Sắc Nước Hương Trời

Chương 84: Chương 84




Lương Thiệu cười khổ, thật đúng là, trời tính không bằng người tính.

Hắn muốn kết hôn với cô nương Quách gia, khi hắn phát hiện Tam cô nương Vân Phương đối với hắn gần như là vừa thấy đã yêu, gần như không cần hắn dùng nhiều tâm tư, Lương Thiệu liền dùng toàn bộ tinh lực vào việc đọc sách, để kỳ thi mùa xuân sang năm chắc chắn thành công, cũng là vì tranh thủ sự thưởng thức của Thái phu nhân, Quốc Công gia, nhưng cái hắn tự xưng là trong lòng đã có dự tính, hôn sự Vân Phương lại đã sớm định xong.

Phụ thân nhà trai là Thị Lang đại nhân, hắn một đệ tử bình dân, căn bản thua kém, cho dù trái tim Vân Phương vẫn còn ở bên hắn, phu thê tam phòng cũng không cho phép, Tam cô nương con đường này, là hoàn toàn không thể thực hiện được. Lương Thiệu dựa vào trên ghế dựa, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đường này không thông, đành phải lui mà cầu thứ yếu, Tứ cô nương Gia Ninh...

Trong đầu hiện lên một khuôn mặt quyến rũ câu dẫn người, Lương Thiệu đột nhiên cảm thấy rất tốt, lấy Tống Gia Ninh cũng không phải là rất khó có thể tiếp nhận. Quách Bá Ngôn chính trực tráng niên, hai mẹ con Tống Gia Ninh lại vô cùng được sủng ái, chỉ cần hắn hết sức lợi dụng quyền thế mấy chục năm trong tay Quách Bá Ngôn, đợi Quách Bá Ngôn già từ quan, hắn đã có thể dựa vào chính mình đặt chân vào quan trường.

Đã có mục tiêu mới, Lương Thiệu dặn dò gã sai vặt của mình âm thầm lưu ý động tĩnh của Tứ cô nương bên kia, đây là cô nương Quách gia duy nhất chưa có đính hôn, để bảo đảm không sơ hở tý nào, hắn không thể như gần như xa giống như… đối đãi với Vân Phương, mà phải dỗ dành khiến Tống Gia Ninh không thể rời bỏ hắn mới được.

Nhưng Tống Gia Ninh đã một tháng không có bước ra khỏi Lâm Vân Đường rồi.

Hôn sự của nàng và Lỗ Trấn, có Quách Bá Ngôn an bài, dân chúng kinh thành đa phần đều tin hôn sự không thành là vì Lỗ Trấn quá ngu xuẩn nên người Quách gia chướng mắt hắn, nhưng Tống Gia Ninh biết rõ chân tướng, người của Quách gia tam phòng thậm chí nha hoàn vú già được sủng ái bên cạnh chủ tử cũng đều biết, Tống Gia Ninh liền không muốn ra khỏi cửa, sợ phát hiện ánh mắt đồng tình hoặc cười nhạo của người khác, sợ nghe được lời nói chuyện linh tinh.

Nàng chỉ muốn ở tiểu viện của mình, may cho đệ đệ vài món đồ lót, làm châm tuyến mệt mỏi liền nhìn ngắm hoa cỏ, lỗ tai thanh tịnh, nhiều lắm là đi Hoán Nguyệt Cư trò chuyện cùng mẫu thân, hò hét đệ đệ, ngay cả Thái phu nhân, kế phụ tự mình đến khuyên nàng, Tống Gia Ninh đều không nghe. Đạo lý nàng hiểu, nhưng nàng chính là chưa vượt qua được.

Thật ra Tống Gia Ninh rất ủy khuất, nếu như nàng biết mình không tốt ở đâu, nàng có thể sửa, nhưng nàng thật sự không biết. Nếu như là dung mạo đoan trang hoặc thân phận con vợ cả, nàng đành bất lực.

