Điệp cùng Neul trở về Việt Nam đã gần một tháng rồi mà vẫn chưa tìm được tin tức gì về Tazzan. Họ rất muốn đăng báo để liên lạc song lại sợ bị cô gái bí ẩn khát máu kia chú ý. Nên cả hai đành tìm theo phương pháp thủ công. Dạo này Điệp lại cùng Neul đi làm thêm tại một quán ăn Hàn Quốc gần bờ Hồ. Công việc tuy không mấy vất vả song lại choán gần hết thời gian của họ khiến công việc tìm kiếm càng khó khăn hơn.
Một chiều chủ nhật, Điệp đạp xe vòng quanh bờ Hồ cho thư giãn đầu óc. Cô đưa mắt nhìn bâng quơ không hề nghĩ ngợi gì. Chợt hình ảnh một chàng trai đang cố lấy trái bóng bay giúp một cô bé đập vào mắt Điệp. Bóng hình này rất quen.
Hình như là.... Phải mất đến vài giây cô mới xác định được đó là Tazzan. Cô vội phóng xe lên vỉa hè và mọi người được phen tá hỏa khi một cô gái dám đua xe đạp trên vỉa hè. Thế là cô bị một vài bác cảnh vệ yêu quý đuổi theo chặn lại. Họ giữ ghi đông xe lại không cho Điệp đi định lập biên bản xử phạt vì tội cố tình đua xe trên hè phố.
Tazzan cứ đi nên không để ý thấy Điệp. Tình huống quá gấp, Điệp vội đẩy chiếc xe đạp sang mấy bác cảnh vệ rồi chạy biến đuổi theo Tazzan. Bọn họ ngạc nhiên tới độ không nói được tiếng nào. Một cô gái kì lạ. Bị phạt có vài chục không thích lại muốn bỏ xe mà chạy. Thật kì lạ.
Điệp chạy đến bở hơi tai mới gần bắt kịp Tazzan. Cô sắp hết hơi rồi, lấy hết sức bình sinh còn lại Điệp đưa tay lên miệng gào lên:
- T.....A....Z....Z....A....N
" Giọng nói này" Tazzan bỗng giật mình. Cậu quay lại đưa mắt tìm kiếm. Chiếc xe bus vụt qua che khuất Điệp khiến cậu không nhìn thấy. Tazzan tự nhủ " Có lẽ mình nghe nhầm" và tiếp tục rảo bước. Đèn đỏ khiến Điệp bị chậm chân, cô nhăn mặt " không thể để cậu ta đi mất được "Nghĩ rồi Điệp liều mình băng qua đường. Tiếng còi cảnh sát giao thông khẽ tuýt lên nhưng Điệp cố gắng lảng tránh như không nghe thấy gì. Cô đi miết, may mà không có xe nào tông vào. Cô cứ đi vào con đường mà Tazzan vừa đi nhưng...bóng hình cậu đã mất. Điệp cảm thấy có gì đó uất ức ở cổ nên bật khóc. Cô tìm quanh:
- Cậu ở đâu hả Tazzan?
Bỗng một bàn tay đặt khẽ lên vai khiến Điệp giật mình. Cô quay lại và chợt sững lại. Là Tazzan. Cậu ấy vẫn như ngày nào với nụ cười tỏa nắng:
- Cô là Điệp phải không?
Điệp như vỡ òa trong sự sung sướng. Cô ôm chầm lấy Tazzan mà khóc nấc lên:
- Đồ tồi. Sao lâu như vậy cậu mới xuất hiện hả?
Tazzan thoáng chút ngỡ ngàng song cậu lại lấy lại tinh thần ngay:
- Tôi xin lỗi. Tôi nhớ em nhiều lắm, Điệp à.
Và Tazzan cũng vòng tay ôm Điệp. Người đi đường lại được phen chỉ chỏ và chụp hình. Điệp cứ dúi mặt vào lòng Tazzan cho đỡ ngượng. Tại cậu ta gọi cô là em mà...
Sau một hồi xúc động Tazzan phải cùng Điệp đi chuộc lại chiếc xe từ mấy bác cảnh vệ. Lúc này họ mới hiểu đầu đuôi câu chuyện nên cười xòa:
- Ra là đang đuổi theo người yêu. Thảo nào mà hành động điên rồ như vậy..
Điệp không nói được câu nào vì còn mải che mặt vì xấu hổ. Tazzan chỉ cười trừ đáp lại. Họ nhanh chóng rời khỏi trụ sở cảnh vệ. Tazzan đạp xe lai Điệp đi vòng qua khu nhà trọ của cậu. Trên đường đi cả hai đều không nói gì cả. Có lẽ tại cả hai còn đang quá bất ngờ khi gặp lại nhau. Không hiểu sao khi ở cạnh Tazzan Điệp mới cảm thấy thật sự an toàn. Tazzan thì cảm thấy khá bối rối, bởi lẽ hình dáng bây giờ của Điệp hoàn hảo quá. Đến độ suýt nữa thì cậu không nhận ra nữa. Hiện tại cảm giác của cậu rất phức tạp. Nửa vui nửa sợ, lại đan xen cảm giác bồi hồi, xúc động...
