Sắc Nước Hương Trời

Chương 122: Chương 122




Sau khi chúc mừng năm mới, hai huynh đệ Sở Vương, Thọ vương cùng nhau dẫn Vương Phi đi.

Lý Hoàng hậu kinh ngạc nhìn cửa ra vào noãn các, trên tay dường như còn lưu lại độ ấm trên người Thăng ca nhi, thằng bé lớn lên rất rắn chắc, nặng trịch, ôm vào trong ngực, trái tim đều an tâm theo.

Một lát sau, Duệ Vương, Duệ Vương phi đến. Nhị hoàng tử Duệ Vương một bộ cẩm bào cổ tròn màu ngà voi, tao nhã, một tiếng “Mẫu hậu” so với hai anh em Sở Vương, Thọ vương cộng lại đều thân mật hơn, tựa như hắn là thân sinh của Lý Hoàng hậu. Lý Hoàng hậu vẫn cười cười, mắt sắc phát hiện khi Duệ Vương phi hành lễ, tay phải không tự giác mà đỡ bụng.

Lý Hoàng hậu trong lòng hơi động, cười quan tâm nói: “Uyển Dung có phải có tin tức tốt hay không?”

Hai lần tuyển tú đều là nàng lo liệu, bốn khuê danh của Vương Phi, Lý Hoàng hậu đều biết, gặp mặt cũng thân mật gọi khuê danh.

Duệ Vương phi khẩn trương bất an nhìn thoáng qua Hoàng hậu trên chủ tọa. Nàng quả thật mang thai, được chẩn ra sau mấy ngày Ngũ hoàng tử mất, Vương Gia có ý là tạm thời không báo, chờ qua tết Nguyên Tiêu mới nói, lúc ấy phụ hoàng mẫu hậu có lẽ đều dễ chịu chút rồi. Duệ Vương phi đối với Vương Gia nhà mình có rất nhiều bất mãn, duy chỉ có điểm ấy là nàng và Duệ Vương có cùng suy nghĩ. Nhưng nàng cũng không có lộ bụng bầu ra, Hoàng hậu làm sao mà nhìn ra được? Có thể giận chó đánh mèo nàng hay không?

Lý Hoàng hậu tuy rằng trẻ tuổi, nhưng thế sự thông thấu, thấy Duệ Vương phi lộ ra kiểu bà sẽ ghen ghét nàng ta có thai, trái tim đau khổ của Lý Hoàng hậu nhất thời trào ra một cỗ cười nhạo. Nàng cho dù không sinh được hài tử, cũng sẽ không ghen ghét người bên ngoài có thể sinh, nàng ngay cả Ngô quý phi cũng không để vào mắt, còn có thể chú ý con dâu Ngô quý phi mang thai?

“Đã có hỉ, sau này liền ở trong phủ an tâm dưỡng thai, không cần phải tới chỗ ta thỉnh an nữa.” Lý Hoàng hậu cười nói, tuy nói lời từ ái, nhưng ánh mắt nhàn nhạt.

Duệ Vương phi lại cảm thấy, Lý Hoàng hậu quả nhiên nhìn nàng ta không vừa mắt rồi, người ta vừa mới mất con, nàng lại có hài tử, là ai trong lòng cũng sẽ không thoải mái. Ra khỏi Trung cung, hai vợ chồng tiếp tục đi Ngô quý phi bên kia chúc tết, Duệ Vương phi nhịn không được nhỏ giọng nói với Duệ Vương: “Vương Gia, mẫu hậu có phải tức giận hay không?”

“Nhân chi thường tình, ngươi an tâm dưỡng thai, không cần để ý tới người bên ngoài.” Duệ Vương mắt nhìn bụng nàng ta, đè nén không vui nói. Năm ấy mẫu thân chọn người Vương phi này cho hắn, là vì cậu Lý Uyển Dung là Tiết Độ Sứ, mẫu thân khen Lý Uyển Dung đoan trang hiền lành, Duệ Vương lại một tí hiền lành cũng không nhìn ra, chỉ cảm thấy vị Vương phi này đa nghi ghen tị, không khoan dung người, điểm tốt duy nhất là có người cậu một tay cầm binh quyền.

Duệ Vương không thích Vương Phi, nhưng phụ hoàng mấy lần gõ hắn, trên danh nghĩa thúc hắn nhanh sinh con trai trưởng, nhưng thật ra là khuyên bảo hắn đừng ái thiếp diệt thê, bởi vậy Duệ Vương so với Vương Phi càng hy vọng nàng ta sinh được trưởng tử, như vậy liền có thể chứng minh hắn không có ái thiếp diệt thê, Trương Thị chỗ đó cũng có thể sớm mang thai hài tử rồi.