“Tỷ tỷ, quả hồng vàng!” Mậu Ca Nhi từ bên ngoài chơi một vòng đã trở về, hắn nói không rõ ràng, Thượng Ca Nhi giúp đỡ giải thích nói: “Tứ tỷ tỷ, quả hồng nhà Vương Gia chín, vô cùng lớn.”

Tống Gia Ninh mất hết hứng thú, mấy ngày hôm trước Quách Kiêu đưa một rổ quả hồng, nàng đều không ăn, bây giờ đối với quả hồng ở Thọ vương phủ cũng không có hào hứng. Một ngày ba bữa nên dùng vẫn dùng, nhưng bắt đầu cảm thấy ăn không còn ngon như trước nữa, Thái phu nhân nói nàng gầy, Tống Gia Ninh tự mình soi soi gương, không nhìn ra, trên mặt vẫn dễ dàng có thể nặn ra thịt.

“Muốn ăn quả hồng thì đi theo nương xin, không cho phép nghĩ đến Vương Phủ.” Tống Gia Ninh nghiêm túc dạy bảo đệ đệ.

Mậu Ca Nhi nháy mắt mấy cái, dắt Thượng Ca Nhi rời đi, đi tìm mẫu thân xin quả hồng ăn.

Tống Gia Ninh ngồi ở trên noãn tháp, tiếp tục thêu ngoại bào cho đệ đệ, vừa may hết một cái ống tay áo, nghe bên ngoài nha hoàn gọi “Nhị cô nương”, Tống Gia Ninh vội buông châm tuyến, đi giày xuống đất, vừa đẩy mành ra, Nhị tỷ tỷ Lan Phương đã chạy tới trước mặt rồi, cô nương mười lăm tuổi, mặc bối tử màu tím nhạt, xinh đẹp nho nhã như lan.

“Nhị tỷ tỷ.” Tống Gia Ninh cười nói.

Lan Phương dắt tay nàng, vừa đi vào trong vừa thân mật hỏi: “Làm cái gì đấy? Tổ mẫu nhớ muội, cả ngày nhắc tới muội muội cũng không nhớ bà, tổ mẫu phái ta đảm đương thuyết khách.”

Tống Gia Ninh trong lòng dâng lên một tia áy náy, nhưng, ở An quốc tự, tận mắt nhìn thấy Lỗ Trấn cầu hôn Tam tỷ tỷ đều là nha hoàn bên cạnh tổ mẫu, Tống Gia Ninh thật sự không muốn đi qua.

Lan Phương đương nhiên biết rõ khúc mắc của Tứ muội muội, tạm thời bỏ qua cái đề tài này, nhặt lên quần áo bé trai Tống Gia Ninh may được một nửa tường tận xem xét, tự đáy lòng khen: “Muội muội châm tuyến càng ngày càng tốt rồi, Mậu Ca Nhi chúng ta thật sự có phúc khí.”

Tống Gia Ninh nhìn quần áo đệ đệ, dịu dàng nở nụ cười, cầm kỳ thư họa nàng không thể nào thông suốt, chỉ có châm tuyến coi như có bản lĩnh. Trước khi chưa vào kinh, lão thái thái hàng xóm của Tống gia tinh thông Tô Tú, Tống Gia Ninh và mấy vị tiểu tỷ muội cùng phố không có việc gì liền thích đi chỗ lão thái thái bên cạnh chơi, lão thái thái thích các nàng, đã dạy các nàng châm tuyến, Tống Gia Ninh học nhanh nhất. Đời này đi vào kinh, mẫu thân nhìn ra nàng có một ít thiên phú với Tô Tú; đặc biệt mời một vị tú nương ở phòng thêu Quốc Công Phủ dạy nàng.

