“Mẹ!” Lý Kinh Mạn dậm chân tức giận, lườm nguýt Liễu Chi Nhàn.
Cô ta đùng đùng quay người bỏ đi.
Bà Lý cũng thật bình thản, như thể không có việc gì, “Đã khiến hai người chê cười rồi. Con gái tôi bị chiều sinh hư, đâm ra cái nết cao ngạo, năm ngoái nó mới chia tay bạn trai, đến giờ vẫn chưa tỉnh.”
Phàn Kha cười xòa, “Yêu đương hợp hợp tan tan, chuyện bình thường mà.”
Bà Lý bỗng thấp giọng, “Nó với con trai nhà ông Hứa từng yêu nhau… ấy Tiểu Liễu, không phải cô sửa vườn cho nhà họ à, không biết nó làm gì mà khiến người ta bỏ nó.”
Phàn Kha nói: “Chuyện của người trẻ tuổi cứ để họ xử lý, dì cứ lo sau khi sửa xong vườn thì nên mời ai đến tham gia thì hơn.”
Bà Lý cười tươi, “Nói cũng đúng.”
Sau khi xác nhận chi tiết trực tiếp rồi lấy tiền đặt cọc xong, Phàn Kha và Liễu Chi Nhàn rời khỏi nhà họ Lý.
Liễu Chi Nhàn ngồi ở ghế phụ, chống cằm nói, “Cuối cùng tôi cũng gặp phải một bà dì còn lợi hại hơn mẹ tôi.”
Chí ít Hùng Lệ Cẩn còn biết “việc xấu trong nhà không nói ra ngoài”, có mắng con gái cũng sẽ đóng cửa.
Phàn Kha nói: “Cậu còn thương tình địch à?”
Liễu Chi Nhàn ngẩn nười, nghĩ đến điểm tương đồng giữa cô và Lý Kinh Mạn thì không khỏi cảm khái.
“Cậu thấy tính cách của tôi với cô Lý giống nhau à? —— Ờ mà thật ra thì tiếp xúc không nhiều, tôi cũng không biết tính cách cô ta ra sao.”
Phàn Kha cười hềnh hệch: “Tôi tưởng cậu sẽ hỏi câu độ khó cao như kiểu cậu với cô ấy ai đẹp hơn.”
Liễu Chi Nhàn: “… Muốn hỏi cũng không hỏi cậu.”
Phàn Kha lập tức biến thành gà mái đẻ trứng cười ha hả, “Bàn về tình cảm thì tôi sẽ nói cậu đẹp, còn nếu bàn về thẩm mỹ thì…”
Liễu Chi Nhàn lườm anh ta, “Cậu câm miệng đi.”
***
Sau khi rời khỏi nhà họ Lý, Liễu Chi Nhàn không gặp lại Lý Kinh Mạn nữa, qua miệng bà Lý biết được cô ấy đã đi nơi nào đó phỏng vấn rồi.
Liễu Chi Nhàn cố gắng làm xong hạng mục của nhà bọn họ, bà Lý còn rất hào phóng đưa cho cô một phong bì lì xì, vô cùng hài lòng trước thành phẩm.
Liễu Chi Nhàn cầm khoản tiền “từ trên trời rơi xuống” này mà vui không nổi, mời Khang Mạn Ni ăn một bữa cơm, số tiền dư thì đưa đến đồn cảnh sát.
Vào kỳ nghỉ đông, Khang Mạn Ni luôn ở thôn dạy kèm Khang Cẩm Hiên, nhờ vậy mà thành tích học kỳ cuối của năm cấp hai đã tăng lên chút, đủ điểm chuẩn vào trường cấp ba hạng ba nào đó.
Khang Mạn Ni vừa nhai thịt vừa trợn mắt, “Nguyên một kỳ nghỉ của em coi như đi tong. Nếu không phải là em ruột thì còn lâu em mới dạy thêm cho nó. Em hâm mộ chị chết đi được, chị xem, tuy Tiểu Hùng học hành không giỏi, nhưng chí ít còn biết nghe lời không gây chuyện.”
Liễu Chi Nhàn nói: “Em đừng để nó nghe thấy câu này, không là nó lại nín ngộp mất.”