Hai vợ chồng có suy tư riêng, Trung cung, Lý Hoàng hậu cảm thấy có chút mệt mỏi, chuyển đến tẩm điện nghỉ ngơi, cung nữ tâm phúc Mao cô cô ngồi chồm hỗm ở bên giường, nhẹ nhàng bóp chân cho chủ tử. Thấy chủ tử ngửa mặt nhìn đỉnh màn trướng, ánh mắt không còn là đau xót hoài niệm Ngũ điện hạ, mà là ẩn cười nhẹ nhàng, Mao cô cô hơi suy nghĩ, liền đoán được, nhẹ giọng hỏi: “Nương nương nhớ Hoàng Trưởng Tôn à?”

Cái đứa bé kia, trắng trắng mập mập, quả thật là khiến người thích.

Lý Hoàng hậu nhìn tâm phúc mình mang từ nhà mẹ đẻ vào cung.

Mao cô cô cũng không che giấu, dùng thanh âm càng nhẹ khuyên nhủ: “Nương nương, phu nhân có đạo lý, Hoàng Thượng tuy rằng sủng ái người, nhưng Hoàng Thượng coi trọng Đại Điện hạ hơn hẳn các Điện hạ khác, ngài nên quyết định vì chính mình đi.”

Lý Hoàng hậu ánh mắt lơ lửng.

Mẫu thân tiến cung thăm, đúng là đã nói lời này, khuyên nàng ôm Thăng ca nhi vào cung nuôi dưỡng. Hoàng Thượng dù chưa lập Thái tử, trong lòng chủ định ai, nàng rõ ràng nhất. Nàng tuổi còn nhỏ, so với Sở Vương còn nhỏ hơn hai tuổi, mệnh tốt có thể sống lâu hơn Sở Vương vài năm, Sở Vương để ai ngồi trên long ỷ? Hiển nhiên là trưởng tử con vợ cả Thăng ca nhi của hắn, nàng sớm nuôi dưỡng Thăng ca nhi ở bên cạnh, nuôi dưỡng ra tình cảm tổ tôn, Sở Vương đăng cơ dựa vào nhi tử tôn kính nàng, Thăng ca nhi càng nhớ nàng thì sẽ càng tốt.

Hơn nữa nàng nuôi dưỡng Thăng ca nhi, đối với Sở Vương cũng mới có lợi. Hoàng Thượng thích Sở Vương mọi người đều biết, nhưng dù sao không có phong Thái Tử, nàng là Trung cung Hoàng hậu được Hoàng Thượng sủng ái nhất, nếu như nuôi Thăng ca nhi, ngày thường tự nhiên sẽ thay Sở Vương nói ngọt, như thế liền vững chắc thái tử vị của Sở Vương, cái gì Ngô quý phi, Huệ phi, đều không cần suy nghĩ.

Lý Hoàng hậu hiểu đạo lý này, nhưng nàng không đành lòng, Phùng Tranh hiện tại chỉ có một mình Thăng ca nhi, khẳng định không nỡ bỏ, vẫn là, chờ một chút.

~

Mùng một chúc tết, mùng hai về nhà mẹ đẻ, nếu như cho phép Tống Gia Ninh quay về, Triệu Hằng liền đi theo.

Hắn thiệt tình không muốn đến Quách gia, Quách Bá Ngôn cũng thật lòng không muốn chiêu đãi con rể tôn quý cà lăm này, không nói chuyện được, đánh cờ lại không thể tùy tâm sở dục, hết lần này tới lần khác nhất thiết phải một hai canh giờ. Nói thật, Quách Bá Ngôn thà rằng trên chiến trường quyết đấu với địch nhân mạnh mẽ nhất, cũng không muốn đánh cờ cùng con rể.

Vì để tránh cho một mình một người phải đối mặt con rể, Quách Bá Ngôn giữ lại Mậu Ca Nhi, thật sự nghẹn đến mức không chịu nổi liền trêu chọc nhi tử, muốn nói mấy chữ thì nói mấy chữ, nhi tử thích trò chuyện, không cần lo lắng buồn bực.

“Phụ thân, ta muốn đi tìm tỷ tỷ.” Mậu Ca Nhi không thích nhìn người đánh cờ, thành thành thật thật ở trước bàn cờ đứng trong chốc lát, hắn len lén liếc mắt nhìn tỷ phu Vương Gia, nhỏ giọng nhìn về phụ thân làm nũng. Tỷ tỷ rất lâu không có về nhà, hắn nhớ tỷ tỷ.

Quách Bá Ngôn đối với bàn cờ nói: “Các nữ quyến ở cùng một chỗ, ngươi là nam nhân, phải ở lại Tiền viện.” Nói xong, cố ý xếp đặt ra một sơ hở cho con rể.

