Khang Chiêu bảo Liễu Chi Nhàn thu dọn đồ đạc, tối nay đến nhà anh ngủ.
Du khách leo núi trượt chân ngã ở Môn Hạc Lĩnh đã được cứu đưa tới bận viện, cơ thể bị gãy xương nhiều chỗ, hiện đã qua cơn nguy kịch.
Đồn cảnh sát lâm nghiệp bên này chỉ còn xử lý vài chuyện.
Khi lần nữa xuống lầu thì chiếc Mercedes Benz đã mất dang, hệt như con giun bị giật mình, sợ hãi chui rụt vào hang.
Liễu Chi Nhàn than, “Em cũng không biết vì sao cậu ấy lại đến, em không nói gì với cậu ấy hết.”
Trời đã khuya, đường không sáng đèn, hai bên là ruộng đồng mênh mông, ô tô xe cộ thưa thớt, chiếc Cherokee như lái vào vùng đất không người.
Thi thoảng lại có những con bọ va vào kính chắn gió.
Khang Chiêu đỡ vô lăng.
Trong giây phút bước ra khỏi cửa, anh đang nghĩ, nếu chiếc Mercedes Benz vẫn còn đậu tại chỗ thì anh sẽ tông thẳng vào nó.
Khang Chiêu làm việc đã nhiêu năm, luôn được khen vì xử lý nhiều vụ án bắt tội phạm, vậy mà hôm nay suýt đã bị chen chân, trong lòng cực kỳ tức tối.
May là anh đến kịp.
Cũng may là tường “hậu viện” vững chãi.
Khang Chiêu thất thần, Liễu Chi Nhàn tưởng anh đang giận nên nói qua chuyện khác.
“Bỗng dưng gọi anh đến như vậy, có làm phiền công việc của anh không?”
Thực ra Liễu Chi Nhàn cũng không hẳn là gọi anh đến, do lòng không yên nên mới chạy tới.
Sự dè dặt của cô đã chạm đến sợi dây kéo căng trong lòng.
Một chữ “gọi” đầy thận trọng đã nói lên sự quan tâm của cô, cũng cho anh thể diện.
Khang Chiêu thả lỏng, mỉm cười.
“Chỗ của em là lâm khu trọng điểm, phải luôn chú ý công tác phòng cháy mọi lúc.”
Đang lo cho cô đây mà.
Liễu Chi Nhàn dễ dàng nhận ra.
Bực bội vì bị theo dõi cả đêm đã tan thành mây khói.
Liễu Chi Nhàn lấy lòng, “Tối nay anh có về phòng ngủ không?”
Khang Chiêu đánh vô lăng, từ quốc lộ rẽ vào đường xi măng trong thị trấn.
“Anh đang lái xe, đừng nhắc đến những đề tài kích thích như vậy.”
“Ồ.”
Liễu Chi Nhàn cong môi, nũng nịu nói: “Về đi về đi, có rảnh thì về nhé.”
Khang Chiêu bỗng lên tiếng: “Còn nói nhầm tên nữa không?”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Lần trước Khang Chiêu đến tìm khi cô đang ngủ, Liễu Chi Nhàn mơ màng gọi tên Lạc Văn Hân.
Liễu Chi Nhàn đã có kinh nghiệm, “Em đợi anh về, không về không ngủ.”
Khang Chiêu lại hỏi: “Anh là ai?”
Liễu Chi Nhàn giang tay ra, làm động tác ôm chầm từ xa.
“Bạn trai tuyệt vời nhất.”
Khang Chiêu: “Ngày trước không biết em lại giỏi nịnh thế đấy.”
Liễu Chi Nhàn: “… Bị lây từ bạn trai đó.”
Đồn cảnh sát lâm nghiệp ở ngay trước mắt.
Khang Chiêu cười cười đậu xe vào chỗ đậu cố định, tháo dây an toàn.
“Đến rồi.”
Liễu Chi Nhàn ngạc nhiên, “Ở đây?!”
Một vài hình ảnh sống động đầy kích thích lướt qua đại não, Liễu Chi Nhàn đỏ mặt, hơi thở dồn dập.