Khi vào nhà trọ của Tazzan, Điệp khá buồn. Cô khẽ cúi đầu:
- Tại tôi mà anh bị như thế này.
- Em nói gì mà khách sáo thế. Tại cô gái bí mật ác độc quá thôi. Nhưng được cái ở như thế này anh lại càng có nhiều thời gian để tìm hiểu thông tin. Em ngồi đi, để anh đi lấy nước.
- Thôi không cần đâu...
Điệp khẽ nén tiếng thở dài nhìn Tazzan. Cái nhìn của cô làm khuôn mặt điển trai của Tazzan khẽ ửng đỏ. Cậu cười xòa:
- À ừ em có muốn biết chút thông tin không?
Điệp khẽ gật. Trong lúc cho Điệp xem thêm những thông tin mà mình tìm kiếm được Tazzan bất giác đỏ bừng mặt. Cậu ngửi thấy mùi thơm trên má Điệp vì cô đang cúi xuống chỗ laptop của cậu mà xem. Thật không đúng lúc nhưng mùi hương này khiến tim cậu không thể đứng yên được mà nhảy nhót loạn xạ trong lồng ngực. Chả hiểu Điệp có hiểu hay không mà cứ càng ngày càng cúi sát vào Tazzan. Tình cảnh thật của Tazzan thật bi đát. Tay thì vẫn phải nhấn chuột mà mặt thì cứ phừng phừng....
au một hồi bị Điệp vô tình " tra tấn" cuối cùng Tazzan cũng được giải thoát khi cô kêu khát nước. Điệp không hề để ý tới vẻ mặt đang phừng phừng như trái cà chua chín của Tazzan mà chỉ chăm chú vào màn hình máy tính. Chợt cô bỗng như nhớ ra chuyện gì đó liền quay sang Tazzan:
- Bố mẹ tôi sao rồi?
Nghe câu này Tazzan giật mình đánh rơi chiếc cốc đang cầm trên tay. Cậu lóng ngóng cúi xuống nhặt đánh trống lảng:
- Ui da anh bất cẩn quá...á...
Trong lúc thu dọn mảnh thủy tinh vỡ Tazzan vô tình bị một mảnh cứa vào tay. Vết thương tuy không sâu nhưng chảy máu khá nhiều. Điệp lo lắng chạy lại:
- Cậu ổn cả chứ? Có chuyện gì phải không?
- Không sao đâu em đừng lo. Bố mẹ em vẫn bình an...ái...họ đang tạm lánh tại một vùng quê nhỏ cho an toàn
- Vết thương nghiêm trọng đấy. Đưa tôi xem nào
Điệp không hỏi gì thêm về chuyện gia đình mà chuyển sang lo cho vết thương của Tazzan. Nhìn Điệp chu môi ra thổi thổi vào vết thương và băng bó cẩn thận cho mình, Tazzan bỗng cảm thấy nhói lòng " Nếu em biết sự thật thì em có trách tôi không?"
Sau khi băng bó cho Tazzan xong Điệp lại lúi húi đi dọn đống mảnh vỡ. Mặc dù Tazzan đã bảo để lát nữa cậu làm cũng được nhưng Điệp không cho vì cậu đang bị thương. Cô mỉm cười:
- Mảnh vỡ vứt đâu bây giờ?
- Em chịu khó mang ra ngoài cổng đặt vào thùng đen bên trái ấy. Chiều sẽ có người đến lấy
Điệp gật gật đầu và ra khỏi phòng Tazzan. Tazzan nhìn dáng cô khuất sau cánh cửa với gương mặt khá vui vẻ thì càng đau lòng hơn. Cậu nắm chặt tay lại cho tới khi vết thương rướm cả máu " Giá như em mãi cứ vui vẻ như thế này..."
Tiếng chuông điện thoại của Điệp reo kéo Tazzan về với thực tại. Cậu chạy ra cửa nói với ra cổng:
- Em có điện thoại này...
- Cậu nghe hộ tôi đi. Chắc là Neul đó
Tiếng Điệp vọng vào. Tazzan khẽ nhấc máy:
- A lô
-" Anh là ai? Sao lại cầm máy của Điệp?"
- Mới có không nói chuyện vài tháng mà cậu đã quên giọng bạn bè rồi à?
-" Cậu là...Tazzan?"
