Cánh cửa phòng giam bỗng bật mở. Cả bọn vẫn chưa hết hoang mang nên vội lùi lại đề phòng. Một nhóm người khoảng hơn chục người bịt mặt nai nịt cẩn thận bước vào giương súng lên và chuẩn bị bắn. Điệp trợn mắt:
- "Chả lẽ cô ta muốn kết thúc mọi chuyện như thế này sao?"
Tazzan và Neul không ai bảo ai liền đứng chắn trước cho Điệp. Giao đang bám vào vai Duy mà run lên sợ hãi. Điệp không muốn nhìn thấy người mình thương yêu lại một lần nữa gặp nguy nên vội gạt hàng rào bảo vệ mình là Neul và Tazzan ra chen lên trước:
- Tôi không thể để hai người liên lụy vì tôi được.
Nói rồi Điệp nhao lên chỗ bọn người kia nhanh tới độ Tazzan và Neul còn chưa kịp giữ lại. Tiếng súng vang lên và Điệp cũng gục xuống. Tất cả dường như không tin vào mắt mình liền vội chạy tới chỗ Điệp mà lay gọi nhưng cả bọn chưa kịp tiến thêm bước nào thì " đoàng đoàng đoàng...." Những âm thanh chói tai diễn ra liên tiếp làm tất cả những người trong phòng đều gục xuống. Sẽ là kết thúc như vậy hay sao??????
Gió lay nhè nhẹ và Điệp đang bước đi trên một cánh đồng cỏ xanh mướt bất tận. Cô mệt mỏi bước đi trong cô độc. Chân Điệp như rã rời và cô khụy xuống. Có một thứ nước gì đó chảy trên mặt Điệp khiến cô cảm thấy khó chịu. Đưa tay lên vuốt Điệp như không tin vào tay mình. Là máu. Cánh đồng xanh bất tận bỗng ngập tràn trong cơn mưa màu đỏ. Từng giọt từng giọt thi nhau đổ xuống như nhuốm đỏ cả một bầu trời. Điệp vội đứng dậy chạy trốn cơn mưa máu đó.
Đang chạy cô bỗng đứng sững lại. Trước mặt cô là hình ảnh một người đàn ông đeo mặt sắt đang tiến tới chỗ cô. Điệp sợ hãi cúi gập người xuống tránh né. Nhưng người đó không hề dừng lại trước mặt cô mà đi xuyên qua cô theo đúng nghĩa đen. Điệp quay sang chỗ người đàn ông vừa đi qua thì thấy một cô bé chừng năm tuổi đang cố gắng vùng vẫy ra khỏi cái bẫy sắt kẹp vào chân. Ông ta lạnh lùng chỉ vào nó và lên tiếng:
- Muốn thoát được khỏi cái bẫy đó ngươi cần phải có sức mạnh đồng thời là sự thông minh. Ta cho ngươi 5 phút để có thể thoát ra được. Nếu không con mãnh thú kia sẽ nuốt sống ngươi
Mắt cô bé kia như tối sầm lại khi nhìn thấy một con hổ đói đang lồng lộn trong chiếc cũi gần đó. Quá sợ hãi tới độ không khóc nổi, cô bé ra sức kéo chân mình ra khỏi cái bẫy mặc cho nó bị cào đến rách cả thịt. Điệp bịt miệng lại không còn nói được câu nào vì quá sợ hãi. Sau khi làm rách toạc chân cô bé kia cũng lôi được chân ra khỏi cái bẫy. Dù rất đau nhưng cô bé cũng khẽ thở phào.
Chỉ chậm vài giây thôi là cô sẽ bị con thú kia xé ra làm trăm mảnh. Người đàn ông kia có vẻ không hài lòng lắm. Ông ta quay lưng bước đi và để mặc cô bé với vết thương khá nặng ở chân. Điệp vội chạy tới định giúp cô bé đó băng bó thì ánh mắt sắc lạnh của nó làm cô chùn bước:
- Chị sẽ không sướng mãi được đâu Điệp ạ...
Khuôn mặt ngây thơ thánh thiện của cô bé ấy đã bị biến đổi thành một con ác thú. Nó nhao tới chỗ Điệp khiến Điệp gục ngã và bừng tỉnh.....