Nhưng Khang Chiêu chỉ chồm người đến, ôm siết cô một cái.
“Tối nay tha cho em một mạng.”
Liễu Chi Nhàn đau lòng sờ má anh, dưới cằm đã lún phún râu, sợi nào sợi nấy to cứng như lá kim.
“Xong việc sớm tan sớm.”
***
Mercedes Benz chạy về garage nhà họ Hứa.
Hứa Gia Hoành rất tin tưởng bạn mình, nói cho cậu biết mật khẩu cửa.
Lạc Văn Hân lặng lẽ đi vào biệt thự.
Có vẻ như ba người nhà họ Hứa và dì giúp việc đã đi ngủ.
Lạc Văn Hân không bật đèn, dựa vào ấn tượng, nương theo ánh sáng từ điện thoại mò mẫm tìm đường.
Bỗng trong vùng sáng xuất hiện một đôi dép đi trong nhà, bắp chân thẳng đuột, nhìn lên nữa, là Hứa Gia Hoành không đeo kính đang nhìn cậu chằm chằm.
Trong ánh sáng mờ mờ, đôi mắt bị cận và khó tập trung lại rất đỗi đáng sợ.
Lạc Văn Hân giật mình, rụt về bàn chân vừa giẫm lên cầu thang.
Hứa Gia Hoành cười nhạt, “Cậu lái xe của tôi là muốn theo đuổi chị dâu tôi?”
Lạc Văn Hân thở dài đánh thượt, thả lỏng bả vai.
“Có rượu không, khô cổ quá.”
Nghe giọng thì có lẽ sự đã không thành.
Hứa Gia Hoành yên tâm.
Phòng bếp sáng đèn, Hứa Gia Hoành và Lạc Văn Hân ngồi bên bàn uống rượu.
Tửu lượng của Hứa Gia Hoành không cao, phân nửa chỗ rượu chảy vào bụng Lạc Văn Hân, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng.
Hứa Gia Hoành hỏi: “Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy hả?”
Lạc Văn Hân đặt ly rượu xuống, xoay nhẹ để quan sát các điểm sáng mờ mờ.
“Không nghĩ gì cả.”
Hứa Gia Hoành chậc lưỡi.
Lạc Văn Hân nói: “Chỉ muốn gặp cô ấy một lần, nếu tiến tới bước nào thì hay bước ấy.”
Nói chuyện, nắm tay, ôm ấp, thậm chí là một đêm nồng nàn.
“Chỉ muốn tham gia vào cuộc sống thường ngày của cô ấy, chỉ cần nhiều một giây thôi là tôi đã có cảm giác như quay trở lại quãng thời gian bên nhau ban đầu, tôi với cô ấy vẫn chưa chia tay, cái cách chúng tôi hòa hợp chắc chắn cũng giống hồi ấy… Nói chung là sẽ có ảo giác ấy.”
Nhưng ngay tới ải đầu tiên Lạc Văn Hân cũng chẳng qua nổi.
“Tiếc là cô ấy không muốn nói chuyện với tôi, sự tồn tại của tôi sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cô ấy.”
Hứa Gia Hoành khoác vai Lạc Văn Hân vỗ nhẹ.
Lạc Văn Hân thở dài, “Đợi bao giờ cậu có người yêu sẽ tự khắc hiểu…”
Hứa Gia Hoành: “… Chia tay cũng như tuyệt giao, thế giới rộng lớn biết nhường nào, quen người mới là được.”
Lạc Văn Hân gật đầu.
Hứa Gia Hoành chẳng hiểu mô tê gì, nhưng ở cửa bếp lại xuất hiện một người có vẻ đã hiểu.
Hứa Kiến Hoài im lặng xoay người lên lầu, Khổng Mân nằm trên giường, thấy hai tay ông trống trơn.
Khổng Mân hỏi: “Nước đâu?”
Hứa Kiến Hoài lắc đầu, quay trở lại trong chăn, dù không cần bé tiếng nhưng ông vẫn thấp giọng nói với vợ phát hiện ban nãy.
