Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn

Chương 61: Chương 61




Nghe Phi Cẩu tự thuật xong, Khang Chiêu xác định đó là tội phạm tái phạm.

Năm thứ hai Khang Chiêu chào đời, Phi Cẩu quen một người trông giống Khang Chiêu tại trại giam vùng ngoài.

Vì tội cưỡng hiếp, chân lại bị què nên rất dễ bị kỳ thị.

Nhưng gã này cũng là “nhân vật đáng gờm”, sau khi đánh cai ngục tàn phế thì không ai dám bắt nạt gã nữa. Và đương nhiên cũng vì thế mà ngồi tù thêm mấy năm.

Có lẽ điều này đã giải thích được vì sao dù có chân dung nghi phạm nhưng cũng không thể bắt được người.

Ai mà ngờ rằng nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, nghi phạm trốn ngay trong nhà tù.

Hơn nữa năm đó thông tin bị phong tỏa, hiệu suất làm việc thấp, đợi La Y Vân gửi tranh tới thì tổ điều tra đã giải thể từ lâu.

Phi Cẩu cũng không quen người kia, chỉ từng tán gẫu vài bận song câu trả lời khiến gã rất ấn tượng.

Phi Cẩu hỏi hắn, vì sao trông khôi ngô đứng đắn như thế mà còn đi cưỡng hiếp, chỉ cần dỗ ngon dỗ ngọt thì thiếu gì người đẹp sẵn sàng nằm xuống hầu hạ.

Hắn ta cười nói, mày thì biết gì, cái mùi vị càng phản kháng càng đậm ấy cũng giống như chính tay bóp nát ngọc đẹp của người khác, kích thích biết mấy.

Còn về việc hắn ta đã bóp bao nhiêu miếng ngọc thì Phi Cẩu không biết, hắn chỉ nói rất nhiều, nhiều tới mức không nhớ rõ, cũng chẳng rõ có phải nói khoác không.

Cuộc sống lao ngục tẻ nhạt, ai mà chả có “công trạng vĩ đại” hư cấu để trò chuyện giải khuây.

Nhất là trong phòng giam toàn giống đực, kẻ nào kẻ nấy cũng tự xưng là tình trường lão luyện, khách quen khu đèn đỏ.

Không ai tin là thật.

Khang Chiêu châm chọc: “Anh em cùng ăn cơm nhà nước ba mươi năm trước mà giờ vẫn nhớ, nặng tình gớm nhỉ.”

Phi Cẩu im lặng.

Khang Chiêu: “Nếu anh đã biết rõ hắn ta thì chứng tỏ quan hệ không tệ, khéo có khi sau khi ra tù còn cấu kết cùng làm việc xấu.”

Phi Cẩu nhướn mày, “Hắn là gì của anh mà anh hứng thú vậy hả?”

Khang Chiêu không giận mà trái lại còn cười, “Tôi là cảnh sát, anh nói xem tôi có hứng thú với dạng người nào?”

Phi Cẩu lại không trả lời.

Vô lại gặp biến thái, thua là cái chắc.

Khang Chiêu hỏi: “Hắn ta tên gì?”

Phi Cẩu trợn mắt, “Mẹ kiếp, sao tôi biết được, năm đó mọi người toàn gọi số hiệu.”

“Số hiệu của hắn là bao nhiêu?”

“… Lâu quá, quên rồi.”

Khang Chiêu: “Không vội, hôm nào đó tôi mời hắn tới cho hai người ôn chuyện cũ.”

Nói đoạn, Khang Chiêu đứng dậy, bảo đồng nghiệp mở cửa.

Phi Cẩu rướn cổ: “… Nè, đồn trưởng? Này? Hôm nay anh đến tìm tôi là nói chuyện này hả? Bà mẹ! Cút mẹ mày đi!”

Phi Cẩu thụ án ở nơi khác ba mươi năm trước, rất khó lấy được tài liệu liên quan, Khang Chiêu cũng không muốn làm phiền ai nên tạm thời gác chuyện này sang bên.

Một số nghi phạm có tâm lý biến thái sẽ quay lại hiện trường, thông qua việc tái hiện hiện trường để đạt được thỏa mãn lần nữa.

Khang Chiêu vô tình trở thành thành quả tội ác của kẻ đó, thành hiện trường được bảo tồn vĩnh viễn.