Triệu Hằng chỉ làm như không nhìn thấy, đặt quân trắng ở nơi khác, kết thúc quá sớm, còn phải một lần nữa nhặt quân cờ, không bằng “so chiêu” với Quách Bá Ngôn.

Quách Bá Ngôn thấy, nhất thời không biết nên hoài nghi con rể thật sự đần, hay là ở đây đùa nghịch chơi với ông.

“Tỷ phu, đặt ở đây!” lại đến phiên Triệu Hằng đăt quân cờ, Quách Bá Ngôn chính là chỗ sơ hở kia vẫn còn, không thể không cản trở Mậu Ca Nhi ở bên này nhìn bàn cờ, bỗng nhiên phát hiện cha ruột thua, thằng bé rất cao hứng, kích động chỉ cho tỷ phu nhìn, hơn nữa đã quên mẫu thân dặn dò, phải gọi Vương Gia.

Quách Bá Ngôn lông mày khẽ nhúc nhích, tìm tòi nghiên cứu mà nhìn về phía Thọ vương, Vương gia này, sẽ chú ý con út xưng hô sao?

Triệu Hằng cũng cảm thấy ngoài ý muốn, ngoài ý muốn Mậu Ca Nhi xưng hô, ngoài ý muốn một hài tử vừa mới năm tuổi vậy mà lại đánh cờ. Thấy thằng bé chờ mong thúc giục mà nhìn chằm chằm vào hắn, Triệu Hằng cúi đầu, trước nhìn thoáng qua ván cờ, sau đó mới đặt quân cờ trắng tới chỗ Mậu Ca Nhi chỉ vào. Mậu Ca Nhi cười hắc hắc, Quách Bá Ngôn nhân cơ hội bị thua.

“Mậu Ca Nhi” xưng hô này liền chiếm được ba chữ, Triệu Hằng không nói chuyện, tán thưởng sờ sờ đầu Mậu Ca Nhi, nói: “Thưởng.”

Phúc công công lập tức xoay người tiến lên, từ ống tay áo lấy ra cá vàng nhỏ sớm đã chuẩn bị xong đưa cho Mậu Ca Nhi. Lúc Mậu Ca Nhi chúc tết sau đã nhận một con từ tỷ phu rồi, lúc này lại có, Mậu Ca Nhi cao hứng cực kỳ khủng khiếp, cất kỹ cá vàng nhỏ, ra hình ra dáng nói với Triệu Hằng: “Đa tạ tỷ phu.”

Triệu Hằng gật đầu.

Quách Bá Ngôn ho khan một cái, uốn nắn nhi tử: “Dạy con bao nhiêu lần, phải gọi Vương Gia.”

Mậu Ca Nhi trong mắt to hiển hiện một tia nghi hoặc, nhưng vẫn là ngoan ngoãn sửa lại miệng.

Triệu Hằng vẫn là gật đầu, sau đó nói: “Đệ theo bồi ta.”

Mậu Ca Nhi ngây người, Quách Bá Ngôn cầu còn không được, thay đổi nhi tử ngồi vào vị trí của ông, ông bưng bát trà ngồi sau lưng, dương dương tự đắc. Mậu Ca Nhi tuổi nhỏ, tuy rằng thông tuệ, nhưng chơi cờ có hạn, vẫn kém thân tỷ tỷ, nhưng dáng vẻ thằng bé bày xong ván cờ liền vội vã cuống cuồng sợ đối thủ phát hiện, còn có biểu lộ thắng liền cao hứng thua liền chu môi nhỏ, quả thực không khác gì Tống Gia Ninh.

Trước hôm nay, Triệu Hằng cũng không thích Mậu Ca Nhi, bởi vì thằng bé dung mạo càng giống Quách Bá Ngôn, Quách Kiêu, hiện tại phát hiện Mậu Ca Nhi có chỗ tương tự với Vương Phi nhà mình rồi, Triệu Hằng thái độ cuối cùng hòa hoãn chút ít, lúc đánh cờ coi như dụng tâm, thắng một ván thua hai ván. Thắng liền có cá vàng nhỏ, Mậu Ca Nhi bị dỗ đến mở cờ trong bụng, Quách Bá Ngôn ở một bên nhìn, ngực có chút buồn phiền, cảm thấy Thọ vương vừa nãy là dùng loại thái độ dỗ hài tử chơi cờ với ông.

Lúc Mậu Ca Nhi tự mình chiêu đãi tỷ phu, Tống Gia Ninh ở hậu viện nói chuyện với mẫu thân.