Khổng Mân trố mắt rồi bỗng phì cười.
“Em bảo rồi mà, trông bé A Nhàn đàng hoàng, tính cách dịu dàng, không có người theo đuổi mới lạ. Chẳng trách Tiểu Chiêu có điểm là lạ.”
Rồi sau đó cơn khát như biến mất, bà cũng kể với chồng phát hiện của mình.
Cặp vợ chồng tuổi tác cộng lại xấp xỉ một trăm như quay trở về giai đoạn yêu đương cháy bỏng.
Ngày ấy là nói chuyện về bạn đồng lứa, sau khi con trai lớn lên đi làm yêu đương thì đề tài dần phong phú hơn.
Nay xem ra, đợi mấy năm nữa có lẽ có thể bàn chuyện cháu chắt rồi.
Chỉ cần còn chuyện để nói thì tình cảm sẽ luôn được hâm nóng.
Khổng Mân nhắc lại chuyện Khang Chiêu đã hỏi khi ở nhà cựu thị trưởng trấn Nam Ưng, có phần lo lắng.
Hứa Kiến Hoài vuốt ve tay bà, nói: “Tới đâu hay tới đấy. Nếu thằng bé hỏi thì chúng ta cứ thẳng thắn, dù gì cũng là thân thế của con nó, con nó có quyền được biết; còn nếu không hỏi tức tự con thấy không quan trọng, vậy thì chúng ta cứ giả như không biết.”
Khổng Mân ngẩn ngơ, lại muốn uống nước.
Hứa Kiến Hoài ngồi dậy lần nữa, xác nhận hai đứa đã chuyển trận địa rồi mới xuống lầu rót nước.
***
Tới nửa đêm Khang Chiêu mới về, Liễu Chi Nhàn thoáng có cảm giác, nhưng nghĩ hẳn anh mệt lắm nên cũng không gọi cô dậy, chỉ ôm cô ngủ say.
Liễu Chi Nhàn tưởng sáng hôm sau có thể thấy gương mặt say giấc của Khang Chiêu, nào ngờ mình còn dậy trễ hơn anh.
Cô rửa mặt đánh răng rồi đi ra cửa, trên hành lang không một bóng người, tựa như ký túc xá của học sinh đang trong giờ lên lớp.
Lần đầu cô qua đêm ở sở cảnh sát.
Tâm trạng Liễu Chi Nhàn lúc này rất lạ lùng.
Tuy tối qua Khang Chiêu đã “an ủi” cô là có rất nhiều người ngoài từng qua đêm ở đây.
Với còng tay.
Bụng đói kêu réoc, Liễu Chi Nhàn không nghĩ nhiều nữa, vội rời khỏi khu ký túc xá.
Bỗng lúc này, một tiếng gầm rú đặc biệt từ một chiếc xe thể thao phát ra ở bên ngoài cổng.
Một chiếc Lamborghini chạy vụt vào, người lái xe là một phụ nữ trẻ đeo kính râm, bên ghế phụ là một bó hồng đỏ chót to tướng.
Còn nhiều hơn so với bó hoa ngày trước Khang Chiêu tặng cô.
Một người một xe cùng một đóa hồng lớn, tạo nên mảng đối lập hoàn toàn với hai người gác cửa nghiêm túc trước đồn cảnh sát.
Người phụ nữ hô lớn vào trạm gác, “Mở cửa!”
Trấn Nam Ưng nào từng xuất hiện cỗ xe nào nổi bật như thế.
Người đi đường hoặc dừng chân đừng xem, hoặc ba bước ngoái đầu một lần.
Bảo vệ cầm điện thoại vô tuyến báo cáo.
Cổng kéo vẫn khép chặt.
Người phụ nữ chẳng hề tức giận, nhanh nhẹn xuống xe ôm bó hoa ra.
Lúc đi ngang qua chỗ bảo vệ, cô ta chìa thẻ căn cước ra.
“Nhanh nhanh lên, kẻo hoa của tôi khô mất.”
Nếu cô gái này muốn đến báo án thì bảo vệ không có lý gì ngăn cản.
Cô ta được cho qua.
