Điệp tung tăng về nhà ( chính xác là tung tẩy vì cô vừa đi vừa nhảy chân sáo rất yêu đời )
Khi ngang qua hàng hoa cô chợt nảy ra ý định mua hoa tặng anh bạn Tazzan hôm nọ đã ra tay cứu cô và Mai. Vừa chọn hoa cô vừa ngâm nga hát. Đương nhiên là chỉ nhỏ đủ mình nghe thấy thôi. Mặc dù giọng hát của cô từng được mọi người tán tụng là sơn ca. Trong cuộc thi Miss của trường nếu không có chuyện gì xảy ra thì Điệp đã trình bày tài năng ca hát của mình.
Cách đó không xa tại cột điện gần nhà hàng ăn có một người đang đứng nhìn Điệp chăm chú. Song Điệp đang bị hút mắt vào những bông hoa trong cửa hàng nên chẳng hề để ý. Người đó thoáng nở một nụ cười khi trông thấy Điệp bước ra khỏi hàng hoa với nụ cười hân hoan. Dù khuôn mặt của Điệp không còn nguyên vẹn nhưng nụ cười của cô cho người ta một sự đáng yêu hiếm có. Điẹp rảo bước về nhà với tâm trạng khá vui vẻ. Cũng chả hiểu tại sao nhưng khi vừa nghe thấy giọng mẹ bình an Điệp cảm thấy thật nhẹ nhõm. Ít nhất là trong lúc này...
Vừa về tới nhà Điệp đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của Mai. Chất giọng ấy phải cho đi hát nhạc rock chứ chẳng đùa. Điệp vội vàng chạy vào nhà thì đã thấy Mai ngồi gọn ở góc phòng, tay trái ôm khư khư lấy cánh tay cụt vẻ sợ hãi cực độ. Bà cụ chủ nhà thì đang ra sức khuyên bảo nhưng không mấy có chuyển biến. Điệp giao thức ăn và bó hoa cho bà cụ rồi khẽ khàng tiến đến gần Mai. Mai khua khoắng:
- Đừng giết tôi, đừng động vào tôi...
- Mai à...
Điệp nhẹ nhàng lại gần. Song Mai không nhận ra. Cô ta cứ điên điên khùng khùng. Có lẽ vụ việc tối hôm trước đã khiến Mai bị chấn động tâm lí mạnh. Cô cứ ôm chặt lấy cánh tay bị thương của mình cho đến khi nó nhỏ máu. Điệp nhìn thấy thương bạn liền ngồi lại gần:
- Mai à, tớ Điệp đây...
- Cút đi đừng giết tôi...hu hu hu hu hu...
- Nghe này. Có tớ ở đây, không ai dám làm gì cậu đâu. Tớ hứa...
Vừa nói Điệp vừa đưa tay vuốt lại tóc cho Mai đồng thời lau nước mắt cho bạn. Mặc dù còn dúm dó sợ sệt song Mai cũng đã khá hơn. Điẹp tưởng bạn đã đỡ hơn đang định dìu Mai đứng dậy thì đột nhiên Mai dùng cánh tay trái còn lại lôi tay phải của Điệp vào cắn mạnh..
- á á...
Điệp cố gắng chịu đựng cơn điên của bạn. Mai ra sức cắn cho tới khi tay Điệp chảy máu. Cô ta vẫn không chịu rời. May sao lúc đó bà cụ đi qua. Bà vội chạy vào tách Mai ra khỏi Điệp. Điệp ôm tay nhìn bạn đầy thương cảm. Mai lại thu mình vào góc. Bà cụ nắn tay Điẹp chẹp miệng:
- Rõ khổ. Làm ơn mắc oán. Đưa tay để bà băng cho.
- Bà đừng nghĩ Mai xấu vậy. Thực ra cậu ấy chỉ hoảng loạn quá mà thôi.
- Ta nghĩ tình hình của con bé nghiêm trọng rồi đấy. Vết thương đang chảy máu mà không cho ai động vào. Lại còn hành hung mọi người nữa chứ. Ta tính đến phải chuyển con bé vào viện tuyến trên thôi.
- Ý bà là...
Điệp vẫn không rời mắt khỏi Mai. Có lẽ chỉ còn cách đó. Để ở lại Điệp và bà cụ cũng không thể chăm sóc chu đáo như ở viện. Lại còn khoản thuốc men ở đây cũng thiếu thốn. Khẽ thở dài Điệp gật khẽ:
- Có lẽ đành vậy. Nhưng lấy ai chăm sóc cho cô ấy đây?
- Chúng ta không thể giúp con bé được mãi. Có lẽ ở trong viện con bé còn đỡ gặp nguy hiểm hơn ở đây.
- Vâng...
Điệp lí nhí trả lời. Cô đang mong có thể nấu cho Mai bữa cơm thật ngon để bù lại những gì bạn cô phải chịu đựng trong viện tâm thần và mấy ngày qua. Vậy mà....
