Trời sắp canh ba, Song nhi cầm lò sưởi tay ngồi trên ghế ở nhà chính, đôi mắt nhắm lại nhìn như ngủ, nhưng lại nghe thấy tiếng kêu của Vương Phi từ nội thất truyền tới, nàng sao có thể ngủ được đây, trái tim không thể khống chế cũng lên lên xuống xuống theo tiếng kêu của Vương Phi, một hồi cao một hồi thấp, một chỗ nào đó trong lòng giống như trống rỗng, cần một thứ gì đó đến lấp đầy.
Song nhi đổi phương hướng dựa vào, yên lặng thở dài, có đôi khi nàng thật đúng là hoài niệm lúc Vương Phi mang thai, vào đêm liền ngủ, không cần các nàng hầu hạ cái gì. Tháng trước Vương Phi mới ra đầy tháng, hai chủ tử đơn giản làm một hồi, không biết chuyện gì xảy ra, kế tiếp một tháng cũng thật bình tĩnh. Song nhi nghe người ta nói qua, nói sau khi nữ nhân sinh xong hài tử phía dưới sẽ lỏng, trước kia nàng còn thay Vương Phi lo lắng không được Vương Gia thích, hôm nay...
Từ canh một đến bây giờ...
Song nhi ngáp một cái, nàng sẽ không bao giờ hoài nghi sủng ái của Vương Gia đối với Vương Phi nữa, chỉ mong các chủ tử sớm xong việc, nàng cần phải phục vụ hầu hạ, còn an tâm đi ngủ.
Nội thất, Tống Gia Ninh nằm sấp ở trên gối, mà mặt gối đã bị mồ hôi trên mặt nàng thấm ướt, Vương Gia rốt cuộc không động nữa, Tống Gia Ninh cũng giống như tàn hoa dạt lên bờ, trôi trên mặt hồ sóng to gió lớn, hôm nay một chút sức lực cũng không còn. Nàng nhắm mắt lại, trong cơ thể vẫn lộ ra dư âm của sóng gió, thân thể mỏi mệt, nhưng tinh thần ngoài ý muốn lại tốt hơn rất nhiều.
Tháng trước nàng không có tâm tư bồi Vương Gia suốt cả một đêm, vì khi thật sự động, cũng không quá thoải mái, chịu đựng cũng không nổi, Vương Gia săn sóc nàng, nên đã dừng giữa chừng. Hôm sau mời lang trung, mới biết được nàng còn chưa có hoàn toàn khôi phục, cần nuôi dưỡng nửa tháng. Vương Gia dứt khoát lại đợi một tháng, đêm nay, hai người cẩn thận từng li từng tí bắt đầu, cuối cùng cũng chơi đủ, như đồng ruộng hạn hán đã lâu rốt cuộc cũng chờ được mưa rào.
Hắn nằm xuống, nhẹ nhàng hôn lên vai nàng, Tống Gia Ninh nghiêng đầu, hắn săn sóc mà giúp nàng đẩy ra sợi tóc rơi trên mặt nàng. Tống Gia Ninh mở to mắt, trong trướng một mảnh sáng ngời, nhớ tới hắn cố ý dặn dò Song nhi các nàng không cần thổi đèn, để hắn có thể nhìn rõ nàng, đáy lòng Tống Gia Ninh liền lại dâng lên một hồi ngứa ngáy.
Hắn hôn vai nàng xong lại bắt đầu dời lên trên, Tống Gia Ninh nhìn khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng của hắn chậm rãi tới gần, hai mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là nàng ngượng ngùng nhắm mắt lại trước, chỉ hơi hé miệng, nghênh đón nụ hôn của hắn. Nhưng liên tục hai lần, một lần so với một lần dài dằng dặc, Triệu Hằng tạm thời không có khí lực hưng phong phóng túng, trở mình xuống, ôm nàng vào trong ngực.
Hô hấp của hai người chậm rãi trở nên đều đều, đáy mắt Triệu Hằng cũng dần dần khôi phục thanh tĩnh, nắm tay nàng đặt lên bộ ngực mình, thấp giọng nói: “Sáng mai tiến cung, để phụ hoàng gặp Chiêu Chiêu.” Thật ra qua đầy tháng phải ôm nữ nhi tiến cung, nhưng thời tiết mùa đông lạnh lẽo, Triệu Hằng lo lắng nữ nhi bị lạnh, sau khi xin chỉ thị của phụ hoàng, cố ý chậm trễ một tháng.
