Sắc Màu Khác Lạ

Chương 9: Chương 9: Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên




Nhiễm Thanh Hoàn nhìn kỹ lại, người ngồi đối diện vậy mà là tướng quân trong ấn tượng không hay mở miệng bên cạnh Trịnh Việt. Chao ôi… đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Tề Linh Khanh người này mang đến cảm giác rất sắc bén, khi trực diện phong mang tất lộ, lúc này ánh mắt hắn qua lại giữa Nhiễm Thanh Hoàn và Lê Hoa Kiều, gã cảm thấy rõ ràng dừng ở chỗ mình nhiều hơn, có ý vị nào đó khó nói được.

Lông tơ gã không nhịn được bắt đầu dựng thẳng lên.

“Ngươi có thể nói chuyện?” Tề Linh Khanh nhìn chằm chằm Nhiễm Thanh Hoàn.

“Khụ, ta là… ta…” Nhiễm Thanh Hoàn liếc nhìn Lê Hoa Kiều, quả nhiên phát hiện tư thế ngồi tùy tiện hơn cả chủ nhà của mình không thích hợp lắm, bị ánh mắt cực có sức xuyên thấu của Tề Linh Khanh nhìn lâu, dẫu gã tự xưng da mặt còn dày hơn tường thành cũng không khỏi căng thẳng, suýt nữa buột ra một câu “Ta là khách mời hữu nghị”.

“Vị công tử này là khách của nô gia, người nô gia tin được, tiên sinh không cần để ý,” Lê Hoa Kiều ho nhẹ một tiếng, “Xưng hô thế nào đây?”

“Bất tài họ Giả.” Tề Linh Khanh chẳng có lấy một tẹo thành ý khách sáo, lại bắt đầu dùng ánh mắt như thẩm vấn tội phạm giết người lăng trì đại cô nương người ta, “Túy Sinh?”

– Thật trực tiếp – Khóe mắt Nhiễm Thanh Hoàn giần giật.

Lê Hoa Kiều ho nhẹ một tiếng, trộm liếc nhìn Nhiễm Thanh Hoàn: “Giả tiên sinh đã thẳng thắn như vậy, nô gia cũng không vòng vo làm gì, có phải gia tỷ đang ở trong tay tiên sinh không?”

“Phải.” Tề Linh Khanh ngay cả mắt cũng không chớp một cái.

“Tiên sinh có việc gì thì chúng ta có thể bàn bạc, tại sao phải làm khó gia tỷ?” Lê Hoa Kiều thoáng qua vẻ giận dữ.

Mấy cao thủ hộ vệ phía sau Tề Linh Khanh lập tức đồng thời tiến lên một bước, Nhiễm Thanh Hoàn né sang một bên – Đại ca này đến đánh nhau à?

Tề Linh Khanh nhìn gã một cái, giơ tay ngăn hộ vệ, nói với Lê Hoa Kiều: “Nếu không phải như thế, chúng ta lại lấy cái gì để đòi túy sinh từ ngươi?”

Một câu khiến Nhiễm Thanh Hoàn cơ hồ phải vỗ tay, thì ra tướng quân đại nhân ít thể hiện cảm xúc này mới là người phát huy hết mức tinh thần lưu manh.

“… Gia tỷ thế nào?” Lê Hoa Kiều cắn cắn môi, sắc mặt càng khó nhìn, bởi vậy mới nói, chuyện đàm phán là phải có lợi thế, chứ không cho dù ngươi giỏi ăn nói cỡ nào cũng chẳng làm được gì.

“Còn sống.” Tề Linh Khanh nhàn nhạt đáp.

Người này – thật sự thú vị, là một trong ngũ đại thượng tướng của Yên Kỳ, tựa hồ không hề có thành tựu quá chói mắt, so với Phương Nhược Ly tuổi còn trẻ đã quản lý cấm quân, danh tướng Dư Triệt thanh chấn Cửu Châu, trường thương Doãn Ngọc Anh dũng mãnh thiện chiến, nho tướng Mạc Thuấn Hoa khởi bút tòng văn, tài trí võ công của hắn thậm chí có thể nói là bình thường, vậy rốt cuộc là cái gì khiến Cẩm Dương vương coi trọng hắn như thế? Nhiễm Thanh Hoàn khoanh tay đứng ngoài cuộc, phớt lờ ánh mắt thỉnh thoảng cầu trợ của Lê Hoa Kiều.

“Ta muốn cách phối và nguyên liệu của túy sinh, các ngươi cho hay không?” Tề Linh Khanh nhấn từng chữ, đôi mắt như điện nhìn chằm chằm Lê Hoa Kiều, giống như trước mặt không phải một đại cô nương, mà là một người chết, “Trả lời ta, cho hay không?”

