Sắc Nước Hương Trời

Chương 52: Chương 52




Trong tiếng pháo nổ, bách tính kinh thành lại nghênh đón một năm mới.

Vệ Quốc Công phủ nhận được một chồng thiếp mời, nhưng tháng giêng Quách gia không định đãi khách, bởi vì mùng sáu tháng hai là đại thọ năm mươi lăm tuổi của Thái phu nhân, đến lúc đó sẽ lại mời thân bằng hảo hữu đến ăn mừng. Tống Gia Ninh năm trước khóe miệng nổi bong bóng hầu như không đến nhà người khác chơi, năm nay cả người khỏe mạnh, đi theo mẫu thân dự mấy lần tiệc, nhận thức mấy đồng bọn nói chuyện rất là hợp ý, cũng gặp phải mấy kẻ xem thường nàng, vui buồn lẫn lộn, tuy nhiên đều là giao lưu giữa chúng tiểu cô nương, cho nên vui vẻ được thì tốt, còn nếu có tức giận thì cũng chỉ là nhất thời, về nhà ăn chút đồ ngon liền quên mất.

Tiễn năm cũ đón năm mới, Tuyên Đức Đế điều động và luân chuyển một số vị trí quan viên triều đình, cấm quân cũng cắt giảm một nhóm lão binh tàn tật, cho nên vừa qua tết Nguyên Tiêu, cấm quân liền bắt đầu tuyển chọn một đám cấm vệ mới. Quách Kiêu mười tám tuổi thành công trúng cử, trở thành cấm vệ tài năng mới trong mã quân của Tam đại doanh cấm vệ quân, ba ngày sau liền nhận được một bộ kỵ giáp mang về.

Trưởng tôn có tiền đồ, Thái phu nhân cực kỳ cao hứng, vui mừng gọi tôn tử thay áo giáp cho bà nhìn. Ba cô nương Quách gia, đôi song sinh và Thượng Ca Nhi bốn tuổi của tam phòng cũng ở một bên ồn ào náo nhiệt, chỉ riêng Tống Gia Ninh im lặng ngồi ở bên cạnh mẫu thân, trên mặt mang nụ cười vừa đủ phù hợp với tình hình, nhưng tâm tư đã sớm trôi về kiếp trước.

Lúc nàng bị Quách Kiêu mang từ Giang Nam trở lại kinh thành, Quách Kiêu đã là mã quân đô chỉ huy phó sứ, võ quan tam phẩm, một thân ngân giáp, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn. Quân doanh ở vùng ngoại ô, Quách Kiêu thường thường trực tiếp từ quân doanh đến thôn trang tìm nàng, đại đa số đều ngủ tại thôn trang, thỉnh thoảng phải quay về Quốc Công Phủ. Vừa vào cửa hắn liền ôm nàng mang đến nội thất, áo giáp cũng không cởi, chỉ lột nàng không còn một mảnh vải che thân.

Nghĩ đến đây, Tống Gia Ninh bỗng nhiên không cách nào nhìn thẳng được thiếu niên lang đối diện đang tiếp nhận lời chúc của mọi người. Đời này Quách Kiêu không hề chất vấn phẩm hạnh của nàng, Tống Gia Ninh thật sự nguyện ý cùng hắn làm một đôi kế huynh muội bình thường, nhưng mỗi khi hồi ức kiếp trước hiện lên trong đầu, nhớ tới hai người đã từng cùng giường cùng gối, Tống Gia Ninh sẽ xấu hổ một lát, càng không thích ứng được với việc thân cận quá mức với Quách Kiêu, tận lực tránh cho thân thể đụng chạm.

Ngay khi Tống Gia Ninh thất thần, Quách Kiêu đã đi thiên phòng thay đổi kỵ giáp quay trở lại, đầu đội nón trụ chân mang giày ủng, khí khái hào hùng bức người. Thái phu nhân cười híp mắt khen không dứt miệng, Quách Kiêu cũng không cảm thấy hắn vào cấm quân có gì đáng giá để phải cao hứng, hiện tại bất quá là một cấm vệ cấp thấp nhất, đợi hắn lập nhiều chiến công bậc cao, mới tính là thật sự Quang Tông Diệu Tổ.

Nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười tự hào của tổ mẫu và muội muội, vẻ mặt Quách Kiêu vẫn là nhu hòa vài phần so với bình thường, ánh mắt vô ý đảo qua kế mẫu kế muội, kế mẫu cười dịu dàng, nha đầu béo... Rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không có như ba muội muội khác, lực chú ý đều ở trên người đại ca hắn đây.

Quách Kiêu mấp máy bờ môi, thu hồi ánh mắt nói với Thái phu nhân: “Tổ mẫu, ta đi thay quần áo trước.”

