Sắc Máu

Chương 12: Chương 12




Bọn người trong thị trấn đang tiến sâu hơn vào trong hang_ nơi Điệp cùng Tazzan đang nấp. Tazzan nuốt nước bọt nín thở sợ bọn họ phát hiện. Không may thay Điệp lại gặp ác mộng trong lúc hôn mê. Cô thấy bà cụ với Mai đang chới với trong biển máu mà cô không sao đến cứu được. Điệp rên lên " bà ơi... Mai ơi....."

Tazzan vội bịt miệng cô lại nhưng cô vẫn còn ú ớ. Một trong số những kẻ truy tìm nói như reo lên:

- Hình như tôi vừa nghe có tiếng người nói trong này....

Vừa lúc đó có một con chuột cống to chạy ra. Bọn người đó mắng:

- Chỉ là con chuột thôi. Có gì mà người nói chứ? Tìm tiếp đi...

Tazzan thở phào buông tay. Điệp bỗng bừng tỉnh vì quá sợ hãi. Cô định chạy ra khỏi chỗ nấp thì bị Tazzan giữ lại:

- Cô muốn chết à?

- Tôi phải ra đền tội....tôi...hu hu hu...

Điệp lại bật khóc. Đám người ngoài kia vẫn còn luẩn quẩn bên ngoài. Tình thế ép buộc quá, Tazzan đánh bạo ôm Điệp lại và.....hôn cô. Điệp trợn mắt. Cô cố chống cự nhưng không thể. Một giọt nước mắt khẽ lăn xuống. Cả Điệp và Tazzan đều cảm nhận được vị mặn đắng của nó.

Khi đám người đi truy lùng hai người đã đi khuất xa, Tazzan mới buông Điệp ra. Điệp tát Tazzan một cái đánh chát:

- Sao anh dám?

- Cô muốn bị thiêu để không thể tìm được thủ phạm sát hại bà tôi và bạn cô ư?

Tazzan cũng sửng cồ. Điệp ôm đầu ngồi sụp xuống:

- Là tại tôi...tại tôi...

Tazzan ngồi xuống cạnh cô đặt hai bàn tay lên vai cô an ủi:

- Tôi biết cô shock nhưng chuyện này không phải do cô, cũng chẳng phải do tôi. Lỗi là của kẻ gây ra chuyện này. Bây giờ chúng ta cần hợp sức lại để tìm ra hung thủ. Đồng ý chứ?

Điệp ngẩng mặt lên gật gật nhưng cô vẫn khóc. Tazzan kéo cô lại gần và ôm cô thật chặt:

- Cứ khóc đi. Tôi sẽ làm bờ vai cho cô. Khóc đi....

- hu hu hu hu....

Màn đêm dần lùi xuống nhường chỗ cho một ngày mới lại bắt đầu.

Tazzan và Điệp ra khỏi hang. Trông cả hai đều rất nhợt nhạt. Vì cả đêm không ngủ, lại còn Điệp cứ khóc hoài, Tazzan đành làm bức tượng cho Điệp dựa vào. Tazzan thì thào:

- Bây giờ chúng ta cần rời khỏi thị trấn này đã. Ở đây bây giờ lúc nào cũng gặp nguy hiểm..

- Nhưng...

- Chẳng nhẽ cô vẫn chưa thông tỏ?

Tazzan khẽ nhíu mày. Điệp lắc đầu:

- Không. Chỉ là tôi muốn thăm mộ bà cùng Mai.

- Điều này thì hơi khó. Vì có thể dân thị trấn đã đặt bẫy ở đó hòng dụ chúng ta. Bây giờ chúng ta tạm thời chưa thể lộ diện.

- Tôi hiểu...

Điệp lí nhí đáp lại. Mặc dù cô rất muốn thăm mộ bà cụ tốt bụng cùng cô bạn xấu số, nhưng cô hiểu nếu cô bị bắt thì hung thủ gây ra vụ việc này sẽ nhởn nhơ ngoài kia. Cái chết của bà cụ với Mai sẽ trở thành oan uổng. Tazzan tiếp lời:

- Bây giờ cô thì bị bọn họ biết mặt nên cô sẽ đóng làm em gái tôi nhé! Tôi sẽ cõng cô ra ga và chúng ta sẽ đi thẳng đến thành phố. Okie?

- Ừm.

Điệp gật đầu. Tazzan lôi ra từ cái túi chéo của mình ra đầu con Tinh tinh và lắc đầu " bây giờ không phải lúc giành cho nó " Cậu vứt bỏ chiếc đầu đó đi ( vậy mà hôm trước suýt xoa ghê trời ) Xong cậu lôi ra một chiếc áo khoác chùm đầu dài chùm ngang đầu gối. Điệp khoác chiếc áo của Tazzan vào mà trông như đang bơi trong đó vậy. Tazzan mỉm cười ra dấu được, Điệp cũng khẽ gật.

Hai người tiếp tục đi ra khỏi cánh rừng. Khi hai người tiến vào thành phố, cả hai đều nín thở. Chỉ sợ bọn người này nhận ra là tiêu tùng. May sao không ai hỏi gì cho đến ra ga..

Nhân viên soát vé giữ hai người lại hỏi:

- Cậu đang cõng ai đây?

- Dạ, em gái cháu. Chúng cháu về đây thăm quê nội. Không ngờ nó bị cảm phát ban, uống thuốc hoài không đỡ nên cháu tính đưa nó về trước.

