Khang Mạn Ni giơ tay thề thốt, “Không có! Tuyệt đối không! Chỉ là cá nhân em tò mò thôi!”
Ba câu nhấn mạnh liên tục đã rửa sạch hiềm nghi cho Liễu Chi Nhàn, Khang Mạn Ni quyết định không hỏi nhiều nữa, miễn nhiệt tình thái quá lại thành phá hoại, chọc vỡ bóng hồng vừa xuất hiện của người ta.
Khang Chiêu đáp: “Đẹp, tính cách cũng thú vị.”
“Ồ!” Khang Mạn Ni không kiềm được nói, “Em cũng thấy thế!”
“Em trai cô ấy cũng rất điển trai, em thấy sao?”
“…” Đúng là tự bê đá đập chân mình mà, Khang Mạn Ni cười gượng, “Em với cậu ta chỉ là anh em bạn bè thôi, với em cậu ta không phải là đàn ông, là chị em.”
Hùng Dật Châu “không phải đàn ông” hắt xì, xoa mũi tiếp tục nhắn tin Wechat.
XYZ: Em nghe Ni Ni nói bà Khang chịu buông tay là nhờ có anh Tiểu Chiêu thu xếp
Cheese Không Ngọt: ?
XYZ: Thật mà
Cheese Không Ngọt: Vì sao?
Hùng Dật Châu lại hít mũi, gõ ra bốn chữ ——
Em cũng bó tay
Liễu Chi Nhàn bấm trở ra mục danh sách tin nhắn, đi công tác một tuần, hình đại diện của Khang Chiêu đã bị đẩy lui đến trang thứ hai.
Vì Khang Chiêu không chịu để cô mời khách nên trước khi đi cô có nhờ Hùng Dật Châu biếu một hộp thuốc lá loại tốt, cuối cùng bên kia cũng không trả lại.
Lúc này ở moment Wechat nhảy lên thông báo ① mới.
Phàn Kha nhấn thích ảnh bữa ăn nhóm của Khang Mạn Ni.
Người này, nhân lúc cô không có ở Nam Ưng đã xâm nhập vào chốn bản xứ rồi à?
Liễu Chi Nhàn lập tức nhắn tin cho Phàn Kha: Cậu biết Ni Ni?
Khải Phạn: Mới đi ăn với cô giáo Khang về [trách móc]
Cheese Không Ngọt: … Cậu được lắm.
Khải Phạn: Tôi định mời cơm anh trai cô ấy nhưng không mời được, đành đi đường vòng cứu quốc thôi
Khải Phạn: Không thì cậu về rồi hẹn đi, Khang Chiêu có ảnh hưởng không nhỏ ở chốn này, giữ được anh ta cũng đồng nghĩa với việc giữ được việc làm ăn ở trấn Nam Ưng
Cheese Không Ngọt: Anh ta có tài cán thế à?
Khải Phạn: Cậu tin tôi đi, không sai được đâu
Cheese Không Ngọt: Ờ
Khải Phạn: Cứ quyết định vậy nhá
Cheese Không Ngọt: ???
Cheese Không Ngọt: Cậu có gì khác Hà Việt Lâm đâu hả?
Khải Phạn: Em gái đừng vờ vịt nữa, anh đây biết quan hệ mờ ám của hai người rồi [trách móc]
Cheese Không Ngọt: Tôi muốn nâng cấp lên nhà hàng 5 sao
Khải Phạn: Không thành vấn đề
Khải Phạn: À đúng rồi, tôi đẹp trai hơn lão Hà nhé, dù tôi không quá muốn thừa nhận là đồn trưởng Khang đẹp trai hơn tôi chút chút
Cheese Không Ngọt: …
Bị gian thương Phàn Kha xúi giục sử dụng mỹ nhân kế, đối tượng là Khang Chiêu, Liễu Chi Nhàn vừa tức lại vừa vui.
Chỉ cần Khang Chiêu và cô xuất hiện trong cùng chủ đề là cô lại bất giác mừng thầm, và cũng cảm thấy mình thật đáng khinh.
Liễu Chi Nhàn tìm tới cuộc trò chuyện của anh, quẹt trái xóa đi.
***
Khang Chiêu rất ít cập nhật trạng thái mới, có chăng cũng chỉ là đăng tin báo an toàn, thực sự rất nghiêm túc.
Bản thân Liễu Chi Nhàn cũng không biết nên đăng gì, chạy đi chạy lại mấy tỉnh chọn cây non tốt, lại tranh luận mặc cả với ông chủ, mệt tới nỗi hôm nào về cũng chỉ muốn nằm vật ra ngủ.
