Khang Chiêu không đếm xỉa tới cơn đau ở cổ tay phải, anh ném súng đi, bước tới giải cứu Liễu Chi Nhàn khỏi giam cầm.
Anh kiểm tra sơ qua cổ Liễu Chi Nhàn, may mà vết thương khá nông. Khang Chiêu kéo cô dúi vào lòng, tránh để cô thấy cảnh máu me hiện giờ.
Mưa phùn rửa trôi vết máu, Khang Chiêu hôn lên tai Liễu Chi Nhàn, xóa đi bóng ma dịch sên lưu lại trước đó.
Khang Chiêu khàn giọng nói: “Mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
Liễu Chi Nhàn muốn vùi sâu thêm vào ngực anh, cánh môi run run, chỉ nói được ba chữ: “Em không có, em không có…”
Cô vẫn là cô, chưa từng và không hề có quan hệ gì với kẻ ác nhân kia cả.
Trải qua sự việc kinh tởm đó, Liễu Chi Nhàn càng kiệm lời hơn cả.
Khang Chiêu dịu dàng hôn lên vành mắt dính máu của cô, “Anh biết.”
Anh mặc quần lại cho Liễu Chi Nhàn, sau đó chờ đội cứu viện tới.
Mưa nhỏ nhưng gió chẳng ngừng, Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu tựa vào lòng nhau, yên lặng ngắm cảnh núi non.
Dưới núi có tiếng còi báo động réo rắt, tiếng bước chân lẫn tiếng người dần tiến lại gần, Đại Chí dẫn đội đến hiện trường.
Đại Chí kinh hoàng với cảnh tượng trước mắt.
Trên bãi cỏ có một xác chết sắc mặt cứng ngắc, chết không nhắm mắt, bên cạnh là một đôi tình nhân đang ôm nhau, lặng im thin thít.
Tình cảnh ấy lộ rõ sự đau thương cùng may mắn khi sống sót sau cơn nguy kịch.
Đại Chí: “Anh Tiểu Chiêu…”
Khang Chiêu nhìn Đại Chí gật đầu một, chủ động nói: “Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện trước, cánh tay bị thương cũng cần xử lý, xong xuôi sẽ phối hợp điều tra với cảnh sát.”
***
Khang Mạn Ni nửa tỉnh nửa mê ngồi trên xe cứu thương, hỏi sơ qua tình hình của Liễu Chi Nhàn, lúc đó Hùng Dật Châu không cách nào trả lời được.
Bây giờ đã tỉnh táo, câu đầu tiên của cô cũng là hỏi thăm Liễu Chi Nhàn.
Hùng Dật Châu nói với cô, Liễu Chi Nhàn không sao, chẳng qua chỉ bị trầy da chút thôi, không cầm truyền dịch, đang ở phòng bệnh khác. Vết thương không sâu nên hẳn sẽ không để lại sẹo.
Khang Mạn Ni nghiêm mặt, như muốn bóp cổ Hùng Dật Châu vặn hỏi kỹ càng.
“Tiểu Hùng, ông quen biết tôi bao nhiêu năm rồi, cũng biết tôi rất ghét ông nói dối để an ủi. Chị A Nhàn ‘không sao’ ư, không bị xâm hại chứ?”
Hùng Dật Châu làm cảnh sát bao năm, đương nhiên biết cô ấy đang ám chỉ điều gì.
Hùng Dật Châu gật đầu thật mạnh, “Chị ấy là chị tôi.”
Khang Mạn Ni vừa khóc vừa đau xót: “Dọa chết tôi rồi.”
Hùng Dật Châu cũng nói theo, “Tôi cũng bị dọa chết rồi.”
Đương nhiên, lý do hai người sợ hãi lại không giống nhau.
Khang Mạn Ni nói: “Ông là đàn ông đàn ang, lại còn là cảnh sát, làm gì có chuyện sợ chết.”
Nếu là ngày xưa, chắc chắn Hùng Dật Châu sẽ nhấn mạnh rằng, cậu đây độc thân hai mươi mấy năm, vẫn là một cậu chàng mới lớn như hoa như ngọc, đâu thể gọi là đàn ông.
