Sắc Màu Quân Nhân

Chương 53: Q.1 - Chương 53




Liên Hạo Đông chọn lựa kỹ càng một kẻ xâm lược B để giải vào. Vì sao nói là chọn lựa kỹ càng? Vì sau khi Liên Hạo Đông quan sát người này cẩn thận khắp mọi mặt thì cho rằng tố chất kém nhất. Trong song sắt che một tầng vải đen, kẻ xâm lược A bị đặt trong đó, toàn thân bị trói, che đi thính giác của hắn, chỉ để lại cho hắn một cửa sổ thủy tinh duy nhất để quan sát.

Liên Hạo Đông lấy lưỡi lê tùy thân, nâng cằm kẻ xâm lược B, nói: "Nói thật thì ra khỏi nơi này, không nói thật thì sau này mày khỏi phải ra nữa..."

Kẻ xâm lược B nói: "Chúng tao là tù binh, mày hẳn nên dùng cách cư xử thân thiện với chúng tao, đừng nghiêm hình bức cung."

Liên Hạo Đông hỏi ngược lại: "Tù binh? Vậy tao xin hỏi hai nước chúng ta đã khai chiến chưa? Chúng ta là đọ sức công bằng giữa quốc gia với quốc gia à?" Anh bĩu môi cười, nói tiếp: "Cho nên chúng mày chỉ có thể được coi là gián điệp và kẻ xâm lược bị chúng tao bắt. Tao có thể dùng 360 cách để mày chết. Không biết mày muốn thử loại nào?"

Mồ hôi tên xâm lược B bắt đầu chảy, run rẩy nói: "Chúng tao chỉ là người chấp hành mà thôi."

Liên Hạo Đông đá một cú thật mạnh lên ngực tên xâm lược B, tốc độ rất nhanh, sức cũng rất lớn, gần như khiến người ta không nắm được quỹ đạo của nó. Miệng tên xâm lược B lập tức phun ra một ngụm máu, hắt lên bao tay màu trắng của anh. Tên xâm lược B lau vết máu nơi khóe miệng, nói: "Tao là quân nhân, mày không được ngược đãi tao. Mày không tuân theo công ước quốc tế."

Tay Liên Hạo Đông kéo tóc người này, nói: "Nếu tuân thủ công ước quốc thế cũng không tới cửa nước tao. Chắc chắn mày không biết cách thẩm vấn phạm nhân của chúng tao nhỉ?"

Người nọ thở hổn hển, không dám lên tiếng, Vì vậy Liên Hạo Đông liền bày hiện trường giết người đẫm máu ra cho bọn hắn nhìn. Một người nữa lại bị giải tới. Người này mặc một bộ quần áo tù nhân, đầu đội khăn trùm đầu màu đen. Lại bưng một chậu lửa tới cùng với mấy que ủi. Sắt đã bị nung tới đỏ bừng. Ánh mắt tên xâm lược B ngơ ngác. Hắn vẫn không rõ dùng thứ này làm gì.

Người kia vừa vào đã bị trói vào cột, hai tay treo ngược trên cao. Liên Hạo Đông đi tới, xé áo hắn ra, để lộ làn ra. Anh bước qua, nhấc que ủi lên từ chậu than, đi từ từ tới bên cạnh, cầm que ủi ấn xuống.

Người bị nung nóng há to miệng khàn giọng gào, mãi cho tới khi khàn cả giọng, ngất đi.

Liên Hạo Đông đưa que ủi dính máu và thịt cho kẻ xâm lược B đang bị thẩm vấn xem, nói: "Thử một chút không? Tao sẽ không d^đ^l^q^đ trực tiếp để mày chết. Tao có rất nhiều thời gian và tinh lực, sẽ in từng dấu từng dấu lên người mày, từ từ làm mòn tính mạng mày."

Kẻ xâm lược B không thể tin rằng quốc gia văn minh hiện đại lại còn người dùng cách nguyên thủy như vậy. hắn nhìn que ủi máu thịt không rõ mà mắc ói. Liên Hạo Đông thấy hắn không có phản ứng thì nói: "Người đâu, bắt hắn trói đi hành hình cho tôi."

