“Anh vừa phải thôi! Người ta rõ ràng có ý tốt thôi nhưng lại bị anh trêu đùa như thế, anh vui lắm à?”
“Em dám đứng về phía thằng nhãi đó trước mặt tôi sao?”
“Thẫm Mộng Quân anh vô lí vừa thôi!”
Nói rồi Mộc Nhiên cúi người luồng qua khỏi cánh tay của Thẫm Mộng Quân quay lưng với ý định rời đi, nhưng chưa được mấy bước Thẫm Mộng Quân đã ghìm chặt cô lại điên cuồng ***** *** mà hôn xuống.
Mặt mày tối sầm lại, hô hấp ngày càng khó khăn Mộc Nhiên cố vùng vẫy nhưng rồi chút sức lực của cô cũng phải đành để Thẫm Mộng Quân tự ý làm càn.
Cho đến khi có tiếng người sầm sì bàn tán ở xung quanh Thẫm Mộng Quân mới nhả cánh môi của Mộc Nhiên ra, ôm lấy đầu cô để cả khuôn mặt vùi vào ngực mình, sau đó anh mới nhìn xung quanh mà hét lớn:“Có gì đáng nhìn lắm sao?”
Xung quanh tản ra, rất nhanh đã không còn bóng người xuất hiện, bấy giờ Thẫm Mộng Quân mới đẩy người của Mộc Nhiên ra, vươn ray lau nhẹ khóe mắt đầy lệ của cô, nhẹ giọng:“Nín đi, là tôi không thể kiềm chế!”
“Nhưng lần sau tuyệt đối đừng để tôi thấy thằng nhãi đó đến gần em, bất kể một thằng nào khác cũng vậy. Nếu em dám trái lời tôi liền xử lí từng thằng một, em nhớ chưa?”
Mộc Nhiên giương cao mắt lườm Thẫm Mộng Quân một cái:“Đến bạn bè của tôi anh cũng cấm nữa sao?”
“Em có thể có bạn bè nhưng bạn bè khác giới tính tuyệt đối không thể, bọn họ đối với em đều không có ý tốt!”
“Tốt hay không đâu phải do anh nói, anh đừng đánh giá người khác một cách phiến diện như thế!”
Cau mày Thẫm Mộng Quân ghì giọng:“Em còn cố cãi thì ngày mai ở nhà không học hành gì nữa cả!”
“Anh....!” Trừng mắt, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng của Mộc Nhiên.
Đổi thái độ, Thẫm Mộng Quân mềm mỏng xoa lấy đầu của Mộc Nhiên tựa như dỗ dành:“Ngoan! Lời của tôi em phải nghe, biết chưa?”
Hất bàn tay trên đầu mình ra, mặt mày vẫn còn đỏ hoe Mộc Nhiên trực tiếp chạy đi, đi được nữa đường cô lại gặp Nghiêm Khải cũng đang đi cùng hướng với mình.
Thấy khuôn mặt đỏ ửng của Mộc Nhiên, Nghiêm Khải lòng đầy lo lắng mà nắm lấy cô:“Cậu sao thế? Tên đàn ông kia ức hiếp cậu à?”
Mộc Nhiên vì bất ngờ mà không kịp trở tay, bàn tay còn đang cố muốn thoát khỏi Nghiêm Khải, thì Thẫm Mộng Quân đã tiến đến, anh thấy cảnh này tất nhiên là không bỏ vừa vào mắt, trực tiếp anh tách Mộc Nhiên ra khỏi Nghiêm Khải đẩy về phía sau lưng mình:“Ai cho mày đụng vào em ấy?”
Nghiêm Khải nhíu mày, nhìn Mộc Nhiên đang co rúm có vẻ rất sợ sệt đang đứng ở phía sau Thẫm Mộng Quân mà lên tiếng:“Chú à! Đừng ép người quá đáng như thế chứ, rõ ràng cậu ấy rất khó chịu khi ở cùng chú, chú như thế này là giữ người bất hợp pháp đó!”
Chú?
Cái gì là chú?
Thằng nhãi con chết tiệt này dám gọi anh là chú sao?
Đúng là chán sống rồi mà!
Bước chân sấn tới Thẫm Mộng Quân muốn trực tiếp dạy cho thằng nhãi ranh miệng còn hôi sữa trước mặt này một bài học nhưng rồi lại bị Mộc Nhiên túm lấy góc áo giữ lại.
Đành phải bỏ qua cho thằng nhãi ranh này, sẵn tận dụng cơ hội Thẫm Mộng Quân nắm lấy bàn tay của Mộc Nhiên kéo cô lên bằng mình, khuôn miệng nở nụ cười anh quay sang cô:“Em nói xem em có khó chịu khi ở cùng anh như lời cậu ta nói không?”
Tay bóp mạnh vào eo của Mộc Nhiên một cái làm cho cô giật nảy người mà chà sát vòng ngực vào cơ thể của mình Thẫm Mộng Quân giương ánh mắt đầy cảnh cáo như muốn nói rằng chỉ cần Mộc Nhiên trái ý, anh liền có thể ăn tươi nuốt sống cô ngay tại chỗ.
Mộc Nhiên tất nhiên hiểu nên cũng đành thuận theo mà lắc đầu:“Không có!”
Hài lòng Thẫm Mộng Quân cúi đầu chạm nhẹ lên môi của Mộc Nhiên rồi sau đó mới quay sang Nghiêm Khải cười nhạt:“Vừa lòng cậu rồi chứ? Sau này nhớ tránh xa em ấy ra một chút! Tôi không cho phép bất cứ ai chạm vào người phụ nữ của Thẫm Mộng Quân này, nhớ chưa?”
Không ai biết Nghiêm Khải bây giờ cảm thấy thế nào, suy nghĩ ra sao người ta chỉ thấy cậu cùng khuôn mặt có phần hơi nhợt nhạt mà lặng lẽ rời đi.
Đẩy người Thẫm Mộng Quân ra Mộc Nhiên khó chịu nhéo mắt nhìn:“Anh vừa phải thôi ở đây là trường học, anh cư xử như thế sau này tôi biết nhìn mặt bạn bè thế nào?”
“Không học ở đây nữa thì chuyển trường, còn nếu em không vừa lòng nữa thì về nhà tôi nuôi là được chứ gì! Hà cớ gì vì thằng nhãi đó mà khó chịu với tôi!”
“Anh đúng là hết thuốc chữa!”