hoa, Trường Minh, Dư Triệt… Bên phía Anh Ti ta đã gửi thư, nhưng chắc còn chưa đến tay.”

“Đánh gián điệp chiến đúng là rộn ràng.” Nhiễm Thanh Hoàn đứng dậy, nhìn mấy thị vệ đưa từng thi thể đi an táng, “Nợ của các huynh đệ này, ta sẽ đòi lại cả – vốn – lẫn – lãi.” Giọng gã hạ xuống rất nhẹ, ngay cả lúc dỗ dành mấy nữ hài ở chỗ cửu thái phi cũng chưa dùng giọng nói dịu dàng như vậy, như tiếng tình nhân rủ rỉ vào tai, mang theo mầm độc tương tư ăn vào xương.

Trịnh Việt dắt ngựa đến nói: “Lên đường thôi, chỉ sợ chuyến này không thể yên ổn rồi.”

Hắn nói như tiên tri.

Ba ngày sau, một trăm năm mươi thị vệ chỉ còn lại mười hai người.

Khi móc kia kéo theo tiếng gió tới, Vương Tiểu Trung đã không kịp tránh, nhắm mắt lại tuyệt vọng chờ đợi kết cục cuối cùng. Đột nhiên sau gáy bị siết, hắn bị kéo xoay một vòng, một tiếng giòn như lụa rách vang lên, Vương Tiểu Trung ngây người, cho rằng mình nghe lầm, Nhiễm Thanh Hoàn hùng hổ quở mắng: “Ngươi không biết trốn à, nhắm mắt cái gì? Mỡ heo trắng nhách – rán dối!”

Hắn cúi đầu, thấy từng giọt máu nhỏ xuống từ chéo áo Nhiễm Thanh Hoàn, trên mặt đất là sắc đỏ ghê người.

Môi Vương Tiểu Trung run run: “Tướng gia…”

Nhiễm Thanh Hoàn giải quyết kẻ cầm móc, ngoái đầu nhìn Vương Tiểu Trung: “Đại ca, cầu ngươi, lúc này đừng tiến vào trạng thái tự sát!”

Số thị vệ còn lại hoặc đều là cấp bậc tinh anh, hoặc rất may mắn giống như Vương Tiểu Trung, đám thích khách mau chóng bị giải quyết, bên địch tổn thất hai mươi lăm người, bên ta thương vong hai người, xem như kết quả rất tốt. Nhiễm Thanh Hoàn nhìn quét một vòng, cười khổ thở phào nhẹ nhõm, chỉ thở thôi mà một trận đau nhức từ thần kinh trước ngực bị tắc đã truyền đến đại não. Nhiễm Thanh Hoàn cau mày, suýt nữa kêu ra tiếng, chỉ cảm thấy có người ba chân bốn cẳng đỡ lấy gã, lao xao nói gì đó, âm thanh và tầm nhìn lại đều thiếu trượng nghĩa bỏ gã đi. Nhiệt độ của vòng tay đỡ gã phía sau khá thấp, cơ bắp rắn chắc cấn xương bả vai rất khó chịu, ý nghĩ cuối cùng của Nhiễm Thanh Hoàn là – tên Trịnh Việt này trông vóc dáng cân đối, thì ra là một Schwarzenegger thâm tàng bất lộ… (Schwarzenegger là một diễn viên nổi tiếng)

“Vương gia.”

Trịnh Việt ngẩng đầu lên, là một thị vệ trẻ tuổi tên Tiểu Trung gì đó, hắn gật đầu, hạ thấp giọng: “Có chuyện gì?”