Trồng cây giống là ngành công nghiệp có hiệu quả chậm, ngắn thì vài tháng một năm, lâu thì vài thập kỷ cho đến thế hệ tiếp theo thì một gốc cây mới phát triển từ cây con thành gỗ tốt.
Cả sự nghiệp lẫn chuyện tình cảm chẳng thấy có thành tựu chút nào.
Thông qua Khang Mạn Ni biết được đồn của hội Khang Chiêu còn có một tài khoản đăng video, nhưng nội dung và lượng theo dõi rất ít.
Liễu Chi Nhàn vô tình cố ý nhắn vào nhóm chat, nhắc hội bọn họ đăng nhiều nội dung.
Quản lý Hùng Dật Châu rên rỉ: Đồn bọn em không có con gái, lên máy quay toàn mấy cái đầu ngơ ngớ, có gì mà xem
Khang Mạn Ni nhiệt tình tham gia: Anh trai tôi với ông, một chính một phụ, hai cái tên đứng đầu bảng, đủ để cân team rồi
Đại Chí nhảy ra: Cả tôi nữa! Tam giác sắt sao có thể quên tôi
COO: Xin lỗi, tôi quên buộc anh ấy lại, lại đi ra làm mất mặt rồi
Đại Chí: [Huých khuỷu tay]
Money: Dám nói chuyện với vợ anh thế à, Viện Viện mua nhiều tấm giặt đi, đừng do dự
Đề tài bất giác đổi sang chuyện khác.
Vẫn chưa giải quyết được chuyện video.
Liễu Chi Nhàn ủ rũ tắt màn hình đi ngủ.
Mấy hôm sau, tài khoản chính của đồn cảnh sát đăng tải một video mới.
Biểu diễn: Hùng Dật Châu
Quay phim và hậu kỳ: Khang Mạn Ni
Sơ lược nội dung: Vải trong đồn đã chính, giới thiệu từng loại một, hoan nghênh mọi người đến hái.
Đoạn video lập tức trở nên hot, có hơn mười ngàn lượt thích, lượt theo dõi cũng tăng cao.
Nội dung rất bình thường, cũng chỉ là theo các xu hướng mới gần đây, nhưng nhờ có gương mặt khôi ngô tuổi trẻ phơi phới nên vẫn rất thu hút nhiều người.
Lượng người theo dõi ở tài khoản phụ lần trước đã lên đến ba mươi ngàn rồi, không thể dùng được nữa, Liễu Chi Nhàn đăng ký một tài khoản mới, bình luận: Vậy hái vải thì có anh đẹp trai nào tiễn không?
Tác giả trả lời: Có chứ, trong đồn thuần hóa đến N người độc thân đó.
Liễu Chi Nhàn lập tức được thích nhiều tới mức lên trang đầu.
Cô vui vẻ bỏ tiền mua quảng cáo.
Hùng Dật Châu ở trong nhóm la hét ồn ào, bị Khang Mạn Ni chê “không có nét cẩn trọng khi nổi tiếng”, nhanh nhanh học anh trai cô ấy, lần trước cũng sắp được hơn một triệu lượt thích mà bình tĩnh biết bao.
Khang Mạn Ni gửi tin nhắn đi nhưng lập tức thu hồi, lược bỏ phần nhắc đến Khang Chiêu rồi gửi lại lần nữa.
Khang Chiêu lên tiếng: Làm không tệ, nhớ cố gắng phát huy.
XYZ: Đỏ mặt.gif, may có Ni Ni lên kế hoạch
Cheese Không Ngọt: Ni của chị giỏi nhất! Bắn tim.gif
Money: Vật chất đi
Money: Thích chị nhất.jpg
Money: @Cheese Không Ngọt
XYZ: Tối nay tôi mời mọi người ăn khuya
Money: Bắn bắn tim.gif
Cheese Không Ngọt: Chị cũng muốn ăn…
XYZ: Em sẽ phát livestream cho chị
Cheese Không Ngọt: …
Money: Ha ha ha ha ông xấu quá đấy Tiểu Hùng
Đến tối, Khang Mạn Ni gửi yêu cầu phát video, Liễu Chi Nhàn quên béng mất chuyện này, đang đắp mặt nạ mà cứ thế chấp nhận.
Trên màn hình xuất hiện gò má Khang Chiêu, tay Liễu Chi Nhàn run lên, giữ chặt điện thoại.