Tháo kính mắt xuống, vừa hay đón đầu Liễu Chi Nhàn đi tới.
Gương mặt xinh đẹp, ánh mắt sắc bén như đang nghiền ngẫm đối thủ.
Liễu Chi Nhàn cảm thấy gương mặt này trông quen quen.
Cô gái kia gọi cô một tiếng.
“Cô biết đồn trưởng ở đâu không?”
“…”
Liễu Chi Nhàn cụp mắt nhìn hoa hồng, nhất thời không rõ là hàng được giao hay được hoàn trả.
Cô gái kia nhếch môi, lẩm bẩm: “Bị điếc à, đang nói với cô đấy.”
Liễu Chi Nhàn hắng giọng.
“Anh ấy vẫn chưa dậy.”
Cô gái kia ngạc nhiên thấy rõ.
Liễu Chi Nhàn: “Ừ, tối qua ngủ muộn.”
Đúng lúc này từ sau lưng, giọng nam “vẫn chưa dậy” kia gọi cô.
“A Nhàn.”
“Đồn trưởng Khang!”
Giọng nói của cô gái ấy thay đổi đột ngột như được cắm sạc, tràn ngập sự hớn hở của thiếu nữ đang hồi xuân.
Khang Chiêu lại làm như không thấy, đi thẳng đến cạnh Liễu Chi Nhàn, nhét một món đồ vào tay cô.
“Suýt thì quên em không lái xe, lái xe anh về đi, đừng đi xe dù nữa.”
Trong lòng bàn tay là chìa khóa xe Cherokee.
Liễu Chi Nhàn cầm chìa khóa lắc lư đi lướt qua cô gái kia, nở nụ cười thâm sâu.
“À, có người tìm anh kìa, anh cứ bận đi, em không làm phiền nữa.”
Khang Chiêu nghiến răng bật cười, bàn tay đặt lên eo cô.
Khang Chiêu nhìn chằm chằm cô gái bỗng dưng xuất hiện, chỉ ra cổng, giọng điệu cũng thay đổi.
“Cô gái của tôi lái xe rất liều, cô lái xe ra đi, cẩn thận kẻo lát nữa chỉ còn mỗi cửa.”
Cô gái kia làm như không nghe thấy, đưa bó hồng tới trước.
“Đồn trưởng, tặng anh này, nhận đi.”
Khang Chiêu không nhìn, đi tới bên ghế lái của xe Cherokee, nói vào trong:
“Đậu xe bên chỗ em đi, cứ cầm chìa khóa, anh sẽ lấy chìa khóa dự phòng lái về sau.”
Liễu Chi Nhàn nổ máy, thắt dây an toàn, mấp máy khẩu hình một cách khoa trương:
Hoa hồng đẹp đấy.
Khang Chiêu thở phào, biết cô không giận.
Anh chống hông, bộ dạng như thể một giây sau sẽ tiến tới hôn cô.
Nhưng cô biết đang ở trong đơn vị, anh sẽ không làm thế.
Khang Chiêu khó hiểu bật cười, “Lát nữa gọi điện nói với em sau.”
Liễu Chi Nhàn cười thành tiếng, “Em nói thật mà, hoa hồng đẹp đó.”
“Lo lái xe đi!”
Anh quát một câu như đang giáo huấn.
Nhưng ngay một tích tắc sau, lại chẳng thể nào giấu nụ cười trong mắt.
Liễu Chi Nhàn cười nói: “Tối gặp sau.”
Bó hoa hồng kia nằm ở chỗ gác cổng, cô gái tức giận ngồi vào xe, lái xe ra.
Giống như đàn kiến gặp nạn từ từ rút lui.
Khi Liễu Chi Nhàn quay về vườn ươm, điện thoại hiển thị thông báo tin nhắn của Khang Chiêu.
Thì ra cô Thang đây chính là cô gái hút thuốc mà bọn họ vô tình gặp phải ở Môn Hạc Lĩnh ngày đó, hèn gì trông quen thế.
Bạn của cô Thang được Khang Chiêu cứu, cô ấy sinh lòng mến mộ Khang Chiêu.