Vết thương kéo từ ngực đến bụng Nhiễm Thanh Hoàn quả thật dọa mọi người hết vía, da thịt lật ra ẩn ẩn để lộ xương sườn bên dưới, may mà gã né nhanh chưa bị thương đến gan, nhưng bôn ba mấy ngày liền cũng cho gã chịu đủ, vết thương cầm máu một lúc lâu cũng không thấy có vẻ sắp tỉnh, Trịnh Việt cơ hồ hoài nghi gã thừa cơ ngủ bù, đành phải đưa người này lên ngựa của mình, dọc đường cố hết sức đi thật vững vàng. Hắn nhìn người dựa vào lòng mình thở nhè nhẹ, không nhịn được lắc đầu cảm thán, đây là người đầu tiên suốt từng ấy năm có thù vinh cưỡi chung một ngựa với Cẩm Dương vương, vốn tưởng sẽ là một tuyệt thế mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, ai biết lại là một nam nhân cả người đẫm máu xương xẩu cấn toàn thân hắn khó chịu.

Vương Tiểu Trung nhìn theo ánh mắt hắn, không khỏi có chút kích động: “Tướng gia bị thương, tướng gia bị thương là chịu thay thuộc hạ, thuộc hạ…”

Trịnh Việt nhíu mày, ít nhiều không tán đồng cách làm của Nhiễm Thanh Hoàn, vẫn nói người ngàn vàng không ngồi dưới mái hiên sập, người này bình thường rất khôn khéo lợi hại, sao ngay cả quan hệ chủ thứ cũng không phân rõ, nhưng nói ra lời như thế sẽ không phải là Cẩm Dương vương, hắn chỉ gật đầu an ủi: “Mọi người đều là huynh đệ, y cứu ngươi không phải là để ngươi tự trách, phải sống thật tốt làm thật tốt, cũng coi như không phụ y, đúng chứ?”

“Vâng, thuộc hạ…” Vương Tiểu Trung cúi đầu, suýt nữa rơi nước mắt, nhịn một lúc mới nói: “Vương gia, cữu gia của thuộc hạ không phải người trong thành Cẩm Dương, qua ngọn núi phía trước đi thêm ba mươi mấy dặm sẽ đến Hoài Ưu trấn quê ông ấy, nơi đó cách Cẩm Dương không xa, có thể liên hệ được quan gia, cũng sẽ an toàn.”

“Ba mươi mấy dặm?” Trịnh Việt nghĩ nghĩ, nhìn thoáng qua xung quanh, “Không đúng đâu, cô nhớ Hoài Ưu trấn ở ngoại thành Cẩm Dương, cách nơi này chí ít còn lộ trình bốn năm ngày…”

“Vương gia chờ chút.” Vương Tiểu Trung lấy trên người ra một chiếc khăn gấm, trên đó lại nắn nót thêu một tấm bản đồ, “Chân núi kia có một cái hồ, tên là hồ Tử Quy, kỳ thực là nhánh cuối của Liệu Thủy, đáy hồ Tử Quy dựa vách núi, trên vách núi có một hang động, nín thở đi qua đó, lên bờ chính là một con đường tắt, Vương gia nhất định phải cất kỹ tấm bản đồ này.”

Trịnh Việt chần chừ dùng tay kéo dây cương nhận lấy: “Ngươi từ đâu có được nó?”

Vương Tiểu Trung thở dài: “Thuộc hạ lúc trẻ chưa hiểu chuyện bỏ trốn cùng một cô nương, bị người trong nhà đuổi riết, từng nghĩ tới nhảy sông tuẫn tình, ai ngờ vô tình biết được bí mật này. Sau đó nàng thêu đường nơi ấy lên chiếc khăn này để kỷ niệm, xem như tín vật đính ước, sau khi dùng xong mong Vương gia niệm tình chủ tớ, thay thuộc hạ trả lại cho nàng…”

“Ngươi nói gì vậy?” Trịnh Việt khẽ quở trách một câu.