Thái phu nhân vui mừng gật gật đầu

Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa chậm rãi rẽ vào Vệ Quốc Công phủ, Thọ vương phủ ở ngay ngõ hẻm Thanh Bình. Trong xe, Đàm cữu mẫu khóe miệng cao cao nhếch lên, cảm thấy kiêu ngạo vì cháu ngoại trai mới mười tám tuổi đã trúng cấm quân kinh thành, Đàm Hương Ngọc mười lăm tuổi thì tới gần cửa sổ xe, vụng trộm xốc một mành khe hở nhìn ra bên ngoài, ngoài ý muốn thấy trước Thọ vương phủ bên cạnh Vệ Quốc Công phủ, ngừng một chiếc xe ngựa, nhìn hình dáng xe ngựa, hẳn là Thọ vương phải đi ra ngoài.

Đàm Hương Ngọc nhìn không chớp mắt cửa vương phủ, đối với Thọ vương tràn ngập tò mò, tuy rằng ai cũng biết Thọ vương không được sủng ái nhất trong các hoàng tử, nhưng hắn dù sao cũng là Vương Gia, Đàm Hương Ngọc đời này đã gặp đại quyền quý nhất chính là dượng Vệ Quốc Công, trong nội tâm vô cùng ước mơ có thể chiêm ngưỡng phong thái long tử long tôn.

“Được rồi, chuẩn bị xuống xe.” Xe ngựa càng ngày càng chậm, Đàm cữu mẫu sửa sang lại quần áo, thấp giọng nhắc nhở nữ nhi.

Đàm Hương Ngọc dạ một tiếng, nha hoàn ở bên ngoài đẩy rèm ra, nàng xuống trước, lại đứng ở phía bên phải cửa xe chờ đỡ mẫu thân, nhưng ánh mắt của nàng lại chờ mong mà nhìn qua Thọ vương phủ ở đối diện. Nhắc tới cũng trùng hợp, ngay thời điểm Đàm cữu mẫu thò đầu đi ra, từ cửa chính Vương Phủ cách hơn mười bước với bên ngoài, một đạo thân ảnh không nhanh không chậm đi ra. Thiếu niên lang ước chừng mười bảy mười tám tuổi, thon dài cao ngất, mặc mãng bào màu trắng hoa văn chìm, eo buộc đai lưng ngọc, chỉ nhìn dáng vẻ đã thấy thanh quý ung dung, Đàm Hương Ngọc nhịn không được ngừng thở, ánh mắt dời lên phía trên, đúng lúc đối phương dường như có cảm giác nghiêng đầu nhìn, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ giống như tiên nhân.

Đàm Hương Ngọc nhìn chằm chằm, biểu ca Quách Kiêu ngũ quan xuất chúng, nhưng biểu ca quá mức lạnh lùng, lạnh lùng đến mức khiến nàng có lòng nhưng không có can đảm tới gần, nhưng Thọ vương gia đối diện thoạt nhìn bình thản nhiều hơn, cũng càng thanh nhã tuấn tú.

Đàm cữu mẫu nhìn thấy dáng vẻ nữ nhi ngu si đần độn mặt mũi đỏ bừng một cách kỳ quái, lúc này mới theo ánh mắt nữ nhi nhìn về phía trước, nhưng chỉ thấy một vạt áo ngọc màu xanh, cùng với màn xe lắc lư vừa mới buông xuống, đợi bà xuống xe, xe ngựa Thọ vương phủ đã từ từ xuất phát, không biết là đi nơi nào.

Đàm cữu mẫu nhìn xe ngựa vừa rời khỏi một lát, rồi lại nhìn dáng vẻ vừa rơi vào lưới tình của nữ nhi một chút, ho khan mấy tiếng, ra hiệu nữ nhi tiến vào Quốc Công Phủ. Đám người Lâm thị đều ở Sướng Tâm Viện, nên nha hoàn đi thông truyền mất chút thời gian. Đàm cữu mẫu ngồi đợi ở phòng khách cửa sổ sáng ngời, nhìn bọn nha hoàn bưng trà đi vào rồi lại lui sang đợi ở một bên, Đàm cữu mẫu rốt cuộc mới có thời gian suy nghĩ về chuyện của nữ nhi.

Thật ra bà ta luôn hy vọng có thể tác hợp nữ nhi và cháu ngoại trai Thế tử gia, tương lai cháu ngoại trai kế thừa tước vị, nữ nhi của bà ta chính là tân Quốc Công phu nhân, như thế quan hệ thông gia hai nhà Quách, Đàm liền có thể đời đời kết xuống. Nhưng trong lòng Đàm cữu mẫu hiểu rõ, Thái phu nhân và Quách Bá Ngôn không nhìn trúng Đàm gia, hôm nay lại có chướng ngại vật là Lâm thị này, thì việc muốn gả nữ nhi cho cháu ngoại trai, là việc vô cùng khó khăn.