Sau khi tâm sự xong về châm tuyến, Lan Phương rốt cuộc chuyển tới đề tài chính, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Tống Gia Ninh cảm khái nói: “Tứ muội muội, ta sang năm liền phải xuất giá rồi, các muội có lẽ không có cảm giác gì, trong mắt của ta, thời gian thật sự trôi qua đặc biệt nhanh, trước kia ta từng ghét bỏ Nhị ca Tam ca quá phiền, hiện tại đặc biệt không nỡ bỏ bọn họ, có đôi khi nghĩ đến phải xuất giá, ta đều vụng trộm rơi nước mắt.”

Tống Gia Ninh hiểu, trước đây Đình Phương tỷ tỷ xuất giá, nàng liền lĩnh hội qua mùi vị tỷ muội chia lìa rồi.

Lan Phương nhìn nàng, do dự một chút nói: “Ta nghe tổ mẫu nói, hôn kỳ Tam tỷ tỷ định vào tháng tám sang năm.”

Tống Gia Ninh rũ mắt xuống.

Lan Phương thở dài: “Chúng ta đều là tỷ muội, giữa tỷ muội có thể có cái gì bước không qua? Huống chi chuyện Lỗ gia này, toàn bộ là do Lỗ công tử hồ đồ, Tam tỷ tỷ muội không có lỗi đúng không? Tứ muội muội nghe ta, cùng ta đi nói lời chúc mừng, nếu như đại tỷ tỷ ở nhà, nàng khẳng định cũng sẽ nói như vậy, tỷ muội chúng ta vui vẻ rồi, tổ mẫu mới vui, muội nói đúng hay không?”

Tống Gia Ninh nhẹ nhàng gật đầu. Nàng chỉ là không muốn ra khỏi cửa, cũng không có ý trách cứ Tam tỷ tỷ, đính hôn chuyện lớn như vậy, nàng quả thật nên đi chúc mừng.

Thấy nuội muội nghe lọt, Lan Phương mừng rỡ, cười nói: “Vậy chúng ta đi ngay bây giờ đi.”

Tống Gia Ninh đơn giản chỉnh đốn một chút, sau khi hôn sự thất bại, đây là lần đầu tiên nàng bước ra khỏi Lâm Vân Đường.

Trên đường gặp mấy nha hoàn, đều cúi đầu quy củ hành lễ, đến tam phòng, hai tỷ muội trước đi thỉnh an Tam phu nhân. Tam phu nhân bận rộn xem sổ sách, biết được đám chất nữ tới chúc mừng, ngực bà ta nghẹn ứ, nhưng rốt cuộc vẫn là trưởng bối, Tam phu nhân trên mặt vẫn cười mỉm như cũ, gọi đám chất nữ tự đi tìm nữ nhi.

Cách một tháng lần nữa nhìn thấy Vân Phương, Tống Gia Ninh lắp bắp kinh hãi, Vân Phương vậy mà rõ ràng gầy đi một vòng!

Tống Gia Ninh cực kỳ kinh ngạc, sau đó mới nhớ tới, dường như Song nhi đã từng nói, Thái phu nhân phái Sầm ma ma đến Tam phòng, dường như là để dạy lại quy củ cho Vân Phương. Vân Phương bình thường không thích yên tĩnh nhất, chẳng lẽ là một tháng này bị Sầm ma ma “Tra tấn” nên gầy?

“Hai người các ngươi tới làm cái gì?” Vân Phương trùng hợp đến nguyệt sự, đau bụng khó nhịn, nằm trong chăn, sắc mặt tái nhợt.

Tống Gia Ninh không có trả lời, Lan Phương cười ngồi ở mép giường, trêu ghẹo nói: “Ngươi đã đính hôn, ta và Tứ muội muội tới chúc mừng ngươi đó.”