Nghĩ đến cảnh Hùng Dật Châu á khẩu, Khang Mạn Ni lại hăng hái trở lại, cười ha ha: “Thật ra em với cậu ta là kẻ tám lạng người nửa cân thôi, nếu không đâu có chơi được với nhau.”
Ăn cơm xong, sắc trời vẫn còn sớm, Khang Mạn Ni cưỡi xe đạp điện chở cô về thôn Vân Hà.
Khang Mạn Ni không có lớp dạy buổi tối nên thong thả lái xe, đến khu vực an toàn còn liệng theo hình chữ S mấy lần như say.
Cô nàng vừa lái vừa hát: “Cưỡi chiếc xe nhỏ yêu quý của tôi, nó mãi mãi không kẹt xe.”
Liễu Chi Nhàn ngồi một bên, suýt nữa đã ngã vì câu hát.
“Để chị quay video lại cho em.”
Khang Mạn Ni càng hát say sưa, “Cưỡi chiếc xe nhỏ yêu quý của tôi, chẳng mấy chốc đã đến nhà rồi.”
Hát đến phần sau thì chỉ còn giai điệu “đu đu đu đu”.
Liễu Chi Nhàn chỉnh sửa video, màn hình sáng rực hắt lên khóe miệng tươi cười, dẫu trong màn đêm cũng chẳng thể che dấu.
Bỗng một chiếc xe hơi ép đến, tốc độ rất chậm, có người gọi cô một tiếng.
Khang Mạn Ni bật cười.
Gió đêm thổi tan âm thanh, Liễu Chi Nhàn chỉ nghe được một chữ: Nhàn.
Liễu Chi Nhàn bỗng ngẩng đầu nhìn, xe cảnh sát đang lái song song theo bọn họ cách hai ba mét, Khang Chiêu chống tay lên mép cửa sổ, năm ngón tay cầm điện thoại trông rõ thon dài, camera hướng về phía cô.
Từ sau khi tỏ tình, Khang Chiêu càng trở nên trắng trợn, cũng chẳng buồn che giấu hảo cảm với cô.
Ánh đèn bỗng lóe lên.
Liễu Chi Nhàn vội giơ tay cúi đầu, dùng điện thoại che mặt.
Bên kia hô: “Đặt tay xuống.”
Bên này không nghe.
Khang Chiêu lặp lại, trong giọng chứa ý cười, “Buông tay xuống.”
Khang Mạn Ni đột ngột lại hát bài “Cưỡi trên chiếc motor nhỏ yêu quý”, còn hát càng hăng hái hơn vừa rồi.
“Cậu ấy đưa tôi tránh xa những rắc rối u buồn, lại đưa tôi quay về với thiên đường tự do, nào lại đây lại đây cùng lên đường với tôi, đu đu đu đu ——”
Liễu Chi Nhàn mỉm cười, bóng đêm đã che đi phần nào thẹn thùng trene gương mặt phong tình, cô vắt chéo chân, buông tay xuống ưỡn thẳng lưng, tự nhiên đối mặt với ống kính của Khang Chiêu.
Khang Chiêu cất điện thoại, hai ngón tay khép lại đặt lên đuôi lông mày, cười làm động tác tay.
“Tạm biệt.”
***
Liễu Chi Nhàn đã xuống xe mà vẫn chưa ngừng cười, Khang Mạn Ni á à mấy tiếng.
Cô ấy nói: “Giờ em đang nghĩ đến một câu.”
Liễu Chi Nhàn ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, “Hả?”
“Mùa xuân đã đến.”
“…”
Khang Mạn Ni vội vã quay xe như sợ bị đánh, cười hì hì lái xe rời đi.
Cửa chính của tòa nhà không khóa, Liễu Chi Nhàn bỗng chốc sinh nghi, Phàn Kha hiếm khi ở lại trễ như vậy.
Quả nhiên, cô tìm thấy người trong văn phòng.
Liễu Chi Nhàn hỏi thẳng, “Có chuyện gì?”
Phàn Kha ôm mèo, ngả mình trên ghế, mí mắt đánh nhau.
