Sắc Máu

Chương 16: Chương 16




Phòng hồi sức,....

Neul nhìn khuôn mặt bị băng kín của Điệp mà thầm hỏi: " Bí quyết của cô là gì vậy? Tại sao cô lại có vẻ gì đó rất đặc biệt? Đôi mắt của cô thật đẹp. Kể cả lúc cô chưa phẫu thuật nhưng tôi vẫn cảm thấy nó đẹp. Thật lạ phải không? Hưm mình đang nghĩ cái gì thế nhỉ? Điệp, cô phải mau tỉnh lại để Tazzan còn không nhéo tên tôi mỗi giờ. "

Vừa may lúc đó Điệp khẽ động đậy tay. Neul vui mừng thò mặt ra cửa hét toáng lên gọi bác sĩ:

- Bác sĩ. cô ấy tỉnh rồi.

Vị bác sĩ trung tuổi mổ cho Điệp vội vã chạy vào. Điệp thấy mặt mình rất đau, ám ảnh về lần tạt axit trước kia lại ùa về. Điệp đưa tay sờ sờ lên mặt rên lên khe khẽ. Bác sĩ Kang vội giữ lại:

- Cô không được chạm vào đâu. Vừa mới phẫu thuật xong. Cô cảm thấy đau thì cũng ráng chịu nhé. Vài ngày sau là hết thôi. Vả lại ca phẫu thuật rất thành công. Cô sẽ trở nên xinh đẹp như hoa hậu đó...

Điệp không nói được nên chỉ ư ư đồng ý. Neul đứng cạnh pha trò:

- Gớm gớm chưa gì mà bác Kang đã nói cô sẽ xinh như hoa hậu rồi. Tôi tò mò muốn xem gương mặt mới của cô lắm lắm ý

Điệp định mỉm cười song vì còn đau nên chỉ thầm cảm ơn Neul, hơn hết cô luôn cảm thấy muốn cảm ơn sâu sắc tới Tazzan. Nếu không có Tazzan thì giờ này chắc cô đã trở thành con ma chết cháy oan uổng rồi.

Sau khi khám lại cho Điệp xong, bác sĩ Kang chỉnh lại áo, dặn Neul:

- Chăm sóc bệnh nhân phẫu thuật mặt cần đặc biệt cẩn thẩn nên cháu nghe kĩ đây . Cô ấy còn yếu chưa ăn được gì đâu. Chỉ nên cho uống sữa thôi. Còn bác sẽ truyền chất dinh dưỡng cho cô ấy sau. Đặc biệt là không được để cô ấy tự ý chạm vào mặt của mình....Thôi có gì vướng mắc cứ gọi ta. Chăm sóc bạn gái tốt nhé..

- Cái gì? Bạn gái? Bác hiểu nhầm rồi...

Neul định thanh minh nhưng bác sĩ Kang đã đi khuất. Cậu lẩm bẩm:

- " Cái ông già này chỉ phán linh tinh " ... cô nghe bác sĩ nói rồi đấy. Tuyệt đối không được chạm vào mặt. Cần gì ra hiệu cho tôi tôi giúp...

Điệp khẽ gật gật như con rối. Cô cảm thấy mình như bị vắt kiệt sức vậy. Mệt mỏi, đau đớn và trống rỗng. Mặc dù có Neul chăm sóc tận tình bên cạnh nhưng trong lòng Điệp vẫn có một khoảng trống. Khoảng trống ấy giống như mặt hồ đang tĩnh lặng bị chọc phá. Khuấy động và xáo trộn.

Điệp mơ màng thiếp đi vì mệt. Neul thấy cô không gật gật nên cũng nghĩ cô đã ngủ. Cậu kéo chăn đắp cho Điệp và nhấc phone ra ngoài gọi điện cho Tazzan yên tâm.

Trong lúc này tại công viên quốc gia,...

- A a a a mua kem cho em anh Duyyyyyyyyyyyyyy...

- Được rồi, được rồi,...

