Vệ Quốc Công phủ.
Thời tiết ấm dần, xế chiều sau khi ăn cơm xong, Tống Gia Ninh và ba tỷ tỷ cùng nhau đi hoa viên tản bộ tiêu thực, đi quanh bờ hồ hơn nửa vòng, trước mặt gặp được Quách Kiêu và đôi song sinh. Huynh muội tề tụ, Quách Phù cười nói: “Tí nữa, thương lượng xem ngày mai đi đâu đạp thanh nhé?”
Tam cô nương Vân Phương bĩu môi: “Đi chỗ nào cũng không cần huynh quan tâm.” Hai người ca ca thích trêu cợt người, nàng không muốn nhất là cùng đi chơi với huynh trưởng.
Quách Phù xùy nói: “Ai muốn quản muội? Chúng ta là bảo hộ An An, nghe nói loại thời điểm này xuất hiện nhiều người buôn bán người, chuyên chọn ngốc nha đầu ngu đần ra tay...”
Vân Phương cười ha ha, chỉ vào Tống Gia Ninh nói: “Nhị ca nói ngươi ngốc!”
Tống Gia Ninh trừng Quách Phù: “Nhị ca mới ngốc.”
“Ôi!!!Gan lớn rồi có phải hay không?” Quách Phù xông lại túm lấy nàng, Tống Gia Ninh vội vàng chạy đi, đáng tiếc chạy trốn không nhanh bằng Quách Phù, bị Quách Phù bắt lấy chọc lét khiến Tống Gia Ninh cười đến đỏ mặt thở hổn hển, vừa trốn vừa gọi người hỗ trợ, Đình Phương Lan Phương muốn đi cứu muội muội, bị Quách Thứ ngăn lại, không thể trợ giúp.
Tống Gia Ninh thực sự khó chịu, đám tỷ tỷ tốt không giúp được nàng, Vân Phương chỉ lo cười xem náo nhiệt, ánh mắt Tống Gia Ninh chuyển một cái, rơi trên người Quách Kiêu. Cặp song sinh sợ hắn nhất, nhưng...
Tống Gia Ninh không muốn cầu xin Quách Kiêu, ngứa ngáy khó chịu, nàng trong cơn tức giận bắt lấy cánh tay Quách Phù, cúi đầu liền cắn.
“Đủ rồi.”
Ngay khi cái miệng nhỏ nhắn của Tống Gia Ninh sắp chạm tới cổ tay Quách Phù, Quách Kiêu bỗng nhiên quát lên. Quách Phù e ngại uy nghiêm huynh trưởng, theo bản năng thu tay lại, thu quá nhanh, lúc nâng lên mu bàn tay đụng trúng mũi Tống Gia Ninh, đau đến mức nước mắt Tống Gia Ninh lập tức liền trào ra, bụm lấy cái mũi, đau nói không ra lời.
Quách Phù còn chưa kịp phản ứng, đã có người nhanh chóng chạy tới bên cạnh, tay bụm cái mũi Tống Gia Ninh lại.
Lộ ra Tống Gia Ninh nước mắt ròng ròng, cái mũi đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng mở to, liên tục hít thở.
Quách Kiêu nhìn nhìn, nhớ lại kế muội thà bị đường đệ khi dễ cũng không chịu xin hắn giúp đỡ, hắn buông nàng ra, cười lạnh: “Đáng đời.”
Tống Gia Ninh sững sờ, sau một khắc, nước mắt chảy càng dữ tợn.
Sao có người đáng ghét như vậy! Nàng kiếp trước nữa có phải đào mộ phần tổ tiên của hắn hay không, cho nên kiếp trước bị hắn khi dễ, kiếp này lại gặp phải hắn?
Nàng bi phẫn, sau lưng Quách Phù thấy huynh trưởng nhìn sang mình, ánh mắt so với hàn băng tháng chạp còn lạnh hơn, sợ tới mức xoay người lại bỏ chạy.
Ngày hôm sau đi ra ngoài đạp thanh, đôi song sinh cũng không thể lộ diện, cùng đi với bốn tỷ muội Tống Gia Ninh, đổi thành Quách Kiêu.
- --
Mùa xuân ngày đẹp, ánh nắng chan hòa, vừa đúng tiết thượng tị, kinh thành từ Vương Tôn hậu duệ quý tộc cho tới bình dân bách tính, đều như ong vỡ tổ tuôn ra ngoài thành, mang theo con trai con gái gọi bằng gọi hữu cùng nhau đi đạp thanh. Quá nhiều người, quan binh thủ thành vô cùng bận rộn, trước cửa thành xe xếp thành hàng dài, lúc này danh tiếng Vệ Quốc Công phủ phát huy tác dụng, A Thuận giơ lên yêu bài, quân thủ thành trợn to hai mắt nhìn, lập tức cho qua.
