Quách Phù rơi xuống nước, chuyến du sông này quả thật nên giải tán, Đoan Tuệ công chúa tuy rằng không muốn, nhưng không có lý do gì ngăn cản.
Lên bờ, mọi người mỗi người đi một ngả, Triệu Hằng đưa một đôi huynh muội cùng cha khác mẹ hồi cung, Quách Kiêu mang theo đệ đệ muội muội quay về Quốc Công Phủ. Đến Quốc Công Phủ, Quách Kiêu an bài đôi song sinh đưa Vân Phương đi tam phòng, hắn tự mình đưa kế muội.
Lâm Vân Đường gần cửa chính Ly vương phủ, cảm thụ được ánh mắt cố chấp của Quách Kiêu, Tống Gia Ninh cảm thấy đoạn này đường vô cùng dài dằng dặc, mắt thấy sắp đến trước cửa viện rồi, nam nhân liên tục rớt lại phía sau hai bước rốt cục vẫn mở miệng: “Đợi một chút, ta có lời hỏi muội.”
Tống Gia Ninh mơ hồ đoán được là vì chuyện gì, trấn định một lát, nàng thoải mái quay qua, tò mò nhìn Quách Kiêu.
Cảnh ban đêm yên tĩnh, ánh trăng như nước, chiếu lên đôi mắt hạnh đen nhuận sáng trong của nàng. Quách Kiêu nhìn đôi mắt câu dẫn người này, trong đầu lần nữa hiện lên tình cảnh nàng bị Thọ vương ôm chặt vào trong ngực, thân mật như vậy, hắn cũng không có ôm qua nàng như vậy. Ánh mắt trở nên lạnh lùng, Quách Kiêu hạ giọng nói: “Ta thấy được, muội và Tam điện hạ ôm nhau.”
Tống Gia Ninh nháy mắt mấy cái, có chút lúng túng, cũng không quá để ý nói: “Đúng vậy, nếu không phải Tam điện hạ kịp thời giữ chặt muội, muội cũng sẽ theo nhị ca cùng rơi xuống nước.” nhưng lúc Thọ vương cứu người dùng khí lực khá lớn, ôm nàng chỉ do ngoài ý muốn, Tống Gia Ninh không có làm việc trái với lương tâm, tự nhiên không có gì chột dạ, nhưng nam nữ ôm nhau dù sao cũng không hợp quy củ, cho nên ở trên thuyền hoa, nàng cố gắng giả bộ như không có phát sinh chuyện gì.
Quách Kiêu vốn tưởng rằng sẽ hỏi ra... Không ngờ trong mắt nàng một mảnh thẳng thắn vô tư, không khỏi giật mình chốc lát.
“Tứ cô nương, các người đã về rồi?” Thủ vệ bà tử nghe được động tĩnh, ra ngoài đón nói.
Tống Gia Ninh nhẹ nhàng thở ra, cười cười với Quách Kiêu: “Không còn sớm, đại ca trở về sớm một chút nhé.”
Quách Kiêu tâm tình phức tạp gật gật đầu
Tống Gia Ninh xoay người lại rời đi, đi vào viện, nhìn thấy mẫu thân và kế phụ đang ngồi trong phòng đánh cờ, hẳn là đang đợi nàng. Nhìn gương mặt ôn nhu xinh đẹp của mẫu thân, thương cảm nhàn nhạt quanh quẩn một đêm trong lòng Tống Gia Ninh bởi vì tưởng nhớ cha đẻ chậm rãi phiêu tán, ngồi ở bên cạnh xem một ván cờ, nàng tâm bình khí hòa trở về phòng ngủ.
Hôm sau Quách Kiêu tiếp tục đi Mã Quân doanh, Tống Gia Ninh dẫn Mậu Ca Nhi đi chơi, trước ngồi một lát với Lan Phương tỷ tỷ đã đính hôn, rồi cùng Vân Phương, Thượng Ca Nhi đi trong hoa viên xem đệ đệ, đợi hai thằng bé chơi chán rồi, bốn tỷ đệ cùng nhau đi Sướng Tâm Viện. Từ sau khi Đình Phương tỷ tỷ xuất giá, Sướng Tâm Viện có vẻ quạnh quẽ rất nhiều, Tống Gia Ninh các nàng liền càng chịu khó đến chỗ này, miễn cho Thái phu nhân cô đơn.