Đang lúc các chiến sĩ nhỏ muốn trói hắn thì hắn đầu hàng, gần như là quỳ xuống van xin Liên Hạo Đông: "Tao sẽ nói hết những gì mình biết cho mày, xin mày bỏ qua cho tao đi."

Liên Hạo Đông cười lạnh, còn dám làm chuyện xấu?

Đội ngũ mạnh mẽ, không quan tâm người lợi hại nhất như thế nào mà là phải xem tâm lý người kém nhất như thế nào. Điều này như nguyên lý thùng gỗ, chứa nước ở độ cao nào được quyết định bởi độ dài miếng gỗ ở chỗ thấp nhất thế nào.

Liên Hạo Đông mở băng ghi âm, đồ để quay phim, lại lấy giấy và bút ra, nói: "Nói hết tin tức một cách cặn kẽ, sau đó ký tên đồng ý."

Đưa tên xâm lược B đi, tên xâm lược A liền được thả ra. Liên Hạo Đông nói: "Hắn đã khai mày, hơn nữa còn nói rất nhiều chuyện về mày. Tao nghĩ hẳn chúng tao nên thay tổ chức sau lưng màu tới hỏi thăm người nhà mày một chút. Trung Quốc chúng tao có vô số chiến sĩ đặc chủng hạng nhất."

Kẻ xâm lược A không nói câu nào. Liên Hạo Đông biết bây giờ tâm trạng hắn phức tạp. Đồng minh mình tin tưởng lại bán đứng mình, bán đứng quốc gia và tín ngưỡng của mình. Dù quốc gia và tín ngưỡng không quan trọng nhưng lại

Không thể không quan tâm người thân của mình. Rất rõ ràng, vừa rồi hắn không nên để lộ nhược điểm của mình cho Liên Hạo Đông, bay giờ biết bị anh lợi dụng thì đã muộn rồi!

Anh đưa giấy và bút cho hắn: “ Tao cho mày một giờ suy nghĩ. Mày nghĩ cho kỹ.”

Một giờ sau, anh lấy được bí mật mà người này vẫn cố sống chết để giữ lấy, cẩn thận sắp xếp hồ sơ những tư liệu thu thập được này. Kẻ xâm lược A bị bắt, những thứ còn lại liền thế như chẻ tre, từng người bị tấn công rất nhanh.

Khi anh đưa ra một chồng tài liệu thật dày cho tham mưu trưởng Trương, mắt ông ta như rơi xuống.Ông biết anh sẽ cho ông ta câu trả lời thuyết phục rất nhanh nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, mới có hai ngày.Những ngườ khác thẩm vấn rất lâu cũng không giải quyết được.

Tham mưu trưởng Trương nói: “Tên nhóc thúi thật giỏi. Nói cho tôi biết, cậu dùng cách gì để cạy miệng tên xâm lược A này vậy?”

Liên Hạo Đông nói: “ Các anh quá nhân từ, không thể dùng cách giảng kinh niệm phật siêu độ cho những người này, phải nhẫn tâm một chút mới có thể. Những người này quá không hiểu biết.Tôi phổ cập văn hóa truyền thống phổ biến khắp dân tộc Trung Hoa cho bọn hắn, tặng bọn hắn hai báu vật dân tộc Trung Hoa.”

“ Báu vật gì? Xin lắng tai nghe.”

Liên Hạo Đông mỉm cười nói: “ Một là thập đại cực hình Mãn Thanh, một là kế phản gián.”

Tham mưu trưởng Trương nghe hết trình tự hành động của anh thì đập bàn nói: “ Thật có tên nhóc như cậu.”

“ Quá khen.”

Tham mưu trưởng Trương chỉ vào tài liệu, nói: “ Cậu nói xem, nếu tài liệu này được gia cho cấp trên thì bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?”