Đổi thành Thọ vương?

Thọ vương nói chuyện cà lăm, không được Hoàng Thượng chào đón, ngay cả Vương Phi đứng đắn cũng không kiếm được, nhưng dù nói thế nào hắn cũng là Vương Gia, nguyên nhân chính là do điều kiện bản thân hắn kém, thân phận nữ nhi như vậy mới có cơ hội, nếu thực sự trở thành Vương Phi, cho dù Thọ vương không có thực quyền, thì nữ nhi cũng cả đời vinh hoa phú quý, bình thường gặp mặt, ngay cả Quốc Công phu nhân cũng phải hành lễ với Vương Phi.

Nhưng, nên làm như thế nào để câu được Thọ vương?

Tâm sự nặng nề, huynh muội Quách Kiêu, Đình Phương đã đến, Lâm thị cũng muốn tới đây chiêu đãi một chút, nhưng được Quách Kiêu khuyên giải. Vừa đến Lâm Vân Đường, Quách Kiêu đã trực tiếp dẫn mợ cùng biểu muội đi Di Hòa Hiên của hắn.

Đàm cữu mẫu cười dịu dàng chúc mừng cháu ngoại trai: “Hiện tại có chuyện này là ngươi làm rất tốt, cũng nên sớm chút lập công, làm rạng rỡ Quốc Công Phủ.”

Quách Kiêu gật đầu: “Ghi nhớ lời mợ dạy bảo.”

Đàm cữu mẫu đuổi nữ nhi và cháu ngoại gái đi dạo trong viện một chút, sau khi hai biểu tỷ muội đã đi xa, bà nhìn nhìn bên ngoài, nghi ngờ hỏi cháu ngoại trai: “Ngươi cũng mười tám rồi, hiện tại cũng có công danh, sao Quốc Công gia cùng Thái phu nhân vẫn không thu xếp hôn sự cho ngươi?” Đàm cữu mẫu nhìn ra, Thế tử vị của cháu ngoại trai còn chưa đủ ổn định, sớm chút thành gia lập nghiệp sinh con trai mới coi như là chắc chắn. Biên cương Chu, Liêu thường xảy ra chiến sự, cấm quân không biết khi nào sẽ ra chiến trường, vạn nhất cháu ngoại trai gặp nguy hiểm, con nối dõi còn có thể thừa tước, nếu không thì sẽ bị mẫu tử Lâm thị chiếm hết tiện nghi.

Quách Kiêu chỉ cho là mợ quan tâm hôn sự của hắn, nói: “Phụ thân đã đề cập qua một lần, ta tạm thời không có tâm tư kia, qua hai năm rồi lại nói.”

Hắn trước kiến công lập nghiệp, nữ nhân đều là quần áo mà thôi.

Cháu ngoại trai có suy nghĩ riêng, nên Đàm cữu mẫu cũng mặc kệ, hướng ngoài cửa hơi hất càm: “Đình Phương thì sao? Lúc này cũng đã mười sáu rồi...”

Quách Kiêu cau mày, giải thích cụ thể nói: “Phụ thân coi trọng Chính Xương huynh, tổ mẫu cũng đồng ý, đại thọ ngày ấy gọi hắn tới đây gặp nhau, nếu như muội muội không phản đối, năm nay liền định ra hôn sự.”

Trưởng tử của Trấn Bắc tướng quân Hàn Đạt Trường đã qua đời, thứ tử Hàn Chính Xương, năm nay mười chín, tuấn tú lịch sự, thương thuật siêu tuyệt. Quách Kiêu và hắn tuổi nhỏ tương giao, về sau Hàn Chính Xương theo cha trấn thủ biên cương, hàng năm chỉ có cuối năm mới trở về, nhưng giao tình của hai người cũng không bị ảnh hưởng. Với tư cách là bạn tốt, Quách Kiêu thật sự thưởng thức Hàn Chính Xương, nhưng, nếu muội muội thật sự phải gả đi, chỉ sợ phải đi theo Hàn chính xương cùng nhau đi biên cương, huynh muội ngăn cách hai nơi, Quách Kiêu thật sự không muốn.

Đàm cữu mẫu lại càng không muốn, cháu ngoại trai không phải là người dễ thân cận, cháu ngoại gái lại hết sức quan tâm bà ta, có cháu ngoại gái thường xuyên nói tốt cho bà ta, cháu ngoại trai mới có thể nhớ kỹ tình cảm của bà mợ này, một khi cháu ngoại gái đi biên cương, cháu ngoại trai dần dần xa cách thì bà ta nên làm cái gì bây giờ? Trong lòng đau xót, nước mắt Đàm cữu mẫu đã rơi xuống, nghiêng đầu khóc ròng nói: “Đình Phương đáng thương của ta, mẫu thân thân sinh rời đi, Quốc Công gia cũng không thương nàng, vậy mà nhẫn tâm gả nàng đến cái loại địa phương nghèo nàn đó...”