Nhất là khi anh còn lớn lên với thân phận trái ngược hoàn toàn với nghi phạm.

Một bên là cảnh sát, còn một bên là tội phạm cưỡng hiếp.

Chỉ cần Khang Chiêu và gã nhìn nhau, nói một câu hay chỉ nhếch môi thôi cũng đủ để gã xem đấy là phần thưởng.

Khang Chiêu chính là huy chương “chiến công vẻ vang” của gã.

Điều này không khác gì kích thích méo mó.

Khang Chiêu chắc chắn gã nhất định sẽ đến tìm anh.

***

Khang Chiêu bị thương không thể lái xe, đi lại khá bất tiện.

Anh quá giang xe người quen ở cục lâm nghiệp đến lâm trường.

Hôm nay Đai Sao Thổ không vào núi, Khang Chiêu dễ dàng tìm được ông.

Hai người đứng bên đống gỗ chất thành hình kim tự tháp, cách xa đám đông.

Khang Chiêu nhìn ông, “Chú còn nhớ mặt mũi tên kia không?”

Hồi ấy La Y Vân gửi cả bức thư lẫn bức họa chân dung của nghi phạm cho Đai Sao Thổ, rồi Đai Sao Thổ chuyển giao cho cảnh sát.

Đủ thấy La Y Vân tin tưởng Đai Sao Thổ đến mức nào.

Đai Sao Thổ cảnh giác, rụt đầu nhìn quanh, “Tiểu Chiêu, cậu định làm gì? Vụ án mà hồi ấy cả một tổ còn không phá được, cậu đừng lãng phí sức lực nữa. Hơn nữa nhắc lại chuyện xưa, khác gì bóc vết sẹo… cũng không đúng, vết thương lâu năm sớm đã lành, đấy là trực tiếp rạch một đường lên vết sẹo.”

Khang Chiêu: “Chú trả lời tôi đi đã.”

Đai Sao Thổ sờ đầu mình, “Cậu nhìn cái đầu này của tôi đi, thông minh tới hói đầu, một bức họa chỉ là chuyện nhỏ.”

Nếu không năm xưa ông đã chẳng thể nào mới nhìn qua mà đã nhận ra Khang Chiêu và La Y Vân giống nhau.

Hơn nữa Khang Chiêu lúc đó cũng trạc tuổi nghi phạm, giống như hàng mẫu cùng lứa, luôn luôn nhắc nhở ông về tồn tại của gã đó.

Khang Chiêu gật đầu, “Dạo này hắn ta đã xuất hiện ở trấn Nam Ưng, chú nhớ để ý.”

Đai Sao Thổ ngẩn ra, “Cậu chắc chứ?”

Khang Chiêu: “Chuyên không chắc chắn tôi sẽ không nói, lại càng không cất công đến tìm chú.”

Khang Chiêu lại nói tiếp những tin tức mà mình đã biết.

Đai Sao Thổ hỏi: “Cậu muốn làm gì? Giết người là phạm pháp, cậu là cảnh sát đấy.”

Khang Chiêu cười, “Chú cảm thấy tôi muốn giết người ư?”

Đai Sao Thổ: “Muốn và làm là hai chuyện khác nhau, nhưng giữa chúng vẫn có liên quan. Cũng giống năm đó tôi hận không thể giết phắt gã ta.”

Đai Sao Thổ để kiểu tóc Địa Trung Hải, dáng vẻ nom buồn cười, cộng thêm suốt ngày hi hi ha ha, bỗng bây giờ lại thốt nên câu cuồng ngôn như vậy, trông thật sự nham hiểm.

Khang Chiêu: “Loại tái phạm đó mà còn dám mò về hiện trường cũ thì chứng tỏ có tâm lý biến thái, tỷ lệ tái phạm rất cao. Chú nhớ để ý phía thôn Đồng Bình, đừng để gã tới tìm bà.”

Nếu không chắc chắn La Y Vân sẽ biến thành người điên thật sự.

Đai Sao Thổ nặng nề gật đầu, “Cậu Tiểu Chiêu, nên nhớ cậu là cảnh sát.”

Lần đầu tiên Liễu Chi Nhàn nhắc vẫn thấy bình thường, nhưng Đai Sao Thổ lặp lại lần thứ hai khiến Khang Chiêu cảm thấy bản thân không đáng tin, vô cùng bực bội.