Anh ta nhún vai, tỏ ý Liễu Chi Nhàn ngồi xuống.
Liễu Chi Nhàn: “Xem ra chuyện không hề nhỏ.”
Phàn Kha cân nhắc: “Vừa nãy cô Lý có gọi co tôi, nói đi phỏng vấn về rồi, phát hiện mấy chậu xương trồng cô ta trồng trong vườn hoa đã chết khô.”
Liễu Chi Nhàn ngạc nhiên, “Ý cô ta là tôi làm?”
Phàn Kha: “Cô ta cũng không nói rõ, chỉ hỏi có phải chúng ta tưới gì lên không, nhiều dinh dưỡng quá nên bị ngập chết.”
Liễu Chi Nhàn lườm một phát, “Đến cậu cũng nghi ngờ năng lực nghiệp vụ của tôi?”
Phàn Kha ngạc nhiên, “Mẹ, cậu mà là hạng kém cỏi thì tôi có thể tìm cậu làm việc được à.”
Liễu Chi Nhàn thản nhiên nói: “Cám ơn đã tin tưởng.”
Phàn Kha đau đầu, “Lắm chuyện rắc rối quá, không thể cứ thế mặc kệ được.”
“Tôi tin đây không phải là khách hàng khó khăn nhất mà cậu từng gặp.”
Phàn Kha nhướn mày, “Khó thì cũng không phải là khó, chỉ là tôi thấy khó chịu thay cậu.”
“Mấy cây mọng nước cô ta nuôi là ——”
Liễu Chi Nhàn đọc từng cái tên một.
Phàn Kha nói: “Không phải cây quý hiếm gặp thì dễ rồi, mai tôi sẽ nhờ người đưa đến mấy chậu cho cô ta.”
***
Rời khỏi văn phòng của Phàn Kha, Liễu Chi Nhàn sa sầm mặt mày.
Cô tìm Hi San San để xả.
Tân Sơn Sơn: Nói với cô ta, tưới bằng nước đái mèo con trai của ‘ex’ cổ, nồng độ cao quá, lỡ làm cháy rễ
Cheese Không Ngọt: …
Hi San San mắng kẻ địch cùng cô một hồi, sau đó bỗng nhắn cho cô tin tức mới nhất.
Có thể Lý Kinh Mạn sẽ đến ở lại trấn Nam Ưng một thời gian.
Cheese Không Ngọt: ???
Tây Sơn Sơn: Đài bọn tao có kế hoạch quay MV quảng cáo, cần đến Môn Hạc Lĩnh lấy cảnh. Tao đoán 80% cô ả sẽ nắm lấy cơ hội này
Cheese Không Ngọt: Quay MV mà cũng cần phóng viên?. Đọc truyện hay, truy cập ngay { TrùmTr uyện. c o m }
Tây Sơn Sơn: Cô ta có quan hệ, chức vụ linh hoạt lắm
Cheese Không Ngọt: …
Tây Sơn Sơn: Coi trọng người đàn ông của mày đi
Ngày hôm sau, Liễu Chi Nhàn kiểm tra danh sách việc làm, có đến hai ba công việc bị gạch bỏ.
Liễu Chi Nhàn đi tìm Phàn Kha.
Mèo nằm trên bàn híp mắt, Phàn Kha đang định đặt cây bút lên đầu nó giữ thăng bằng.
Lại còn “suỵt” một tiếng.
Liễu Chi Nhàn: “…”
Cô đành im lặng chỉ vào mục công việc bị anh ta gạch bỏ.
Khang Tiểu Chiêu cảm nhận được người đến, vươn người dậy ngáp dài.
Phàn Kha khua tay trước mũi, “Hôi chết đi được.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Phàn Kha vừa đùa vừa nói: “Bỏ bên chỗ Lý Kinh Mạn kia đi, không sao, chỉ là mấy việc nhỏ thôi. Đúng dịp cậu có thể nghỉ ngơi, đến tết trồng cây chúng ta phải kiếm một món lớn.”