Giọng Khang Mạn Ni vọng lại: “Chị A Nhàn, chị nhìn đi, năm thiếu một, chỉ thiếu chị thôi đó. —— Ấy, sao tối vậy?”
“Chị mới… đắp mặt nạ…”
Khang Chiêu liếc nhìn vào ống kính điện thoại.
Liễu Chi Nhàn tháo mặt nạ, sửa sang lại rồi mới ló mặt: “Giờ được rồi.”
Trên màn hình vẫn là gò má của Khang Chiêu, anh bốc một viên đậu phộng.
Tay anh vốn thon, động tác cầm đũa lại ngạo nghễ thản nhiên, trong thản nhiên ẩn chứa sự nhạy bén nghe ngóng muôn phương.
Niềm yêu thích từ cụ thể đến thực tế khiến cô cảm thấy an tâm, người cô thích không phải là người đàn ông trong tưởng tượng.
Liễu Chi Nhàn lặng lẽ chụp lại màn hình.
Ống kính chĩa vào món cá nướng hoàng kim tối nay.
Nước sôi sục qua các khe hở của các món ăn phụ, làn hơi trắng bốc lên, mùi mùi thơm như xuyên qua màn hình.
“Mấy người đúng là… quá tệ…”
Liễu Chi Nhàn cầm sữa chua trái cây uống một mình.
Hùng Dật Châu mở miệng: “Chị, ở đây có ba chú cảnh sát, chị không thể nói bậy được. Ôi Ni ngốc, sao bà lại chỉnh camera sau?”
Hùng Dật Châu nhấn vào nút thay đổi camera, Khang Chiêu biến mất, trên màn hình xuất hiện mặt Hùng Dật Châu và Khang Mạn Ni cùng chen chúc.
Hùng Dật Châu: “Thế này mới đúng chứ…”
Khang Mạn Ni lườm cậu, bụng mắng mấy lần, “Chị A Nhàn, bao giờ thì chị về?”
Liễu Chi Nhàn đóng nắp bình, “Nhớ chị rồi à?”
Khang Mạn Ni: “Đúng thế!”
Hùng Dật Châu: “Em cũng vậy!”
Thái Viện Viện: “Tôi đại diện cho Đại Chí thêm hai phần, cô chủ Nhàn, chờ cô trở về nha.”
Đại Chí đang bận ăn cá.
Ống kính chĩa vào Khang Chiêu, Khang Mạn Ni hỏi: “Anh, còn anh thì sao?”
Tim Liễu Chi Nhàn đập thịch.
Đôi mắt đẹp kia mơ hồ chúm chím, “Tôi cũng góp vui.”
Gò má Liễu Chi Nhàn đỏ bừng, “Ngày Nhà giáo sẽ về.”
Tắt máy xong, Liễu Chi Nhàn mở ảnh chụp màn hình ra.
Cái sự thích của người trưởng thành nói đơn giản cũng đơn giản, tạm thời Liễu Chi Nhàn không muốn yêu, nhưng chẳng trở ngại cô ngắm nghía cái đẹp.
Nhất là với báu vật tràn đầy ẩn số như Khang Chiêu.
Vô ý lướt đến một video, là video quay lén trong lúc chụp chung.
Liễu Chi Nhàn bấm vào, khi mọi người đều hướng về phía ống kính thì Khang Chiêu lại cụp mắt nhìn cô.
Phát đi phát lại, dường như anh đang nhìn vành tai cô thì phải.
Hôm đó cô đeo đôi bông tai anh đem trả, cỏ bốn lá lấp lánh nằm trên rái tai.
Liễu Chi Nhàn bắt được bằng chứng anh có dụng tâm khác, hai tai bất giác đỏ lên, ngón tay vô thức quấn tóc mai càng nhanh hơn.
***
Nhoáng cái kỳ nghỉ hè đã trôi qua, Liễu Chi Nhàn đã hoàn thành nhiệm vụ thu mua, đúng lịch quay về trấn Nam Ưng.
Khang Mạn Ni đăng lên khoảnh khắc Wechat: Cô chủ Nhàn đã về, còn tặng hoa cho tôi nữa, vui quá đi!
Tin nhắn trong nhóm chat đến tới tấp.
Viện Viện: Tôi cũng có, cám ơn cô chủ Nhàn
XYZ: Hâm mộ quá đi, chúc cô giáo Khang và cô giáo Thái ngày Nhà giáo vui vẻ!
Những người bên dưới chép dán spam, chỉ có Khang Chiêu không có động tĩnh.