Nhắc tới hôn sự này Vân Phương lại thấy tức giận, nàng muốn gả chính là Lỗ Trấn, còn chưa thuyết phục được mẫu thân đồng ý, Đại Bá Phụ mặt lạnh liền cường thế mà thay nàng làm chủ, muốn nàng gả cho Hoàng Chấn Sinh. Trung thu năm ngoái đêm đó nàng đã gặp qua Hoàng Chấn Sinh, lúc ấy nàng và đệ đệ vô lại của Hoàng Chấn Sinh cùng nhìn trúng một chiếc đèn con thỏ, nàng nhìn thấy trước, nhưng huynh đệ Hoàng gia lại đi đến cửa hàng đèn trước nàng, cướp đèn đi, nàng muốn trả gấp đôi mua về, Hoàng Chấn Sinh một đại nam nhân lại có thể không chịu đổi, khiến nàng tức chết.

“Không có gì đáng mừng đâu.” Vân Phương mặt cương cứng nói, vừa nói vừa ngồi dậy, lưng tựa đầu giường.

Lan Phương và nàng ta thân thiết hơn, biết rõ chuyện cũ năm xưa này, cố ý nói tốt, nói Hoàng công tử đối với nàng vừa thấy đã yêu.

Vân Phương mới không tin đâu đấy. Tống Gia Ninh ở một bên ngồi nghe mà tin là thật, sau đó trong lòng càng thêm chua chát, làm sao lại không có một công tử đứng đắn nào đối với nàng vừa thấy đã yêu vậy?

Tống Gia Ninh len lén dò xét Vân Phương, Vân Phương tỷ tỷ khiến người thích như vậy, khẳng định có chỗ đặc biệt của nàng. Ừ, Vân Phương tỷ tỷ lớn lên rất đẹp, nhưng nàng cũng đẹp, hẳn không phải là điểm ấy. Ánh mắt Tống Gia Ninh tiếp tục dọc theo cổ Vân Phương dời xuống, bởi vì Vân Phương chỉ mặc một kiện trung y, Tống Gia Ninh rất nhanh liền chú ý đến, bộ ngực Vân Phương... Rất bằng phẳng, gần như đều không lộ ra.

Tống Gia Ninh khẽ hé miệng, trong đầu bỗng nhiên toát ra một ý niệm, nữ nhân Đại Chu xem gầy là đẹp, chẳng lẽ gầy không chỉ có giá trị khuôn mặt cánh tay eo, cũng kể cả đối với ngực? Nếu là như vậy, lặng lẽ ngắm mắt vạt áo của mình, Tống Gia Ninh rốt cuộc không còn cảm thấy ủy khuất nữa, nàng mập như vậy, Lỗ Trấn thích nàng mới là lạ đó.

Trở lại Lâm Vân Đường, Tống Gia Ninh lại nghĩ tới một điểm nhỏ. Kiếp trước thím đường tỷ trào phúng nàng lớn lên yêu mị không đứng đắn, một nhìn khuôn mặt của nàng, hai nhìn ngực của nàng, vậy có phải hay không, nếu như ngực của nàng bằng phẳng chút, mị thái cũng sẽ giảm hơn phân nửa?

Ý nghĩ này làm Tống Gia Ninh thấy được hi vọng, dung mạo nàng cực giống mẫu thân, ngoại trừ sự khác biệt trên mặt rất nhỏ, khác biệt lớn nhất của hai mẹ con chính là tư thái. Mẫu thân hết sức nhỏ thon thả, ngực cổ mông bà tròn, mông là co lại, ngực...

Tống Gia Ninh lập tức lại nghĩ tới câu chuyện hoa mộc lan tòng quân, thoại bản nói hoa mộc lan dùng vải trắng quấn ngực để che dấu sự khác biệt giữa nữ nhân và nam tử, nàng cũng có thể làm như vậy!

Tống Gia Ninh cực kỳ cao hứng, lập tức dặn dò Song nhi chuẩn bị băng gạc.

Song nhi không hiểu, nên rất nhanh đưa tới khăn tay lụa trắng lớn nhỏ. Tống Gia Ninh dở khóc dở cười, gọi Song nhi đến bên cạnh, nhỏ giọng giải thích một phen. Song nhi nghe xong, không tự chủ được nhìn vạt áo cô nương nhà mình đang giấu hai trái đào lớn, lo lắng chất vấn nói: “Có thể hay không, không thoải mái thì sao?”

