Sắc Quỷ

Chương 10: Chương 10




Edit: Thỏ

Văn Thanh xin nghỉ phép một tháng để về quê trị liệu, sau khi cô đi rồi Ngô Đồng mới hay tin, là cô giáo Ngô nói cho anh biết.

“Vẫn mong cô ấy sớm khỏe lại.” Ngô Đồng cười xã giao, tựa như thường ngày.

Trong mắt đồng nghiệp và học sinh, Ngô Đồng vẫn là một thầy Ngô nhã nhặn, ôn hòa; nhưng kỳ thực mà nói tâm trạng anh cũng không tốt lắm.

Thế nhưng anh sống lãnh đạm quen rồi, cho nên lúc tan trường anh đã điều chỉnh được cảm xúc của bản thân, bởi lẽ Văn Thanh chỉ là một đồng nghiệp như bao người khác.

Các học sinh cũng nhanh chóng thích nghi với cách giảng dạy của giáo viên mới, đảo mắt lại đến cuối tuần.

***

Chiều thứ bảy, chừng 20 học sinh rồng rắn nối đuôi đi đến nhà Ngô Đồng, bọn chúng ngồi đông đủ trong phòng khách.

Tiếu Nhạc Nhạc phụ giúp Ngô Đồng pha trà rót nước, mấy lần nhỏ nhìn về cánh cửa ở tầng hai, có chút ngượng ngùng hỏi. “Thầy ơi, em có thể lên trên tham quan không ạ? Nhà thầy trang trí đẹp quá.” Lẽ đương nhiên muốn thấu hiểu một người, trước hết phải thấu hiểu hoàn cảnh sống của họ.

“Ừ.” Ngô Đồng gật đầu, chỉ nghĩ đó là lòng hiếu kỳ của trẻ con.

“Cảm ơn thầy nhé!” Tiếu Nhạc Nhạc bưng trà vào phòng khách sau đó một mình hào hứng chạy lên lầu hai.

Lầu hai là phòng ngủ, phòng sách và một phòng trà nhỏ. Tiếu Nhạc Nhạc dạn dĩ mở cửa phòng đầu tiên rồi bước vào dò la một chút, so với gian phòng bừa bộn của anh trai nhỏ thì phòng của thầy Ngô vẫn ngăn nắp chán chê.

Tiếu Nhạc Nhạc đứng trước ban công phòng trà nhìn ra xa, ở đây có thể trông thấy khoảng sân và ngõ nhỏ, còn có thể thấy người đi đường.

Tuyệt thật.

Tâm trạng Tiếu Nhạc Nhạc tươi tốt mà nằm nhoài trên bàn trà, ngay cả chậu xương rồng đầy xù xì gai góc bên cạnh cũng trở nên đáng yêu. Ngón tay Tiếu Nhạc Nhạc đâm đâm nhẹ những chiếc gai, nhỏ thầm nghĩ mình sẽ rất may mắn nếu được săn sóc thầy Ngô mỗi ngày.

“Tiếu Nhạc Nhạc, em ở trên lầu sao? Xuống đây ăn hoa quả!”

“Dạ vâng!” Tiếu Nhạc Nhạc nghe thấy Ngô Đồng gọi mình, lại nhìn cách bày trí ở lầu hai lần nữa. Nhỏ cảm thấy mình còn rất nhiều dịp đến đây nên vui vẻ chạy xuống nhà.

“Ai cho phép cô lên đây?” Một thanh âm trầm thấp vang lên từ phía sau, Tiếu Nhạc Nhạc còn chưa kịp quay đầu thì đã bị một bàn tay lạnh lẽo bóp lấy cổ mình, cứ thế đẩy nhỏ từ cầu thang té xuống.

“A!” Tiếu Nhạc Nhạc ngã lăn lông lốc, trong lúc hỗn loạn nhỏ trông thấy một người đàn ông u ám, lạnh lẽo đứng ở cửa, nhìn mình từ trên cao.