Nhưng bây giờ cậu không nói nhảm nữa.
“Chúc mừng vì đã tai qua nạn khỏi…”
Hùng Dật Châu bỗng chồm người tới, ôm chầm lấy Khang Mạn Ni.
“Để tôi ôm chút nào.”
Rồi lại nhanh chóng buông ra, cậu cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.
Có lẽ người cần hôn hấp nhân tạo ngay bây giờ chính là cậu.
Hùng Dật Châu nói số giường bệnh của Liễu Chi Nhàn, sao đấy lấy lý do cần phải phối hợp điều tra mà vội vã rời khỏi bệnh viện.
“…”
Khang Mạn Ni sững người, cậu ôm quá nhanh, không khác gì bị kẹp vào sau cửa.
***
Cảnh sát điều tra đến tìm Liễu Chi Nhàn, ghi chép lại mọi chuyện đã xảy ra.
Năm đó vì giấu Khang Chiêu về thân thế của anh mà trưởng bối phải bàn bạc đối sách với nhau, liên kết chặc chẽ, ém nhẹm câu chuyện đó đi nhiều năm.
Cho đến khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, Liễu Chi Nhàn cũng chưa thảo luận với Khang Chiêu, không biết rốt cuộc bí mật bị tiết lộ đến mức nào.
Cô đành dựa vào sự ăn ý của hai người mà giữ kín như bưng.
Cô nói mình chỉ gặp kẻ ác lần đầu tại bữa ăn khuya, và không ngờ lại gặp lại hắn ở vườn ươm.
Nhân chứng có nhiều, ông chủ của tiệm ăn đêm, nhân viên vườn ươm, từng người một đều chứng thực lời khia của cô.
Đây là hai chuyện không thể giấu giếm được.
Cảnh sát lại hỏi cô có từng trao đổi gì với hắn ta không.
Liễu Chi Nhàn đáp: “Không biết, cả tên họ hay hắn đến từ đâu tôi đều không rõ.”
Cảnh sát nhất nhất ghi chú lại.
Liễu Chi Nhàn thẩm vấn xong, lúc đi ra lại không tìm thấy Khang Chiêu đâu, không khỏi thất thần, cô nghĩ đến cảnh khi Khang Chiêu đi tra hỏi, liệu có phải cũng cầm theo cuốn sổ nhỏ rồi ghi chép lại như thế không.
Rồi cô lại nghĩ, có lẽ bây giờ Khang Chiêu cũng được hỏi những câu tương tự như vậy, người đặt câu hỏi hẳn là đồng nghiệp của anh.
Khóe môi Liễu Chi Nhàn nhếch lên, không khỏi châm chọc: “Phụ nữ chịu nhiều thiệt thòi, gặp chuyện này cũng đúng là xúi quẩy.”
Cảnh sát nhìn cô một lúc, như đang ngầm đồng ý với lời cô nói.
Trong quá trình nằm viện, Liễu Chi Nhàn chỉ có thể hỏi thăm tin tức thông qua Hùng Dật Châu.
Hùng Dật Châu nói hết những gì mình biết cho cô, còn những câu hỏi sâu hơn thì cậu không biết.
Trung thực là một đức tính cơ bản của cảnh sát.
Liễu Chi Nhàn xuất viện, Hùng Lệ Cẩn đón cô về nhà nghỉ ngơi, Liễu Chi Nhàn ở nhà mấy ngày đã không chịu được nổi cô đơn, lập tức quay về trấn Nam Ưng.
Liễu Chi Nhàn không liên lạc được với Khang Chiêu nên đâm sốt ruột, nhưng cô biết nóng ruột cũng không làm được điều gì.
Khang Mạn Ni được nghỉ hè, lại mới qua tai nạn nên không muốn dạy hè hay làm gì khác, mỗi ngày hễ rãnh lại chạy sang chơi với Liễu Chi Nhàn. Kể cho cô nghe Khang Cẩm Hiên không bị pháp luật trừng trị vì cậu ta không biết chuyện đó, có điều cậu ta đã bị đưa đến địa điểm chuyển phát nhanh, phụ việc chị Khang Mẫn, tạm thời được Khang Mẫn để mắt, làm vậy lợi cho nó quá.