Bọn nhỏ đến, Thái phu nhân cười híp mắt gọi nha hoàn chuẩn bị bánh ngọt, kháng[1] Hoàng Hoa Lê vuông vức, Tống Gia Ninh, Vân Phương, Thượng Ca Nhi ngồi vừa đủ, Thái phu nhân ôm Mậu Ca Nhi nhỏ nhất tự tay chăm sóc. Đang ăn vui vẻ, người gác cổng phái người đến truyền lời, nói biểu công tử Ký Châu đến, kèm theo bái thiếp.
[1] kháng: Giường đắp bằng gạch hoặc đất, dưới có ống lò để sưởi ấm (thường thấy ở bắc Trung Quốc)
Tống Gia Ninh đang ăn bánh ngọt quả mận bắc chua chua ngọt ngọt, không có suy nghĩ nhiều, người tam phòng Vệ Quốc Công phủ, thường xuyên có đủ loại thân thích đến thăm viếng.
Thái phu nhân nhận bái thiếp, xem xong liền nở nụ cười, gọi nha hoàn vội vàng đi đón người.
“Tổ mẫu, biểu công tử nào vậy?” Vân Phương hiếu kỳ hỏi.
Ăn xong miếng bánh ngọt quả mận bắc cuối cùng Tống Gia Ninh cũng ngẩng đầu lên, nhìn Thái phu nhân.
Thái phu nhân ngó ngó ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng nói: “Là cháu trai nhà mẹ đẻ của ta, tuổi cũng xấp xỉ đại ca các con, chút nữa gặp người, các con nhớ gọi biểu ca.”
Bà xuất thân Lương gia Ký Châu, bà vừa gả vào Quách gia, Lương gia cũng là quan viên địa phương, sau khi Cao Tổ Hoàng Đế lật đổ tiền triều, một nhóm lớn lão thần tiền triều cũng đều rút lui. Trượng phu đoản mệnh của bà và Cao Tổ Hoàng Đế chí thú hợp nhau, giúp đỡ Cao Tổ giành chính quyền, Cao Tổ tự nhiên thưởng thức ông, phong ông làm Quốc Công, Lương gia thì không được, các nam nhân cũng không có bản lãnh gì nên thu hồi chức quan.
Thái phu nhân đã từng lo lắng người nhà mẹ đẻ vào kinh tìm bà nương tựa, gây thêm phiền toái cho trượng phu, nhưng phụ thân viết thư cho bà, bảo bà làm Quốc Công phu nhân cho tốt, bọn họ ở huyện thành sống tốt lắm, không cần lo lắng, còn nói sau này tử tôn Lương gia có tiền đồ tất nhiên có thể một bước lên mây, nếu không có tiền đồ, cho dù tìm nơi Quốc Công Phủ nương tựa cũng không cho bà nhúng tay.
Bởi vì gia huấn này của phụ thân, nhoáng một cái qua mấy thập niên, Lương gia lại có thể không có một người nào vào kinh, chỉ có ngày lễ ngày tết mới phái quản sự đưa chút món ăn cố hương đến. Thái phu nhân nhớ nhà lại không thể về, chỉ trông mong Lương gia nhanh chóng xuất ra người có tài học, dựa vào chính mình trở thành quan viên Đại Chu triều, liền có thể qua lại thăm hỏi.
Ngóng rồi lại trông, rốt cuộc cũng chờ được người cháu trai đến nhà thăm hỏi, chưa nhìn thấy người, trong lòng Thái phu nhân đã vô cùng cao hứng.
Thái phu nhân cao hứng, khuôn mặt Tống Gia Ninh lại trắng xanh.
Người nhà mẹ đẻ Thái phu nhân, Ký Châu họ Lương...
Tống Gia Ninh vô thức nắm chặt tay, mắt hạnh ngơ ngác nhìn mặt đất, nhưng trí nhớ thì quay về kiếp trước. Ngày ấy Lương Thiệu từ huyện nha trở về, vẻ mặt hưng phấn, giống như có chuyện gì vui, nàng vừa bưng trà cho hắn vừa hỏi thăm, Lương Thiệu cao hứng ôm nàng lên trên đùi, ôm nàng nói rất nhiều lời. Nói một người thân thích quyền quý của hắn sẽ đi ngang qua phủ thành, nói thân thích kia là Thế tử Vệ Quốc Công phủ ở kinh thành, nói hắn muốn đi phủ thành bái kiến, nếu có thể lọt vào mắt Thế tử, tương lai thăng quan ở trong tầm tay.