“Tiếu Nhạc Nhạc, em không sao chứ?” Ngô Đồng thấy cô học sinh bất thình lình ngã cầu thang thì vội vàng chạy đến.

“Nhạc Nhạc? Nhạc Nhạc? Cậu có sao không? Này?” Bè bạn cùng lớp cũng sợ hết hồn, bọn chúng kéo nhau xúm lại hỏi han nhỏ.

“Đau quá, có người đẩy ngã mình!” Tiếu Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy toàn thân ê ẩm, nhỏ bất giác khóc lên, ngay cả giọng nói cũng ngập tràn run sợ.

“Có ai đẩy cậu ư?” Nhóm học sinh khó hiểu nhìn phía trên lầu, ngay bậc cửa một bóng người cũng không có.

“Hắn đẩy mình…” Tiếu Nhạc Nhạc nước mắt giàn giụa ngước lên trên, nhỏ mơ hồ thấy một bóng dáng. Dường như người kia phát hiện ánh mắt của nhỏ, đột nhiên hắn lao xuống từ trên cao.

“A!” Tiếu Nhạc Nhạc thét lên một tiếng, vội vã giấu mặt vào lòng một bạn cùng lớp.

“Cậu… Cậu có sao không?

“Nhạc Nhạc đừng hù tụi mình chứ!”

“Các em ở đây trông, tôi đi lấy xe đưa bạn đi bệnh viện.”

“Vâng.”

Truyện được đăng tại: tho97.wordpress.com

Một lúc sau, Tiếu Nhạc Nhạc thấp thỏm ngước lên lầu hai. Không có bóng người ập xuống và xung quanh đều là bạn mình, nhỏ khóc lóc hỏi: “Các cậu không thấy sao?”

“Thấy cái gì?” Nhóm học sinh nhìn nhau đầy khó hiểu.

Tiếu Nhạc Nhạc mấp máy môi không nói thành lời, lẽ nào các bạn không trông thấy hắn ta?

“Dậy nổi không?” Trần Thần ôm nhỏ hỏi. “Dậy nổi thì đứng lên, thầy sẽ đưa cậu đến bệnh viện.”

“Ừm.” Dưới sự trợ giúp của bạn bè, Tiếu Nhạc Nhạc đã có thể đứng lên. Nhỏ chỉ thấy toàn thân đau đớn, tuy nhiên không ảnh hưởng đến động tác của mình.

“Tôi cõng cậu ra.” Một nam sinh tự giác ngồi xổm xuống, sau đó cõng lấy Tiếu Nhạc Nhạc. Nhỏ nằm trên lưng bạn nam và ngoảnh đầu lại nhìn lần nữa, nơi đây không có bóng dáng xa lạ nào…

“Các em cứ ở đây, tôi và Trần Thần đưa Tiếu Nhạc Nhạc vào viện.” Ngô Đồng mở cửa xe đặt nhỏ vào, sau đó lái xe đi.

Nhóm học sinh ngồi trong nhà Ngô Đồng tụ tập một chỗ, bàn tán xôn xao. Chúng hỏi nhau về việc vì sao Tiếu Nhạc Nhạc đột nhiên ngã xuống, vì sao phản ứng như trông thấy quỷ.

Phía bên này, ba thầy trò cùng tới bệnh viện. Tiếu Nhạc Nhạc ngồi sau xe tựa vào Trần Thần, nhỏ lấm lét nhìn xung quanh, chỉ sợ đột nhiên xuất hiện một bóng người ập tới.

Cơn sợ hãi vẫn hiện hữu đâu đây, cảnh tượng ấy vẫn lặp lại trong đầu. Bàn tay lạnh băng, bóng dáng mờ ảo, hành động từ trên lầu giáng xuống… Hắn không phải người, hắn là quỷ sao?