Người con gái xinh như hoa mười giờ đang nhảy nhảy trước mặt người con trai nũng nịu. Không biết tự bao giờ Giao đã trở thành cô bé hay làm nũng, tính cách mà trước đó cô không thích cho lắm. Yêu vào đúng là làm con người ta khác hẳn đi. Bỗng, có một toán thanh niên lạ đi qua chặn đường hai người lại. Một gã lên tiếng:

- Hello cô em. Xinh thế này đi cùng bọn anh chứ theo thằng gầy đẹt như cái mo này làm gì?

- Không được đụng vào bạn gái tôi

Duy che cho Giao. Giao chợt mỉm cười hạnh phúc. Mặc dù cô chỉ cần phẩy tay một cái thì bọn người côn đồ kia sẽ lết mà về nhà nhưng cái cảm giác được bảo vệ này vẫn khiến cô lâng lâng. Thằng đầu sỏ cười khanh khách ( đểu ở đâu cũng có cùng điệu cười nhỉ ):

- Mày nói gì thằng nhãi. Tao nghe không rõ. Xử nó đi tụi mày..

Nghe lời đầu sỏ bọn chúng nhất loạt xông lên. Duy thì thào nhanh với Giao " em nấp đi nhé " Giao khẽ gật đầu. Duy nhao vào đám côn đồ đánh lấy đánh để nhưng cậu không có tý võ nào nên dễ dàng bị chúng đánh bại. Giao chạy lại đỡ cậu. Cô rất muốn ra tay nhưng lại không muốn Duy biết được mình quá mạnh mẽ. Giao ôm Duy và khẽ nói: " Nghe cho rõ này, bây giờ em sẽ dụ bọn côn đồ này đi. Anh đi gọi cứu trợ nhé "

- nhưng.....

Duy nắm chặt tay Giao. Cậu sợ cô sẽ bị bọn người kia làm hại. Nhưng Giao mỉm cười chắc nịch :

- Không sao đâu. Em hứa đấy _ vừa nói Giao vừa đứng dậy nở nụ cười thiên thần _ Tôi sẽ đi cùng các anh...

- Có thế chứ người đẹp. ha ha ha ha ha ha đi thôi bọn mày

Tên đầu sỏ cười sung sướng quàng vai Giao dẫn đi. Mặc dù trong đầu Giao đang nghĩ " lát nữa bà sẽ cho tui mày ăn cháo cả tháng. Bóc lịch vài tuần " nhưng bên ngoài cô vẫn cố tỏ ra mềm mỏng. Khi đã đi khuất khuất chỗ Duy, Giao lộ rõ nguyên hình dân võ. Cô mới múa có vài đường mà bọn côn đồ đã nằm la liệt trên đất. Đứa thì ôm tay, đứa ôm chân, đứa ôm đầu....

Giao bước tới cạnh tên đầu sỏ đã bị đấm cho thâm cả hai mắt đang run lên như cầy sấy mà rằng:

- Tụi mày đã hại bao người rồi hả?

Hắn nói mà vẫn chưa hết sợ:

- Dạ dạ bồ tác tha cho tụi em có mắt không nhìn thấy Thái Sơn. Tụi em sai rồi. Xin....

Tên này chưa kịp van xin thì có tiếng người tới cùng với Duy. Giao mỉm cười đắc thắng. Cô vò tung tóc mình lên, tự xé áo cùng váy. Tên đầu sỏ há hốc mồm. Sau một hồi thanh minh bằng cái giọng thỏ non yếu mềm, Giao đã tống được lũ côn đồ kia vào bóc lịch với tội danh " sàm sỡ con gái nhà lành" Lúc lên xe cảnh sát mấy tên côn đồ còn rỉ tai nhau " con gái nhà lành gì cái dạng cô ta, yêu quái thì có , ai đánh ai đây? "

Còn Duy lại càng thêm bội phục Giao. Bị như vậy mà cũng không khóc. Cậu ôm Giao vào lòng:

- Anh hứa anh sẽ đi học võ. Để có thể bảo vệ em

- Vâng

Giao nép đầu vào ngực người yêu bẽn lẽn. Cô thầm ra dấu thành công vì đã ghi thêm điểm trong mắt Duy.

... ....

Cùng trong khoảng thời gian này cô gái bí ẩn vẫn cho người truy lùng tung tích của Điệp. Cô ta luôn nói:

- Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.