Tazzan chuyển tới sống tại khu trọ cùng Điệp và Neul. Cả ba đã quyết tâm ẩn mình dưới những công việc khác nhau. Tazzan thì làm nhân viên chuyển phát nhanh. Neul thì vẫn làm nam phục vụ tại nhà hàng ăn Hàn Quốc cùng Điệp. Để che mắt cô gái bí ẩn nọ, Tazza và Điệp thậm chí còn làm giả giấy tờ để dễ dàng điều tra.
Dưới cái tên mới Sakura Nguyễn, Điệp giả dạng là một du học sinh người Nhật gốc Việt đang nghỉ lễ tại quê cha. Còn Tazzan lại lấy tên là Nhật Khánh_ một cậu sinh viên nghèo lên thành phố lập nghiệp. Neul thì chưa bị cô gái bí ẩn phát hiện ra nên vẫn được giữ nguyên tên và thân phận. Liệu bộ ba của chúng ta sẽ khám phá ra những sự thật gì đằng sau mối thù ghê gớm của cô gái bí ẩn với Điệp_ nhân vật chính của chúng ta?
Lùi dòng thời gian về khoảng hơn hai mươi năm trước đây...
Người phụ nữ mặc chiếc váy màu mận chín đang ôm hai đứa trẻ giống nhau ý như hai giọt nước chạy nhanh trên con đường nhựa còn đẫm sương. Hình như bà ta đang phải chạy trốn một ai đó. Bà ta tạt vào một góc khuất của một ngôi nhà hoang thở dốc. Hai đứa bé trong tay bà ta vẫn đang ngủ say mà không hề biết điều gì sẽ xảy ra cho chúng. Vài kẻ mặc áo đen đi trên những chiếc xe phân khối lớn liên tục rú còi inh ỏi lục soát xung quanh:
- Mụ ta chưa chạy xa được đâu. Mau tìm bằng được cho tao...
Chúng lùng sục ráo riết. Người phụ nữ ôm con vào lòng mà đếm từng giây một. Mong cho chúng sẽ mau qua đi. Chợt một đứa trẻ trên tay bà bỗng khóc thét lên. Bà vội dùng tay khẽ bịt lại miệng đứa nhỏ rồi nựng. Nhưng không có mấy kết quả. Tiếng khóc của nó đã làm đám người kia biết chỗ ẩn nấp của ba mẹ con. Không còn cách nào khác bà đặt đứa bé còn lại xuống sàn và đậy một vài thứ lên nó. Mong là bọn chúng không tìm ra con.
Bà đặt khẽ lên trán đứa trẻ không biết khóc ấy một nụ hôn và chạy ra cửa sau tiếp tục cuộc hành trình chạy trốn. Đương nhiên bọn người kia dễ dàng tìm được đứa bé còn lại. Chúng gọi điện cho ông chủ và nhận được lệch không được giết mà phải mang về cho ông ta. Đứa bé ấy lớn lên trong một tổ chức xã hội đen và đã mang trong mình lòng thù hận với người mẹ đã sinh ra nhưng lại vứt bỏ mình cùng người chị em song sinh của nó. Nó thề sẽ đòi lại những gì nó phải chịu....
Lắc lắc ly rượu vang trong tay cô gái với nụ cười đỏ máu đang rung lên từng hồi giận dữ:
- Vở kịch của bà rồi sẽ được diễn lại y như thế. Bà hãy cứ đợi mà xem....
- Thưa cô chủ có điện thoại từ cô Giao
Khẽ nhếch môi cười cô áp điện thoại vào tai:
- " A lô tôi muốn gặp cô?"
- Xin lỗi hình như tôi có nói tôi mới là người có thể hẹn gặp cô. Không có ngược lại. Cô muốn thông báo gì có thể gặp người của tôi....
-" Nhưng tôi có chút manh mối về Điệp"
- Cô cứ nói đi. Sẽ không ai nghe thấy cuộc nói chuyện này đâu. Tôi không muốn bị quấy rầy quá lâu
- " Hình như sau khi sang Hàn làm phẫu thuật cô ấy đã trở về nước?"
- Cái này thì tôi biết. Cô không còn thông tin nào hữu dụng hơn sao?
-" Cái này tôi tôi..."
