Nhìn cổ tay đang bị Thẫm Kiệt Luân nắm lấy, ý tứ đã rất rõ ràng, Hạ Kiệt Luân cũng thừa hiểu mà buông tay của cô ra.
Mộc Nhiên ngồi xuống lại sofa, nhưng chung quy nghĩ đi nghĩ lại thì cô cũng tự hiểu bản thân mình dù sao cũng không nên ở chung chỗ với một người đàn ông lạ.
Nhưng hiện tại trong người cô cũng không có tiền để có thể thuê khách sạn.
Đánh liều Mộc Nhiên nhìn Hạ Kiệt Luân ấp úng:“Anh có thể cho tôi mượn ít tiền được không?”
“Mượn tiền?”
Mộc Nhiên gật đầu xác nhận.
Hạ Kiệt Luân nghi ngờ nhìn cô mà đánh giá. Rõ ràng trên người cô ngoài bộ quần áo có chút giá trị ra thì đến cả một chiếc điện thoại để liên lạc cũng không có.
Cho cô mượn tiền Hạ Kiệt Luân cậu điên sao?
Huống hồ gì hiện tại tiền cậu xài cũng là đi mượn người ta mà có.
Cười mỉa, Hạ Kiệt Luân ngước đầu lên nhìn Mộc Nhiên định từ chối thì lại bị ánh mắt của cô làm cho chùn bước.
Đứng lên đi đến bên kệ tủ Hạ Kiệt Luân lôi ví tiền của mình ra, nhìn số tiền ở bên trong mà không khỏi thở dài, ở đây chỉ còn hơn hai vạn tệ, đưa cho Mộc Nhiên rồi chắc ngày mai cậu ta lại phải mặt dày tìm đến Thẫm Mộng Quân thêm lần nữa mất.
Nhưng cũng chẳng đành nhìn một cô gái lang thang ở ngoài đường đến một cắc cũng không có lấy trong người được.
Thôi thì cứ để cậu mặt dày thêm lần nữa vậy!
Lòng thì đau nhưng Hạ Kiệt Luân vẫn lấy ra hai vạn tệ đi đến đưa cho Mộc Nhiên:“Giữ lấy mà xài không cần trả lại!”
Nói xong lời này Hạ Kiệt Luân thầm rủa bản thân mình nghèo mà thích hay làm phước, mai đến cơm ăn gì cậu cũng phải đắn đo nữa rồi đây.
Nhìn sấp tiền trên tay Hạ Kiệt Luân, Mộc Nhiên do dự:“Tôi không cần nhiều vậy đâu, chỉ cần đủ thuê khách sạn qua đêm nay thôi!”
“Rồi ngày mai cô ở ngoài đường, cô không ăn cơm à!”
Mộc Nhiên suy đi nghĩ lại cũng cảm thấy đúng nhưng mà số tiền này cô nhận rồi cơ bản cũng không biết khi nào có thể trả lại được.
Đối với cô nó quá lớn!
“Được rồi! Cô cầm lấy đi!” Nhìn dáng vẻ do dự của Mộc Nhiên mà Hạ Kiệt Luân cũng có chút phiền lòng mà nhét số tiền vào tay cô.
“Cảm ơn!” Đứng dậy rời đi, vừa đi được mấy bước Mộc Nhiên lại quay lại đứng nhìn Hạ Kiệt Luân:“Anh cho tôi số điện thoại đi khi nào có đủ tiền tôi trả lại cho anh!”
Nhìn Mộc Nhiên, Hạ Kiệt Luân bật cười, đúng là cô gái này thú vị. Trước nay người muốn tiền của cậu thì nhiều vô số kể, cô gái này chỉ có hai vạn tệ cũng nhất định phải trả lại!
Vòng qua người Mộc Nhiên, Hạ Kiệt Luân vơ lấy chiếc áo khoác treo ở góc nhà:“Đi! Đưa cô đi tìm khách sạn!”
“Không cần đâu tôi tự mình tìm được!”
“Chị hai à, lúc chiều chị đâm vào đầu xe của tôi là ở ngã ba đường đó, tối nay nhỡ chị mất tích hay bị ai đó giết mất xác tôi làm sao chịu nổi trách nhiệm đây?”
“Xin lỗi!”
“Được rồi, đi thôi!”
Nói rồi Hạ Kiệt Luân liền đi trước để cho Mộc Nhiên lủi thủi theo sau.
Lái xe được một lúc thì Hạ Kiệt Luân cũng tìm được một khách sạn ở gần căn hộ của mình, đưa Mộc Nhiên đến nơi xác định cô đã lên đến phòng an toàn cậu mới lái xe rời đi.
Nhưng cậu ta lại không về thẳng căn hộ của mình mà lái xe đến biệt thự của Thẫm Mộng Quân.
Nữa đêm tiếng chuông cửa kêu inh ỏi, từ trên giường Thẫm Mộng Quân chợt mở mắt, bất chợt mỉm cười Thẫm Mộng Quân lao nhanh xuống giường mà đi thẳng xuống dưới nhà, chân còn nhanh hơn quản gia Thiệu đang định đi mở cửa mà rằng:“Chú đi nghỉ đi, để đó cho con!”
Khi nảy Mộc Nhiên rời đi, trước khi đi còn nghe thấy cả âm thanh không mấy dung hòa của Thẫm Mộng Quân và cô mà lòng quản gia Thiệu cũng chợt hiểu ra, ông nhẹ gật đầu mà quay trở lại phòng ngủ!
Thẫm Mộng Quân mang theo trong người ngập tràn hi vọng mà đích thân ra mở cửa, chỉ tiếc rằng giây phút cánh cửa mở ra, tất cả đều không như ý nguyện, khi nảy anh đã hi vọng nhiều như thế nào thì giây phút này lại làm cho anh thất vọng nhiều bấy nhiêu.
Đôi vai đầy lạnh lẽo, mi mắt sụp xuống, nụ cười trên môi cũng chợt tắt, Thẫm Mộng Quân không đếm xỉa đến người trước mặt dù chỉ một chút mà quay lưng đi thẳng vào trong.
Nhận thấy điều bất thường từ ngay lúc Thẫm Mộng Quân đi ra mở cửa, trước nay đây là việc chưa bao giờ có tiền lệ, Hạ Kiệt Luân cũng tự hiểu rõ mà chợt dáy lên nổi lo lắng thay cho Thẫm Mộng Quân.
Bộ dạng này của Thẫm Mộng Quân cậu từng thấy qua một lần.
Chính là cái ngày ông Thẫm nhắm mắt!
Lần này thật cậu quả thật không biết là điều gì có thể tác động lớn đến Thẫm Mộng Quân như thế!
Rõ ràng Thẫm Thị vẫn bình thường!
Nguyên do Hạ Kiệt Luân cậu không thể tìm được!
Nhìn theo bóng lưng của Thẫm Mộng Quân một lúc, Hạ Kiệt Luân mới lái xe vào trong sau đó cẩn thận đóng cổng rồi mới đi vào tìm Thẫm Mộng Quân.
Cuối cùng cậu tìm thấy Thẫm Mộng Quân đang ngồi ở nhà bếp cùng chai rượu trong tay mà không khỏi buồn lòng.
Đi đến ngồi xuống bên cạnh Thẫm Mộng Quân, Hạ Kiệt Luân vỗ vỗ vào vai anh:“Cậu có chuyện gì sao?”