Tống Gia Ninh đã sớm chuẩn bị, nhưng nghĩ tới ngày mai là nữ nhi lần đầu tiên tiến cung gặp Hoàng Thượng, nàng vẫn có chút khẩn trương, chống cánh tay đứng lên, nhìn nam nhân đang nằm nói: “Nghe nói Nhị tẩu mang Khang tỷ nhi tiến cung, phụ hoàng ôm một lần thì thằng bé khóc một lần, về sau liền không ôm nữa, vì thế Quý Phi nương nương đều không thích Khang tỷ nhi, cũng không biết xảy ra chuyện gì.”
Nàng sợ nữ nhi cũng khóc, bị Hoàng tổ phụ chán ghét mà vứt bỏ.
“Sợ người lạ.” Triệu Hằng suy đoán nói, nói xong xoa tay nàng, nghĩ đến tiểu nha đầu trắng trắng mập mập xinh đẹp nhà mình, giọng nói cũng ôn hòa vài phần: “Chiêu Chiêu không sợ.” Tiệc đầy tháng, nhiều người như vậy vây quanh, nữ nhi một lần cũng không có khóc.
Nghe ngữ khí son sắt của hắn, Tống Gia Ninh cúi đầu cười trộm, không có nói cho hắn biết nữ nhi nhà mình đến bây giờ còn chưa biết nhận thức đâu, sợ người lạ cái gì chứ.
Một đêm ngủ ngon, hôm sau Triệu Hằng tự mình ôm nữ nhi, Tống Gia Ninh khoác áo choàng đi theo bên cạnh, một nhà ba người tiến cung. Cửa ải cuối năm sắp tới, quan viên triều đình cũng nghỉ, Tuyên Đức Đế quanh năm suốt tháng hiếm khi nhàn rỗi như vậy, biết rõ một nhà lão Tam sắp đến, Tuyên Đức Đế cùng Lý Hoàng hậu sau khi dùng xong điểm tâm dứt khoát liền đợi ở trung cung, đánh cờ với Lý Hoàng hậu.
Lý Hoàng hậu là một tài nữ, càng thiên về kỳ, họa, Tuyên Đức Đế kỳ nghệ cũng tinh thông, phu thê hai người không ai bảo ai, đánh cờ thoả thích. Cả nhà Tống Gia Ninh chạy tới, Đế hậu vừa kết thúc một ván, Tuyên Đức Đế cố ý thả một nước để Lý hoàng hậu thắng, Lý hoàng hậu chỉ coi như không biết, cười với Tuyên Đức Đế muốn thưởng, muốn cái gì đó mới mẻ.
Mấy năm nay Tuyên Đức Đế đã thưởng qua quá nhiều đồ cho tiểu Hoàng hậu, nhất thời thật không nghĩ ra nên thưởng cái gì nữa.
“Nàng đừng hòng lừa trẫm, trẫm trước thưởng tiểu tôn nữ của trẫm đã.” Nghe nói một nhà lão Tam đã đến, Tuyên Đức Đế trêu ghẹo nói.
Lý Hoàng hậu liếc ông ta, ánh mắt dời về phía cửa ra vào noãn các.
“Phụ hoàng, mẫu hậu.” Triệu Hằng ôm nữ nhi, dẫn thê tử đi vào, lời ít mà ý nhiều hành lễ.
Tuyên Đức Đế gật gật đầu, không khỏi quan sát con trai con dâu trước mặt. Nhi tử thứ tư của ông cũng thành gia, đám con dâu, tư sắc đều không tệ, vợ lão đại quy củ, không có chỗ nào đặc biệt, nhưng sinh liền hai Hoàng tôn, có công. Vợ Lão nhị có chút đặc biệt, đặc biệt nhưng vô dụng, ngay cả trượng phu cũng không dỗ được, tiến cung còn ra vẻ hào phóng, Tuyên Đức Đế nhìn đều cảm thấy xúi quẩy. Vợ Lão tứ vô cùng đặc biệt, biết múa đao cầm gậy, nhưng trên người thiếu đi vị nữ nhân. Chỉ có vợ lão Tam, tuy rằng xuất thân không tốt nhất, nhưng lớn lên mượt mà nhu thuận, y như chim non nép vào người mà đứng ở bên cạnh lão Tam, thật sự muốn người chán ghét cũng không được, trách không được có thể làm cho lão Tam không gần nữ sắc động tâm.
“Hoàng Thượng, ta thấy, Thọ vương giống như mập lên một chút, người nói có đúng hay không?” Lý Hoàng hậu ngó ngó vợ chồng son, khẽ cười nói.
Tuyên Đức Đế lần nữa nhìn lão Tam, không nhìn ra mập gầy khác biệt, nhưng khí sắc lão Tam quả thật có tốt hơn, khí độ toàn thân lộ ra cũng khác. Lão Tam trước khi thành thân, như mỹ ngọc chưa điêu khắc, trong thanh nhã lộ ra trẻ trung xa cách, cách người ngàn dặm, lão Tam trở thành phụ thân, vẻ lạnh nhạt thản nhiên dần dần biến mất, biến thành hoàng tử ung dung quý khí.
