Sắc Tình Khó Cưỡng

Chương 45: Chương 45: Hai thái cực




Xoay người, bước chân ngày càng dồn dập Thẫm Mộng Quân lao đến tóm lấy cằm của Mộc Nhiên, hai mắt đỏ au, cánh tay run run dùng sức như muốn nghiền nát lấy cô:“Mộc Nhiên hình như tôi chiều em quá nên em ngày càng lớn gan rồi thì phải?”

Mặt mày nhăn lại, Mộc Nhiên ú ớ mấy tiếng trong khó khăn:“Buông....Buông tôi ra....Anh đang....Đang làm tôi đau....”

Một cái nghiến răng mang theo đầy vẻ tức giận, Thẫm Mộng Quân dường như bị lời nói của Mộc Nhiên nhiễu loạn đến phân tâm, anh buông nhẹ bàn tay của mình ra.

Mộc Nhiên được dịp mà lên tiếng chế giễu:“Thẫm Mộng Quân anh cho tôi hỏi sỉ nhục nhân phẩm của người khác là cách chiều hư của anh đó sao?”

“Mộc Nhiên....!”

“Tôi nói đúng quá....Không còn gì để cãi?” Mộc Nhiên nhân cơ hội hất mạnh cánh tay của Thẫm Mộng Quân ra khỏi người mìmh. Thản nhiên xoay người cô tiếp tục gắp thức ăn cho vào miệng vẻ mặt mang đầy ý khiêu khích.

“Mộc Nhiên cách cư xử của em ngày hôm nay sẽ khiến bản thân mình phải hối hận!” Nói rồi Thẫm Mộng Quân ngay lập tức đã xoay lưng rời đi.

Bấy giờ Mộc Nhiên ngồi một mình mới lẩm bẩm:“Cuộc đời tôi còn gì để hối hận nữa sao? Gặp được anh là sự an ủi duy nhất đồng thời cũng chính là sự xúc phạm duy nhất đối với tôi!”

.............

Ngồi ở bàn làm việc, Thẫm Mộng Quân không cách nào tập trung được.

“Anh yêu tôi rồi sao!....Không nỡ bỏ đến vậy?”

Lời nói này cứ thế lập đi lập lại mà chạy loạn khắp tâm trí của Thẫm Mộng Quân. Từ lúc nào mà lời nói của Mộc Nhiên có sức ảnh hưởng đến anh như vậy chứ?

Đến cả Tống Yên Nhi còn chưa bao giờ làm anh phiền não đến như vậy!

Càng nghĩ càng bực, Thẫm Mộng Quân không kiềm chế được mà đứng lên một lực đã lùa hết tất cả giấy tờ trên bàn làm việc xuống dưới sàn, căn phòng thoáng chóc đã trở nên cực kì hỗn loạn.

Hai tay chống ngang hông Thẫm Mộng Quân phì phò trút hơi thở nặng nề để trấn an bản thân, nhưng vẫn không thể, trong mơ hồ bàn tay của anh đã cuộn tròn thành quyền mà đấm mạnh xuống cạnh bàn đến bật máu, anh nghiến răng ghì giọng thành tiếng:“Mộc Nhiên, em là cái gì mà khiến tôi phải bận tâm cơ chứ?”

Lời nói vừa dứt, Thẫm Mộng Quân đã thấy từ phía ngoài đã có tiếng mở cửa vang lên, là cô thư kí xinh đẹp bên cạnh anh đi vào, cô ta tiến đến tự ý nắm lấy bàn tay vẫn còn đang chảy máu của anh lo lắng:“Chủ tịch anh có sao không?”

Rụt lại bàn tay, hất mạnh cô thư kí sang một bên Thẫm Mộng Quân lạnh giọng:“Ra ngoài!”

Cô thư kí vờ không nghe mà kiên trì:“Tay anh chảy máu rồi, tôi thoa thuốc cho anh”

“Cô điếc sao? Ra ngoài!” Thẫm Mộng Quân mất kiên nhẫn mà gào lên.

“Chủ tịch....Tay của anh....”

Ánh mắt đầy vẻ giận dữ, Thẫm Mộng Quân lao đến bóp thật chặt lấy cổ của cô ta, phẫn nộ:“Ra ngoài! Nếu còn ở đây tôi bóp chết cô!”

Cánh tay của Thẫm Mộng Quân không hề biết nói dối, cần cổ của cô ta đã bị xiết đến độ không thể thở, nước mắt bị ép ra, cô ta gắng đập mạnh vào bàn tay của Thẫm Mộng Quân:“Tôi....Tôi đi....”

Nới lỏng lực đạo ở lòng bàn tay, Thẫm Mộng Quân hất mạnh cô ta ra kèm lời cảnh cáo:“Đừng suy nghĩ đến việc quá phận với tôi, hiểu chưa?”

Cô ta bị chế ngự đến mức phải ngoan ngoãn gật đầu, lập tức xoay người chạy như bay ra khỏi phòng làm việc của Thẫm Mộng Quân, ôm lấy cần cổ của mình trượt dọc xuống sàn mà thở hỗn hển trong sự hãi hùng.

............

Ở trường học, trái ngược lại với dáng vẻ tức giận của Thẫm Mộng Quân, Mộc Nhiên lại hết sức vui vẻ, cô chọn học tiếp bên mảng kinh doanh.

Sáng hôm nay vừa đến trường cô còn làm quen được với một người bạn mới tên là Doanh Doanh, cô bé này tất nhiên sẽ nhỏ tuổi hơn Mộc Nhiên vì dù gì cô cũng trễ hơn hai năm so với bạn bè ở đây.

Nhưng cô bé Doanh Doanh này cũng rất đáng yêu, tính tình cởi mở, Mộc Nhiên nói chuyện với cô bé cũng thấy khá hợp, dù sao ở đây cũng toàn là con cái nhà giàu, tìm được một người không tính toán thiệt hơn như Doanh Doanh cũng rất khó, tạm thời chọn Doanh Doanh làm bạn vậy.

Đếm trưa, Mộc Nhiên cùng Doanh Doanh đến căn tin, vì lúc sáng bà Thẫm có nấu cơm cho cô, nên cô cũng không lấy cơm ở căn tin mà trực tiếp ngồi vào bàn mở hộp cơm của bà Thẫm ra ăn, Doanh Doanh vừa đi lấy cơm lại, nhìn vào hộp cơm của Mộc Nhiên tò mò mà hỏi:“Chị nấu cơm đem đến sao?”

Mộc Nhiên ngẩng đầu lên cười nhẹ, nghĩ một lúc thành thật mà trả lời:“Là do một người đặc biệt nấu”

Hai mắt Doanh Doạn mở to trong lòng không giấu nỗi sự ngưỡng mộ:“Chị Nhiên, chị cũng hạnh phúc quá rồi đó, còn có người nấu cơm cho!”

Doanh Doanh không nói Mộc Nhiên cũng cảm thấy bản thân mình hạnh phúc mà.

Cô lại mỉm cười nhìn Doanh Doanh:“Em muốn ăn không?”

Doanh Doanh không từ chối mà ngược lại còn rất phấn khởi mà gật gật đầu. Mộc Nhiên đẩy nhẹ hộp cơm về phía Doanh Doanh, cô bé cũng không chút khách khí mà đưa đũa gắp, cảm nhận một lúc, hai mắt long lanh cô gào lên:“Chị Nhiên ngon thật đó!”

Vô tình hành động của Doanh Doanh lại khiến cho một số cô gái ngồi gần đó không vừa mắt mà trợn mắt đá đểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.