Nhưng trước đó khi Khang Cẩm Hiên được mời vào đồn cảnh sát, có vẻ như đã bị người ta hù cho một trận, giờ có rảnh cũng không thấy qua lại với tên du côn nào nữa.
Một nhóm bạn tốt đến thăm Liễu Chi Nhàn, Khổng Mân cùng Hứa Kiến Hoài cũng đến.
Khổng Mân an ủi, bà tin tưởng phẩm chất của con trai mình, Khang Chiêu vẫn làm tròn bổn phận cảnh sát của anh, bảo cô chớ lo lắng nhiều.
Hứa Kiến Hoài cũng chăm sóc cô, còn nhân tiện xúc tiến một hạng mục mới.
Liễu Chi Nhàn nhớ Khang Chiêu da diết, dần dần quên mất đi kẻ ác đã tổn thương mình, cô coi như mình bị chó hoang cắn một cái, đã đi tiêm phòng dại.
***
Lúc Khang Chiêu đối mắt với đồng nghiệp, anh vẫn kiên quyết nói rằng mình không quen biết gã ta.
Tìm hồ sơ cũ là vì vụ án phi Cẩu, Phi Cẩu ám chỉ hắn biết một người có vẻ ngoài tương đồng anh, rồi Khang Chiêu vô tình gặp phải hắn ta ở trấn Nam Ưng, nghi ngờ là đồng bọn của Phi Cẩu nên mới lưu tâm.
Nhất là khi hắn tiếp cận em họ anh, còn hỏi thăm thông tin về anh, Khang Chiêu nghi ngờ hắn ta có ý đồ gây rối.
Hung thủ đến vườn Giai Tùng, Khang Chiêu lo lắng Liễu Chi Nhàn bị hung thủ để mắt tới, vì vậy mới phòng bị trước.
Trời mưa là điều kiện thuận lợi cho việc phạm tội, nên Liễu Chi Nhàn vừa mất tích, Khang Chiêu đã có thể lập tức phản ứng kịp.
Kết thúc quá trình tra hỏi, đồng nghiệp hỏi thêm một câu nữa: “Anh có từng nghi ngờ gì nữa về hung thủ không, chẳng hạn như là hai người có vẻ giống nhau đến sáu bảy phần?”
Khóe miệng Khang Chiêu nhếch lên lộ vẻ xem thường.
“Cảnh sát đi thu thập chứng cứ thì không nên tám chuyện, từ trước tới nay tôi chưa bao giờ suy đoán hay nghi ngờ vô căn cứ.”
Đồng nghiệp mím môi, kết thúc công việc, coi như chấp nhận lời khai của anh.
Hai tay Khang Chiêu đan vào nhau, để lên bàn, nghiêng người về phía trước.
“Thật ra tôi rất tức giận, các cậu cũng thấy kết quả quả rồi đó, tôi là kiểu sẽ dùng người yêu làm mồi câu dụ địch xuất hiện sao?”
Đồng nghiệp cười cười, “Bọn tôi cũng chỉ dựa vào sự thật mà nói thôi, dù gì anh cũng biết đấy, có quá ít ví dụ về cách giải quyết tình huống hoàn hảo và lý tưởng”
Khang Chiêu dần thả lỏng, “Nên giờ để tôi cống hiến một ví dụ nhé?”
Đồng nghiệp khép sổ điều tra lại.
Trong buổi thẩm vấn, Khang Chiêu không hề để tâm đến việc hung thủ tên gì, đó chỉ là ký hiệu của một sự việc không chủ quan, cũng như việc hắn ta từng phạm bao nhiêu tội.
Khang Chiêu chỉ muốn định nghĩa hắn là “một tội phạm cưỡng hiếp bị anh bắn chết”.
***
Quá trình điều tra kéo dài hết nửa tháng, từ giữa hè đến cuối hè.
Trải qua điều tra mới phát hiện, “chuột núi” Phi Cẩu đúng là có quan hệ mật thiết với người kia, bằng chứng mới xuất hiện, vẫn cần tiếp tục điều tra căn nguyên.