“Năm trước đại tỷ tỷ con gửi thư, sinh cho con cháu ngoại gái mập mạp rồi đó, năm cân sáu lượng.” Lâm thị kéo bàn tay nhỏ mềm mại của nữ nhi, đặc biệt chọn tin mới của hai tháng này nói, “Trên thư còn nói, chờ đại ca con thành thân, hai mẹ con các nàng sẽ hồi kinh ở mấy tháng, ở đủ rồi lại quay về Hùng Châu.”

Tống Gia Ninh vừa mừng vừa sợ, nhỏ giọng nói: “Đại ca muốn thành hôn rồi?” Đoan Tuệ công chúa mới mười bốn, Hoàng Thượng khẳng định không nỡ để nữ nhi xuất giá sớm như vậy, chẳng lẽ nhân duyên đời này của Quách Kiêu, khác hoàn toàn?

Lâm thị cười: “Còn không có định, nhưng phụ thân con đã bắt đầu chọn lựa gia đình thích hợp, cuối năm đại ca con trở về, bảo bản thân hắn chọn một người, chậm nhất đầu xuân sang năm sẽ làm hôn sự.”

Tống Gia Ninh gật gật đầu, dù sao nàng đã lập gia đình, Quách Kiêu lấy ai cũng không có quan hệ gì với nàng, cười hỏi thăm nữ nhi của Đình Phương tỷ tỷ tên gì. Trước khi Hoàng Trưởng Tôn Thăng ca nhi gọi nàng Tam thẩm, Tống Gia Ninh còn không cảm thấy gì, hiện tại âm thầm lại làm dì rồi, Tống Gia Ninh lúc này mới rốt cuộc cảm thấy, nàng thật đã là trưởng bối.

Nàng cười dịu dàng mà hỏi thăm hài tử người khác, Lâm thị giống như lơ đãng ngó ngó bụng nữ nhi, trong lòng lại không thể nhẹ nhõm như nữ nhi, hi vọng nữ nhi sớm chút mang thai nhi tử, ở Vương Phủ đứng vững gót chân, không để người ta có thể nói xấu, như cái vị Duệ Vương Phủ kia, rồi lại lo lắng nữ nhi hoài quá sớm, lúc sinh sẽ khó khăn.

Tóm lại, nữ nhi xuất giá rồi, bà người làm mẹ này vẫn lo lắng nhiều lắm.

~

Đảo mắt liền tới mười lăm tháng giêng, giao thừa không có tổ chức cung yến, nên Tuyên Đức Đế cho bổ sung vào ngày mười lăm này, hoàng thân quốc thích đều gọi vào cung.

Trước khi khai tịch, Tuyên Đức Đế dẫn bốn đứa con trai, hoàng thúc Tần vương, chất tử Vũ An Quận vương tới Sùng Chính điện, Tống Gia Ninh và mấy Vương Phi ở trung cung cùng Lý Hoàng hậu cùng các phi tần khác chung một đường. Mới ngắn ngủn nửa tháng, nhưng Lý Hoàng hậu khí sắc tốt hơn nhiều, lúc nói cười với mọi người cũng nhìn không ra miễn cưỡng, trọng chấn hoàng hậu uy nghi.

Duệ Vương phi ngồi ở dưới tay mẹ chồng Ngô quý phi, Tống Gia Ninh và Phùng Tranh không có bà bà, hai chị em dâu ngồi một chỗ, cười nhìn Lý Hoàng hậu trêu chọc Thăng ca nhi.

“Ngươi trước ngồi trên, ta đi ra ngoài một chuyến.” Phùng Tranh bỗng nhiên che ngực, hồi phục một lát, nhẹ giọng nói với Tống Gia Ninh.

Tống Gia Ninh thấy sắc mặt nàng không thích hợp, lo lắng hỏi: “Chị dâu không thoải mái?”

Phùng Tranh làm dấu tay xuỵt, đôi má phiếm hồng: “Quay lại sẽ nói cho ngươi biết.”

Tống Gia Ninh hoang mang nhìn nàng và nha hoàn rời đi, nhớ lại động tác Phùng Tranh che ngực, nàng nhãn tình sáng lên, chẳng lẽ chị dâu lại có?

Tác giả có lời muốn nói:

Sói Quách Kiêu: Mậu Ca Nhi ngươi đã quên thân đại ca ở Hùng Châu rồi sao?

Mậu Ca Nhi: Không ạ! Đại ca ngươi mau trở lại!

Sói Quách Kiêu: Nhanh thôi..., kinh thành có chuyện tốt gì sao?

Mậu Ca Nhi: Tỷ phu cho ta thật nhiều cá vàng nhỏ!

Sói Quách Kiêu nghe vậy, phun ra một búng máu đặc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.