Ánh nắng mặt trời chiếu vào mắt làm Điệp bừng tỉnh. Cô đang nằm trên một bãi đất hoang. Điệp quay sang xung quanh. Không có một bóng người. Đầu cô đau như búa bổ vậy. Thuốc mê Bảo sử dụng khiến cô mê man không biết chuyện gì đang xảy ra lại còn mang lại cho cô một giấc mơ kinh khủng như vừa rồi nữa. Điệp loạng choạng đứng dậy và nhận ra một chiếc va li màu đen được đặt ngay cạnh đó. Tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi bên trong chiếc va li làm Điệp chú ý hơn. Cô vội mở va li và nhấc máy:
- " Chị tỉnh rồi đúng không?"
- Cô muốn gì đây? Mọi người đâu rồi? Cô đang giam họ ở đâu?
-" Chị vẫn không hiểu gì sao? Màn chơi của em sắp kết thúc rồi. Chị muốn tìm được chúng thì phải giữ chiếc điện thoại này lại và nghe theo em. Em cũng không biết mình sẽ làm gì tiếp theo nữa nên chị cứ chờ chỉ dẫn tiếp theo sau nhé. Bên trong va li có một ít tiền đó. Chị hãy tìm một khách sạn hay nhà nghỉ nào đó mà nghỉ tạm. Em sẽ liên lạc với chị khi muốn chơi tiếp. Bye chị nha"
- Khoan....
" tút tút tút.." Điệp chưa kịp nói thêm câu nào thì Bảo đã cúp máy. Cô đang hoang mang cực độ. Bên cạnh Điệp giờ đây không còn ai để có thể trợ giúp cho cô cả. Nắm chặt chiếc va li Điệp cố dặn lòng " cần phải cứng rắn và sắc đá hơn nữa trong trận chiến này "
- Khụ khụ khụ....
- Cô chủ cô không sao chứ?
- Ta không sao. Ông hãy đi xem bọn nhãi đó còn sống không. Ta muốn kết thúc trò chơi này thật mau vì thời gian không còn nhiều nữa rồi
- Vâng.
Lão quản gia kính cẩn cúi chào chủ nhân rồi ra khỏi phòng. Ly rượu vang đỏ được hòa trộn một chút máu là liều thuốc cực độc cho kẻ khác nhưng lại là liều thuốc bổ của chính cô gái này. Ngửa mặt tu hết ly rượu máu Bảo nhếch mép khẽ cười:
- Ánh sáng luôn thắng bóng tối hay sao?
Cô cũng rời phòng và tiến đến một căn phòng nằm sâu hơn kín hơn trong căn biệt thự cổ này. Mở cửa phòng cô tiến vào cười nham hiểm:
- Tôi lại hết máu rồi. Có lẽ tôi nên xin ông nhiều hơn một chút
Trong ánh sáng le lói của căn phòng nhờ một vài ngọn nến người ta khẽ rùng mình khi nhận ra một bộ xương khô à không đó là một người với cái da bọc xương như một cái xác không hơn không kém. Trên tay người đó là một loạt dây xích kèm theo những ống truyền nước cắm chi chít. Người đàn ông đó với gương mặt bị che khuất trong bóng tối cười đau khổ:
- Mi thành quỷ rồi Bảo ạ
- Ai đã giúp tôi thành như vậy nhỉ? Ông không nhớ mình đã làm gì hay sao? Ra tay với chính con gái của mình mà vẫn khăng khăng khẳng định nó là con hoang. Ông biết gì không? Hằng ngày tôi vẫn cho người tới chăm sóc ông chỉ vì một điều rằng tôi muốn ông phải sống. Sống để thấy những gì tôi đã làm được. Ông biết không? Hàng ngày uống máu ông tôi cảm thấy thật khỏe. Ông bây giờ trông thật thảm hại. Nhưng ông cứ yên tâm đi, ông sẽ sớm được giải thoát thôi. Ha ha ha...
Vừa cười Bảo vừa cầm con dao cạnh đó khẽ rạch một đường dài trên tay người đàn ông nọ. Máu chảy được hứng trọn vào một cái ly cô ta đã mang theo. Có lẽ cơ thể tàn tạ của ông đã quá quen với kiểu hành hạ này của Bảo nên trở nên vô cảm.