Hai hàng lông mày anh ta ngo ngoe như sâu róm, “Mai kia có một cuộc đấu thầu cho việc phủ xanh ở một tiểu lục, chúng ta sẽ đi gặp lão Hà. Theo tôi thấy, đối thủ duy nhất trước mắt chỉ có mỗi Hà Việt Lâm. Tôi nghĩ ắt ta sẽ đè bẹp được ông ta, cũng nở mày nở mặt.”
Liễu Chi Nhàn bế mèo lên cao: “Mẹ sẽ chờ đến ngày đổi xe mới!”
Phàn Kha ừ hứ ngâm dài: “Cậu chê Chevrolet của anh đây?”
“Tôi muốn mua một chiếc mini màu xanh lá, trên dây ăng-ten gắn một con ong mật, vo ve vo ve.”
Liễu Chi Nhàn bỗng ơ lên một tiếng, giơ mèo bất động giữa không trung.
Phàn Kha hỏi: “Sao?”
Liễu Chi Nhàn ôm mèo, vội chạy ra văn phòng.
Cô về phòng mình, chụp ảnh lại phát hiện mới.
Tiện Miu Khang Tiểu chiêu Không Đến 30 Cân Không Đổi Tên: Mùa xuân đã đến, lục lạc lông đã lớn. [che mặt]
Ảnh đăng là tấm Khang Tiểu Chiêu dựng đứng đuôi, để lộ một cặp nho khổng lồ.
Một lúc sau, trên giao diện xuất hiện hai thông báo màu đỏ:
Thích +1
Bình luận +1
Liễu Chi Nhàn nhấp vào bình luận trước.
Người dùng xxxxxxxxxx: Phải triệt sản rồi.
Tiện Miu Khang Tiểu chiêu Không Đến 30 Cân Không Đổi Tên: Tàn nhẫn quá
Bên trên màn hình có thông báo Khang Chiêu nhắn tin qua Wechat.
Khang Chiêu: Bao giờ em rảnh? Mèo còn cần tiêm một mũi phòng dại nữa.
Liễu Chi Nhàn kiểm tra lịch công tác rồi trả lời: Mai
Rồi không cam lòng hỏi: Không thể không triệt sản được à?
Khang Chiêu đã có chuẩn bị sẵn, lập tức gửi liền mấy bài viết phổ cập khoa học.
Liễu Chi Nhàn xem từng cái một, cũng hiểu được đôi phần, nhưng xét về phương diện tình cảm thì vẫn không chấp nhận ngay được.
Cứ như ngậm đắng nuốt cay đưa người con trai mình nuôi lớn vào cung làm hoạn quan, nghĩ thôi đã thấy ớn rồi.
Liễu Chi Nhàn vào lạiWechat, Khang Chiêu vừa gửi mấy tin nhắn thoại đến.
Anh nói: “Sợ em không có thời gian để mắt đến nó, nên tổng kết phần chính cho em ——”
Anh tóm tắt trọng tâm một cách ngắn gọn súc tích, đọc đến những từ có thể khiến người ngoài ngành xấu hổ mà giọng điệu chẳng chút thay đổi. Giọng anh gợi cảm và nhẹ nhàng, trong vẻ nghiêm túc là sự khiêu khích cấm dục.
Khang Chiêu như một đao phủ lạnh lùng, tuyên bố vung đao với mèo con yếu đuối.
Liễu Chi Nhàn vẫn không đành lòng, bèn nói: “Cứ để tiếp xem sao, chứ tàn nhẫn quá.”
Khang Chiêu lại gửi tin nhắn thoại.
“Cuối cùng cũng gửi tin nhắn thoại rồi à?”
Giọng điệu lười biếng pha lẫn sự trêu đùa rõ ràng.
Liễu Chi Nhàn: “…”
Cô thoát Wechat, không thèm để ý đến anh nữa.
***
Tối về, Liễu Chi Nhàn khóa trái cửa rồi lên lầu chăm sóc da mặt, từng chai từng lọ lướt qua.
Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng “miao~” chói tai, chai mỹ phẩm trong tay suýt nữa rơi xuống, cánh tay nổi đầy da gà.
Tiếng “miao” vẫn kêu đều đều liên tục, thời gian ngắt cực ngắn, nghe như tiếng trẻ sơ sinh khóc.
Liễu Chi Nhàn nhìn quanh phòng nhưng không thấy mèo đâu.