Đã đến nước này, Nhiễm Thanh Hoàn không mở miệng cũng hơi khó nói, gã ho khẽ một tiếng, thong thả mở lời: “Vị đại hiệp này thật sự hơi nóng tính quá rồi! Túy sinh thứ này nghĩ cũng biết cách phối không đơn giản, hơn nữa hơi tiết lộ cho chư vị một câu, nguyên liệu cũng không trồng được ở Cẩm Dương, nếu đại hiệp muốn, sợ rằng về sau còn phải bàn bạc lâu dài. Huống hồ…” Gã dừng lại, ánh mắt thoáng nét cười đảo qua Lê Hoa Kiều và Tề Linh Khanh, “Gần đây Cẩm Dương phong thanh quả thật căng thẳng, chỉ sợ cũng không tiện lắm, đại hiệp làm khó hai nữ hài tử, không phải hành vi của bậc quân tử đâu?” Lợi thế là cái gì? Lợi thế là phải tự mình tìm, thật sự tìm không ra cũng phải bịa ra được.

Về phần tỷ muội Lê Hoa Kiều, vừa gặp chuyện thì thế lực chưa rõ phía sau cứ như thể tan biến vào hư không, là có kẻ muốn mượn đao các ả… để thử Trịnh Việt sao? Hay thật sự muốn làm yếu binh lực Cẩm Dương?

Phương Nhược Ly cũng đã tỏ thái độ, mà bên kia không còn động tĩnh, mặc kệ Ngọc Lan Xuyên chết hay sống, khiến người ta quá chạnh lòng, gã hơi nhấn từ hai nữ hài tử này, thản nhiên đón nhận ánh mắt như tia X của Tề Linh Khanh: “Bây giờ chúng ta bàn vấn đề túy sinh, đại hiệp bắt người bên này, mở miệng đòi đồ, cũng gấp gáp quá rồi. Các ngươi muốn thứ này làm gì? Làm sao biết túy sinh ở đây? Tại sao…” Đầu ngón tay gã lướt qua miệng bát gốm, như là sẽ phát sáng, “Ngọc Lan tiểu thư vừa mất tích, túy sinh đã bị soát ra trong đại doanh Cẩm Dương? Tốt nhất là trong đây đừng có liên hệ gì?”

Tề Linh Khanh hơi sững ra: “Ý ngươi là gì?”

“Không có ý gì,” Nhiễm Thanh Hoàn nháy mắt ra dấu cho Lê Hoa Kiều, giọng kéo dài thong thả nói, “Ta chỉ đang nghĩ, liệu đại hiệp có quan hệ gì với quan phủ Cẩm Dương hay không?”

Lê Hoa Kiều quan tâm tất loạn, ban đầu hoàn toàn bị Tề Linh Khanh hù, được dăm ba câu của Nhiễm Thanh Hoàn chỉ ra tình thế, cũng cau mày suy nghĩ.

Tề Linh Khanh không rõ suy nghĩ của người này lắm, đến đây đành phải phối hợp với gã hừ một tiếng: “Phải thì thế nào, không phải thì thế nào?” Không thể không nói đây thật sự là nghệ thuật trong tiếng Trung, câu này nói ra miệng, không phải cũng biến thành phải, lúc này phun ra một câu giọng quan, nguyên hình đã hoàn toàn lộ ra.

“Túy sinh không tốt lành gì.” Nhiễm Thanh Hoàn im lặng một lúc, sau đó bỗng nhiên ra vẻ vô tội nói một câu như thế, ánh mắt đen sẫm khiến người ta không nhìn thấu gã đang nghĩ gì.

“Phải.” Tề Linh Khanh hơi do dự, tiếp lời gã.

“Vị tiên sinh này, không phải nô gia nói chuyện không dứt khoát,” Lê Hoa Kiều đột nhiên tiếp lời, “Chỉ là chuyện này liên quan đến một số nhân vật phiền toái, nô gia nhất thời cũng không làm chủ được.”

Ả nói chuyện hoàn toàn không kiêng dè Nhiễm Thanh Hoàn, khiến gã sửng sốt, chỉ nghe ả tiếp tục nói: “Gia tỷ ở trên tay các hạ, nô gia cũng sốt ruột, nhưng sự tình trọng đại, tiên sinh phải cho chúng ta bàn bạc riêng một chút. Nói thật, xảy ra chuyện, bên kia lại vội vàng phủi sạch quan hệ, nô gia cũng rất chạnh lòng.” Ả nhìn Nhiễm Thanh Hoàn một cái, nhấn mạnh hai chữ “chúng ta”, hiển nhiên đã liệt Nhiễm Thanh Hoàn vào trận doanh mình, trong ánh mắt vậy mà không còn sự giảo hoạt và hoài nghi lúc ban đầu.