- Hình như cô vẫn chưa hiểu phong cách làm việc của tôi cô Giao ạ. Tôi không cần những thông tin kiểu như vậy. Nếu cô không hiểu hay bất hợp tác. Tôi e rằng vị phu quân tương lai của cô sẽ không còn nguyên vẹn đâu
Nói xong cô gái bí ẩn gập máy cái rụp và vứt ly rượu vang xuống sàn. Cái ly vỡ tan. Cô ta nhìn cái ly bằng ánh mắt sắc lạnh:
- Cô sẽ hiểu thế nào là đau đớn Điệp ạ....
Điệp lôi ảnh gia đình ra ngắm. Cô thật sự rất nhớ bố mẹ. Hình như lâu lắm rồi cô không được ăn chung với bố mẹ một bữa cơm. Không biết họ sống có tốt không? Có an toàn không? Nghĩ tới đây bất giác mắt Điệp cay cay. Chợt có tiếng ông chủ gọi:
- Sakura đâu? Mang nước cho khách bàn số 3 mau lên.
- Dạ có
Quẹt vội giọt nước mắt trên má, Điệp đút tấm ảnh vào túi và chạy ra bưng nước cho khách. Tới bàn khách ngồi cô suýt thì đánh rơi cốc nước vì hai vị khách gọi đồ trước mặt cô chính là Giao và Duy. Mặc dù đã cố giữ bình tĩnh nhưng tay Điệp vẫn hơi run khi đặt cốc nước lên bàn:
- Quý khách dùng gì ạ?
- Cho chúng tôi...a cô có phải là cô gái lần trước chúng tôi gặp ở công viên bên Hàn không?
Giọng Giao khẽ reo lên. Điệp khẽ nhún mình lắc đầu:
- Chắc quý khách nhận nhầm người rồi. Tôi chưa bao giờ sang Hàn cả. Tôi sinh ra ở Việt Nam nhưng lại lớn lên tại Nhật.
- Ồ ra là người Nhật gốc Việt. Thật thú vị. Cho chúng tôi món này món này và món này nữa.
- Được rồi, phiền quý khách đợi cho một chút.
Điệp quay lưng đi cố tránh ánh mắt kì lạ của Duy đang nhìn mình. Cô vào bếp và suýt quên cả dán thực đơn lên bảng thực đơn. Neul thấy vẻ mặt khác lạ của Điệp liền chạy lại hỏi han:
- Cậu không sao đấy chứ?
- Hai người kia là bạn cũ của tôi. Tôi không nghĩ sẽ gặp họ ở đây. Tôi không muốn bị lộ.
- Tôi hiểu. Để tôi bưng giúp...
- Ấy đừng. Anh bưng ra họ dễ nhận ra anh lắm. Vì cô ấy có nhắc đến tôi khi gặp ở công viên bên Hàn.
Nhìn mặt Điệp có vẻ lo lắng Neul đặt tay lên vai cô trấn an:
- Sẽ không sao đâu. Cậu đừng quá lo lắng.
- Không hiểu tại sao tôi cứ có cảm giác bất an sao sao ấy. Hình như có người đang theo dõi họ.
- Ý cậu là...?
- Ừ. Có lẽ họ đang bị ai đó theo dõi. Cậu hãy nhìn hai vị khách đằng kia đi. Họ làm ra vẻ nói chuyện rất chú ý song thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang bàn của Giao và Duy. Bọn họ chắc chắn là người của cô gái bí ẩn đó.
Neul nhìn theo tay Điệp chỉ nhìn hai gã đàn ông đang ăn súp cũng thấy đáng nghi thật. Chúng cứ lén lút nhìn bàn của Giao và Duy. Nghi ngờ chúng là những kẻ được cô gái giấu mặt phái đến nên Điệp hơi hoảng. Nhưng cô cũng lo cho Giao nữa vì không hiểu Giao đã gây thù gì với cô gái bí mật mà bị cô ta cử người theo dõi.
Liệu cậu ấy có gặp nguy hiểm gì không? Khi thấy Duy và Giao vừa đứng dậy thanh toán thì hai tên kia cũng phủi mông đứng dậy. Điệp khẽ nháy mắt với Neul. Neul nhận tín hiệu rồi bưng chậu nước "chả may" hất ướt hết hai tên kia rồi ra sức xin lỗi để giữ chúng lại. Cũng may chúng không nhận ra đây là một sự giàn xếp.