Bảo thản nhiên mang ly máu đó ra khỏi phòng nhếch mép cười " ông sẽ sớm được đoàn tụ với Diêm Vương thôi"
Điệp gắng gượng đứng dậy lết ra khỏi bãi đất hoang đó. Cô hiểu rằng bây giờ cô đang phải đối mặt với Tử thần thật sự. Cô muốn khụy xuống gục ngã ngay lập tức bởi những ngày qua đối với cô thật sự là mệt mỏi quá rồi. Nhưng Điệp biết nếu như cô từ bỏ một cách dễ dàng như thế thì mạng sống của tất cả những người bạn của cô và thậm chí tới chính của cô cũng không được đảm bảo.
Cô không dám khóc bởi nếu khóc cô sẽ trở nên yếu đuối. Điệp cầm chiếc điện thoại mà Bảo đã chuẩn bị sẵn cho mình rồi ngoan ngoãn tìm một nhà trọ như lời cô ta nói rồi tùy cơ sẽ định liệu. Điệp hiểu một khi Bảo còn chưa bắt đầu cuộc chơi thì tính mạng của bạn bè cô vẫn còn được an toàn. Cô nằm bẹp lên giường cố chợp mắt bởi cô muốn khi đối diện với Bảo cô luôn được tỉnh táo.
Cơn ác mộng khi nào lại ập tới khiến Điệp bừng tỉnh. Cô quờ tay sang bên cạnh vớ điện thoại. Đã nửa đêm. Điệp không thể ngủ thêm được nữa. Đi đi lại lại trong phòng thực sự tâm trạng Điệp bây giờ rối bời. Trước mặt tất cả mọi người cô cố tỏ ra là người cứng rắn điềm tĩnh nhưng thực sự đó chỉ là vỏ bọc mà thôi. Điệp vẫn không thể tin vào tất cả mọi chuyện. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Giống như một cơn ác mộng vậy. Cô muốn thoát ra khỏi nhưng sao càng cố vùng vẫy hình như cô lại càng vướng sâu hơn vào cơn ác mộng đó. Điệp ngồi bó gối xuống sàn mắt không dời chiếc điện thoại nửa mili. Cô đang chờ Bảo gọi cho mình. Sau khi ngồi cả tiếng Điệp mới chợt nhận ra. Cô thật là ngốc. Tại sao cô lại tin tưởng rằng Bảo sẽ không ra tay với các bạn của cô cơ chứ?
Con người Bảo đâu có dễ dàng tha cho họ như vậy. Cô ta không nói cũng có thể cho người giết chết tất cả và cho trò chơi mà cô ta rày công gây dựng kết thúc. Đó chẳng phải là kết thúc mà cô ta mong muốn hay sao. Điệp cầm một chiếc kéo sắc nhọn rồi bước vào nhà tắm. Vốc nước cho tỉnh hẳn Điệp nhìn như xoáy vào tấm gương. Cô cười một cách khác lạ:
- Tôi sẽ đấu với cô tới cùng
Nhanh tay Điệp cắt đi bộ tóc dài mà cô vẫn hằng yêu quý. Từng lọn tóc rơi xuống sàn kèm theo cả nước mắt của Điệp. Sờ vào mái tóc cô càng thêm nhớ mẹ hơn. Cô nhớ về những ngày tháng trước đây khi cô vẫn còn sống yên vui bên cha mẹ. Mẹ hay ngồi chải tóc cho cô và vuốt ve âu yếm cô.
Bà thường bảo " Người con gái phương Đông rất quý mái tóc nên con phải giữ gìn mái tóc thật tốt đó nghen " Lúc trước Điệp hay trêu trọc mẹ rằng sẽ cắt tóc nếu quá nóng. Mẹ cô có vẻ không vui. Nhưng lúc ấy Điệp đâu ngờ sẽ có ngày hôm nay. Cô không muốn cắt tóc chút nào nhưng cô không muốn vì mái tóc này mà cô trở nên yếu đuối.