“Mẹ kiếp, dĩ nhiên là tôi biết rồi.”

Khang Chiêu đang định tạm biệt Đai Sao Thổ thì Liễu Chi Nhàn gửi tin nhắn đến, giọng vẫn bình tĩnh.

“Anh Tiểu Chiêu, bây giờ người kia đang ở vườn ươm.”

Khang Chiêu sầm mặt, đưa tin nhắn cho Đai Sao Thổ đọc.

Đai Sao Thổ lập tức đi mượn một chiếc xe, chở Khang Chiêu chạy đến vườn ươm ở thôn Văn Hà.

Khang Chiêu gọi điện dặn Liễu Chi Nhàn: “Em đừng tiếp xúc trực diện với hắn, anh đang ở lâm trường, sẽ đến ngay đây.”

Có lẽ tên đó sẽ không động đến Khang Chiêu, vì một Khang Chiêu toàn vẹn sẽ khiến hắn duy trì được độ hưng phấn.

Rất có thể hắn sẽ ra tay với người bên cạnh Khang Chiêu, lấy đó chọc giận anh.

Khang Chiêu càng đau đớn muốn chết thì hắn càng sung sướng.

Mà Liễu Chi Nhàn chính là “miếng ngọc đẹp của người khác” hoàn hảo ấy.

Ngoài dung nhan vóc dáng xinh đẹp, thách thức cấm kỵ đạo đức càng khiến hắn thêm phấn khởi.

Xét về mặt sinh học và đạo đức xã hội, Liễu Chi Nhàn cũng được xem là vợ của con ruột của hắn…

Khang Chiêu hận không thể tự đạp lút cần ga.

***

Liễu Chi Nhàn kiểm tra vườn rồi quay về, cô cởi bộ đồ lao động ra, mặc sườn xám vào.

Cô có làn da trắng, thân hình đầy đặn, mặc sườn xám càng dễ tôn đường cong, nhìn từ mặt bên trông cô như một chiếc thìa sứ cong cong đẹp mắt.

Năm ngoái khi vừa đến đây, xung quanh toàn là các bà nội trợ lưng hướng trời mặt hướng đất, đã bao giờ mặc trang phục như vậy đâu.

Thế là có người nói ra nói vào, nói cô khoe hàng quyến rũ đàn ông.

Rồi về sau không biết là do nhìn quen rồi hay là cô đã thành công quyến rũ được đàn ông, mà lời đồn nói cô khoe hàng dần biến mất, quay sang đợi cô thất tình.

Hồi đầu mới lập nghiệp Liễu Chi Nhàn gặp rất nhiều khó khăn, tâm tư nhạy cảm, rất dễ để bụng những chuyện vụn vặt.

Sau đó sự nghiệp ngày một đi lên thì cô mới dần dần quên đi.

Cô lái mini của cô, người ta cưỡi xe điện của mình.

Sườn xám vẫn mặc thường xuyên, quan hệ yêu đương vẫn ổn định.

Liễu Chi Nhàn bận rộn ở trong văn phòng một lúc lâu, cuối cùng ra ngoài hóng gió.

Mấy ngày qua trời âm u mưa như trút nước, bên ngoài không quá oi bức.

Bỗng Liễu Chi Nhàn bắt gặp cái nhìn của một người.

Người kia đang nói chuyện với bảo vệ, xoay mặt nhìn cô.

Lần trước ăn khuya chỉ nhìn thoáng qua, không để lại ấn tượng sâu cho lắm.

Liễu Chi Nhàn không khỏi phải thừa nhận một điều, chính vì quá quen với ngũ quan của Khang Chiêu nên cô mới có thể nhận ra người kia.

Vẫn là áo Polo sẫm màu thường thấy, trang phục không khác gì đàn ông trung niên bình thường hay mặc.

Gã kia cười cười nhìn Liễu Chi Nhàn, Liễu Chi Nhàn chợt nhận ra cảm giác kỳ quái khó chịu này từ đâu mà đến.

Mỗi lần cô mặc sườn xám, có rất nhiều người đàn ông nhìn cô với ánh mắt ấy.

Nghiền ngẫm, đói khát, thậm chí là muốn xâm phạm.

Liễu Chi Nhàn sợ hãi, đôi mày thanh tú nhíu chặt.