- Yep, it's me. Mà cậu gọi Điệp có chuyện gì không? Cô ấy đang ra ngoài giúp tôi vài việc
-" Cậu thiệt tình lâu ngày như vậy gặp lại mà lại bắt Điệp đi làm ô sin cho mình như thế?"
- Tôi đã cản nhưng cô ấy nhất quyết làm nên tôi cũng đành chịu thôi. Mà lâu vậy sao cậu không liên lạc với tôi hả? Những khi tôi gọi để hỏi tình hình Điệp cậu đều tắt máy hoặc ngoài vùng phủ sóng là sao?
-" Ây da, lâu vậy rồi mà cậu cũng nhớ nữa hả? Giận gì mà dai thế? Tôi đã nói tôi bận rồi mà"
- Chứ không phải cậu có ý gì đó với Điệp chứ?
Tazzan bỗng nổi quạu lên. Neul hình như cũng không vừa ý lắm nên cũng gầm gừ vào máy:
-" Tôi có ý gì với cô ấy thì sao chứ? Cậu có phải người yêu của cô ấy đâu mà quản được. Mà kể cả cậu có là người yêu cô ấy thì tôi vẫn được quyền thích cô ấy. Cô ấy đâu phải vật sở hữu của cậu..."
- Cậu đúng là đồ háo sắc quên bạn. Hừm..Thôi không nói chuyện với cậu nữa. Cậu có nhắn gì với Điệp không?
-" Cậu đang nổi cáu lên với tôi vì tôi gần Điệp lâu hơn cậu ư? Cậu đúng là trẻ con. Tôi....~~~"
Không muốn nghe thêm những câu đó của Neul nên Tazzan tắt phụt máy. Để lại cục tức to như con ốc nhồi nghẹn lại trong cổ một ai đó. Cậu cũng hậm hực không kém " Cậu ta có ý gì với Điệp cơ chứ? Thật là đáng ghét. Đáng ra ngay từ đầu mình không nên giao Điệp cho cậu ta. Hừ..."
- Neul có nhắn gì với tôi không?
Điệp bước vào khẽ lau giọt mồ hôi trên trán. Tazzan lắc đầu:
- Cậu ta chỉ gọi để hỏi thăm em đang ở đâu thôi. Mà sao em đổ mảnh vỡ thủy tinh lâu thế?
- À, tại tôi thấy chỗ đó hơi bừa nên sắp xếp lại chút chút thôi.
- Cảm ơn em. Em mới tới mà đã bắt em phải thu dọn như vậy thật áy náy quá
Tazzan đưa tay gãi gãi đầu cười trừ. Điệp thấy tay cậu lại chảy máu thì hốt hoảng:
- Thôi chết lại chảy máu rồi. Tôi đã bảo cậu không được vận động mạnh vào nó rồi mà
Tazzan lại cảm thấy ấm lòng khi Điệp quan tâm tới mình như vậy mà quên mất đang giận dỗi Neul. Cậu chỉ cười hì hì khi Điệp thay băng cho cậu. Điệp còn trêu trọc khẽ ấn vào vết thương một cái khiến Tazzan la oai oái. Lúc này cô mới cười:
- Tôi tưởng cậu không biết đau là gì nữa.
- Sao em lại nói vậy chứ? anh cũng chỉ là người bình thường, chảy máu nhiều như vậy thì phải đau chứ. Mà sao em cứ gọi anh là cậu xưng tôi thế? Nghe xa cách quá.
- Ưm...._ Mặt Điệp hơi ửng đỏ_ chỉ là tôi chưa quen lắm
- à, hôm nay tay anh bị thương rồi hay em ở lại nấu cơm dùm anh nhé!
Tazzan khẽ nháy mắt. Điệp vơ điện thoại quay mặt đi để giấu đi gương mặt đỏ lựng của mình:
- Để tôi gọi Neul tới ăn cùng cho vui
- Sao cơ?
Tazzan có vẻ hậm hực" Anh muốn mỗi em với anh ăn thôi, gọi cậu ta tới làm gì? Phiền chết đi được.."
Neul bắt máy và rất vui khi người gọi cho cậu là Điệp. Cậu còn vui hơn khi cô rủ cậu tới ăn cùng. Trong lúc này lại có một cái bị đang xị cả mặt ra ngồi bên cạnh Điệp. " Tưởng là có bữa tối romantic cạnh người ấy thì lại có kẻ phá đám. Hừ, Neul là con kì đà cản mũi..."
Trong bữa ăn tối đoàn tụ chỉ có mình Điệp là vui vẻ còn hai người còn lại cứ vừa ăn vừa gườm gườm nhìn nhau như đối thủ vậy. Có vẻ mối tình tay ba bắt đầu rắc rối rồi đây....