Đấu với Bảo cô cần rũ bỏ hết tất cả sự nhu mì hiền thục của một cô gái mà trở nên khô ráp, vô cảm cũng như gan lì như một chiến binh. Sau khi cắt xong mái tóc dài óng ả của mình, Điệp thật sự đã trở thành một tomboy đầy cá tính. Cô khẽ lấy kéo rạch một đường dài trên bàn tay phải. Máu bắt đầu chảy.
Điệp nghiến răng cố gắng chịu đựng. Cô kề bàn tay bị thương lên miệng và liếm sạch máu. Cô muốn biết cảm giác của Bảo để có thể tìm ra phương cách đánh thắng cô ta. Nhưng mùi máu tanh ngay lập tức làm cô buồn nôn. Ngay lập tức Điệp chỉ muốn ói ra tất cả những gì còn sót trong dạ dày. Khẽ lau mép, Điệp vội xối nước thật nhanh và vốc nước cho vào miệng hòng rửa trôi đi những giọt máu tanh tưởi đó.
Thật khinh khủng. Điệp không thể tượng tượng được cảnh Bảo ngày nào cũng có thể uống thứ kinh tởm dường vậy. Không nghĩ nhiều Điệp lấy băng keo cá nhân băng vết thương lại rồi ra khỏi phòng tắm. Cô chợt nhớ đến Hoàn_ cậu bạn kính cận đã từng rất thích cô hồi trước. Cậu ấy tuy là mọt sách nhưng cũng khá thông thạo về máy tính.
Đã có lần Điệp nhờ cậu ta sửa máy tính nên cô đoán vậy. Bây giờ điều cốt lõi là tìm được hanh ổ của Bảo và gắn máy theo dõi. Sau đó thì dựa vào chuyên gia máy tính không chuyên xâm nhập vào hệ thống máy tính của Bảo. May ra có thể tìm ra chút manh mối về các bạn. Không nghĩ nhiều Điệp bấm số gọi ngay cho Hoàn. Nhưng cô quên mất bây giờ là nửa đêm. Làm sao cậu ta có thể nghe máy cho được. Điệp định ngắt máy thì tiếng đáp từ đầu dây bên kia vang lên:
- "A lô ai vậy?"
- Xin lỗi cho tôi hỏi đây có phải số máy của Hoàn hay không?
- " Đúng vậy nhưng xin hỏi ai vậy ạ?"
- Cậu không nhận ra giọng tớ nữa hay sao?
Điệp khẽ mỉm cười thở phào khi cô đã gọi đúng số của Hoàn. Sau vài giây im lặng cậu bạn ở đầu giây bên kia nói như reo lên:
- " Điệp phải không? Sao lâu rồi cậu không liên lạc với tớ? Cậu đã đi đâu? Tớ có nghe nói chuyện của cậu và nhà cậu nhưng tớ không tin cậu lại làm những chuyện đó. Kể cho tớ nghe mọi chuyện được không?"
- Cảm ơn vì cậu vẫn còn nhớ tới tớ và quan tâm tới tớ như vậy nhưng... Hoàn ạ, tớ có việc muốn nhờ cậu. Ngày mai chúng ta có thể gặp nhau chứ?
-" Dĩ nhiên rồi. Cậu có thể tin tưởng tớ. Mai gặp nhau tại quán trà sữa trước cổng trường mình nhé "
- Okie, tầm 10h nhé. Tớ sẽ mặc áo khoác đen chờ cậu
- " Okie liền. Tớ sẽ không để cậu phải chờ đâu "
- Cảm ơn Hoàn..
Điệp khẽ cúp máy. Cô thầm vui vì cuối cùng cô cũng tìm được một sự giúp đỡ từ một người bạn thật sự.Cô biết mình cần phải thận trọng bởi cô không muốn Hoàn cũng rơi vào hoàn cảnh của Neul, Tazzan hay Giao ngay lúc này. Cô sẽ làm hết sức để bảo vệ sự an toàn cho Hoàn....
- Thế nào rồi?
- Thưa cô chủ. Cô ta có thuê một nhà trọ như lời cô chủ dặn. Cả ngày không ra khỏi đó. Tôi có đặt máy nghe trộm. Dường như cô ta đã tìm được sự giúp đỡ từ một ai đó tên Hoàn. Liệu chúng ta có cần ra tay?