Bảo vệ cũng nhận ra ánh mắt khác thường của người kia, ngoái đầu lại thì trông thấy cô chủ, đang trong giờ làm không thể nói chuyện với người khác, thế là bảo vệ nói hai ba câu đuổi người kia đi, xấu hổ quay về trạm gác.

Liễu Chi Nhàn trở về phòng.

Gã kia không giả vờ làm khách hàng đi vào, chỉ đứng ở cửa nhìn một hồi, nở nụ cười sâu xa rồi xoay người rời đi.

***

Dĩ nhiên khi Khang Chiêu đến vườn ươm thì không thấy người đâu, trên đường tới đây Liễu Chi Nhàn đã gửi tin báo gã kia đã đi rồi.

Đai Sao Thổ chở Khang Chiêu tới nơi rồi quay về.

Khang Chiêu kéo Liễu Chi Nhàn vào văn phòng, đưa chiếc hộp cầm bên tay trái cho cô.

“Gì thế?”

Liễu Chi Nhàn mở ra, ồ lên một tiếng.

“Đồng hồ đeo tay chống lạc, giống chiếc của bà Liên.”

Có điều kiểu dáng khá trẻ trung, không cũ kỹ như của bà ấy.

Liễu Chi Nhàn im lặng đeo vào.

Khang Chiêu dặn: “Ra vào nhớ chú ý an toàn, không được đi một mình.”

Liễu Chi Nhàn ngẩn người, “Nghiêm trọng thế à?”

Khang Chiêu: “Cẩn thận chút vẫn hơn.”

Liễu Chi Nhàn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, lần đầu tiên cảm nhận được sự nguy hiểm khi là thân nhân của cảnh sát.

Cửa chớp treo tường không đóng, bên ngoài còn có nhân viên của công ty, Khang Chiêu không tiện ôm cô.

Anh chỉ kéo tay cô, siết chặt trong tay, “Đừng sợ, có anh đây.”

Liễu Chi Nhàn cười cười, “Em không sợ, chỉ là lo cho anh thôi.”

Khang Chiêu nhíu mày, Liễu Chi Nhàn hiểu, có lẽ đôi khi quá lo lắng lại thành không tin tưởng.

Liễu Chi Nhàn nói lảng sang chuyện khác, “Không nói chuyện này nữa, sắp đến bữa trưa rồi, chúng ta đi ăn thôi. Lâu lắm rồi chưa tới đơn vị của bọn anh ăn.”

Khang Chiêu ăn ý mỉm cười, đỡ lưng cô dìu ra ngoài.

“Dì đầu bếp nhớ em lắm, lần nào gặp anh cũng hỏi vì sao không dẫn em tới.”

***

Vì đang bị thương nên Khang Chiêu đỡ được rất nhiều công việc bên ngoài, hầu hết thời gian chỉ ở văn phòng, song cũng không hề rảnh rỗi.

Tối hôm ấy bận rộn tới tám giờ, Khang Chiêu nhận được tin nhắn thoại từ chủ quán ăn khuya.

“Cậu Tiểu Chiêu, người cậu muốn chờ đã đến.”

Hắn ta ngồi trong góc, mắt thoảng ý cười, nhìn thẳng vào Khang Chiêu.

Khang Chiêu cũng nhìn hắn chằm chằm, như mồi lửa phát ra tia lửa sắp sửa nổ tung.

Khang Chiêu vô cảm ngồi xuống đối diện.

Một khay cá nướng đặt xuống, hai chai bia được đem ra.

Hai người ngồi đối diện không nói không rằng.

Không ai động đũa.

Khang Chiêu vẫn thường xuyên đi ăn với người khác, những lúc như thế hay tán gẫu hoặc ôn chuyện, hoặc bàn tán thông tin.

Ông chủ không mấy tò mò.

Những bàn xung quanh lại nghĩ đây là một cặp cha con, bề ngoài bọn họ giống nhau nhưng cảm giác lại trái ngược hoàn toàn.

Một người như chó cảnh sát, anh tuấn oai phong, người kia lại như con chó hoang, lam lũ dữ dằn.

Nhưng món ngon đã lên, rượu trắng xuống họng, trong cơn sảng khoái, chẳng ai rảnh để ý đến người xa lạ.

