Sắc Tình Khó Cưỡng

Chương 57: Chương 57: Cái giá phải trả (2)




Mặt mày đã tái lại càng thêm tái hai cô gái không cầu xin nữa mà tức khắc liền đứng lên mở cửa rời đi.

Mộc Nhiên nhìn theo bóng lưng của hai cô gái đầy thương cảm rồi lại nhìn sang Thẫm Mộng Quân.

Đoán được ánh mắt của Mộc Nhiên, Thẫm Mộc Quân liền xoa đầu cô:“Em lương thiện, anh biết. Nhưng những người như họ không đáng nhận được sự tha thứ! Bản tính của con người vốn rất khó thay đổi hôm nay họ không bắt nạt em ắt sẽ có người khác thế chỗ, cứ xem như đang giúp những người yếu thế, em không cần phải áy náy!”

Lí do này thuyết phục được Mộc Nhiên, cô gật đầu đồng ý!

Hiện tại ở mơi đây chỉ còn mỗi Kiều Manh Manh cùng cậu của cô ta là cần được giải quyết.

Quan sát khắp hội đồng trường một lượt, Thẫm Mộng Quân nhắm thẳng đến hiệu trưởng, lại một cái usb nữa được anh quăng thẳng lên bàn, lần này anh trực tiếp ra lệnh:“Mở nội dung của usb này lên!”

Thầy phó hiệu trưởng ngồi ngay bên cạnh của Thẫm Mộng Quân liền lấy usb gắn vào máy tính của mình mà trình chiếu.

Tất cả nội dung trong usb đều là số liệu bị ăn chặn của trường trong nhiều năm qua.

Tất cả ánh mắt suy xét đều đặt lên người của hiệu trưởng, đến cả tiền của Thẫm gia ông ta cũng dám dài tay, đúng là chán sống thật rồi.

Không một lời bên vực ông ta liền cúi đầu nhận tội, cảnh sát từ bên ngoài cũng đã chờ sẵn tự khi nào mà đưa ông ta rời đi.

Bước chân cuối cùng ông ta đã quay đầu lại nhìn cô cháu gái của mình.

Lần này ông không thể bảo vệ được cô!

Xem như Kiều gia đã đến ngày tận!

Mất đi lá chắn cuối cùng Kiều Manh Manh tất nhiên sẽ không còn được như lúc đầu nữa, cô ta bắt đầu ngồi co rúm, mặt mày cũng đã tái xanh đến độ không còn một chút máu lưu thông.

Thoáng chút cô ta lại ngẩng đầu lên nhìn xem Thẫm Mộng Quân bây giờ thế nào.

Một tiếng chuông điện thoại lại vang lên làm cho khắp nơi trong phòng đều toát cả mồ hôi hột như sợ rằng lần này ai sẽ trúng số được Thẫm Mộng Quân chọn nữa đây.

Ngơ ngác nhìn xung quanh, Kiều Manh Manh được Thẫm Mộng Quân đích thân nhắc nhỡ:“Nhà họ Kiều vừa hay đúng lúc, cô không nghe máy sao?”

Giật mình, nước mắt đã lưng tròng Kiều Manh Manh sau lời nói của Thẫm Mộng Quân liền vội tìm điện thoại của mình, chiếc túi xách bị lục tung lên nhưng bàn tay run rẫy vẫn không thể tìm được điện thoại.

Cầm điện thoại trên tay đầy do dự, tiếng chuông điện thoại vừa hay cũng đã tắt. Kiều Manh Manh loay hoay không biết có nên gọi lại hay không, nhìn qua Thẫm Mộng Quân với khuôn mặt đầy thách thức, cô bấm gọi lại.

Hai đầu dây kết nối, trong điện thoại mỗi câu mỗi từ vang lên đều khiến cho Kiều Manh Manh giật mình, cuộc điện thoại vừa kết thúc trong đầu Kiều Manh Manh bấy giờ chỉ còn vang lên một thông tin “Kiều gia bị đánh sập, cha của cô trong trụ được mà lên cơn đau tim phải nhập viện cấp cứu!“.

Là lỗi do cô đã chọc ai không chọc lại chọc phải người phụ nữ của Thẫm Mộng Quân!

Chiếc điện thoại trên tay bị đập vỡ Kiều Manh Manh chạy ào đến mà bấu lấy tóc của Mộc Nhiên hét lên:“Là mày hại gia đình tao! Sao mày không chết luôn đi!....”

Thẫm Mộng Quân vì không kịp trở tay mà không thể ngăn Kiều Manh Manh ngay tức khắc, tiếng chửi rủa vang lên liền khiến cho anh bừng tỉnh, đứng phắt dậy anh một lực hất mạnh Kiều Manh Manh ra khỏi người của Mộc Nhiên, xót ở trong lòng anh nhìn Mộc Nhiên vẫn còn đang nhăn mày đau đớn mà xoa xoa đầu cô:“Có sao không?”

Mộc Nhiên lắc đầu, Thẫm Mộng Quân quan sát được Kiều Manh Manh đang đứng lên ý định sấn tới Mộc Nhiên lần nữa mà đem Mộc Nhiên ra phía sau lưng mình, chắc trước mặt Mộc Nhiên anh vung tay tát mạnh vào khuôn mặt của Kiều Manh Manh đang hung hăng lao đến:“Tránh xa cô ấy ra! Thẫm Mộng Quân tôi trước nay chưa từng muốn đánh phụ nữ nhưng hôm nay vì người của mình tôi sẵn sàng làm tất cả, cho nên tốt nhất cô đừng chọc điên tôi!”

Kiều Manh Manh cau mày nghiêng đầu quan sát thật kĩ người con gái phía sau lưng Thẫm Mộng Quân rồi lại hét toáng lên:“Ả ta thì có gì hơn tôi! Rõ ràng chỉ là một đứa với xuất thân thấp hèn thậm chí là dơ bẩn.....”

Một cái tát nhiw trời giáng xuống liền cắt ngang lời của Kiều Manh Manh, chỉ thẳng vào mặt ả ta Thẫm Mộng Quân nghiến răng:“Người phụ nữ của Thẫm Mộng quân tôi bất luận cô ấy thế nào cũng không đến lượt một kẻ như cô đánh giá!”

“Tôi nói rồi, nếu cô biết điều, quỳ xuống xin lỗi em ấy ngay tại đây, còn không đến một chút lưu tình tôi e rằng cũng sẽ tiếc đối với cô!”

“Quỳ xuống xin lỗi?” Kiều Manh Manh có chút điên dại mà cười lên:“Con nhỏ đó là ai mà bắt tôi phải quỳ xuống xin lỗi! Nằm mơ đi!”

“Được! Cái này là do cô tự mình lựa chọn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.