Edit: Thỏ
Tuy rằng bị xây xát nhưng Tiếu Nhạc Nhạc vẫn kiên trì đến trường, thế nhưng nhỏ nhận ra hôm nay thầy Ngô không đứng lớp! Đến hỏi cô Ngô mới biết Ngô Đồng đã xin nghỉ ốm.
Đúng là thầy Ngô bệnh thật rồi, là do con quỷ kia hại sao? Tiếu Nhạc Nhạc cảm thấy nôn nóng và hoang mang, đi học như ngồi trên đống lửa. Nhỏ hận không thể mọc cánh mà bay đến nhà thầy, cùng ác quỷ đại chiến ba trăm hiệp! Đáng tiếc nhỏ còn đang có tiết, mà đặt hàng mấy vật trừ tà kia cũng chưa chuyển về.
Rốt cuộc cũng đến lúc tan trường, Tiếu Nhạc Nhạc kéo Trần Thần muốn đến nhà thầy Ngô lần nữa. Trần Thần không thể từ chối nên khổ sở gật đầu. Nó có cảm giác tình bạn này gắn bó như keo sơn, vì tình yêu Tiếu Nhạc Nhạc mà nó có thể lên núi đao, xuống biển lửa!
Hai nữ sinh vừa đi tới trước cổng trường đã bị mẹ Tiếu Nhạc Nhạc ngăn cản.
“Mẹ, mẹ đưa tụi con tới nhà thầy đi! Thầy Ngô đang bệnh, nghe đâu bệnh nặng lắm! Thầy tốt với con như thế, làm sao con có thể không đến thăm thầy? Hơn nữa nhà thầy cách trường không xa, mẹ, mẹ đưa con đi nhé!”
Bà Tiếu cảm thấy hết cách rồi, vì vậy đưa hai đứa nhỏ đến nhà thầy Ngô.
Chuông cửa vang lên không bao lâu thì cửa đã mở, là một người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt nào đó.
“Anh là ai? Tụi em đến thăm thầy.” Tiếu Nhạc Nhạc nhìn Trần Dương bị bầm một bên mặt (do tối qua bị Vu Sinh ném). Nhỏ cảm thấy bất an khi vừa gặp người này, trước đó chưa từng thấy y xuất hiện, có khi nào nhân lúc thầy bệnh rồi lẻn vào không?
“Anh là bạn học của Ngô Đồng, hôm nay Ngô Đồng bệnh nên anh chăm cậu ấy.”
“Vâng.” Tiếu Nhạc Nhạc gật đầu. “Bọn em là học sinh của thầy Ngô, nghe nói thầy bệnh nên đến thăm.”
Trần Dương lúng túng đứng trước cửa. Không cho hai nữ sinh đi vào thì bất lịch sự, mà cho hai đứa vào trong thì y thảm rồi. Thế nên Trần Dương đành cười thảo mai: “Ngô Đồng đã ngủ, chỉ sốt thôi chứ không bệnh nặng đâu. Hay là các em lần sau lại ghé.”
Lại không cho mình vào trong! Có vấn đề!
“Tụi em nhìn thầy rồi đi, không gặp không yên lòng. Tụi em thay mặt cả lớp đến thăm đó, nếu không thấy người thì sao về lớp báo tin được!”
“…” Thay mặt cả lớp. Ai không biết còn tưởng rằng Ngô Đồng bệnh giai đoạn cuối, anh vốn chỉ bị sốt mà thôi! Trần Dương cảm thấy bế tắc vô cùng, hai mẹ trẻ đi giùm tôi phát, để các mẹ lên lầu hai chết trên đấy ai lo!
“Thầy các em khó lắm mới ngủ được, chi bằng về nhà đi rồi gọi cho thầy sau?” Trần Dương đề nghị.
“Tại sao anh không cho tụi em bước vào? Anh thật sự là bạn thầy chứ?” Tiếu Nhạc Nhạc không nhịn được nữa, rốt cuộc dùng ánh mắt ngờ vực từ trên xuống dưới nhìn Trần Dương.
“…”Trần Dương khóc không ra nước mắt.
“Tiếu Nhạc Nhạc, Trần Thần.”
Ba người cùng quay đầu nhìn lại đã thấy Ngô Đồng đứng ở lầu hai. Sắc mặt anh không tốt lắm, chỉ nhìn bọn họ rồi mỉm cười: “Tôi không sao, chỉ có chút nóng sốt và cảm mạo. Các em nên trở về để chuẩn bị cho tự học buổi tối đi, đừng trễ nải học hành.”
“Thầy Ngô,” Tiếu Nhạc Nhạc hai má hồng hồng, hơi lo lắng nhìn anh. “Thầy không sao chứ? Vậy khi nào thầy mới lên lớp?”
“Không sao mà, mấy hôm sẽ khỏi thôi. Các em mau về đi.”
“Đã phiền thầy Ngô rồi, để tôi đưa bọn nhỏ về, chúc thầy mau khỏe.” Bà Tiếu mở miệng cười và không cho Tiếu Nhạc Nhạc nói gì thêm. Ấn tượng về Ngô Đồng trong lòng bà đã xấu hơn một chút. Người khác đến tận cửa thăm mình mà mình không lịch sự mời vào trong?
“Cảm ơn mọi người đã đến thăm tôi.” Ngô Đồng cười nói tạm biệt, anh biết rõ bà Tiếu không vui nhưng vì an toàn, anh không thể để tụi nhỏ bước vào.
“Tạm biệt thầy.” Tiếu Nhạc Nhạc cùng bà Tiếu và Trần Thần lên xe, nhỏ chợt hoảng hốt khi nhìn thấy một bóng ai đứng bên cạnh Ngô Đồng, nhưng khi nhìn kỹ thì không thấy nữa.
“Nhìn gì, mau lên xe về ăn tối kẻo muộn học.” Bà Tiếu giục đứa con.
“Rốt cục đi rồi.” Nhìn xe hơi ngày càng xa dần, bấy giờ Trần Dương mới lau vầng trán đầy mồ hôi, thở hắt.
“Họ đi rồi, em vào phòng đi.” Vu Sinh đứng phía sau anh lạnh lẽo nhìn chiếc xe đang dần khuất, nhưng khi nhìn về phía Ngô Đồng thì đáy mắt ánh lên nét dịu dàng.
“Ừ…” Cả người Ngô Đồng cứng đơ bị hắn ôm về phòng.
Vu Sinh đặt anh lên giường, còn vô cùng quan tâm hỏi anh có muốn xem TV hay chơi máy tính gì đó.
“Không, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi.” Ngô Đồng rúc mình vào chăn, nhắm mắt lại. Kỳ thực anh không muốn ngủ nhưng cũng không biết làm sao để đối diện với Vu Sinh.
Cảm giác được bên cạnh hơi lún xuống, cơ thể anh nháy mắt cứng đờ, tâm lý rơi vào hoang mang. Nếu Vu Sinh còn muốn chuyện đó với anh… Anh phải làm sao? Mạnh mẽ phản kháng hay nhẫn nhục chịu đựng?