Bắt đầu từ chiêu lừa của Nhiễm Thanh Hoàn ngày ấy, ả không còn hoài nghi gì… Cho dù là bệnh gấp chữa bừa, tại sao người như Lê Hoa Kiều chỉ trong thời gian ngắn đã tin lời một người hoàn toàn xa lạ? Một sợi đao ti dọa được ả? Nói hươu nói vượn lừa được ả?

Tích tắc, một vấn đề cố ý tránh né thình lình nhảy ra trước mắt, gã nhắm mắt, trong lòng lặp lại một đáp án chực chờ lao ra – Tại sao trong bao nhiêu người lại là mình bị cuốn vào chuyện này, tại sao Trịnh Việt không hỏi người đưa ra chủ ý sau lưng Anh Ti là ai, tại sao Lê Hoa Kiều từ ban đầu cẩn thận chặt chẽ thử gã đến bây giờ mọi chuyện dựa vào gã, thái độ thay đổi nhanh như vậy!

Nhiễm Thanh Hoàn chợt quay đầu nhìn Lê Hoa Kiều, nghiêm túc nói: “Cô nương, chuyện này ta quản không được, có bao nhiêu người không dính dáng vào đây, tại hạ thật sự không dám chắc, người Cẩm Dương rốt cuộc muốn cái gì, bên kia lại là người nào, cô nương không nói, tại hạ cũng không tiện hỏi.”

Gã dừng một chút, Lê Hoa Kiều khá mơ hồ nhìn gã, không biết tại sao người này đột nhiên nói ra một đoạn như vậy.

Nhiễm Thanh Hoàn giống như đột nhiên hiểu rõ sự tình gì, sắc mặt đột nhiên lãnh đạm đi, ngay cả góp vui cũng lười, chỉ nghe gã tiếp tục nói: “Cô nương cũng không cần băn khoăn rốt cuộc chuyện túy sinh làm sao bị tiết lộ, những người các cô dính vào quá nhiều và quá tạp, giấy vốn dĩ không gói được lửa, huống chi là mảnh giấy bỏ đi thủng lỗ chỗ? Tại hạ bất tài, không muốn bị cuốn vào thị phi của đám người quyền quý phía sau các cô, các vị hãy tự giải quyết cho tốt, cáo từ.”

Nói xong lại thật sự đứng dậy phất tay áo bỏ đi, cả đám người chẳng ai hiểu chuyện gì đang diễn ra, chờ gã đi đến cửa rồi, Tề Linh Khanh mới có phản ứng, kêu: “Dừng bước!” Hắn nói một câu, thị tòng bên cạnh lập tức có hành động, những người này đều là cao thủ huấn luyện nghiêm chỉnh, người khác không cách nào tưởng tượng nổi sự ăn ý giữa họ, Nhiễm Thanh Hoàn dừng bước, đã bị nửa bao vây. Gã quay đầu lại cười nhàn nhạt, chẳng buồn để ý, đẩy cửa, cất bước, một cánh cửa gỗ nguyên vẹn bắt đầu gãy thành vô số đoạn từ chính giữa – sự tình ta đã làm hết rồi, túy sinh đã soát ra, bên phía Anh Ti hẳn cũng có thể lần ra là nước nào, ly gián cũng xong rồi, không tính là đã giúp các ngươi à?

Còn định thế nào? Còn muốn thế nào?!

Tóc trên trán gã rơi xuống, bóng lưng gã đượm nỗi cô đơn – Cẩm Dương vương cần ai giúp đỡ? Ta bị hắn bán cũng rất vui vẻ đếm tiền thay người ta. Không bao xa quay về căn phòng mấy ngày nay mình ở tạm, lưỡi đao trên ngón tay lướt nhẹ, vẽ một pháp trận cổ quái trên cửa, sau đó lấy hỏa chiết ra, một mồi lửa đốt cả căn phòng, trợ giúp địa phược linh xúi quẩy kia đi đầu thai, hình như từ sau khi đến thế giới này gã cứ phóng hỏa suốt.

Tiếng bước chân ùa tới bên này, Nhiễm Thanh Hoàn lắng tai nghe một chút, bước chân hữu lực, hành động nhất trí, chắc là quân đội hổ lang của Cẩm Dương. Cần gì phải hưng sư động chúng như thế? Nhiễm Thanh Hoàn nghĩ nghĩ, nhếch môi cười, quay người đi đến hậu viện – nơi ở của đám vật hi sinh bị Lê Hoa Kiều bắt.

