Đứng trước cửa Thẫm Thị!
Mộc Nhiên ngước mắt nhìn lên độ cao của tòa nhà, tay xiết chặt túi xách, đến cũng đến rồi cũng không thể về tay không được.
Dứt khoát đi thẳng vào trong Mộc Nhiên dừng lại ở quầy tiếp tân, mới chỉ nhìn thoáng qua hai cô tiếp tân đã nhận ra Mộc Nhiên, thái độ hết sức hòa nhã cô ta nói với Mộc Nhiên:“Thiếu phu nhân cô đến tìm chủ tịch Thẫm sao?”
Thiếu phu nhân!
Đúng là không nghe lọt tai được chút nào mà!
Nhưng cũng chẳng có ý định sẽ tìm thêm chút phiền phức làm gì, Mộc Nhiên liền gần đầu.
Rất nhiệt tình cô tiếp tân khi nảy dẫn Mộc Nhiên lên đến tận trước cửa phòng của Thẫm Mộng Quân rồi mới rời đi.
Theo phép lịch sự Mộc Nhiên liền gõ cửa, Thẫm Mộng Quân bên trong liền vội vàng mà lôi giấy tờ tài liệu mở ra vờ như đang rất bận mà lạnh lùng lên tiếng:“Vào đi!”
Cửa phòng vừa mở, Mộc Nhiên đã thấy Thẫm Mộng Quân đang cặm cụi làm việc đến một cái liếc mắt anh cũng chẳng thèm ngước lên nhìn cô.
Mi mắt khẽ chớp, Mộc Nhiên đi đến trước bàn làm việc đối diện với Thẫm Mộng Quân tay cóc nhẹ vào bàn nhầm thu hút sự chú ý.
Thẫm Mộng Quân cũng chẳng làm giá gì mà liền ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt thì vẫn duy trì dáng vẻ ôn nhu rất dịu dàng nhưng còn cái miệng của anh thì chẳng mấy an phận:“Đến rồi sao? Anh còn tưởng em không thèm đến đây nữa đó!”
Cau mày, Mộc Nhiên nhìn thẳng vào mắt anh:“Anh như vậy là có ý gì? Không phải anh bảo không làm phiền tôi nữa sao?”
Nhướng mày Thẫm Mộng Quân nhìn Mộc Nhiên trầm tư:“Rõ ràng em chạy đến đây tìm anh mà! Anh đâu có đi tìm em, như thế anh phiền em chỗ nào em nói anh nghe thử xem?”
“Thẫm Mộng Quân anh cố ý gài tôi?”
“Chân là ở trên người em, muốn đến muốn đi anh đâu có quản được, là em tự mình đến mà, em bảo anh gài em là gài em thế nào?”
“Anh....!”
Đắc ý Thẫm Mộng Quân cúi đầu tiếp tục bận công việc. Còn Mộc Nhiên ôm trong mình cục tức đứng mà trơ mắt nhìn anh một lúc lâu.
“Anh gỡ bài đăng xuống hết đi!”
“Em nói gì anh không hiểu!” Thẫm Mộng Quân mắt và tay thì vẫn đang chăm chú điệu bộ làm việc nhưng miệng thì vẫn không quên đáp lời Mộc Nhiên nhưng lại với thái độ rất ngứa đòn.
Trợn ngược mắt Mộc Nhiên xiết chặt hai lòng bàn tay:“Tin tức tràn lan trên mạng kia kìa anh còn ở đó giả vờ nữa được sao? Rõ ràng anh bảo thành toàn ý nguyện của tôi rồi mà, bây giờ anh làm vậy là sao?”
“Ồ!” Lên một tiếng Thẫm Mộng Quân đặt cây bút sang một bên nhìn Mộc Nhiên nhếch môi:“Anh có nói như vậy à?”
“Phải!”
“Sao anh không nhớ mình đã từng nói như vậy nhỉ!” Thẫm Mộng Quân vẫn tiếp tục nhây mà cố tình không chịu nhận.
“Anh đang dỡn mặt với tôi đó à?” Khó chịu ra mặt Mộc Nhiên không kiềm chế được má quát lên.
“Em cũng thấy công việc của anh bận thế nào rồi đấy! Anh đâu có rảnh mà dỡn mặt với em!”
“Thẫm Mộng Quân....!”
Chân trụ vào sàn, Thẫm Mộng Quân đẩy lùi khoảng cách của chiếc ghế mình đang ngoài ra xa bàn làm việc một khoảng, đứng lên anh đi đến gần Mộc Nhiên.
Cúi người Thẫm Mộng Quân cao ngạo kéo người của Mộc Nhiên đối diện mình, bước chân sấn tới anh dồn cô sát vào bàn làm việc, hai tay đặt lên bàn kẹp chặt cơ thể Mộc Nhiên ở giữa, cơ thể vẫn còn đang run lên dè chừng Thẫm Mộng Quân thì đột nhiên anh lại vùi đầu vào hõm cổ của Mộc Nhiên, đến ngay cả bản thân cô cũng thấy giật mình mà muốn đẩy anh ra nhưng đều bất thành.
Mộc Nhiên kiên nhẫn duy trì tư thế, cô bị anh dè nặng mà thở hổn hển:“Anh định làm gì?”
Rời khỏi hõm cổ Mộc Nhiên, Thẫm Mộng Quân bất ngờ chạm lên môi cô, biết Mộc Nhiên không đồng ý sẽ phản kháng mà liền chạm nhẹ rồi nhả cánh môi của cô ra, khoảnh khắc này lướt qua quá nhanh, Mộc Nhiên cơ bản cũng không có cơ hội phản kháng.
Thái độ ép uổn, tựa hai vầng trán vào nhau Thẫm Mộng Quân khép hờ mi mắt thì thầm:“Có thể cho anh thêm một cơ hội nữa được không?”
Đưa tay lau đi vành môi vừa bị Thẫm Mộng Quân chạm vào đầy ghét bỏ, Mộc Nhiên giương ánh mắt cười cợt:“Anh không sợ tôi từ chối lần nữa sao mà hỏi?”
“.....Sẽ không!”
Trước thái độ kiên quyết tự tin đến thái quá của Thẫm Mộng Quân Mộc Nhiên liền cau mày:“Tại sao?”
“Em là của anh!”
“Cả đời này, kiếp này của em đã định sẵn em là người của Thẫm Mộng Quân này rồi! Một khi đã dính vào anh có chạy đằng trời em cũng chẳng thể thoát nổi đâu, nếu đã không thể thoát được, hà cớ gì em không thử cho anh thêm một cơ hội nữa?”