Sắc Tình Khó Cưỡng

Chương 73: Chương 73: Không hận nhưng cùng chẳng thể tha thứ




Lời nói còn chưa hoàn thành, Mộc Nhiên đã cự tiệt đẩy bà ta ra có chút lạnh lùng:“Dì không cần phải lo, nhờ ơn của gì con vẫn rất tốt....!”

Ánh mắt liếc nhẹ qua người cha vẫn còn đang ngồi đó không động tĩnh, Mộc Nhiên bèn cất lời:“Còn cha.....Sống có tốt không?”

Được hỏi thăm, người cha của cô liền tức khắc hiện lên vẻ cười, ông đứng lên đi đến chỗ cô ôm nhẹ con gái của mình vào lòng:“Cũng không tốt lắm nhưng nhìn thấy com sống tốt thế này cha cũng thấy vui lây!”

Cái ôm này của cha mình nếu là trước đây có lẽ Mộc Nhiên đã nhảy lên vì sung sướng rồi, đáng tiếc qua thời gian mọi thứ đã không còn được vẹn nguyên như lúc đầu.

Cô không hận ông những cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông!

Đẩy nhẹ cha mình ra Mộc Nhiên nhìn ông đầy giễu cợt:“Cha thật sự vui thay vì con sống tốt hay vì từ nay đã có chỗ để cha vòi tiền?”

Không khí sượng ngang cô tịch!

Ông ta nhìn sang người mẹ kế kia đầy dụng tâm, cả hai bỗng cười ồ lên phá đi bầu không khí hiện tại, người mẹ kế kia lại lên tiếng:“Tiểu Nhiên, sao con có thể nói cha mình như thế, ông ấy nhớ con nên mới đến thăm con thôi!”

Cười nhạt Mộc Nhiên lạnh tanh:“Vậy thăm xong rồi đó, con rất tốt hai người có thể về được rồi chứ?”

Lời của Mộc Nhiên như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào ý định ban đầu của cả hai, người mẹ kế lại tiếp tục lên tiếng:“Tiểu Nhiên con thấy rồi đó nhà mình cách nơi đây xa như vậy, cha con với dì gom hết tiền trong nhà để mua được vé tàu để đến đây bây giờ quay về.....!”

Cuối cùng cũng chịu nói ra ý định thật sự rồi đó sao?

Cô đoán đâu có sai!

Cự tiệt đẩy thẳng tay mẹ kế của mình ra, Mộc Nhiên lòng đầy oán than mà điềm tĩnh bộc bạch:“Bao nhiêu tiền hai người kiếm từ việc lừa bán tôi còn chưa đủ sao mà lại đến đây đòi thêm! Cái gì mà nhớ, cái gì mà muốn xem tôi sống có tốt không? Rõ ràng là vì tiền của anh ấy nên mới cố tình đến đây còn gì? Tiền tôi không có, anh ấy cũng sẽ không cho, hai người tự nghĩ cách mà về đi!”

Chưa gì kế hoạch đã bị đánh gãy, người mẹ kế cũng cha của cô tất nhiên sẽ không cam tâm mà diễn nốt phần còn lại, bà ta vẫn cố nắm lấy tay Mộc Nhiên:“Tiểu Nhiên lần đó con hiểu lầm cha con và dì rồi....!”

Lòng bàn tay run rẫy xiết chặt lại với nhau, mi mắt khẽ nhắm Mộc Nhiên nhớ lại từng hình ảnh một của ngày hôm đó, cánh môi run rẫy uất nghẹn từ trong lòng mà gào lên:“Hiểu lầm, hiểu lầm thế nào? Hiểu lầm việc hai người nhận tiền từ họ rồi nhẫn tâm bỏ thuốc tôi họ! Hiểu lầm việc họ nhốt tôi lại rồi đánh đập tôi bắt tôi đi tiếp khách sao? Dì nói xem hiểu lầm ở chỗ nào?”

Mộc Nhiên mất bình tĩnh mà liên tục không thể chế ngự cảm xúc của mình, Thẫm Mộng Quân bên cạnh tuy không rõ mọi chuyện nhưng nghe đến đây cũng phần nào hiểu ra, anh cố gắng ôm lấy Mộc Nhiên vuốt vuốt dọc tấm lưng cô anh cố trấn an:“Nghe anh, bình tĩnh chút đi!”

Nước mắt lưng tròng, Mộc Nhiên nhìn sang Thẫm Mộng Quân lòng cũng có chút dịu đi cô không đẩy anh ra mà ngược lại còn bám thật chặt lấy tay anh muôn phần uẩn khuất.

Thấy cô như vậy Thẫm Mộng Quân liền lên tiếng:“Chuyện này nếu hai người thật sự thấy mình bị cô ấy hiểu lầm tôi chắc chắn sẽ điều tra lại, hai người có thể yên tâm, nếu đúng sự thật là vậy tôi sẽ đích thân thay mặt cô ấy xin lỗi hai người, còn bây giờ hai người về trước đi!” Tay dùng đỡ lấy Mộc Nhiên, tay còn lại Thẫm Mộng Quân đút vào trong túi quần của mình mà lấy ra tấm thẻ đưa đưa đến:“Trong này đủ để hai người sống thoải mái một thời gian dài, cầm lấy và về đi đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa!”

Mục đích đạt được, người mẹ kế kia không chút mặt mũi mà lập tức nhanh tay cầm lấy tấm thẻ từ trong tay Thẫm Mộng Quân mặc cho Mộc Nhiên vươn tay đến định cướp, hớn hở:“Cảm ơn cậu....Chúng tôi đi liền đây!”

Nói rồi bà ta liền cầm lấy túi xách kéo ông ta rời đi không chút lưu luyến.

Mộc Nhiên còn định chạy theo giành lại tấm thẻ nhưng lại bị Thẫm Mộng Quân lên tiếng ngăn cản:“Bỏ đi không bao nhiêu đâu! Xem như đổi lại sự an tĩnh cho em!”

Tay lau nhẹ khóe mắt vẫn còn đang ướt của Mộc Nhiên, Thẫm Mộng Quân dỗ dành:“Nín đi! Không phải em vẫn còn có anh sao? Quá khứ thế nào đừng nhắc đến nữa được không?”

“Đối với họ bao nhiêu cũng là ít, anh đưa cho họ dẽ dàng như vậy nhất định họ sẽ còn quay trở lại” Mộc Nhiên lo lắng.

“Em yên tâm đi! Trên đời này ngoài mẹ anh còn có......còn lại không ai uy hiếp được anh đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.