Bây giờ tướng lĩnh nước ta đều là phái chủ chiến, thủ đoạn đàm phán đối ngoại vẫn luôn cứng rắn, thường nhắc nhở mỗi đơn vị chuẫn bị sẵn sàng ra chiến trường bất cứ lúc nào. Tài liệu này xuất hiện thật đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Cho nên, tới giai đoạn này, không phải là chuyện Liên Hạo Đông và Tham mưu trưởng Trương có thể xen vào.Quốc gia bị khai thông khác với mọi người đoán, một nước nhỏ Đông Nam Á bị nước M thao túng. Bọn họ muốn qua lần hành động này để đưa căn cú quân sự của quân ta ra ánh sáng, điều tra sức mạnh quân sự của chúng ta, từ đó tháo gỡ nghi ngờ nhiều năm với quân ta.

Bọn họ nghĩ chúng ta quá đơn giản cho nên thất bại là chuyện trong dự đoán.

Sau này, toàn bộ bọn xâm lược này biến mất một cách bí ẩn, ngoài những người thi hành mệnh lệnh thỉ không ai biết bọn chúng đi đâu.

Phần hồ sơ này thành chứng cứ vô cùng có sức mạnh trong ngoại giao nước ta, tài liệu được niêm phong vào hồ sơ X, mã số màu đen 01-088. Những số liệu này có ý nghĩa cụ thể của nó trên phương diện quân sự, chúng ta không tìm hiểu sâu thêm.

Liên Hạo Đông đi về phía ký túc xá ở phía đông doanh trại, có một chiến sĩ nhỏ đang nằm nghỉ ngơi. Anh đi qua, ngồi vào đối diện người trên giường, hỏi: “ Sao? Bị bỏng à?”

Chiến sĩ nhỏ thấy Liên Hạo Đông liền định đứng dậy xuống giường. Anh đè vai cậu ta lại, nói: “ nằm xuống nhanh đi.”

Chiến sĩ nhỏ đành phải kính một quân lễ với Liên Hạo Đông. Cậu ta vuốt lên vết bỏng trước ngực, nói với Liên Hạo Đông: “ Không sao, ngài yên tâm đi.”

Trong lòng Liên Hạo Đông biết chắc chắn vết bỏng không nhẹ,liền đi tới, vén quần áo chiến sĩ nhỏ lên nhìn, dấu que ủi in vừa nhỏ vừa sưng. Anh hỏi: “ Bôi thuốc chưa?”

Chiến sĩ nhỏ nói: “ Đã bôi thuốc mỡ trị bỏng rồi.”

Liên Hạo Đông gật đầu, khen ngợi cậu ta: “ Diễn không tệ, kêu cũng rất giống thật, có điều da heo hơi mỏng, nếu không thì không tới nỗi bị bỏng rồi.”

Chiến sĩ nhỏ xấu hổ, nói: “ Thủ trưởng, da heo này không được tẩy sạch, trên còn có lông heo. Nếu không phải là cách khá xa thì dám chắc bị lộ rồi.”

Liên Hạo Đông bỗng cười khẽ: “ Dù đặt người đó trước mặt để nhìn thì hắn cũng không nhận ra được. Vào lúc đó, người bình thường đều sẽ sợ.”

Chiến sĩ nhỏ đỏ mặt, nói: “ Thủ trưởng, ngài thật tin ranh.”

Liên Hạo Đông lại cười, đứng lên, nói: “ Cảm ơn khen ngợi! nghỉ ngơi thật tốt ba ngày, để người nhà bếp làm chút thức ăn ngon cho cậu bồi bổ. Tóm lại, cậu làm không tệ, thượng cậu công hạng ba,cố gắng lên.”

Chiến sĩ nhỏ lấy được khen ngợi, cảm thấy người mình cũng không đau nữa, toàn thân cũng có sức lực, trái tim nhỏ lại bắn ra ánh sáng rực rỡ mới.Cậu ta cảm ơn Đảng và quốc gia một cách nghiêm túc, Liên Hạo Đông vỗ vỗ bờ vai người ta, nói: “ Nghỉ ngơi tiếp đi.”

“Dạ!” lúc này đáp thật là vang vang có lực.