“Chính Xương huynh tài đức vẹn toàn, chính là phụ thân nghìn chọn vạn chọn mới định ra lương tế, mợ đừng vội nghĩ ngợi lung tung.” Quách Kiêu chỉ là có chút luyến tiếc muội muội, nhưng chưa bao giờ cảm thấy hôn sự này có gì không ổn. Phóng tầm mắt nhìn khắp kinh thành, tuổi thích hợp, đừng nói phụ thân, hắn cũng không có coi trọng, toàn bộ là một đám giá áo túi cơm dựa vào lão tử.

Đàm cữu mẫu cười khổ, lau mắt nói: “Hắn là phụ thân ngươi, ngươi không thích nghe ta nói bậy về hắn, nhưng chúng ta cứ chờ coi, kế muội kia của ngươi cũng mười hai rồi? Chừng hai năm nữa cũng phải xuất giá, có Lâm thị che chở, ta không tin phụ thân ngươi sẽ gả nàng đến nơi biên cảnh, chỉ khi dễ Đình Phương trung thực mà thôi.”

Trước mắt Quách Kiêu chợt xẹt qua một khuôn mặt nhỏ nhắn béo ụt ịt, tưởng tượng kế muội tham ăn vờ ngớ ngẩn có một ngày sẽ gả cho nam nhân khác, bị đối phương bóp khuôn mặt khi dễ, ức hiếp khiến mắt hạnh trên khuôn mặt xấu hổ của nàng như ngậm mưa xuân, Quách Kiêu vô ý thức nắm chặt tay.

Sở vương phủ.

Triệu Hằng xuống xe ngựa, vừa đi vào cửa, nhận được tin tức Sở Vương liền tự mình đi ra đón đệ đệ, mặt mày hớn hở, giống như có chuyện vui gì đó. Tháng ba huynh trưởng sẽ đại hôn, gần tới động phòng hoa chúc, Triệu Hằng cũng không kỳ quái, đi vào phòng, hắn tìm tòi nghiên cứu nhìn huynh trưởng, chờ hắn mở miệng trước.

“Tam đệ đoán xem, ta vì sao bảo ngươi tới đây?” Sở Vương cao giọng nói, đôi mắt không che giấu được đắc ý.

Triệu Hằng nói: “Không biết.”

Sở Vương nhìn đệ đệ, dùng sức vỗ mấy bàn tay.

Triệu Hằng liền nhìn cửa phòng nhà chính, rất nhanh, bên ngoài truyền đến ba tiếng bước chân khác nhau, Khang công công dẫn hai nữ tử quần trắng đi đến. Khang công công tránh sang một bên, hai nữ nhân quần trắng cúi đầu tiến lên, vòng eo nhỏ xíu như liễu non lắc lư theo gió bên hồ. Đứng lại, hai nữ nhân đồng loạt phúc lễ, dịu dàng nói: “Dân nữ bái kiến Đại Điện hạ, Tam điện hạ.”

Tiếng nói mềm mại, mị hoặc vô cùng.

Triệu Hằng ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo, nhìn huynh trưởng.

Sở Vương giống như tranh công nói: “Ngươi tuổi không nhỏ, ca ca cố ý bảo người tìm cho ngươi hai mỹ nhân Dương Châu, ngươi không phải thích vẽ tranh sao? Bảo hai người các nàng hồng tụ thiêm hương cho ngươi.” Tháng ba hắn đại hôn, tháng chín nhị đệ đại hôn, Sở Vương lo lắng đệ đệ không dễ chịu, hi vọng dùng hai mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được này an ủi đệ đệ.

Hắn là có ý tốt, nhưng Triệu Hằng không cần, đứng dậy liền rời đi.

Sở Vương nóng nảy, nhanh chóng đuổi theo ngăn cản đệ đệ, liên tục khuyên bảo từ trước cửa nhà chính cho đến khi đệ đệ lên xe ngựa, mỹ nhân cũng không thể tặng đến tay.

Tác giả có lời muốn nói:

Gia Ninh: Hai đại mỹ nhân eo nhỏ, Vương Gia sao không muốn?

Triệu Hằng: Không nhỏ bằng nàng.

Gia Ninh: Thật vậy sao? Ta chính mình cũng không biết!

Triệu Hằng: Mặc quần áo không thấy được.

Tống Gia Ninh mừng thầm, chạy vào phòng nhỏ tối đen tự mình kiểm tra, váy vừa cởi, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đẩy cửa cót két.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.