Trước khi biết rõ thân thế, Khang Chiêu rất tò mò không biết bố mẹ ruột sẽ là người như thế nào, vì sao năm ấy lại vứt bỏ anh.

Năm đó bà Khang phao tin mẹ ruột anh là gái bán dâm, không rõ bố ruột là ông khách nào, vô tình sinh được đứa ngoài giá thú là anh nên mới đành phải vứt vào rừng.

Hồi trẻ Khang Chiêu đã từng ảo tưởng có lẽ mình là con trai của gián điệp, nếu không vì sao lại xuất sắc tới thế.

Nhưng tới lúc lớn lên, đọc rất nhiều bản tin về trẻ sơ sinh bị vứt bỏ, anh đoán rất có thể bản thân là kết quả xấu của việc ăn cơm trước kẻng.

Nhưng bất luận là vế nào đi nữa thì chắc chắn điều kiện bản thân của bố hay mẹ đẻ cũng không tốt, nếu không đã không tới mức bỏ rơi đứa con mình.

Khi đoán được là La Y Vân, Khang Chiêu không cảm thấy khó tiếp nhận, cũng không thấy mất mặt.

Tuy La Y Vân là “người điên” song không có hành động khiến mình hay người khác bị thương, chẳng qua là trông “điên” hơn Đai Sao Thổ chút mà thôi.

Đai Sao Thổ nói đúng, ở cái tuổi này, có khi những người bị mắc chứng Alzheimer lại lý trí hơn bất kỳ ai.

Huống hồ La Y Vân còn là một người đẹp.

Con người luôn dành sự bao dung lớn nhất cho những điều đẹp đẽ.

Mà khi phải đối mặt với người “cha ruột” như vậy, Khang Chiêu không còn tò mò ông ta làm nghề gì, có chuyên môn hay năng khiếu gì nữa, càng không quan tâm gã đã lấy vợ sinh con chưa, có bao nhiêu anh chị em cùng cha khác mẹ.

Lúc này chỉ có một ý nghĩ khủng khiếp đang bùng cháy trong đầu anh.

Gã ta như cảm nhận được cơn tức giận của Khang Chiêu, im lặng mỉm cười.

Cùng là nụ cười với độ cong ấy, đặt ở Khang Chiêu thì là đẹp hút hồn, nhưng khi nằm trên mặt một kẻ như hắn thì chỉ cảm thấy như vỏ cây xù xì bị rạch một đường, ngay sau đó nhựa cây bẩn thỉu sẽ chảy ra.

Âm thanh xa lạ nặng nề cất lên: “Cô ta còn đẹp hơn cả mẹ mày hồi ấy.”

Gân xanh trên huyệt Thái Dương giật giật, dưới da thịt như ẩn chứa con giun đáng sợ, máu huyết cả người Khang Chiêu xông thẳng lên đầu.

“Mẹ kiếp mày tránh xa cô ấy ra!”



Ông chủ nghe thấy *xoảng* một tiếng, có người uống say gây chuyện rồi làm đổ chai lọ, lần nào cũng phát ra âm thanh quen tai lẫn nhức đầu như vậy.

Ông chủ nhìn về nguồn âm thanh, không biết Khang Chiêu và người kia đã đi đâu.

Lửa than được dập tắt, nước sốt trên vỉ nướng inox đã cạn, cá nướng còn nguyên, đồ nhậu cũng chẳng hề vơi.

Chén dùng một lần vẫn khô ráo, đũa nằm nguyên trong lớp giấy, mỗi bên bàn đặt một tờ một trăm tệ phẳng phiu như mới.

Ở dưới bàn, chai bia vỡ vụn, bia vàng chảy đầy đất.

Ông chủ do dự một lúc rồi cất hai tờ tiền đi, tự hỏi liệu lần sau gặp lại có cần thối tiền lẻ không.

Nhưng một trăm tệ này nên trả cho ai đây?

Ông chủ lại đau đầu.

***

Mấy ngày sau đó, hễ có thời gian rảnh là Khang Chiêu sẽ liên lạc với Liễu Chi Nhàn, cứ mười phút lại báo tin bình an một lần.

Liêu Chi Nhàn không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, thực tế cầu còn chẳng được.