“Vương gia, mấy anh em đã thương lượng, nếu là tình hình bình thường, chúng thuộc hạ làm thị vệ, nhưng thật sự gặp sát thủ như vậy, thì chỉ thành gánh nặng của Vương gia, còn liên lụy tướng gia bị thương. Nếu chúng ta có thể từ đây an an ổn ổn trở về, đó là đức Phật phù hộ, nếu như lại có thích khách, hai vị chỉ việc đi theo đường này, mấy huynh đệ cho dù liều mạng cũng sẽ giữ chân họ, qua hồ Tử Quy kia không bao xa là đến đại doanh cấm quân Cẩm Dương, xem như đã đến nhà, họ không dám mai phục nữa. Trở về Cẩm Dương, đưa tấm khăn ấy cho Ngọc Nhi của Hoàng gia, lưu lại một kỷ niệm cho nàng, bảo nàng tìm một gia đình tốt. Nói cho mẹ thuộc hạ biết thuộc hạ vì sao mà chết, không làm mất mặt nhà Lão Vương.”

“Vương gia, bọn thuộc hạ biết ngài nhân nghĩa,” Mấy thị vệ không biết tiến lại từ lúc nào, “Nhưng đại nghiệp của Yên Kỳ còn chờ ngài, ngài vạn vạn phải bảo trọng!”

“Vương gia, có thể ngài không còn nhớ, mạng của thuộc hạ là do ngài cứu, bây giờ trả cho ngài cũng là đạo lý hiển nhiên!”

“Vương gia, gia đình thuộc hạ là chạy nạn đến, đến nơi này chỉ còn mình thuộc hạ, không cha không mẹ, chết rồi cũng coi như không thể không cười, chỉ vì một câu ‘tương lai muốn cho toàn thiên hạ đều sung túc như Cẩm Dương’ của ngài, bảo thuộc hạ chết một trăm lần cũng đáng!”

“Vương gia, vết thương của tướng gia không chịu nổi giày vò nữa, ngài không vì mình cũng phải vì tướng gia chứ!”

“Vương gia, đại cục…”

Theo tính cách Trịnh Việt, vốn là đang có ý này, đường đường Cẩm Dương vương vốn dĩ không thể coi họ là huynh đệ như Nhiễm Thanh Hoàn, nhưng đột nhiên không biết tại sao, hắn tự dưng sinh ra vài phần đau thương, người trong lòng giống như không có trọng lượng. Gã bất chấp thân phận đỡ công kích giúp những thị vệ định trước làm kẻ chết thay cho chủ tử này, toàn là ý đồng sinh cộng tử, giống như tướng binh trời sinh, có thể kích phát giọt nhiệt huyết cuối cùng trong lòng người, những người này moi tim moi gan cam tâm tình nguyện chịu chết, không ít nguyên nhân trong đó, chỉ sợ là vì gã – thấy hắn thất thần, Vương Tiểu Trung cho là Trịnh Việt do dự: “Vương gia, đừng khước từ nữa, đừng đánh thức tướng gia. Việc này chưa đến phút cuối không được để tướng gia biết, đến lúc đó nếu y không đi, thuộc hạ dù vượt giới hạn cũng phải đánh ngất y!”

Trịnh Việt nhắm mắt, ngắt từng chữ nói: “Các vị cứ yên tâm, nếu cô quay về Cẩm Dương được, nhất định bảo đảm cho cả nhà các ngươi già trẻ cả đời vinh hoa không lo.” Hắn thở ra một hơi dài, “Là cô tính toán không chu toàn, liên lụy các ngươi.”

Cẩm Dương vương chính miệng hứa hẹn, sau đó lại là xin lỗi rất rõ ràng, chẳng khác nào một mạng mua hạnh phúc cho cả gia đình, mấy thị vệ trao đổi ánh mắt, đều dứt khoát.

Vào đêm, Nhiễm Thanh Hoàn cảm thấy lạnh, cựa cựa mở mắt ra, tựa hồ rất lâu mới hoàn hồn: “… Trịnh Việt?”

Trong mắt gã tràn đầy thủy khí, Trịnh Việt khi nhìn gã thoáng sửng sốt, trong lòng không nhịn được tán thưởng – thì ra chưa từng lưu ý, khuôn mặt này lại đẹp đẽ ưa nhìn đến thế.