Vì yêu, cô Thang không tiếc giá đến chốn khỉ ho cò gáy trấn Nam Ưng này.
Đương nhiên Khang Chiêu chỉ nói qua về thân phận của cô Thang, những chuyện còn lại là Liễu Chi Nhàn tự bịa thêm dựa vào cảnh hôm nay.
Chón khỉ ho cò gáy là bình luận mượn từ Lý Kinh Mạn.
Liễu Chi Nhàn hỏi anh định xử lý hoa hồng thế nào.
999 đóa đấy, đem đi tắm cũng phải được mấy lớp.
Khang Chiêu gửi tin nhắn thoại: Băm ra nuôi heo.
Cheese Không Ngọt: ???
Khang Chiêu không nói nữa, có lẽ có chuyện đột xuất.
Liễu Chi Nhàn cũng tự làm việc của mình.
Đến trưa, Khang Chiêu nhắn tin hỏi sao mini của cô không ở đây.
Xem ra người đã đến vườn ươm lái xe về rồi.
Liễu Chi Nhàn cố ra vẻ thần bí: “Tối nói sau.”
***
Hoàng hôn buông bốn bề.
Mini đến vườn ươm, cửa đã khóa.
Mèo cũng bị nhốt bên trong.
Khang Chiêu khoanh tay trông về hướng đồng ruộng, chẳng mấy khi ngẩn ngơ, không rõ anh đang nghĩ gì.
“Bận gì thế?”
Khang Chiêu buông tay, rảo bước đi đến cạnh cô.
Liễu Chi Nhàn chắp tay, đưa đầu đến gần vai anh hít hít.
“Ngửi xem có mùi hoa hồng không.”
“Lại gần nữa mà ngửi.”
Khang Chiêu ấn cô vào lòng, chóp mũi Liễu Chi Nhàn chạm vào xương quai xanh của anh.
Liễu Chi Nhàn cười: “Nồng độ quá ít, PASS, cho qua.”
“Lại nữa đi.”
Nói hết câu, anh tự áp sát đến.
Hơi thở đan xen, lại một hồi lưu luyến.
Giờ cơm tối, người dân trong thôn đều đã về nhà, toàn thôn trở nên yên tĩnh lạ lùng.
Không một ai chú ý tới hành động nhỏ bên này.
Khang Chiêu buông cô ra, nói: “Hôm nay bạn cũ của em bay về rồi.”
“…”
Liễu Chi Nhàn thở phào, nghĩ ngợi một lúc rồi nói.
“Hôm nay không hút thuốc.”
“Đâu thể ngày nào cũng hút được, anh còn muốn sống thọ thêm mấy năm nữa.”
Khang Chiêu vòng lấy eo cô, cùng bước vào nhà.
“Hôm nay định làm gì mà thần thần bí bí thế.”
Liễu Chi Nhàn mở cửa lên lầu, rút ra một xấp giấy quảng cáo xanh đỏ từ trong túi xách, đặt lên bàn xếp ở cuối giường.
“Tới thành phố kiểm tra thị trường, chuẩn bị mua nhà.”
“Sao tự nhiên lại mua nhà?”
Khang Chiêu không vội vàng ý kiến, ngồi xuống cuối giường xem qua.
Ngoài ra còn có một vài bản thảo giấy trắng với các con số được cộng trừ bên trên.
Liễu Chi Nhàn ngồi xuống cạnh anh, nghiêm túc nói: “Em tiết kiệm được kha khá rồi, có lẽ đủ để đặt cọc. Giá nhà tăng chóng mặt, cũng nên mua sớm thì hơn. Hơn nữa cũng đi dạo phố luôn, muốn mua quà cho anh mà lại không biết phải mua gì.”
Khang Chiêu: “Nhẫn.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Khang Chiêu cuộn tròn tờ giấy quảng cáo, đập vào lòng bàn tay.
“Đỡ suốt ngày bị người ta nhớ nhung.”
Liễu Chi Nhàn lại nghịch tóc, cười phá lên.
“Được, ý hay.”