Màn kịch hạ xuống, cuối cùng vẽ cho chuyện này một dấu chấm,mà cũng tới thời khắc mấu chốt binh sĩ hạt giống kia đi hay ở. Anh đưa hết tài liệu đã phân tới phòng Chính trị trụ sở. Thật ra thì nhóm binh sĩ hạt giốn này đi hay ở vốn có thể để Liên Hạo Đông thẩm định, sau đó giao cho tham mưu trưởng gõ nhịp.

Tham mưu trưởng Trương nhìn lần lượt từng cái tên, vốn khong hẹn mà cùng ý kiến với Liên Hạo Đông.Chỉ có một người là Tham mưu trưởng Trương không đồng ý với anh.Ông rút tờ giấy ra khỏi kẹp, bỏ qua một bên.

Liên Hạo Đông tới trình diện, anh biết Tham mưu trưởng Trương muốn hỏi cái gì.

Tham mưu trưởng Trương đưa tài liệu người này cho anh, nói: “ Trong ba lần huấn luyện tuyển chọn người này biểu hiện vô cùng xuất sắc, vì sao không cần cậu ta?”

Sắc mặt Liên Hạo Đông ngưng trọng, nói: “ Cậu ta không hợp với đội ngũ này.”

“ Nói lý do của cậu xem, xem có thể thuyết phục tôi không.”

Liên Hạo Đông bước từng bước nặng nề về căn hộ ở trụ sở mình. Vị trí căn phòng này của anh là ở đầu, là chỗ ba mặt ngắm cảnh rất tốt. Nam hướng biển, bắc hướng núi, đông hướng trụ sở, đây là anh lừa được của một đội trưởng khác, Chuyện kể rằng anh còn mới hơn người được cấp nhà, cũng lớn tuổi hơn.Nhưng người này trời sinh nhỏ mọn, thấy phòng người ta thì liền chọn trúng, ra một ám chiêu, lừa gạt người ta.

Anh thích chỗ này, phong cảnh cực tốt, lúc không bận rộn có thể nằm trên ghế dựa ngắm biển, chuyện phiền muộn gì cũng quên đi.

Nghĩ tới sẽ lập tức phải cử hành lễ phong hàm cho đội ngũ mới, anh thở phào nhẹ nhõm. Đương nhiên anh còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong.Anh đang nghĩ chờ qua khoảng thời gian hết bận này, thừa dịp trước khi bắt đầu quân diễn, có nên tới gặp cụ già nhà mình không. Con mình cũng đã có thai, anh còn chưa đi thăm hỏi, vậy chẳng phải cụ già nào đó sẽ để bụng à?

Tiểu Vương hô báo cáo ngoài cửa.

Liên Hạo Đông nói: “ Vảo đi.”

Tiểu Vương báo cáo tình hình với Liên Hạo Đông: “Đội trưởng, đã tìm được bảo bối của ngài rồi.”

“ A? Có đúng không?Đi xem một chút.”

Liên Hạo Đông sờ lê tứ chi to lớn của nó, bề ngoài oai phong lẫm liệt, nói: “ Không tệ, nuôi không tệ.”

Hai ngày nay Trần Hiểu Sắt rỗi tới mức phát hoảng, mua tranh thêu chữ thập trên mạng, buổi tối ở nhà học thêu hoa.

Cô thêu một bộ xuân cung.

Vốn đáng ra cô mua bức cát tường, như kiểu hoa nở phú quý, đại cát đại lợi, con đàn cháu đống, sau bỗng phát hiện cục cưng này quá bình thường, liền ném lập tức.

Xuân cung đồ nay theo trường phái hiện đại, sườn mặt người đàn ông trần trụi đó vô cùng giống Liên Hạo Đông, có vóc người tam giác tiêu chuẩn, chọc cô ngay cả lúc thêu cũng chảy nước miếng ròng ròng. Cô gái bên trên cũng chỉ lộ chút cằm, tóc dài phủ đầy người, lấy con mắt coi AV của cô để phán định thì hai người trên hình vẽ hẳn đang ở lúc cao trào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.