Cầm bó hoa trên tay Điệp rảo bước vào rừng. Trong đầu cô cứ lẫn lộn hình ảnh của Mai khi nãy. Điệp cứ đi cho đến lúc vấp vào rễ cây ngã trẹo cả chân mới giật mình tỉnh. Cô cố gắng đứng dậy nhưng không được. Cô tự cốc đầu trách mình hậu đậu. Bây giờ thì biết tìm đâu ra anh chàng Tazzan trong khu rừng rậm này. Điệp lẩm bẩm:
- Giá mà mình biết cell phone của anh ta thì có phải tìm dễ không? Haiz...
- Ai muốn biết số di động của tôi thế?
Một giọng nói lướt qua làm Điệp giật mình. Cô quay lại và ...
- Á á...
Người lạ mặt vội chạy lại đỡ Điệp. Cô ngất lịm khi nhìn thấy người đó. Bởi một lẽ dĩ ngẫu là người đó đang đeo cái mặt tinh tinh to lù lù lại còn xuất hiện như một bóng ma làm Diệp sốc
Một lát sau khi tỉnh lại Điệp giật mình nhìn quanh. Không có ai cả. Cô thở phào:
- Chắc mình gặp ác mộng. Ủa, ai băng bó chân cho mình vậy? Còn bó hoa của mình định tặng Tazzan đâu? Chả lẽ là...con Tinh Tinh đó....á á á á
Điệp lại hét ầm lên. Nhưng cô cố trấn tĩnh lại:
- Tinh tinh không thể biết làm như vậy. Chắc là Tazzan đến cứu mình khỏi con quái thú xong băng bó chân hộ mình và lấy bó hoa đi. Ôi lãng mạn quá....
Điệp chắp tay lại mắt mơ màng. Đột nhiên cô có cảm giác có cái gì đó trong túi áo. Thì ra là một bức thư và một quả chuối:
- Chuối ư? Lại là con ....á á á...Tinh tinh mà cũng biết viết thư ư? Bình tĩnh, mình phải thật bình tĩnh. Xem bên trong viết gì...
Điệp nuốt nước bọt mở bức thư...
" Cô thật là yếu bóng vía và hậu đậu quá đi. Tôi chỉ đóng giả Tinh tinh để trêu cô một chút thôi mà cũng ngất rõ lâu. Tôi là Tazzan đây. Nhưng tôi không muốn cho ai chiêm ngưỡng dung nhan mĩ miều của tôi cả..."
Đọc đến đoạn này Điệp tí ói...
" Muốn tặng hoa cho tôi thì cứ để hoa lên nóc nhà là được. Tôi sẽ tự đu dây à quên đi bộ đến lấy . Có muốn vào fan hâm mộ của tôi không? Nếu có thì đêm nay, đúng 12h đêm tại đây, tôi sẽ có một buổi họp fan. Nếu cô không vào fanclub của tôi thì ghé qua chơi cũng được. Có đến thì đến đúng giờ đấy. Muộn thì cấm vào
Kí tên và đóng dấu
Tazzan"
- Họp fanclub mà 12h đêm, lại còn tại khu rừng rậm như thế này nữa. Anh chàng Tazzan này có vấn đề về IQ không ta?
Điệp ngán ngẩm thở dài. Cô vịn tay vào thân cây đứng dậy. Mặc dù chân còn hơi đau nhưng không còn nhức như lúc đầu. Thì ra thì anh chàng Tazzan này cũng khéo phết. Điệp mỉm cười rồi tập tễnh đi về.
Ngay cạnh đó, một bóng người cũng vừa khuất...
Cũng trong khoảng thời gian này, tại bệnh viện thành phố, Duy đã được chuyển vào phòng đặc biệt dành cho những ca hôn mê sâu. Ngày ngày Giao bỏ cả học để túc trực bên cạnh. Dù mẹ Duy đã bảo không cần Giao phải vất vả như vậy nhưng Giao nhất quyết không chịu. Bố mẹ Giao cũng không cản được con gái. Họ chỉ biết cầu trời khấn phật cho Duy mau mau tỉnh. Nếu không thì Giao sẽ khụy mất. Cả tuần nay Giao ăn uống thất thường. Trông hốc hác xanh xao hẳn đi. Hầu như 24/24 là Giao ở bên giường của Duy.
Giao không biết tại sao nhưng tự nhiên trong cô lại nhen nhóm lên ngọn lửa ghen ghét với Điệp. Chỉ vì Duy đi tìm Điệp mà...
Cô cố gắng xua đuổi đi ý nghĩ ích kỉ đó. Không thể vì lí do Duy gặp tai nạn mà đổ lên đầu Điệp được. Giao tự nhủ với lòng như thế...
Tại một nơi khác nữa trong thành phố,
- Cô chủ cô chủ muốn bọn tôi làm gì ạ?
- Tôi muốn san bằng cái làng đó
Giọng nữ cao vút cộng thêm tiếng vỡ của ly rượu vang màu đỏ khiến hai kẻ người làm giật bắn. Cô ta gằn giọng:
- Lần này mà còn sai sót thì cho các anh tự xử...
- Rõ...