Lúc đó Tống Gia Ninh là thiếp Lương Thiệu, Lương Thiệu là trượng phu của nàng, trượng phu có việc mừng, nàng đương nhiên vui mừng theo, nào có ngờ Lương Thiệu vì tiền đồ quan trường, lại nhẫn tâm chắp tay nhường người bên gối cho người khác?
Tống Gia Ninh oán Quách Kiêu ỷ thế hiếp người, đối với Lương Thiệu, nàng là hận, hận Lương Thiệu trở mặt vô tình, hận hắn hư tình giả ý!
Cũng không biết, nhà mẹ đẻ Thái phu nhân tổng cộng có mấy cháu trai, hôm nay đến bái kiến là người nào.
Tống Gia Ninh cắn cắn bờ môi, cùng Vân Phương xuống đất, sau đó làm lễ chào hỏi.
“Tỷ tỷ ôm!” Mậu Ca Nhi thấy tỷ tỷ đi xuống đất rồi, hắn muốn đuổi theo tỷ tỷ.
Tống Gia Ninh lúc này trong lòng rất loạn, dỗ dành đệ đệ nghe lời, Thái phu nhân sờ sờ đầu Mậu Ca Nhi, tạm thời ổn định tiểu gia hỏa. Tống Gia Ninh liền tiếp tục nhìn chằm chằm màn cửa, hi vọng người tới không phải ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo kia, miễn cho nhìn thấy tức giận, vừa hy vọng người tới là Lương Thiệu, nàng mới có cơ hội phát tiết thù hận kiếp trước đã nhẫn nhịn bảy tám năm!
Trái tim nhảy bang bang, sau màn cửa rốt cuộc truyền đến thanh âm nha hoàn êm ái: “Biểu công tử mời.”
Lời còn chưa dứt, màn cửa được nha hoàn đẩy ra, một nam tử mặc áo dài trúc xanh, dáng người cao to đi vào, bởi vì liên quan đến vị trí, lúc vị nam tử ngẩng đầu trước tiên lướt nhanh qua hai vị cô nương đối diện, thật vừa đúng lúc, lần đầu tiên nhìn thấy đúng là Tống Gia Ninh. Trong mắt nam tử nhất thời hiển hiện kinh diễm không che dấu được, nhưng, đây là lần đầu tiên vào hắn Quốc Công Phủ, mỗi tiếng nói cử động đều phải cẩn thận. Nam tử nhanh chóng đè xuống rung động do sắc đẹp mang đến, mắt nhìn Thái phu nhân trên giường, hắn thần sắc kích động, lui ra phía sau hai bước, vung vạt áo lên liền quỳ xuống, dập đầu nói: “Lương Thiệu bái kiến cô tổ mẫu, nguyện cô tổ mẫu quý thể an khang, thọ tựa Nam Sơn.”
Thái phu nhân trong mắt rưng rưng, nhanh chóng lau lau khóe mắt, nức nở nói: “Mau đứng lên mau đứng lên, đến gần chút, để cho ta hảo hảo nhìn một cái.”
Lương Thiệu lúc này mới đứng dậy, hai ba bước vượt đến trước giường, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Thái phu nhân ở trên mặt cháu trai ruột thịt thấy được bóng dáng cha và anh, một dòng tưởng niệm mấy chục năm giấu ở đáy lòng dâng trào, hóa thành hai hàng lệ. Vân Phương đau lòng, đi qua an ủi tổ mẫu, Lương Thiệu vừa đi theo khuyên vừa âm thầm nhìn Vân Phương vài lần, ánh mắt xéo qua vị cô nương chính giữa, quả là xinh đẹp tuyệt sắc như tiên nữ, Lương Thiệu liên tục chờ mong cô nương kia đến gần, chờ giây lát không thấy nàng động, Lương Thiệu nhịn không được hiếu kỳ, vụng trộm liếc mắt.
Tống Gia Ninh nhanh chóng rũ mắt xuống, nếu như không làm như thế, nàng sợ không che giấu được thù hận và oán giận của mình!
Lương Thiệu nhìn không thấy ánh mắt của nàng, sợ bị người bên ngoài chú ý, không dám nhìn nhiều, liếc một cái liền thu hồi ánh mắt, ngược lại Mậu Ca Nhi ngồi ở bên cạnh Thái phu nhân, thấy tổ mẫu khóc, cho rằng xảy ra đại sự gì, Mậu Ca Nhi oa một tiếng cũng khóc, khóc đòi tỷ tỷ. Đệ đệ quan trọng nhất, Tống Gia Ninh tạm thời quên đi ân oán với Lương Thiệu, nhanh đi qua, ôm lấy đệ đệ nói với Thái phu nhân: “Tổ mẫu, người bên này có khách, con trước mang Mậu Ca Nhi trở về nhé?”