- Không cần. Cứ âm thầm theo dõi thôi. Có gì chuyển biến về báo ngay cho tôi.
- Rõ.
Bảo khẽ lắc nhẹ li rượu vang cười nhẹ:
- Chị đúng là chị em song sinh với tôi. Tới mức đường cùng rồi mà vẫn tìm được sự giúp đỡ từ người khác. Tôi sẽ chơi một trò chơi thật công bằng với chị. Chị có thể tìm sự giúp đỡ từ bất cứ ai, tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng mà liệu chị có thể thắng được ván cờ cuối cùng này của tôi hay không?
Mặt trời đã lên cao, Điệp vẫn say giấc nồng. Cô thiếp đi vì mệt từ sau khi gọi điện cho Hoàn. Ánh nắng chiếu vào khung cửa sổ rọi vào mắt khiến Điệp choàng tỉnh. Cô vội nhấc điện thoại lên xem giờ và thở phào. Mới có 9h. Cô những tưởng mình đã muộn cuộc hẹn với Hoàn. Trở dậy, Điệp vào nhà tắm làm vscn rồi nhanh chóng ra khỏi phòng trọ. Vừa đi Điệp vừa để ý xung quanh xem có ai theo dõi cô hay không.
Nhưng dường như là không. Điệp rẽ qua hàng quần áo, mua ngay một chiếc mũ lưỡi chai che kín khuôn mặt và một bộ quần áo màu đen. Không muốn để trễ giờ hẹn, Điệp lên taxi gần đó bắt về quán trà sữa trước cổng trường THPT Bảo Hoàng. Vừa tới nơi cô đã nhận ra một bóng dáng quen thuộc của cậu bạn.
Hoàn đang ngồi ngay gần đó với một bó hoa khá to. Dường như cậu không biết lần trùng phùng này giữa cậu và Điệp là có chuyện cực kì nghiêm trọng liên quan tới tính mạng con người. Điệp định đi tới thì chợt nhìn thấy một bóng người áo đen đang lén theo dõi cô nhờ chiếc gương của chiếc xe máy dựng gần đó.
Ngay lập tức, cô biết mình đã bị theo dõi. Điệp không thể để Hoàn gặp nguy hiểm ngay lúc này được bởi cô còn cần sự giúp đỡ của cậu ta. Điệp khẽ đi lảng vào một quán nước ven đường gần đó và gọi cho Hoàn. Cậu bạn nhấc máy rất mau:
- " A lô Điệp à? Cậu đang ở đâu? Tớ đang đợi rồi nè"
- Cậu nghe kĩ đây Hoàn. Bây giờ tớ không có nhiều thời gian giải thích với cậu mọi chuyện. Cậu đang gặp nguy hiểm. Hãy yên lặng và chỉ nghe tớ nói thôi. Cậu cứ đứng lên và coi như tớ đã bỏ cuộc hẹn. Cậu có nhìn thấy chiếc taxi màu xanh gần đó không? Hãy lên taxi và đi khỏi đó. Tớ sẽ cho cậu chỉ dẫn tiếp theo.
Điệp cúp máy rồi vào cửa hàng điện thoại ngay cạnh quán trà sữa mua một chiếc điện thoại mới. Cô lo sợ rằng Bảo đã gắn máy theo dõi vào trong điện thoại nên cô thay máy khác. Nhanh chóng Điệp cũng leo lên taxi và bấm gọi cho Hoàn. Hoàn bắt máy rất mau:
- " Điệp à? Có chuyện gì vậy? Đừng làm tớ sợ "
- Cậu đang ở đâu rồi?
- " Tớ đang ở đường Yết Kiêu"
- Được rồi nghe những lời tớ nói cho kĩ đây. Cậu hãy tới chung cư High Town ở trung tâm thành phố. Lên tầng 10, phòng 309 và chờ tớ ở đó. Tớ sẽ tới ngay. Có gì khi tới tớ sẽ giải thích với cậu sau.