Cô gửi tin nhắn cho Khang Chiêu.
Cheese Không Ngọt: Động vật rồi mùa xuân gì gì đó gọi là sao? [đầu lâu]
Khang Chiêu nhanh chóng trả lời: Mèo tìm xuân*.
(*Đây là cách nói chỉ thời điểm mèo động dục.)
Cheese Không Ngọt: …
Liễu Chi Nhàn vội vàng thu dọn chai lọ, mở một hộp thức ăn cho mèo, vừa gọi mèo vừa gõ vào bát cơm.
Đây là tín hiệu có món ngon, Khang Tiểu Chiêu của hồi trước mà nghe thấy thì sẽ lập tức chạy đến liền.
Nhưng đêm nay nó cứ lề mề, trông còn có vẻ ai oán.
Miệng có chuyện để làm, cuối cùng tiếng kêu cũng biến mất.
Liễu Chi Nhàn tắt đèn lên giường.
Trong bóng tối vang lên tiếng sột soạt, mèo đã ăn xong, sau đó nó nhảy ra ngoài qua khe hở cửa sổ.
Màn đêm ở quê dần trở lại yên tĩnh, Liễu Chi Nhàn đang thiu thiu chợp mắt thì lại bị tiếng “maio” đầy não nề đánh thức.
Mười một giờ, có thể Khang Chiêu vẫn chưa ngủ, Liễu Chi Nhàn lại làm phiền anh.
Cheese Không Ngọt: Cho nó ăn rồi mà vẫn kêu là sao
Đối phương gửi yêu cầu gọi video.
Liễu Chi Nhàn từ chối ngay.
Khang Chiêu:?
Cheese Không Ngọt: Tôi không trang điểm
Khang Chiêu đổi sang gửi yêu cầu gọi.
Liễu Chi Nhàn mở loa ngoài, “Anh vẫn chưa ngủ à?”
“Vẫn chưa.” Âm thanh của Khang Chiêu lập tức phủ khắp phòng, như thể mọi nơi đều ẩn chứa hình bóng anh.
Cảm giác bị anh đè ép lại ập đền, Liễu Chi Nhàn chuyển sang chế độ điện thoại.
Cô nói: “Có làm phiền anh không?”
Khang Chiêu nói: “Không.”
“Anh nghe thấy không, nó lại kêu rồi.”
Liễu Chi Nhàn giơ điện thoại về phía tiếng kêu.
“Có cách gì để nó im được không?”
“Tìm mèo cái cho nó.”
Vẫn là giọng điệu khoa học nghiêm túc trong ngày của Khang Chiêu.
“…”
Bên kia bật cười, cô tưởng tượng, lúc này Khang Chiêu hẳn là cúi đầu khiếnngười khác khiến anh xin lỗi, nhưng thực chất anh chẳng hề xấu hổ, chỉ là làm phai đi ý đùa.
Liễu Chi Nhàn bỗng cảm thấy, vừa rồi anh thật không đứng đắn chút nào.
Khang Chiêu nói: “Sợ tới mức không ngủ nổi?”
Liễu Chi Nhàn cậy mạnh, “Vẫn ổn, vườn ươm có bảo vệ mà.”
Bảo vệ buổi tối luôn tuần tra vườn ươm đúng giờ, nên dù ở một mình Liễu Chi Nhàn vẫn không sợ.
“Muốn tôi cùng em không?”
Bỗng giọng Khang Chiêu trở nên thấp hẳn, như đôi tình nhân đang ôm nhau quyến luyến chuyện trò.
Có lẽ anh có ý tốt, chẳng qua đêm dài khiến nó có mấy phần nguy hiểm mập mờ.
Cả hai đồng thời ý thức được điều đó, không một ai nói gì.
Trong ống nghe chỉ có một âm thanh khe khẽ, tựa tiếng gió mà cũng như hơi thở, rất có nhịp điệu.
“A Nhàn?”
Âm đầu tiên của Khang Chiêu rất thấp, gần như chẳng hề nghe thấy, Liễu Chi Nhàn chỉ nghe được một chữ, ấy mà lại có vẻ mập mờ hơn cả hai chữ.