Phương Nhược Ly không hiểu, rốt cuộc là ai quan trọng như thế, cần mình vừa nhận được tín hiệu của Linh Khanh liền đích thân đến… Còn dẫn theo phiền toái lớn Anh Ti này?!

Anh Ti trông vẫn giống một thiếu nữ thuần khiết ngẩng đầu nhìn căn phòng cháy phừng phừng, kinh thán: “Trình độ đốt nhà của tên này quả thực đã đạt đến hoàn mỹ rồi!”

“Lục soát!” Phương Nhược Ly quát, tinh anh cấm quân lập tức kẻ lo chữa cháy kẻ đi tìm người. Phương Nhược Ly bóp trán, “Vương gia có ý gì? Chỉ vì tìm một lão bản tiệm son phấn trước cửa thanh lâu mà tốn công như vậy? Chuyện bên phía Tề tướng quân còn chưa biết thế nào, rốt cuộc có thể moi được gì từ miệng đám nữ nhân đó hay không, sau đó xử trí như thế nào…”

“Người đó là em ruột của cửu thái phi.” Anh Ti khá hứng thú nhìn ngọn lửa thần kỳ dập thế nào cũng không tắt, thuận miệng ứng phó.

“Cha cửu thái phi cũng không có đạo lý điều động nhiều cấm quân như vậy!” Phương Nhược Ly mím môi, nhìn Anh Ti một cái như nhìn kẻ ngu xuẩn, “Việc nhà của Chu lão thừa tướng chúng ta không nhiều lời nữa, nhưng tại sao người kia xuất hiện ở nơi thế này? Tại sao phải hưng sư động chúng như thế? Tại sao tên này nhìn thấy thân nhân chẳng những không kích động, còn phóng hỏa đốt nhà chạy mất tăm?!”

“Việc này…” Anh Ti nghĩ nghĩ, rất nghiêm túc nói, “Chắc do gã khá quái thai.”

“… Cút…” Phương Nhược Ly trợn mắt, giống như đang phản tỉnh mình không nên coi Anh Ti thành người bình thường, “Vậy bây giờ thì sao?! Người đâu người đâu?!”

Ôi, nha đầu Tiểu Ly này cái gì cũng tốt, mỗi tội lúc có việc hơi dễ kích động, lúc không có việc hơi bạo lực, Anh Ti bị nàng ta túm vai lắc chóng cả mặt, mơ hồ nhớ ra, mình cũng từng là một sát thủ nổi danh đẫm máu gì đó, lại có một ngày bị người ta bắt nạt thế này – nàng yếu ớt giơ tay chỉ chỉ: “Theo kinh nghiệm của ta, hồ ly này rất lười, sẽ không đi xa đâu.”

Đẩy cửa gian phòng kia ra, một thứ mùi lạ nồng nặc suýt làm Anh Ti ngất xỉu, hiển nhiên nữ tướng quân lăn lộn trong đại doanh bên cạnh khả năng miễn dịch cao hơn, lúc này chỉ hơi nhíu mày, đương nhiên không phải vì mùi, mà là tiếng kêu của người nọ thật sự quá thê thảm.

Là một nam nhân trông cũng còn trẻ, đầu tóc bù xù, mình mẩy mặt mũi toàn máu, mười ngón tay ra sức bấu mặt đất, dường như máu tươi đầm đìa có thể giúp hắn dễ chịu hơn. Vài người ba chân bốn cẳng đè hắn xuống, không để hắn làm ra chuyện quá hơn, những người khác vẻ mặt hờ hững ngồi ở một bên, nghe thấy tiếng cửa mở, cùng nhau chuyển hướng ánh mắt trống rỗng sang hai nữ tử.

Đó là loại trống rỗng như xâm nhập vào tận xương tủy, dù là Phương Nhược Ly, lòng cũng không khỏi hơi lạnh.

“Hắn sao vậy?” Anh Ti bịt mũi tò mò lại gần, mở miệng hỏi một nam tử hỗ trợ đè hắn ta.

“Không có gì, đến giờ dùng thuốc rồi,” Người nọ tựa hồ chẳng còn thấy lạ, Anh Ti chú ý tới những người này đều cực kỳ ốm yếu, mỗi một cử động đều không có sức.

“Thế tại sao không dùng đi?”