Điệp đã chỉ dẫn địa chỉ nhà Tazzan cho Hoàn. Cô mong là tên theo dõi cô sẽ không theo tới đó. Vì biết mã số mở cửa nhà Tazzan nên Điệp mới bạo gan chỉ dẫn cho Hoàn như vậy. May mắn cho Điệp là căn chung cư của Tazzan sau vụ bị tấn công oanh tạc vẫn chưa có ai tới thuê và đồ đạc vẫn còn giữ nguyên như cũ. Chỉ là thay mới một chút những gì đã bị phá hỏng. Sau khi đi lòng vòng vài phố nhằm đánh lạc hướng kẻ theo dõi, giờ Điệp đã lên chiếc taxi khác và tiến tới điểm hẹn. Khi nhìn thấy Điệp trong bộ dạng như một kẻ bụi đời và gương mặt khác lạ Hoàn không nhận ra cho tới khi cô lên tiếng:
- Cậu không nhận ra tớ phải không?
- Cậu là...Điệp ư?
- Vào nhà rồi nói
Ấn mã số mở cửa Điệp nhanh chóng lôi Hoàn vào trong nhà và chốt cửa lại. Trong khi Hoàn vẫn ngơ ngơ ngác ngác nhìn Điệp thì cô đã vội ra kéo rèm che lại. Cô lôi Hoàn ngồi xuống ghế rồi mới dám bỏ mũ ra. Cô nhận ra ánh mắt khác lạ của Hoàn nhìn mình nên chỉ cười nhẹ:
- Tớ đã đi phẫu thuật thẩm mĩ chỉnh hình lại khuôn mặt nên có lẽ cậu không nhận ra. Nhưng có hai thứ tớ không thay đổi được. Đó là giọng nói cũng như ánh mắt. Tớ không có nhiểu thời gian để giải thích với cậu tất cả mọi chuyện. Bởi nó diễn ra quá chóng vánh. Tớ không biết nên bắt đầu từ đâu nhưng xin cậu hãy tin tớ. Tớ cần cậu giúp sức trong trận đấu này.
- Cứ cho tất cả những gì cậu nói là thật đi nhưng tại sao lại phải cảnh giác như vậy? Tại sao lại phải bí mật như vậy?
- Cậu sẽ biết mọi chuyện sớm thôi. Từ từ rồi tớ sẽ kể cho cậu. Bây giờ cậu có đồng ý giúp tớ không? Nếu đồng ý thì ngày mai tớ sẽ thuê căn phòng này và cậu sẽ mang một chiếc máy tính tới giúp tớ. Nếu cậu không đồng ý tớ cũng không nài ép bởi tớ biết chuyện này rất nguy hiểm. Có thể liên lụy tới mạng sống của chính cậu
- Tớ không biết chuyện cậu đang nói là gì nhưng nghe giọng cậu thì mọi chuyện có vẻ rất nghiêm trọng. Được, tớ đồng ý. Tớ cũng rất muốn biết mọi chuyện là thế nào nên tớ sẽ giúp cậu. Dù sao thì tớ cũng đã từng hứa với bản thân mình sẽ chăm sóc tốt cho cậu mà
- Cảm ơn cậu đã đồng ý nhưng Hoàn ạ. Tớ cần cậu phải chuyển tới đây ở cùng tớ luôn để tiện cho việc tớ nhờ cậu. Với cả tớ cũng dễ bề bảo vệ cậu hơn
- Chuyện này dễ thôi. Tớ sẽ về bảo bố mẹ rằng tớ phải đi picnic với nhóm bạn thân để tìm hiểu về lịch sử nhân loại. Vì tớ cũng đang theo đuổi ngành đó mà.
- Ừ. Tớ tin cậu. Bây giờ cậu hãy trở về nhà và chuẩn bị những gì cần thiết. Ngày mai cậu hãy tới. Tớ chờ
Chia tay Hoàn xong ngay lập tức Điệp đi xuống thuê căn hộ chung cư của Tazzan. May sao không tốn nhiều thủ tục giấy tờ lắm bởi chủ khu chung cư rất mừng khi đã có người chịu thuê lại căn chung cư đó nên không hỏi gì nhiều. Điệp thả mình vào bồn nước nóng ngâm mình cho đỡ mệt. Từ đêm qua tới giờ cô cảm thấy các dây thần kinh của mình như hoạt động hết công suất vậy. Bây giờ trận chiến giữa cô và Bảo sẽ chính thức bắt đầu.....