Sắc Máu

Chương 26: Chương 26




Vài ngày ở trong bệnh viện Điệp đã cảm thấy khá hơn nhiều. Cô cảm thấy rất bất an nên muốn xuất viện thật mau chóng. Tiền của cô và Neul đã bị mất hết trong vụ nổ máy bay. Cũng may anh chàng thợ ảnh Nicolas đang cần người mẫu ảnh nên đã chọn Điệp.

Để có tiền trở về, Điệp đã đồng ý làm người mẫu quảng cho hãng thời trang công ty của Nicolas. Vẻ đẹp tinh khôi mới lạ mang đậm nét Á Đông của Điệp khiến mọi người trong công ty rất thích thú ngắm nhìn những bộ ảnh mới của Điệp. Cô nhanh chóng được giám đốc marketing của công ty Nicolas mời kí hợp đồng. Nhưng phần vì Điệp đang rất mong muốn trở về nhà nên đã khéo léo từ chối.

Buổi kiểm tra sức khỏe diễn ra nhanh chóng. Viện phí đã được tổ chức viện trợ tai nạn chi toàn bộ. Giờ Điệp và Neul chỉ còn làm thủ tục mua vé máy bay. Mặc dù cả hai đều rất ngán lên máy bay. Vì dư âm của vụ cướp vẫn còn lưu đọng lại trong tâm trí họ. Trước khi lên đường trở về Việt Nam, Nicolas đã tặng bộ ảnh chụp chung giữa Điệp và Neul hôm ở viện cho cả hai cùng lời chúc thượng lộ bình an.

Lên máy bay lòng Điệp vẫn không ngừng thấp thỏm lo âu. Thấy gương mặt không mấy vui của người bạn đồng hành, Neul khẽ an ủi:

- Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Đừng lo lắng quá

- Tôi hiểu rồi.

" Bản tin chiều kênh VTV4 Việt Nam, ngày hôm qua báo chí Việt Nam đã đồng loạt đăng tin vụ thảm sát tại khu chung cư ACG..."

-" Cái gì? chả phải đó là khu chung cư của Tazzan sao? "

Mắt Điệp khẽ sầm lại. Cô chăm chú nhìn vào màn hình lớn trên máy bay:

" Theo nguồn tin mới nhất nhận được, căn hộ số 183 của một thanh niên trẻ tên Tazzan đã bị xuyên thủng bởi hàng loạt đạn aka và thiêu rụi bởi lửa. Vụ việc xảy ra ngày 16/3 vừa rồi. Người ta đã phát hiện hai xác chết của hai nam giới chưa rõ danh tính thiệt mạng trong vụ việc nghiêm trọng này.Cảnh sát cho rằng đây là một vụ việc hết sức nghiêm trọng dấy lên lời cảnh báo bạo lực tại Việt Nam....."

Tai Điệp như ù hẳn đi. "Hai xác chết? Liệu đó có phải bố và Tazzan?" Neul cũng như không tin vào tai mình. Cậu ngỡ ngàng tới độ rơi cả lon co ca đang cầm trên tay. "Cái gì chứ? Cậu nói mạng cậu dài hơn tôi cơ mà? Tại sao?" Nước mắt một lần nữa lại vỡ òa trên gương mặt khả ái của Điệp. Mọi người xung quanh khi thấy Điệp khóc chợt nhói lòng. Và họ kháo nhau " Thiên thần khóc trên máy bay "

Lúc này Tazzan đang hắt xì liên tục. Cậu quẹt quẹt mũi tự nhủ" quái lạ sao mình lại có cảm giác ai đó đang nhắc tới mình thế nhỉ? Không biết Điệp mất máy hay làm sao mà mình liên lạc cho cô ấy đây? Neul nữa. Sao mà cũng hậu đậu như cô ấy thế chứ? Làm mình lo chết đi được ấy? " Tazzan đã bí mật trở về thành phố. Bố Điệp tạm lánh tại một vùng quê để tránh nguy hiểm.

Đang đi trên đường bỗng Tazzan nghe về vụ tai nạn máy bay của hãng Vietnam airline trên radio. Không hiểu sao lòng Tazzan bỗng dâng lên một cảm giác nhói đau. Cậu cố trấn tĩnh lại và tự nhủ rằng không có chuyện gì xảy ra cả. Cậu vội ra bốt điện thoại gần nhất bấm số nhà Neul:

-" annyeonghaseyo "

Một giọng con nít vang lên. Tazzan nhẹ nhàng hỏi:

- " Xin lỗi đây là số nhà Neul phải không? " ( hỏi tiếng Hàn nhé )

-" Vâng. Anh là ai?"

-" ưm anh là bạn Neul. Em chuyển máy cho anh được không?"

- " Anh ý cùng chị Điệp về Việt Nam mất rồi"

- " Từ bao giờ hả em? "

- " Hôm 16/3 vừa rồi. Hình như chị Điệp nhận được cuộc điện thoại từ ai đó nên vội đi ngay"

- " Sao cơ? Hôm 16/3 ư? "

Tazzan khẽ toát mồ hôi. Hôm đó cũng là hôm chiếc máy bay kia gặp nạn. Chả có lẽ Điệp đã gặp tai nạn ư? Cậu khụy hẳn xuống và đánh rơi cả điện thoại. Bên đầu dây bên kia cô bé Nula vẫn đang nói:

- " anh gì ơi? anh không sao chứ? có cần em nhắn gì cho anh Neul không? anh ơi.....?"

Tazzan bám vào cánh cửa bốt điện thoại lững thững đi ra như kẻ mất hồn. Trời bỗng đổ mưa. Tazzan cứ lội bước trong mưa như thế...

Ngay tại lúc này trên máy bay, Điệp cũng đang ngất lịm đi vì quá sốc. Mọi người trên máy bay đã ngồi gọn vào nhường ghế cho Điệp nằm. Neul chỉ nén tiếng thở dài não nuột khẽ đắp tấm áo khoác lên cho Điệp. " Tệ thật đấy. Tình cảm của cô ấy dành cho cậu nhiều hơn tôi nghĩ. Mặc dù tôi biết suy nghĩ của mình ích kỷ song tôi sẽ cạnh tranh với cậu để giành lấy cô ấy. Cậu phải sống. Phải sống để giữ lấy người con gái này "

Từng giọt mưa khẽ tạt vào kính máy bay khiến mọi thứ trở nên mờ ảo. Có lẽ ông trời đang vô cớ nhỏ những hạt mưa đáng ghét vào trong lòng mỗi người. Xót xa và mặn đắng.......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.