Ra khỏi thành, đường phố rộng rãi, dòng người tản ra, tầm mắt đột nhiên khoáng đạt.
Nhị cô nương Lan Phương khẽ vén màn lên vụng trộm nhìn ra phía ngoài, Vân Phương cũng muốn nhìn, dứt khoát treo màn hai bên lên, lời nói hùng hồn đầy lý lẽ: “Tổ mẫu đều nói, hôm nay có chút đặc thù, cho phép chúng ta không cần mang mũ che mặt đi ra ngoài, sớm muộn gì cũng sẽ bị người nhìn thấy, còn che che giấu giấu làm cái gì, không bằng thỏa thích vui chơi.”
Đình Phương vẫn có chút kiêng kị, nhưng Quách Kiêu cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa, nhìn bốn muội muội bên trong, nói: “Trở về hãy buông xuống.”
Đó chính là hiện tại mở mành cũng không sao, được huynh trưởng cho phép, Đình Phương nở nụ cười, ôm cánh tay Tống Gia Ninh, hiếu kỳ nhìn ra ngoài.
Xa xa màu xanh da trời như được gột rửa, dương liễu ven đường xanh biếc, Tống Gia Ninh nghiêng đầu, cảnh sắc rất bình thường, nàng lại xem say sưa. Tháng tư năm ngoái vào kinh, đến nay gần một năm, năm trước Tống Gia Ninh sợ đi ra ngoài gặp phải Quách Kiêu, luôn thành thành thật thật ở nhà mợ đợi, bởi vậy hôm nay là lần đầu tiên kể từ khi nàng sống lại, được ngắm lại phong cảnh Kinh Giao.
Kiếp trước xem qua rất nhiều lần, nhưng lúc này tâm tình khác nhau rất lớn, nàng không còn là thiếp thất bị nam nhân nuôi dưỡng ở điền trang không thể gặp người, mà là Tứ cô nương danh chính ngôn thuận của Quốc Công Phủ. Ánh mắt xoay chuyển, thiếu niên lang cưỡi ngựa đập vào mi mắt, tuấn mỹ như kiếp trước, nhưng lúc này hắn là huynh trưởng của nàng, hắn không thể lại chiếm lấy nàng.
Tống Gia Ninh cả người nhẹ nhõm, gió khẽ thổi tới, nàng thoải mái nhắm mắt lại.
Quách Kiêu trong lòng có cảm giác, nghiêng đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn lười biếng mãn nguyện. Nàng lười biếng dựa lưng vào thành xe, đầu hướng ra bên ngoài, hai má mũm mĩm theo xe ngựa chạy có hơi rung rung, nàng lại không tim không phổi, không lấy béo làm hổ thẹn, nhắm mắt lại không biết nghĩ đến chuyện gì tốt, khóe miệng lại có thể vểnh lên.
Vẻ mặt hưởng thụ tuỳ tiện như vậy, không khỏi khiến người muốn phá hư.
Hắn vừa nghĩ như vậy, một bàn tay trắng nõn bỗng nhiên duỗi tới, Tam cô nương Vân Phương im lặng cười, sau đó chợt dùng ngón trỏ để ở trên chóp mũi thanh tú của Tống Gia Ninh đẩy lên, lộ ra hai cái lỗ mũi tròn tròn. Tống Gia Ninh không thoải mái mở to mắt, Vân Phương một tay đè hai tay nàng cười ha ha, hỏi Quách Kiêu: “Đại ca huynh xem nè, Tứ muội muội như vậy giống lợn sữa nhỏ không?”
Tống Gia Ninh tức đỏ mặt, không thèm nhìn vẻ mặt Quách Kiêu là như thế nào, khẽ đẩy tay nàng ấy ra, trái lại cũng muốn đẩy cái mũi Vân Phương. Hai người ngươi đuổi ta trốn náo loạn thành một đoàn, rất nhanh Đình Phương, Lan Phương cũng gia nhập vào, bốn tiểu cô nương cãi nhau ầm ĩ, tiếng cười trong trẻo ngọt ngào truyền ra thật xa.
Quách Kiêu lắc đầu, khóe môi hơi vểnh lên.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa đi tới bờ sông Đán, mặt sông Đán rộng lớn, ánh nắng phản chiếu từng gợn sóng lăn tăn, có người ngồi thuyền dạo chơi ngắm cảnh, trong thuyền hoa truyền ra tiếng đàn sáo vui tai. Hai bên bờ sông Đán khắp nơi đều có thể thấy được các thiếu nữ đương độ tuổi xuân mặc váy lụa nhiều màu, tốp năm tốp ba nhặt hoa lan, đám nam tử trẻ tuổi viện cớ lưu luyến gần đấy, âm thầm nhìn cô nương, cũng để cho các cô nương nhìn mình.