Tại sao lại có loại biến hóa này? Đương nhiên là lấy đúng Vương Phi rồi, cuộc sống vợ chồng son trôi qua tốt, nhân khí trên người lão Tam liền càng ngày càng đầy đủ.
“Cho trẫm ôm Chiêu Chiêu.” Biết rõ nhi tử sống tốt, tâm tình Tuyên Đức Đế cũng thoải mái hơn, vẫy tay với nhi tử.
Triệu Hằng thích thú ôm nữ nhi đi đến, đưa đến trên tay phụ hoàng.
Tuyên Đức Đế ôm hài tử rất thuần thục, nhận tã lót, chỉ thấy bên trong nằm một nữ oa trắng tinh, tiểu nha đầu đã ngồi một đường xe ngựa, nên đã ngủ mất rồi, lông mi dày dài, như hai cây quạt nhỏ. Khuôn mặt mũm mĩm vừa nhìn liến biết giống nương nàng, làm Tuyên Đức Đế nhịn không được vươn tay, khe khẽ chọt chọt tiểu tôn nữ.
Ai ngờ vừa chọt hai cái, tiểu nha đầu bỗng nhiên giật giật đầu, đôi mắt còn chưa mở to, miệng trước mở lớn ra, mở ra thành một vòng tròn trịa đánh một cái ngáp lớn. Tuyên Đức Đế kinh ngạc quên cả cử động, sau đó chỉ thấy tiểu nha đầu ngậm miệng lại, mở mắt, mắt hạnh đen lúng liếng, vừa sáng vừa tròn, nhìn ông ta không chớp mắt.
Tuyên Đức Đế chưa từng thấy nữ hài nào xinh đẹp như vậy, Đoan Tuệ công chúa của ông ta cũng rất đẹp, nhưng công chúa sinh ra đã là chuyện mười mấy năm về trước, lại là công chúa duy nhất của ông ta. Đến bối phận hàng cháu chắt, Tuyên Đức Đế bởi vì chuyện Bắc Phạt mà ủy khuất Khang tỷ nhi nhà lão nhị, về sau Tuyên Đức Đế muốn đền bù tổn thất, kết quả Đại Tôn Nữ chẳng biết tại sao luôn khóc, tâm tư muốn đền bù tổn thất của ông ta bị chuyện khóc này mà phai nhạt.
Có Đại Tôn Nữ đối lập, tiểu tôn nữ càng có vẻ nhu thuận làm người khác ưa thích.
“Vì sao gọi là Chiêu Chiêu?” Tuyên Đức Đế không tự chủ được khẽ đung đưa tiểu tôn nữ, có phần cảm thấy hứng thú hỏi lão Tam. Hai tôn tử nhà lão đại là ông ta ban tên, Khang tỷ nhi cũng là Ngô Quý phi dỗ dành ông ban cho, đến phiên tiểu tôn nữ, Tuyên Đức Đế sớm suy nghĩ một đôi tên, nhi nữ đều có, không ngờ nhi tử tự mình đặt, ngụ ý quả thật không tệ.
“Sinh ra lúc mặt trời mọc.” Triệu Hằng nhìn nữ nhi trong tã lót nói.
Tuyên Đức Đế gật gật đầu.
“Hoàng Thượng, cho ta ôm ôm đi.” Lý Hoàng hậu trông mong thèm thuồng nói.
Tuyên Đức Đế liếc nhìn nàng ta một cái, đưa tiểu tôn nữ tới. Lý Hoàng hậu ôm Chiêu Chiêu, cúi đầu nhìn, ánh mắt ôn nhu như nước, tuy rằng không khen cái gì, chỉ đơn giản khen xinh đẹp, nhưng khóe mắt đuôi mày đều là yêu thích thật lòng. Tuyên Đức Đế nhìn ở trong mắt, nghĩ đến một năm ngày giỗ của Tiểu Ngũ mới qua hết không lâu, nghĩ đến đêm đó Lý Hoàng hậu là ở trong lòng ông ta khóc mệt mà ngủ, Tuyên Đức Đế yên lặng rũ mắt xuống, không đành lòng nhìn lần nữa.
Hai khắc sau, Triệu Hằng, Tống Gia Ninh ôm nữ nhi, cùng với phần thưởng hậu hĩnh của Đế hậu, quay về Vương Phủ.