Liễu Chi Nhàn mở video đã quay lại ra, buổi phỏng vấn đặc biệt của cảnh sát lâm nghiệp do đài truyền hình địa phương quay trước đã được phát sóng, cô bỏ lỡ buổi phát sóng đầu tiên nên bây giờ chỉ xem phát lại.
…
Khang Chiêu đi vào từ sảnh trước vắng bóng thì trông thấy khung cảnh kỳ lạ này.
Một người phụ nữ đang dựa vào hành lang hiên, mặt bên đối diện với anh, sườn xám của cô vạch ra đường cong tinh xảo, mái tóc dài vén lên để lộ chiếc cổ trắng sứ.
Mấy lọn tóc rủ xuống bên tai, bàn tay vô thức quấn lấy.
Một tay Liễu Chi Nhàn cầm điện thoại, ánh sáng xanh ở màn hình hắt lên mặt cô thắp sáng nụ cười xán lạn, ngũ quan sinh động như hòa làm một với nhà cũ tường trắng ngói xanh.
Khang Chiêu vẫn cảm thấy thói quen mân mê tóc của Liễu Chi Nhàn đúng là xấu, đối với anh vừa là thu hút vừa là khiêu khích, dù chính cô chẳng có ý này.
Trời chưa trở lạnh, muỗi vẫn vo ve, có vẻ Liễu Chi Nhàn bị đốt, cô buông lọn tóc, giơ chân cọ vào bắp chân còn lại.
Sự chú ý đặt cả vào điện thoại, động tác nhỏ trong vô thức đó lại vô hình trung khuếch đại sự cuốn hút như có như không.
Liễu Chi Nhàn trông thật ngả nghiêng, lại thực thú vị.
Không phải cô cuốn hút anh mà tự anh thất thủ.
Những đặc điểm cá nhân ấy đã tạo cho người trước mặt hình ảnh riêng sống động, khiến cô trở nên khác với những người đẹp sườn xám xuất hiện trên bức tranh của thời đại cũ, cô chỉ là Liễu Chi Nhàn mà thôi.
Là Liễu Chi Nhàn thích mặc sườn xám, thích nghịch tóc, thích chun mũi kháng nghị.
Khang Chiêu nhìn cô, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ miên man, giống như đêm gặp gỡ đầu tiên.
Âm lượng điện thoại không nhỏ, Khang Chiêu nghe thấy giọng mình qua loa.
Anh như biến thành một bức tranh sơn dầu, Liễu Chi Nhàn đang hí hửng cầm kính lúp ngắm nghía, lúc thì ngây ngô bật cười, khi lại mím chặt cánh môi.
Anh ho một tiếng.
Liễu Chi Nhàn bối rối nhìn lên.
Khang Chiêu thả bước đi đến trong ánh chiều tà, gương mặt ấy như rẽ màn mây nhìn đến mặt trời, dần dần trở nên rõ ràng, vẫn tuấn tú như tạc.
Con tim Liễu Chi Nhàn thít lại, cứ ngỡ có thể buông xuôi, nào ngờ gặp rồi mới hay tro tàn vẫn cháy.
Cô vẫn rất muốn anh, giống như ở quầy rượu đêm đó.
“Sao, sao anh đến mà không lên tiếng vậy?!”
Người đàn ông trên màn hình bỗng tiến tới trước mặt, Liễu Chi Nhàn suýt cắn phải lưỡi, vội tắt màn hình.
Sự tập trung đối với công tác, sự xót xa trước hiện trường chặt trộm của anh mà cô vừa nhìn lần lượt liên hệ với người đàn ông sờ sờ trước mắt.
Liễu Chi Nhàn muốn tận mắt cảm nhận sự chân thành của anh với khu rừng.
Khang Chiêu nói: “Gọi cô hai tiếng mà cô có trả lời đâu.”
“… Anh gọi tôi cái gì?”
Hình như Liễu Chi Nhàn đâu có nghe thấy anh gọi cô, nhìn đôi môi từng hôn cô, thật tò mò cảm giác được gọi tên sẽ thế nào.
Khang Chiêu không đáp, nhướn mày: “Có gì hay ho mà tập trung ghê vậy?”
Liễu Chi Nhàn cũng chẳng giấu thêm, “Tôi chưa bao giờ vào sâu trong núi nên tò mò thôi, không biết lúc ở nơi tách biệt như thế thì có cảm giác gì.”
“Muốn trải nghiệm không?”
Liễu Chi Nhàn chộn rộn, “Được hả?”
“Không được.”
Lại chun mũi, “… Nữ phóng viên người ta cũng có thể vào mà.”