- Về trước là sao?

- À, ba mẹ cháu muốn ở lại với bà thêm một ngày cho bà đỡ sợ vì vụ hôm qua.

- Ra thế. Tôi hiểu rồi. Thật kinh khủng. Thôi đi mau đi không cô bé mệt.

- Cảm ơn chú.

Tazzan mỉm cười đáp lễ rồi cõng Điệp đi tiếp. Điệp khẽ thở phào. Chợt một cơn gió thoảng qua khiến chiếc mũ của cô bay xuống. Nhân viên nhà ga cứ nhìn cô, như nghĩ ra điều gì, ông ta định chạy ra cản thì không kịp. Tazzan đã nhanh chân nhảy lên tàu. Con tàu chầm chậm chuyển bánh....

Khi đã yên vị trên tàu, Điệp mới dám bỏ mũ xuống. Cô chống cằm nhìn ra ngoài. Tazzan ụp lại mũ lên đầu cô thì thầm: " Chưa an toàn hẳn đâu "

Điệp biết mình đã hơi bất cẩn nên không nói gì chỉ cúi đầu. Cô nhìn thị trấn đang lùi lại sau mà tự nhủ " Con sẽ tìm ra hung thủ. Con hứa "

Hôm nay trời không nhiều sương như ngày Điệp đến đây và Điệp cũng mang một tâm trạng khác. Khi đến cô đang quyết tâm sống thật tốt và vui vẻ thì giờ đây cô cảm thấy thật lẫn lộn, hụt hẫng đau khổ xen lẫn tủi thân. Điệp có linh cảm hung thủ vụ tạt axit của cô cũng liên quan đến vụ này. Vì vậy cô càng buồn hơn.

Thấy Điệp cứ lẳng lặng không nói gì, Tazzan giơ chiếc bánh mì vừa mua của người tạp vụ trên tàu trước mặt cô:

- Ăn đi cho đỡ mệt.

- Không cảm ơn, tôi không đói.

Tazzan quàng tay qua vai cô an ủi:

- Cô phải ăn gì đó đi. Từ đêm qua đến giờ rồi. Gần trưa rồi còn gì. Có thực mới vực được đạo.

Dù không nuốt nổi nhưng Điệp vẫn nhận lấy chiếc bánh mì cho cậu đỡ phiền lòng. Tazzan thấy vậy thì rất vui. Cậu mua thêm một chiếc nữa cùng hai lon nước ngọt. Nhưng khi thấy Điệp vẫn cúi mặt không ăn, cậu đùa:

- Cô mà không ăn. Lát nữa đến thành phố tôi không có đủ sức cõng cô đâu đấy.

Điệp khẽ mỉm cười. Cô đưa bánh mì lên miệng cắn. Tazzan cười:

- Đúng rồi đó...

Điệp cảm thấy đỡ hơn rất nhiều khi có Tazzan bên cạnh. Lần trước khi đến cô chỉ cô đơn một mình, giờ cô có thêm bạn đồng hành là Tazzan. Cô thấy ấm lòng khi Tazzan quan tâm như vậy...

-----

Bệnh viện thành phố,..

- A tay cậu cử động rồi...

Giao reo lên khi thấy ngón tay Duy khẽ cử động. Cô vội chạy đi tìm bác sĩ.

Sau một hồi chẩn đoán, các bác sĩ vui mừng thông báo:

- Cậu ấy đã có biểu hiện trở lại. Quả là một phép màu. Điều cậu ấy tỉnh lại chỉ còn một sớm một chiều. Xin chúc mừng.

Nghe được những câu này Giao mừng đến chảy cả nước mắt. Sau bao ngày và phép lạ cũng đã xảy ra. Mẹ Duy cứ ôm Giao mà nấc lên vì vui mừng:

- Cảm ơn con, cô cảm ơn con...

- Không có chi ạ. Duy tỉnh lại được là do ý chí kiên cường của cậu ấy mà thôi. Con có làm được gì đâu.

- Giá mà ta có được cô con dâu hiền thảo như con..

- Dạ..

Giao không phủ nhận điều này bởi cô cũng mong chồng tương lai của mình là Duy. Giao mỉm cười mãn nguyện.

... ...

Cùng khoảng thời gian này công ty nhà Điệp không hiểu vì lí do gì mà bị lộ rất nhiều bí mật. Vậy nên, các công ty khác nhân biết bí mật của công ty nhà Điệp mà cứ bắt bẻ điều kiện. Công ty nhà Điệp đang có nguy cơ phá sản. Lúc này bố mẹ Giao đang đi đàm phán bên nước ngoài với đối tác nên không biết để giúp đỡ. Cũng may, có một công ty ngỏ ý muốn giúp đỡ. Chỉ là họ muốn 50% cổ phần trong hội đồng quản trị. Ông Hải_ bố Điệp dù biết như vậy có nghĩa là bán đi sự nghiệp cả đời của ông nhưng ông còn không muốn nó bị phá hủy.

Ngày ông rời chức chủ tịch hội đồng quản trị cũng là ngày Điệp trở lại thành phố

Cô không muốn cho Tazzan biết mình đã từng sống ở đây nên cô cố dấu mọi chuyện đi. Bây giờ Điệp sống tạm tại căn chung cư cao cấp của Tazzan với tư cách là ô sin dự bị Cô rất muốn gọi điện về hỏi thăm gia đình nhưng chưa đủ dũng khí để nghe giọng của bố mẹ mà không bật khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.