“Không biết, vẫn chưa đưa tới.” Hai nữ tử xinh đẹp xa lạ xuất hiện ở đây, nhưng những người bên trong tựa hồ đều mất đi sự tò mò tối thiểu, căn bản không có phản ứng với sự kích thích đến từ bên ngoài. Nam tử bị đè kia gào khóc thảm thiết, Anh Ti nhìn kẻ không rõ khuôn mặt này, không khỏi líu lưỡi.

“Đây… chính là hậu quả của túy sinh?” Phương Nhược Ly nhìn quét một vòng cả phòng, “Lợi hại thật…” Quả thực không thể tưởng tượng một khi thứ này lan khắp đại doanh Cẩm Dương thì sẽ có hậu quả thế nào. Anh Ti đứng dậy, nhìn kỹ mỗi người bên trong.

Phương Nhược Ly chờ nàng ta như sắc lang nắm cằm mỗi người lên nhìn hết lượt từ đầu đến cuối, vẻ mặt càng lúc càng nghi hoặc, không nhịn được hỏi: “Ngươi xác định người đó sẽ ở chỗ này sao?”

“Không xác định lắm…” Anh Ti xem xong mặt người cuối cùng, thất vọng sụp vai, “Ta chỉ cảm thấy hẳn gã sẽ không đi xa, nhưng mà tên đó có vẻ thích bề ngoài, chắc cũng không ở nơi thế này – đi thôi, không có.”

“Ừ…” Phương Nhược Ly gật đầu, lòng còn sợ hãi nhìn thoáng qua nam nhân bị đồng bạn đè, đã không phát ra nổi tiếng động, toàn thân run rẩy nằm dưới đất mà hít vào, lắc đầu quay người đi khỏi.

Khi tiếng bước chân đi xa, nam tử mặt mày đầy máu giống như không còn sức lực, xụi lơ dưới đất chẳng hề nhúc nhích, khóe miệng bị mái tóc dài che khuất hơi nhếch lên, chỉ là xung quanh toàn những ánh mắt vô cảm, chẳng ai chú ý tới.

Thật là công việc mệt mỏi… Nhiễm Thanh Hoàn cuối cùng đã hiểu nỗi niềm khó nói của Yên vương Chu Lệ giả ngây giả dại. Sáng sớm đã chú ý tới vóc người nam tử hôm trước đưa đồ dùng rửa mặt súc miệng xấp xỉ mình, tuy rằng tùy tiện trộm quần áo người ta mặc, dùng mê dược làm người ta hôn mê ném qua một bên cũng không tốt lắm.

Chẳng lẽ Nhiễm Thanh Hoàn không lo lắng một người vô duyên vô cớ bị làm ngất ném ở đó bị người khác phát hiện? Gã đương nhiên không lo lắng, bởi vì tên xúi quẩy đó đã bị gã tài cao gan lớn giấu trong căn phòng này, đám người xung quanh trúng độc quá sâu, ít nhiều đều mất linh mẫn, bị gã thần không biết quỷ không hay trà trộn thêm một người, chính chủ nằm trong một góc tối om ngủ khò khò chẳng có cảm giác tồn tại, gã ở bên cạnh trình diễn một vở kẻ nghiện đại náo thiên cung, nhanh nhạy như Anh Ti mà cũng bị lừa.

Mấy kẻ đè gã thấy gã không còn tiếng động, đoán trận này qua rồi, đều không để ý tới nữa. Nhiễm Thanh Hoàn tứ chi thả lỏng bẩn nhem nhuốc nằm dưới đất, lại khá có cảm giác hài lòng – Gã tính toán cực hay, trốn ở đây, sau đó một lần nữa kim thiền thoát xác ngay trong tầm mắt Cẩm Dương vương, không đến Cẩm Dương nữa, cứ đi Linh Châu là xong, trời đất bao la, còn không chứa nổi mình sao?

Đương khi gã lập kế hoạch xong xuôi hết thảy, tính toán nghỉ ngơi dưỡng sức, mới hơi buồn ngủ, thì cửa đột nhiên một lần nữa bị đá tung, ánh dương chiếu lên mặt gã, chói lóa rất khó chịu, Nhiễm Thanh Hoàn xuyên qua mái tóc bù xù mở mắt ra, đồng tử dần dần thích ứng với ánh sáng, một người gã không muốn gặp nhất đang tươi cười nhìn gã chăm chú, nhàn nhạt nói: “Trước mặt cô, rất ít ai có thể diễn một vở kịch đến hai lần, Thanh Hoàn lần này không khỏi khinh suất rồi.”

Bà nó…

Trịnh Việt hất cằm, lập tức có người mời hết các diễn viên quần chúng xung quanh Nhiễm Thanh Hoàn ra ngoài, bao gồm kẻ còn hôn mê bất tỉnh kia. Cẩm Dương vương vận cẩm bào cũng không ngại bẩn, ngồi luôn lên cái ghế đối diện Nhiễm Thanh Hoàn, khoanh tay nhìn gã: “Nhiễm lão bản?”