“Bao lâu rồi?” Nhiễm Thanh Hoàn một tay vịn cánh tay Trịnh Việt ngồi thẳng dậy, không cẩn thận kéo vết thương ở ngực, đau quá “Á” một tiếng, cúi đầu nhìn mình, “Thật giống xác ướp trong truyền thuyết.”

“Giống cái gì?”

“Nói theo lời phiên bang thì là thây khô.” Nhiễm Thanh Hoàn bĩu môi, “Mẹ nó, dám khai đao trên người lão tử.”

“Rất có tinh thần đấy,” Trịnh Việt cười cười, “Ta còn cho là ngươi không biết đau chứ, cả một đường dài như vậy, dù là heo bị nhúng nước sôi cũng phải biết rên.”

Nhiễm Thanh Hoàn bị nghẹn thở không được. Sao biểu cảm ngoài cười trong không cười của Trịnh đều không truyền thống thế, trước kia lại không phát hiện con sói này nói chuyện châm chọc như vậy.

Lại nghe Trịnh Việt phát huy vượt trình độ tiếp tục: “Ngươi nói sao thích khách kia không dùng thêm chút sức hoặc tay dài hơn chút nữa nhỉ? Đã nói toàn thân ngươi trên dưới không được hai lạng thịt mà, xuống nước cạo mổ sơ không chừng cũng chỉ có thể nấu được một nồi.”

Nhiễm Thanh Hoàn nghe mà nổi da gà: “Ta đắc tội ngươi à? Cố ý khiến người ta buồn nôn!”

“Ta phí bao nhiêu nhân lực vật lực mới lừa được ngươi đến làm việc, cho dù ngươi muốn bỏ gánh cũng không thể là hiện tại, ít nhất phải làm hết kỳ công đã,” Trịnh Việt thong dong nói, từng chữ chậm rãi vô cùng muốn ăn đòn, “Cách ngôn nói, đánh chó còn phải ngó mặt chủ, ta không đồng ý ngươi đã vội vàng chịu đánh, là không đúng.”

Nhiễm Thanh Hoàn liếc nhìn Trịnh Việt, hơi lấy làm lạ, Cẩm Dương vương trước nay hòa nhã gắng đạt tới bán người mà người ta còn có thể đếm tiền thay hắn, khi nào kẹp thương mang gậy, biểu cảm rõ ràng là dằn lửa giận như vậy. Trịnh Việt cũng không biết là làm sao, từ khi gã bị thương bắt đầu hơi khó ở, vốn chỉ châm chích vài câu để nguôi lửa giận bị người này bán, ai biết càng nói ngược lại lửa càng bùng cao.

“Ngươi… có phải đã uống nhầm…” Nhiễm Thanh Hoàn không rõ nguyên do suýt nữa họa ra từ miệng tạo thành sai lầm lớn, dùng ngón chân nghĩ cũng biết Trịnh Việt khi nghe thấy ba chữ “uống nhầm thuốc” sẽ không là lửa nhỏ hầm lâu chỉ dâu mắng hòe nữa, may sao đám thích khách cực có nhãn lực xuất hiện, mấy thanh đao sáng loáng ánh mặt trăng mới lên ngọn liễu đã xung sát đến, ngựa giật mình suýt nữa mất móng trước.

Trịnh Việt ấn gã vào lòng lăn xuống lưng ngựa, một nắm châm nhỏ như lông trâu bắn qua phía trên đầu họ, lóe ánh sáng u ám trong bóng đêm, bên cạnh đã vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Nhiễm Thanh Hoàn phút chốc nhíu mày, không biết sức lực từ đâu đến, đẩy Trịnh Việt ra, rồng ngâm một tiếng trường đao ra khỏi vỏ, mũi kiếm của hắc y nhân gần người chỉ chạm được vai trái gã, gã không né không tránh, lại là đấu pháp chỉ công không thủ. Trịnh Việt giật nảy mình túm gã lui bước, vừa múa kiếm ngăn cản vừa quát: “Ngươi điên rồi?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.