Khang Chiêu quay lại đề tài, “Sao tự dưng lại muốn mua nhà?”
Chiếc nhẫn vừa nãy như lời ám chỉ nào đó, dù chỉ là củ cải treo trước mặt lừa thì Liễu Chi Nhàn cũng sẽ cố gắng tiến lên.
Cuối cùng cô cũng đã hiểu vì sao lúc sáng khi thấy cô Thang nọ mà mình chẳng hề ghen tuông tí nào, trái lại còn có tâm tư trêu đùa.
Liễu Chi Nhàn đã không còn là cô gái tự ti mới gây dựng sự nghiệp của một năm trước nữa.
Sự nghiệp không chỉ mang lại cho cô thoải mái về tài chính, mà quan trọng hơn, nó mang lại cho cô những mối quan hệ ổn định và địa vị xã hội.
Liễu Chi Nhàn không còn là một công nhân nhập cư vô danh, mà là một nhà thiết kế hoa viên sở hữu công việc kinh doanh của riêng mình.
Nói không chừng sau này còn có thể tiến xa hơn.
Quan trọng ở chỗ, cô có sự nghiệp mà mình tâm huyết, cũng có người yêu cô.
Khang Chiêu đã bù đắp phần lớn sự thiếu ấm áp trong gia đình của cô, dành cho cô sự tự do, lại luôn chân thành với cô.
Dù mối quan hệ này không tới mức ngày đêm bên nhau, nhưng lại như có sức mạnh tiêm vào xương tủy, cả hai đều biết, bọn họ không thể rời bỏ sắc lục xanh biếc, không thể rời bỏ cánh rừng Môn Hạc Lĩnh, càng không thể rời xa đối phương.
Liễu Chi Nhàn có được cảm giác an toàn mạnh mẽ từ đó.
Cô thẳng thắn chia sẻ: “Em nghĩ thế này, nếu về sau kết hôn có cãi nhau, em bỏ nhà đi thì cũng có chỗ để ở, không đến nỗi phải đầu đường xó chợ hay ăn nhờ ở đậu.”
Năm ngoái cãi nhau với bố mẹ, Liễu Chi Nhàn từng ở nhờ nhà của Hi San San.
Tuy bạn thân đối xử với cô như chị em thân thiết, nhưng nói cho cùng cũng không phải nơi mình thực sự thuộc về.
“Nhà của em, thích cho ai đến thì cho, thích bảo ai cút thì cút.”
Khang Chiêu nghĩ ngợi, đoạn gật đầu.
“May mà em không nói sau này cãi nhau thì bắt anh cút.”
Liễu Chi Nhàn ngớ người, hai tai bất giác đỏ bừng.
“Ai nói muốn kết hôn với anh.”
Khang Chiêu không giận mà còn bật cười, âm lượng khá cao nhưng vẫn trong tầm kiểm soát, hàm chứa răn đe song lại không phải để dọa cô.
“Thế có mua nhẫn cưới nữa không?”
Liễu Chi Nhàn không chút do dự mà nghĩ: đã hứa sẽ tặng quà cho anh, sao có thể nuốt lời.
“Dĩ nhiên sẽ mua chứ, sao không mua được. Em mà không mua nổi à.”
Nụ cười của người đàn ông càng thêm đậm.
“Ừ, bà xã đại nhân là giàu nhất.”
“…”
Liễu Chi Nhàn hoàn hồn, bất tri bất giác đã rơi vào chiếc bẫy ngọt ngào của anh.
Thứ người ta muốn đâu phải là nhẫn, rõ là nhấn mạnh vào “kết hôn”!
Đầu ngón tay run run, chỉ thẳng vào mặt Khang Chiêu, không kìm nén nổi ý cười.
Liễu Chi Nhàn nói: “Trong vòng mười phút cấm anh nói chuyện với em.”
Khang Chiêu duỗi tay, năm ngón tay mảnh khảnh nắm lấy ngón tay trắng muốt ấy, kéo người ôm vào lòng.
Liễu Chi Nhàn bị anh chặn lại như thế.
Quả nhiên anh không nói gì, và cũng không để cô nói.