Quách Kiêu lệnh cho xa phu đi theo hướng đông, đi tới một chỗ bờ sông không người, mới ra hiệu xa phu dừng lại.
Tứ tiểu cô nương cao hứng bừng bừng xuống xe ngựa, mỗi người đều đeo cái giỏ nhỏ cầm cái cuốc nhỏ, vui vẻ đi nhặt hoa lan trừ tà.
Quách Kiêu chắp tay đứng ở trên bờ sông, một mình nhìn ra mặt nước xa xa, nhìn mấy chiếc thuyền hoa ở phía xa, Quách Kiêu giương giọng hỏi bọn muội muội: “Muốn ngồi thuyền không?”
Vân Phương hét lớn: “Muốn! Nhưng chờ chúng ta hái hết hoa lan đã, không gấp!”
Quách Kiêu quay đầu lại nháy mắt A Thuận, A Thuận trở mình lên ngựa, đi mướn thuyền hoa.
Quách Kiêu đứng tại chỗ một lúc lâu, nhìn nhìn bốn muội muội đi ra một khoảng cách, hắn nhắc nhở các nàng chớ đi xa, sau đó từ trong xe ngựa mang tới cần câu, thả câu ven sông.
Lúc huynh muội Quách gia vẫn còn dọc theo bờ sông tìm kiếm khu vực hái lan tốt nhất, Sở Vương và Triệu Hằng mới cưỡi ngựa ra khỏi thành. Sở Vương thân hình khôi ngô, mặc một thân cẩm bào cổ tròn màu xanh, dung mạo hắn càng giống như Tuyên Đức Đế, giữa trán đầy đặn khí vũ hiên ngang, hùng vĩ như núi.
Bên cạnh Sở Vương, Triệu Hằng thay đổi một thân cẩm bào thêu hoa văn hình mây màu trắng ngà voi, da trắng như ngọc mặt mày như vẽ, ngũ quan tinh xảo, rất giống Hiền phi đã qua đời, dung mạo như vậy sinh ra là nữ nhân, nhất định là chim sa cá lặn, đặt ở trên người nam nhân, liền trở thành phong thái tuyệt thế chỉ thần tiên mới có, từ nội thành đến ngoài thành, hấp dẫn vô số nữ nhân, thậm chí còn có dân nữ can đảm, nhanh chóng cởi xuống hoa lan treo bên hông hưng phấn ném trên người Triệu Hằng!
“Thật không nên mang ngươi theo, danh tiếng vi huynh đều bị ngươi đoạt hết!” Sở Vương một tay nắm chặt dây cương, cười vang nói.
Triệu Hằng khóe môi khẽ nhếch, rốt cuộc đáp lại, trên người bị nện mấy lần hoa lan hắn cảm giác được, nhưng những nữ nhân kia, cho dù một cái liếc mắt hắn cũng không làm.
Sở Vương còn muốn trêu chọc thân đệ đệ, ánh mắt vô ý đảo qua một xe ngựa đang đi ở phía bên kia của đệ đệ. Xe ngựa cách huynh đệ bọn họ có khoảng hai trượng, nhưng Sở Vương tập võ, mắt sáng như đuốc, liếc mắt liền thấy được nữ nhân trong xe. Cô nương kia ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, bàn tay nhỏ bé vén rèm, lén lút nhìn ra phía ngoài, cửa sổ nho nhỏ bị gương mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng chiếm hết, một đôi mắt đào hoa ngập nước, nhìn sang bọn họ ở bên này.
Sở Vương chẳng những không có trốn tránh, ngược lại còn cười cười với cô nương trong xe.
Cô nương đại khái chưa bao giờ thấy qua người có da mặt dày như thế, ngẩn người, lập tức trừng mắt nhìn hắn, vô cùng nhanh chóng hạ màn xe xuống.
Sở Vương bị cái trợn mắt đầy vẻ nũng nịu này câu dẫn linh hồn, vốn muốn mang đệ đệ đi lên núi cao nhìn cho xa, hiện tại tạm thời thay đổi chủ ý, hớn hở nói với đệ đệ: “Tam đệ, đi, đại ca dẫn ngươi đi săn người đẹp.”
Triệu Hằng phát hiện “khuôn mặt đưa tình” vừa rồi của huynh trưởng với nàng kia, hắn đối với mỹ nhân không có hứng thú, nhưng hôm nay hắn xuất cung chính là vì cùng huynh trưởng, tự nhiên mọi chuyện đều lấy yêu thích của huynh trưởng làm đầu, quay đầu ngựa lại, cùng với huynh trưởng một trước một sau chạy tới cỗ xe ngựa này, không xa không gần theo sát.