Cô gần như rất muốn cám ơn Khang Chiêu đã gặp tai nạn lao động, một ngày nói chuyện còn hơn cả một tháng trước đó cộng lại, rốt cuộc trông cũng đã giống một đôi tình nhân bình thường.

Liễu Chi Nhàn “báo cáo” hoạt động của mình với Khang Chiêu rất đầy đủ, từ lớn như họp qua điện thoại với Phàn Kha hay đi kiểm tra vườn, đến nhỏ như quét dọn phòng, xuống nhà lấy sữa chua, thậm chí là đi tắm đi vệ sinh.

Chập tối hôm ấy, mây giăng đầy, cảm giác ngột ngạt trước cơn mưa lớn.

Liễu Chi Nhàn đợi Khang Mạn Ni để đến nhà bà Khang đón mèo con ba tháng tuổi về.

Cuối cùng Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu đã chọn chú mèo cái tam thể, còn đặt một cái tên rất bình thường: Chi Chi.

Khang Mạn Ni lại chế giễu hai người một hồi, nhưng khi thấy chú mèo tam thể, Khang Mạn Ni lại người hăng hái gọi “Chi Chi, Chi Chi” nhất.

Có lẽ vì trời sắp mưa nên hôm nay Khang Cẩm Hiên không lông bông bên ngoài, cậu ta làm tổ trong phòng, lén chơi điện thoại mình mua trộm.

Khang Cẩm Hiên đang nhắn tin cho một người có tên trong danh bạ là “ông chủ buôn gỗ”.

Dạo này chẳng còn mấy ai liên lạc qua SMS nữa, nhưng đối phương không có Wechat, thật sự bất lực.

Khang Cẩm Hiên: Đợi lát nữa, chị cháu với bạn gái của anh trai cháu đang ở nhà, chờ bọn họ đi rồi cháu ra liền

Ông chủ buôn gỗ: Anh trai cậu không đến à?

Khang Cẩm Hiên: Không

Khang Cẩm Hiên ngồi trên ghế, nhấc một chân lên, vùi đầu chơi game trên điện thoại, bỗng nghe thấy Khang Mạn Ni ở dưới lầu gọi.

“Khang Cẩm Hiên, lát nữa bà cậu về thì bảo bà là bọn chị lấy mèo tam thể, phong bì đặt dưới gối bà ấy.”

Khang Cẩm Hiên mừng húm ngẩng đầu lên, rướn cổ gào to, “Biết rồi.”

Nói xong thì lẩm bẩm: “Đi đi đi đi, đi nhanh lên chút. Anh đây còn muốn ra ngoài chơi.”

Khang Cẩm Hiên gửi tin nhắn SMS cho “ông chủ buôn gỗ”: Cuối cùng chị cháu cũng đi rồi, chú đang ở đâu, cháu tới tìm chú

Khang Cẩm Hiên thay quần áo, vừa soi gương huýt sáo vừa thoa gel lên tóc.

Sau một hồi chải chuốt, Khang Cẩm Hiên nhét điện thoại vào túi quần rồi đi xuống cầu thang.

Bỗng đúng lúc này, sấm sét ầm ầm từ xa kéo đến, mưa to như trút nước, mùi bùn đất nồng nặc bốc lên xộc thẳng vào lỗ mũi.

“…”

Khang Cẩm Hiên sững ra, chửi thề một câu rồi quay vào nhà.

Cùng lúc ấy, cạnh hồ nước ở thôn Văn Hà, Khang Mạn Ni cũng chửi một câu “chết tiệt”.

Cô và Liễu Chi Nhàn vắt chân mà chạy, tính quay về vườn ươm trước khi trời mưa, không ngờ vẫn chậm chân.

Liễu Chi Nhàn vội vàng mở chiếc dù không mấy lớn ra, miễn cưỡng che chắn cho hai người.

Đường mưa đan chéo, mặt ao như có hàng vạn lỗ thủng sôi trào, chiếc dù bị mưa đánh biến thành tấm chắn phẳng lì.

Khang Mạn Ni khóa chặt túi mèo, chửi thề liên tục.

Con mèo tam thể cũng ngo ngoe kêu meo meo.

Bỗng, có một đôi chân nam giới đi ủng đen xuất hiện dưới “tấm chắn mưa”.

Liễu Chi Nhàn ngẩn ra, kéo Khang Mạn Ni sang phải nhường đường, song ủng đen cũng di chuyển theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.