“Nhạc Nhạc, cậu đau lắm à? Sắc mặt trông kém lắm.” Trần Thần sờ trán nhỏ, chỉ thấy mồ hôi lạnh chảy đầy tay.

“Vẫn ổn.” Tiếu Nhạc Nhạc nhìn Ngô Đồng đang chuyên tâm lái xe phía trước, khẽ nói với cô bạn thân. “Mình rất sợ.”

“Gì cơ?” Trần Thần nghi hoặc, bởi Tiếu Nhạc Nhạc luôn không sợ trời không sợ đất, lẽ nào nhỏ té rất đau?

“Mình…” Nhất thời nhỏ không biết nói như thế nào, chỉ sợ Ngô Đồng nghe thấy. “Chốc nữa mình kể cho.”

“Ừ.” Trần Thần đáp thế, nó thấy sắc mặt Tiếu Nhạc Nhạc dịu hơn thì không kìm được nói rằng. “Cậu chạy nhanh làm chi, ngã trên cao xuống làm mình sợ khiếp!”

“Không phải mình tự ngã đâu, thôi, để nói sau vậy!”

Gần tới bệnh viện, Trần Thần đưa Tiếu Nhạc Nhạc vào trong cho bác sĩ kiểm tra, Ngô Đồng ngồi chờ ngoài hành lang.

Kiểm tra xong, Trần Thần đỡ Tiếu Nhạc Nhạc rời khỏi đó. Nhỏ ngẩng đầu tìm kiếm Ngô Đồng, lại thấy anh ngồi trên ghế cúi đầu xem điện thoại di động, bên cạnh anh còn có một người đàn ông trẻ tuổi.

Hắn ta mặc sơ mi trắng, chuyên chú ngắm Ngô Đồng. Dường như cảm nhận được ánh nhìn của Tiếu Nhạc Nhạc, người đàn ông rốt cuộc dời tầm mắt khỏi anh. Đôi con ngươi sâu hun hút thẳm đen liếc về phía nhỏ, rồi hắn chậm rãi lộ ra một nét cười đầy ma quái.

“Nhạc Nhạc?” Trần Thần khó hiểu khi Tiếu Nhạc Nhạc đứng sững ra.

“Sao?” Tiếu Nhạc Nhạc định thần lại, bên cạnh thầy Ngô vốn không có ai ngoại trừ một ông lão mà thôi.

Ngô Đồng trông thấy hai cô cậu học sinh thì đứng dậy: “Bác sĩ, em ấy không sao chứ?”

“Không sao, tuy nhiên xây xát ngoài da khá nhiều, hai ngày nay phải hạn chế tắm rửa và cử động mạnh, thoa thuốc một khoảng thời gian sẽ khỏi. Anh đến phòng lãnh thuốc đi.”

“Cảm ơn.” Ngô Đồng cầm lấy đơn thuốc. “Hai em ở đây chờ tôi.”

Tiếu Nhạc Nhạc thấy Ngô Đồng đi rồi, trong lúc hoảng hốt lại bắt gặp một bóng lưng màu trắng theo sau anh.

Lãnh thuốc xong, trước tiên Ngô Đồng đưa Tiếu Nhạc Nhạc về nhà. “Nhớ là không được cử động mạnh, cũng may hôm nay em chỉ bị thương ngoài da.”

“Vâng, em nhớ ạ.” Tiếu Nhạc Nhạc được cha bế vào, nhỏ nhìn Trần Thần và nói. “Trần Thần ơi hôm nay đừng về, ở với mình một đêm đi.”

“Cặp của mình còn để trong nhà thầy…”

“Mình cũng để đó thôi, ngày mai tụi mình ghé lấy.”

“Cũng được. Vậy bọn em sẽ ghé nhà thầy vào ngày mai.”

“Ừ.” Ngô Đồng gật đầu. “Đến rồi phải gọi điện thoại cho cha mẹ em đấy.”

“Vâng, tạm biệt thầy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.