Cùng ngày buổi trưa, Lý Hoàng hậu không dùng cơm, Tuyên Đức Đế biết rõ nàng ta nhất định là nhớ tới nhi tử chết sớm, nên cũng không khuyên, loại đau xót này, an ủi cái gì cũng đều vô dụng, chỉ có thể để Lý Hoàng hậu tự mình nghĩ thông. Tuyên Đức Đế đau lòng tiểu Hoàng hậu của ông ta, nhưng ông ta tin tưởng nàng ta chẳng mấy chốc sẽ vượt qua, dù sao khi nhi tử vừa mất, sự đau đớn moi tim như vậy cũng đã dần qua rồi.
Nhưng lần này Tuyên Đức Đế tính sai, Lý Hoàng hậu liên tục nhiều ngày không muốn ăn, bệnh tới như núi sập, bệnh đến mức nằm trên giường không dậy nổi, người rõ ràng gầy hẳn đi. Tuyên Đức Đế gọi ngự y tới bắt mạch, ngự y thở dài nói Hoàng hậu chính là chứng bệnh tích tụ, tâm bệnh vẫn cần tâm dược. Tuyên Đức Đế vừa thương tiếc vừa không biết phải làm sao, sau khi đuổi thái y đi, ông ta ngồi ở bên giường, nắm bàn tay Lý Hoàng hậu thở dài: “Ngươi như vậy, trẫm như thế nào yên tâm thống trị giang sơn?”
Lý Hoàng hậu lặng yên rơi lệ.
“Hoàng Thượng, mấy vị Vương Phi tới thăm nương nương.”
Tuyên Đức Đế gật đầu, như ở chốn không người mà giúp Lý Hoàng hậu lau nước mắt, cuối cùng liếc nhìn nàng ta một cái, đứng dậy đi ra. Đi ra ngoại điện, nhìn thấy bốn nàng dâu đứng sóng vai, con dâu lớn trong tay dắt trưởng tôn Thăng ca nhi.
“Hoàng tổ phụ.” Thăng ca nhi ngọt ngào kêu.
Tuyên Đức Đế cười cười, sờ sờ đầu tôn tử, tâm tình phức tạp rời đi.
Ở Sùng Chính điện chờ đợi nửa ngày, sắc trời dần tối, Tuyên Đức Đế lần nữa trở về Trung cung, đi vào nội thất, lại thấy tiểu Hoàng hậu của ông ta dựa vào đầu giường thêu thùa may vá, có vẻ như vừa mới bắt đầu làm thôi, nhưng vẫn có thể nhìn ra là quần áo trẻ nhỏ. Tuyên Đức Đế ngoài ý muốn mà đi tới, Lý Hoàng hậu nhìn ông ta, nhẹ nhàng cười cười, nụ cười suy yếu, nhưng trong mắt khôi phục tinh thần.
Tuyên Đức Đế nhẹ nhàng thở ra, ngồi vào bên cạnh nàng ta, nghi ngờ nói: “Ngươi còn bệnh, không nghỉ ngơi thật tốt, động châm tuyến làm gì?”
Lý Hoàng hậu nhìn trong tay, dịu dàng cười nói: “Sắp bước sang năm mới rồi, ta làm bộ quần áo cho Thăng ca nhi, hắn còn nhỏ, không phí bao nhiêu công phu.”
Tuyên Đức Đế nghe xong liền hiểu, tiểu Hoàng hậu của ông ta, sợ là đã ký thác tình cảm đối với nhi tử vào trên người tôn tử. Ông ta lẳng lặng nhìn một lát, đại khái một khắc sau, lo lắng Lý Hoàng hậu mệt mỏi, mới gọi cung nữ tới lấy đi châm tuyến. Buổi tối Tuyên Đức Đế ngủ lại Trung cung, đêm khuya yên tĩnh, chợt nghe nữ nhân bên cạnh nói mê, Tuyên Đức Đế nghiêng người, tập trung tư tưởng suy nghĩ để nhận biết.
“Thăng ca nhi... Đến ăn kẹo...”
Nằm mơ đều nghĩ đến tôn tử.
Nói mê rất nhanh biến mất, Lý Hoàng hậu ngủ say, nhưng Tuyên Đức Đế lại chậm chạp khó ngủ.
Lại là một năm mới, tết Nguyên Tiêu qua đi, lần đầu tiên tảo triều, xử lý xong đại sự giang sơn, Tuyên Đức Đế ban bố một đạo thánh chỉ, ngụ ý là sau khi chư hoàng tử xuất phủ ông ta nhiều lần cảm giác trống vắng, ngay hôm đó lên chỉ thị Hoàng Trưởng Tôn tiến cung, ông ta tự mình dưỡng dục, hàng tháng vào ngày lễ, Hoàng Trưởng Tôn lại về Sở vương phủ, ở trước mặt phu thê Sở Vương tẫn hiếu.