“Không dám.” Nhiễm Thanh Hoàn chậm chạp ngồi dậy, vén mái tóc dài che trước mắt, lộ ra khuôn mặt ngoài cười trong không cười, “Không biết Vương gia đại giá quang lâm, thất kính thất kính, ngài xem trà không ra trà nước không ra nước, mùi vị còn khó ngửi.” Gã đứng dậy đẩy cửa sổ, nghĩ nghĩ, lại đốt một cái lư hương chẳng biết bị bỏ xó bao lâu trong góc phòng, dùng cái khăn không biết của ai nhúng ít nước chùi qua mặt, một loạt động tác bình tĩnh cực kỳ, xong xuôi cũng kéo ghế đặt trước mặt Trịnh Việt, “Ta nói Vương gia, ngài xem thảo dân dốc sức diễn vở hài kịch này cả buổi, cho ta ngồi chút được không?”

“Sao Thanh Hoàn lại có địch ý lớn như vậy với cô?” Trịnh Việt hòa nhã cười cười, giơ tay ra hiệu cho những người khác ra ngoài hết.

“Sao có thể,” Vẻ mặt Nhiễm Thanh Hoàn hết sức chân thành, “Người anh minh thần võ ngọc thụ lâm phong thiên thu vạn đại vĩnh thùy bất hủ như Vương gia, ai dám có địch ý chứ?”

Trịnh Việt không chấp nhặt, rộng lượng và vô cùng kiên nhẫn nói: “Vậy tại sao Thanh Hoàn cứ trốn tránh không chịu gặp cô?”

“Ôi, đúng là oan uổng thấu trời mà,” Nhiễm Thanh Hoàn mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, “Nếu biết ngài vẫn tìm ta, thảo dân đã vội vàng đưa đến cửa từ lâu, sao có thể để ngài mất công chứ?”

Trịnh Việt thở dài: “Ở trong Trúc Hiền thành, cô thấy Thanh Hoàn thích nghe Minh Yên cô nương thổi tiêu, còn đặc ý phân phó nàng thổi thêm vài bài, ai ngờ hôm sau ngươi liền không từ mà biệt, thật là uổng phí một phen khổ tâm của cô.”

Hóa ra còn có trò này, may là chạy lấy người từ sớm, mà xem chừng tiểu điếm của mình cũng bị lộ rồi, chỉ dăm ba câu cô nương kia đã thành tai mắt của người này.

“Cô không hiểu lắm, cho dù mình hơi đáng ghét, Thanh Hoàn không thể ngay cả thân nhân cũng không muốn gặp một lần chứ? Sao mà nói đi là đi ngay?” Nhiễm Thanh Hoàn nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, bỗng nhiên rất muốn đạp cho một phát.

“Huống hồ lần này Thanh Hoàn giúp cô nhiều, cô thật sự không biết nên cảm tạ thế nào.”

“Không cần khách khí, giữ gìn trị an xã hội là trách nhiệm của mỗi người.” Nhiễm Thanh Hoàn tiếp tục nịnh bợ nói hươu nói vượn, ánh mắt lại càng lúc càng sắc bén.

“Cửu thái phi muốn gặp ngươi rất lâu rồi, Chu lão thừa tướng mất sớm, ngươi là thân nhân duy nhất của người.” Chắc là thấy người này đao thương bất nhập, mềm cứng đều không xơi, Trịnh Việt bắt đầu dày mặt chơi bài tình thân, nhưng người trước mắt vẫn cứng đầu không nghe.

“Vương gia, kỳ thực ta không giỏi toán thuật lắm.” Nhiễm Thanh Hoàn rốt cuộc mất kiên nhẫn, cắt ngang những lời tha tha thiết thiết của Trịnh Việt, quay đầu chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay này chốc chốc gõ mu bàn tay kia, “Cẩm Dương có khoảng bốn năm vạn dân nguyên trú, tính thêm nam lai bắc vãng thì nhiều hơn, trong số này có một nửa là nam nhân. Ngoại hình tại hạ không thể nói là đẹp, chỉ không ảnh hưởng đến kiến thiết thành thị thôi, Cẩm Dương rộng lớn tuổi tác cỡ ta và ngoại hình tạm được chắc chắn cũng phải bốn năm ngàn. Mà những người ở đây ngài cũng thấy rồi, chắc là trúng độc đã một thời gian, nói cách khác hai nữ lưu manh đó đã rất lâu không bắt người ngoài đường; không cần nhiều, chúng ta chỉ tạm tính hai tháng, sáu mươi ngày, họ vừa vặn vào ngày nào đó trong sáu mươi ngày này, vô tình nhìn thấy ta trong bốn năm ngàn người, bốn năm ngàn tỷ lệ một phần sáu mươi – chuyện như vậy chẳng phải cùng một khả năng với đi ngoài đường bị bạc từ trên trời rơi xuống đập chết? Vương gia, nếu ta không tính sai, ngài có thể giải thích nghi hoặc cho thảo dân một chút không?”