Lúc này Thái phu nhân tròng lòng đều là người nhà mẹ đẻ, lơ đễnh sờ sờ đầu Mậu Ca Nhi, nói được.
Tống Gia Ninh thành thạo giúp đệ đệ mang giày, lần nữa cười cười với Thái phu nhân, rời đi, từ đầu đến cuối, một ánh mắt cũng không có hướng về phía Lương Thiệu.
Hai tỷ muội đi xa, Thái phu nhân mới bỗng nhiên nhớ tới, ảo não nói với Lương Thiệu: “Xem ta này, chỉ toàn chú ý chính mình, đã quên giới thiệu cho ngươi. Vừa mới đi chính là tứ biểu muội và ngũ biểu đệ nhà đại biểu cữu ngươi, đây là biểu muội nhà tam biểu cữu ngươi, hàng thứ ba.” Nói xong lời cuối cùng, tay chỉ Vân Phương.
Lương Thiệu vội vàng hành lễ, khuôn mặt tuấn lãng, khiêm tốn như ngọc: “Tam biểu muội.”
Vân Phương ngó ngó hắn, khuôn mặt chợt đỏ lên, nhẹ nhàng dạ một tiếng.
Lương Thiệu nhìn thiếu nữ đậu khấu đỏ bừng hai gò má, khẽ gật đầu, lần nữa quân tử dời ánh mắt. Thái phu nhân trong mắt có nước mắt, không có lưu ý cháu gái khác thường, cười đuổi nói: “Vân Phương cũng đi về trước đi, đợi ta với biểu ca con thân cận đã đủ rồi, sẽ gọi đám các con tới đây làm quen với nhau.”
Vân Phương ngoan ngoãn gật đầu, cuối cùng liếc trộm Lương Thiệu, ngượng ngùng mà rời đi.
Thái phu nhân thân mật gọi Lương Thiệu ngồi lên trên sập, đông một câu tây một câu, nghĩ đến cái gì liền hỏi cái nấy, giống như có vô số lời có thể nói. Lương Thiệu ngay từ đầu trả lời thập phần dụng tâm, thời gian dài, ngoài miệng hắn ứng phó Thái phu nhân, ánh mắt chăm chú cẩn thận chặt chẽ, nhưng trong lòng lại nghĩ tới hai vị biểu muội vừa rồi.
Đây là lần đầu hắn tới Quốc Công Phủ, nhưng tình huống Quốc Công Phủ như thế nào, hắn trên đường đã hỏi thăm rõ ràng, tự nhiên biết rõ, đích tôn Quách gia tổng cộng có hai vị cô nương, đại cô nương con vợ cả đã xuất giá, tuy rằng người còn lại đều được nô bộc trong phủ gọi là Tứ cô nương, nhưng thật ra là nữ nhi kế thất Quốc Công phu nhân từ Tống gia mang đến, căn bản không phải người Quách gia chân chính.
Nghĩ đến khuôn mặt mềm mại đáng yêu bờ môi đỏ tươi của Tống Gia Ninh, Lương Thiệu không khỏi đáng tiếc, người đẹp như vậy, nếu thân phận đổi cho Tam cô nương Vân Phương, thật tốt biết mấy. Mỹ nhân khó có được, qua mười năm hai mươi năm cũng vô dụng, thân phận mới là vật sẽ mang lại lợi ích cả đời. Hắn lần này vào kinh, ngoại trừ là chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân sang năm, dựa vào Quốc Công Phủ sớm kết giao quan lại quyền quý kinh thành, còn một mục đích khác, đó chính là cố gắng lấy được cô nương Quách gia làm thê tử.
Thái phu nhân dù sao cũng đã già, Thái phu nhân mà mất đi, thì quan hệ của hắn cùng với Quốc Công Phủ liền đứt đoạn, trở thành con rể Quách gia, mới là kế lâu dài.
Dáng vẻ ngượng ngùng lúc Vân Phương rời đi hiển hiện trước mắt, Lương Thiệu mơ hồ cảm thấy, lần này hắn đi kinh thành, có lẽ sẽ hết thảy thuận lợi.
Tiếc nuối duy nhất, đại khái chính là Tống Gia Ninh, dung mạo tư thái như vậy, hắn thật là có chút không đành lòng bỏ qua.