“Mặc kệ, trước thử xem.” Tống Gia Ninh đang hưng phấn, nên cũng không có nghĩ nhiều như vậy.

Song nhi không thể làm gì, đành phải đi lục lọi một thớt lụa trắng tới đây, dùng kéo cắt may ra một đoạn thật dài, xem chừng có thể quấn cô nương bốn năm vòng. Hai chủ tớ ở khuê phòng bận rộn nửa ngày, không ngừng điều chỉnh chiều dài lụa trắng và lực đạo quấn, cuối cùng nương theo một tiếng kêu đau đớn nhẹ nhàng của Tống Gia Ninh, cuối cùng cũng quấn xong hai “Quả đào” yêu mị thành hai cái bánh màn thầu dẹp.

“Cô nương, khó chịu không?” Song nhi lo lắng hỏi.

Tống Gia Ninh trái lương tâm mà lắc đầu, thử đi đi lại lại bốn phía, mới đi vài chục bước, không chịu nổi, giống như sắp hít thở không thông, vội vàng gọi Song nhi hơi nới lỏng cho nàng. Song nhi chịu trách nhiệm nới lỏng, nàng vịn cột giường yên lặng cảm nhận, cảm thấy không ảnh hưởng hít thở mới kêu ngừng lại. Thay đổi y phục rồi lại soi gương, nghiêng người soi trước soi sau, quả nhiên bằng phẳng không ít.

Tống Gia Ninh hài lòng cười, vui vẻ đi khoe khoang trước mặt mẫu thân.

Lâm thị hơn một tháng không thấy nữ nhi cười đơn thuần ngây thơ như vậy, tuy rằng cảm thấy nữ nhi như trước vẫn rất tốt, nhưng vì không muốn đả kích tâm tình tốt của nữ nhi, bà vẫn là khẳng định gật đầu: “Ừ, An An như vậy mặc đẹp hơn rồi, nhưng ở nhà cũng không cần quấn đâu, đi ra ngoài làm khách lại quấn lên, đỡ cho không thoải mái.”

Ngực Tống Gia Ninh quả thật có chút khó chịu, nên nàng ngoan ngoãn đáp ứng.

Thừa dịp nữ nhi cao hứng, Lâm thị thăm dò nói: “Đi chỗ tổ mẫu con để người nhìn một cái? Để tổ mẫu cũng khen con.”

Tống Gia Ninh vẻ mặt khẽ biến, chỉ là nhớ tới Thái phu nhân yêu thương nàng, Tống Gia Ninh khó xử một hồi, liền dạ một tiếng.

Lâm thị mừng rỡ, tự mình cùng nữ nhi đi Sướng Tâm Viện.

Nha hoàn bên cạnh Thái phu nhân cũng biết địa vị Tứ cô nương trong phủ, cho dù có tâm tư gì, cũng không dám biểu hiện ra bên ngoài, đối với Tống Gia Ninh vẫn rất cung kính, cùng trước kia không có chênh lệch. Thái phu nhân thì sao, bà và Lâm thị giống nhau đau lòng chủ ý ngốc của Tống Gia Ninh, nhưng lại không dám để lộ ra điều gì, chỉ ôm Tống Gia Ninh khen ngợi.

Mới qua năm sáu ngày, Tống Gia Ninh quấn vải ngực liền có tác dụng, Sở Vương phi lo liệu đầy tháng cho trưởng tử xong xuôi, chỉ phát thiếp mời cho một mình Tống Gia Ninh. Xem xong thiếp mời, Tống Gia Ninh nhớ ra, tháng ba nàng đi Sở vương phủ, từng nói Phùng Tranh thích ăn anh đào chua nhất định sẽ sinh tiểu thế tử, Sở Vương nói nếu thật sinh Thế tử liền mời một mình nàng ăn tiệc thường niên...

Cho nên, hai vợ chồng đây coi như là lễ tạ thần sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.