Trịnh Việt nghe luận xác suất bản lời suông của gã, tựa hồ rất hứng thú mà nhướng mày: “Thanh Hoàn nói như vậy quả thật thú vị, hóa ra còn có thể dùng toán thuật tính ra chân tướng sự tình.”

“Trong số nam nhân bị hai nữ lưu manh ép ở lại, không tính đã chết, thêm ta cũng phải khoảng ba bốn mươi, Lê Hoa Kiều không để ý đến ai khác, chỉ hỏi chủ ý của mình ta, con số vừa rồi còn phải nhân một phần ba mươi, đây lại là vì sao? Phải chăng thảo dân trông rất giống cứt chó, nếu không thì vì sao suốt ngày đạp vận cứt chó?” Nhiễm Thanh Hoàn nhìn Trịnh Việt, ánh mắt có thể nói là vô lễ.

“Thả bả phù danh, hoán liễu thiển châm đê xướng…” Trịnh Việt ngâm nga, như cười như không mà nói, “Tiên vương có một bí mật, rất rất lâu về trước người từng gặp một tiên nhân, lúc ấy Cửu Châu còn ổn định, nhưng sóng ngầm dâng lên, loạn thế đã bắt đầu, tiên nhân kia biết trước ngày hôm nay, từng đáp ứng tiên vương, bao nhiêu năm sau nhất định sẽ có người đến tương trợ, có thể ngươi không tin, trong vương cung bây giờ vẫn còn bức họa của y, cô nhìn nó từ nhỏ đến lớn.”

Nhiễm Thanh Hoàn quay đầu đi, trong lòng bỗng nhiên lạnh vô cùng.

Chỉ nghe Trịnh Việt tiếp tục nói: “Những việc này cô vốn không tin, nhưng gần đây quốc chiêm các quốc đều giống như nhận được thần dụ đến từ nơi nào, đồng thời tiên đoán người này giáng lâm, họ nói y sẽ phá tan cục diện bế tắc của Cửu Châu, là mấu chốt quyết định thắng bại, bên ngoài cũng truyền ra các câu chuyện do lão bách tính biên, mà lúc này, cô ở trên Nam Sơn – cũng chính là Trúc Hiền sơn gặp được một người, lai lịch không rõ, mà tài hoa hơn người, địa điểm lẫn thời gian đều chính xác, ngươi nói có phải là trùng hợp không?”

Nhiễm Thanh Hoàn cười khẩy một tiếng: “Đây là chuyện mọi người đều biết, Vương gia không sợ kẻ có dụng tâm khác lợi dụng trà trộn vào Yên Kỳ làm thám tử sao?”

“Nghe cô nói xong đã,” Trịnh Việt trấn an, “Tiên nhân này của tiên vương, đợt trước cô đã gặp, thình lình xuất hiện lại thình lình mất tích, hoàng cung mấy ngàn cao thủ thậm chí Anh Ti đều không hề phát hiện, khiến người ta tin hay không đều không được… Mặt mày người ấy đều giống hệt trên tranh, y chỉ nói với cô hai việc, một việc là, người mấu chốt trong loạn thế này rất không dễ thuần phục, sơ sẩy một cái y nhất định sẽ nghĩ mọi cách thoát thân, việc thứ hai là, muốn tìm được lần nữa cũng không khó, chỉ cần ở nơi có thanh lâu sở quán, dò la một câu là được rồi.”

“Câu gì?” Giọng Nhiễm Thanh Hoàn hơi khàn.

“Thả bả phù danh, hoán liễu thiển châm đê xướng.”

– Thanh Hoàn, nếu ngươi tới thế giới này, việc muốn làm nhất là gì?

– Đạo một số Đường thi Tống từ, đem đến thanh lâu sở quán đổi ít bạc, hoặc là xem phong thủy cho người ta, thật sự không được thì đào mồ trộm mả, tích đủ tiền tìm một chỗ không quá nghèo cũng không quá giàu mua ngôi nhà nhỏ, bày ít đồ đạc, đọc sách, du lịch, nghe chuyện xưa… Nếu ông có việc không thể tham gia, vậy thì, một mình.