“Đó là công việc.”
“Anh đến đây làm gì?”
“Hình như trên ban công có thêm chậu hoa nên tôi sang xem.”
Khang Chiêu đứng cách cô một mét, hai chiếc bóng kéo dài chạm vào nhau ở phía sau cô.
“Ừ, tôi mới bày biện.”
Liễu Chi Nhàn bỏ lỡ cơ hội tốt, quên mất hỏi anh đứng đâu mà thấy hoa, để từ đó có thể đoán được anh chỉ thuận đường hay cố tình đến.
“Nếu tiện thì tôi có thể đi xem được không?”
Liễu Chi Nhàn vội làm ra tư thế nhường đường, “Được chứ, tôi vẫn chưa cám ơn anh đã tặng lẵng hoa.”
Trong số lẵng hoa khai trương cũng có phần của Khang Chiêu.
Khang Chiêu nói: “Cô định cám ơn thế nào.”
Liễu Chi Nhàn nhận ra ý trêu chọc, Phàn Kha đã lo liệu xong hết rồi, cô chỉ việc dốc sức nữa thôi.
Thế là cô cũng đùa lại, “Làm ‘hướng dẫn viên du lịch’ miễn phí cho anh, tôi tăng ca là vì anh đấy nhá.”
Trở lại chốn địa bàn quen thuộc, Liễu Chi Nhàn hạ quyết tâm phải giới thiệu thật rõ ràng sự khác biệt giữa nhà mới và nhà cũ cùng với thời kỳ phát triển.
Nếu giọng của Khang Chiêu như cành cây khô cứng cáp thì Liễu Chi Nhàn hẳn là lá cây mọng nước, mang theo vẻ ẩm ướt dịu mềm.
Tựa chùm lá non phe phẩy, trên tay Khang Chiêu đong đầy hương thơm của tự nhiên và sảng khoái.
“Bên trên là chỗ ở của tôi.” Liễu Chi Nhàn dừng bước ở đầu cầu thang tầng hai.
“Cô ở phòng nào?”
Liễu Chi Nhàn chỉ vào căn phòng cạnh vườn ươm, phòng ngủ lớn có phòng khách nhỏ, toilet và ban công, tính riêng tư rất khép kín.
Cô hỏi lại, “Trước kia anh nghỉ ngơi ở đâu?”
“Cũng giống cô, tôi thích ra ban công ngắm đồng ruộng buổi sáng.” Khang Chiêu nói, “Tôi có thể đi lên xem nữa được không? Mười mấy năm rồi không về lại đây.”
Ai lại cưỡng nổi tình cảm dịu dàng thế này.
Liễu Chi Nhàn dẫn anh lên tầng ba, xấu hổ nói: “Tôi mới chuyển đến nên đồ đạc hơi bừa bộn.”
Đồ đạc cơ bản đã được bày biện gọn gàng, chỉ có hành lý.
Vừa mở cửa ra, Khang Chiêu nhìn tủ quần áo mà vừa hồ nghi lại ngạc nhiên.
Liễu Chi Nhàn cười gật đầu, “Là tủ quần áo cũ đấy, chống côn trùng chống ăn mòn rất tốt nên tôi chỉ cho người sơn lại.”
Hồi trước Khang Chiêu có nói đồ đạc còn thừa trong nhà có thể tùy ý sử dụng, thế là Liễu Chi Nhàn chọn mấy thứ đồ dùng thích hợp.
“Tôi khá thích mấy món đồ phục cổ…”
Khang Chiêu cười, “Thấy rồi.”
Cũng chẳng biết nói gì thêm, Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu như bị nhốt trong không gian nhỏ, bầu không khí tù đọng gia tăng sự lúng túng.
“Cô ——”
“Anh ——”
Hai người đồng thời mở miệng.
“Tôi ——”
“Cái đó ——”
Giống như cùng nhường đường mà lại nhường cùng một phía.
Cả hai bật cười, sự lúng túng lập tức hóa giải.
Cuộc trò chuyện trông có vẻ hài hòa bình thường vì sự ngầm ăn ý ban nãy, nhưng bên dưới là dòng nước ngầm đang dâng trào.
Khang Chiêu nói: “Cô nói trước đi.”
Liễu Chi Nhàn chẳng biết nên đặt tay vào đâu, đành siết chặt điện thoại, “Đã lâu rồi không về, bao giờ có thời gian thì gọi mọi người đi ăn một bữa đi.”
Khang Chiêu gật đầu, “Cuối tuần dọn nhà mới, cô đến chỗ tôi nhé.”