Ực!
Thẫm Mộng Quân không nhịn được liền nuốt một ngụm nước bọt.
Bất chợt Thẫm Mộng Quân rút ngón tay ra khỏi cơ thể của Mộc Nhiên, một khoảng trống ập đến kéo cô trở về với thực tại. Mộc Nhiên rùng mình khi thấy Thẫm Mộng Quân bắt đầu cởi quần áo, mệnh căn thô to tím ngắt được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp gân xanh, hùng dũng oai vệ sừng sững hướng về phía mình, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, Mộc Nhiên hô lớn: “Anh lại định làm cái gì tôi!”
Thẫm Mộng Quân nhìn Mộc Nhiên khẽ cười tà mị, môi bạc nhếch lên:“Bôi thuốc”
Mộc Nhiên cả người run rẫy, ý thức được hành động tiếp theo của người đàn ông này mà không ngừng lắc đầu:“Anh bôi thuốc mà cởi quần áo làm gì? Anh thả tôi ra đi mà”
Thẫm Mộng Quân cợt nhã nhìn cô đầy chế giễu. Cũng chẳng bận lòng phải giải thích với cô. Anh trút hết số thuốc mỡ còn lại ra, một tay vuốt ve mệnh căn, để toàn bộ thuốc mỡ bám đều lên thân gậy thô to của mình.
Mộc Nhiên cảm thấy đầu mình gần như sắp nổ tung, mặt mày trắng bệt, lòng ngực tim đập như trống cô cố cứu lấy thân mình:“Không muốn bôi thuốc....Xin anh....Tôi không cần bôi thuốc.....”
Bỏ mặc tâm can đang gào xé của Mộc Nhiên, Thẫm Mộng Quân vẫn thản nhiên bôi hết toàn bộ thuốc mỡ kia, Thẫm Mộng Quân nắm lấy tên to xác trong tay mình, trực tiếp cắm sâu vào tận trong h.uyệt nhỏ của Mộc Nhiên. Nhưng chỉ mới vừa tiến vào một cái đầu, đã khiến Mộc Nhiên không chịu nổi mà xoắn chặt cơ thể.
“Xuýt....Thả lỏng cơ thể của cô ra....Đừng kẹp chặt như vậy, bằng không sẽ không thể bôi vào bên trong, thuốc này phải xoa cho nóng lên mới có hiệu quả” Thẫm Mộng Quân đưa đẩy mông hẹp, xoay quanh tiến vào từng tấc từng tấc một, mỗi lần tiến vào một chút đều phải kì kèo rất lâu, thật giống như vì để thuốc mỡ nóng lên vậy.
Lần này quả là làm khổ Mộc Nhiên, cứ bị treo lơ lửng nửa vời như thế, cắm vào một chút thì trướng đến khó chịu, lui ra một chút thì trống rỗng hư không, h.uyệt mềm chặt chẽ bọc lấy mệnh căn màu tím ngắt, từng chút từng chút hé mở cái miệng nhỏ, mút hút theo bản năng. Đọc