Nhiễm Thanh Hoàn trước nay học không hay cày không biết, thơ từ cổ thuộc được chỉ có vài bài như vậy là hết, phong hoa tuyết nguyệt lằng nhằng gã không thích xem lắm, có thể đem đến thanh lâu bán tới tới lui lui cũng chỉ là mấy bài nổi tiếng nhất của Tần Quan Liễu Vĩnh, hơi ít tiếng và cũng khó đọc. Chắp vá số thơ từ này tùy theo tình hình, ngẫu nhiên kèm đôi chút tâm tình bản thân, thoát được khỏi Cẩm Dương vương chắc gã cũng khá tự đắc, cảm khái câu này là không thể tự nhiên hơn. Cái gì gọi là tính toán kỹ càng-

Thì ra lại đều là dùng vào ta.

“Cho nên Vương gia đem lời đồn này nửa thật nửa giả chế biến một chút, để sứ giả thám tử các quốc đều giúp ngươi tìm người ‘thiển châm đê xướng’ này?” Nhiễm Thanh Hoàn gật đầu, “Thật là vật tận kì dụng, khá lắm!”

Trịnh Việt nghiêm túc lại, nhìn gã nói: “Thanh Hoàn, cô là thật lòng mến tài, tuy thủ đoạn không thỏa đáng lắm, nhưng ngươi vốn là con của cố nhân Yên Kỳ ta, khó được trở về nhà, tại sao không chịu ở lại? Cho dù thật sự không muốn dính dáng vào triều chính thế sự, cũng phải gặp tỷ tỷ ruột thịt đã trông ngươi bao nhiêu ngày tháng chứ.”

Nhiễm Thanh Hoàn buồn cười ngẩng lên nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lại lạnh vô cùng: “Sớm nghe nói Yên Kỳ đất rộng của nhiều, không ngờ đã đến mức vội vàng muốn giữ lại một người không liên can. Vương gia vui lòng, nhưng thảo dân không dày mặt nổi, xin lỗi không hầu chuyện được.” Gã đứng dậy đi ngay, chẳng chào một tiếng, ngông cuồng hết sức, Trịnh Việt vô thức muốn đứng dậy, lại lảo đảo ngồi xuống. Khi nãy nhìn thấy Nhiễm Thanh Hoàn mở cửa sổ rồi mới đốt lư hương, hắn cũng không đề phòng, không cẩn thận trúng chiêu.

Trịnh Việt nhắm mắt lại hơi cười khổ, tình hình thông gió trong phòng rất tốt, hướng gió lại vừa vặn thổi khói trong lò tới.

Nhiễm Thanh Hoàn nhếch môi: “Vương gia chịu khổ, hương này rất thần kỳ, lúc ấy thảo dân bị hạ gục đã ngủ suốt ba ngày, ta liền đoán, thuốc này hiệu quả rất tốt, mở cửa sổ không chừng cũng có thể thử một lần, ai biết mèo mù vớ chuột chết, thật sự thành công. Chậc chậc, Vương gia bây giờ còn tỉnh táo như thế, thật khiến thảo dân bội phục vô cùng.”

Gã nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “May mà thảo dân còn tự mình biết mình, dùng giải dược tỉnh thần lau mặt trước, bây giờ cắt đuôi đám tùy tùng không mấy nhanh nhạy của Vương gia vẫn có thể.” – Ta nợ Phượng Cẩn một mạng, cùng lắm thì như Na Tra rút gân cạo xương trả ông ta, nhưng Trịnh Việt, ta lại nợ gì ngươi?

Ta lại nợ gì ngươi?

Trịnh Việt cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt thâm trầm nhìn gã nghênh ngang đi ra ngoài.

Nhiễm Thanh Hoàn chưa kịp vươn vai xong, phía trước đã đi tới một đại mỹ nhân, dẫu đã nhìn quen phong hoa của Phượng Cẩn thì gã cũng không khỏi sững sờ. Mỹ nhân hoa phục chăm chú nhìn gã, đầy ắp nỗi bi thương rưng rưng chực khóc, giơ tay tựa hồ muốn sờ mặt Nhiễm Thanh Hoàn, sau khi phát hiện gã muốn né lại buồn bã bỏ xuống, nước mắt tuôn rơi chảy qua dung nhan như ngọc, mỹ nhân run giọng nói: “Là tỷ tỷ đây, Tiêu Nhi, không phải lúc nhỏ ngươi thích nhất là được ta bế ư, sao giờ ngươi không nhận tỷ tỷ nữa…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.