Khang Chiêu trở lại đồn cảnh sát lâm nghiệp, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Khang Chiêu nhớ lại một năm rưỡi đã qua, có phải lúc Liễu Chi Nhàn thu dọn đồ đến đến trấn Nam Ưng cũng có tâm trạng thế này không.
Mà anh thật sự rất nhớ cô.
Hùng Dật Châu và Đại Chí cũng một nhóm đồng nghiệp lưu luyến đứng chờ bên ngoài, chỉ biết giương mắt nhìn qua cửa sổ, trông như học sinh tiểu học tạm biệt thầy giáo quay trở về thành phố.
Thu dọn đồ bỏ vào hộp, cả nhóm giúp anh chuyển vào xe Cheorokee.
Khang Chiêu quay qua nhìn từng gương mặt như những lần xếp hàng chờ giáo huấn ngày trước.
“Ủ rũ đưa đám thế làm gì, có phải không quay về nữa đâu.”
Hùng Dật Châu dẩu miệng lên: “Đúng thế, chị em vẫn còn ở đây mà.”
Mọi người bật cười.
Khang Chiêu nở nụ cười hờ, “Nhìn xem Tiểu Hùng thông minh lên rồi kìa, mọi người tranh thủ học theo đi.”
Đại Chí tiếp lời, “Gọi Tiểu Hùng gì nữa, phải gọi là em vợ mới đúng chứ anh Tiểu Chiêu.”
“Cũng phải.” Khang Chiêu bật cười ôm lấy bả vai của Hùng Dật Châu, “Em vợ còn ở đây, chắc chắn sẽ còn quay về.”
Hùng Dật Châu xụ mặt, không giống với cái vẻ khoa trương bình thường.
“Để anh rể ôm một cái nào.”
Mọi người cười rộ lên, cười xong mà lòng chua chát.
Khang Chiêu vẫn ôm Hùng Dật Châu, thấp giọng giễu cợt, “Hay là ôm em gái tôi đi.”
“…” Hai má cậu chàng đỏ bừng.
Khang Chiêu đặt tay lên vai Đại Chí, dùng sức nắm chặt, “Mọi chuyện trong sở sau này nhờ cậu.”
Bỗng Đại Chí khép chặt hai chân, nghiêm nghị chào, “Nhất định sẽ tiếp nối và noi theo truyền thống vẻ vang của anh Tiểu Chiêu, sống đúng với trách nhiệm của mình.”
Sống lưng Khang Chiêu ưỡn thẳng, tay phải dần nâng lên, ngón giữa đặt sát huyệt thái dương, tư thế trang nghiêm lỗi lạc, như nhiều năm trước khi anh đứng chào trước cờ gia nhập đội cảnh sát.
Khang Chiêu ngồi vào xe Cheorokee của mình, thò đầu ra cửa sổ.
“Tất cả quay về làm việc đi.”
Mùa hè đã qua, mặt trời vẫn chói chang như cũ.
Mọi người dõi theo chiếc Cheorekee rời khỏi đồn cảnh sát lâm nghiệp.
Những người khác tiếp tục làm việc của mình.
Hùng Dật Châu và Đại Chí vẫn chôn chân tại chỗ, đứng cạnh tấm bảng Đồn cảnh sát bảo tồn thiên nhiên Môn Hạc Lĩnh.
Hùng Dật Châu xoa ngực, “Anh rể đúng là người tốt, trước khi đi còn gửi đơn phê duyệt bảng lương cho em nữa.”
Đại Chí khoác vai, dáng vẻ như lãnh đạo, “Làm như sau này tôi không điều chỉnh lại ấy?”
Hùng Dật Châu nghiêng đầu, “… Ý nghĩa khác chứ, đó là sự khẳng định anh rể dành cho em.”
Đại Chí: “…”
Hùng Dật Châu đôi sang vẻ bông đùa, “Sở trưởng Phương, có thể cho em nghỉ tối nay được không?”
Đại Chí nói: “Không phải đơn cua gái, không duyệt.”
Hùng Dật Châu chậc chậc hai tiếng, “… Đội trưởng Khang mới đi mà em đã nhớ anh ấy rồi.”
Đại Chí học theo giọng lãnh đạo, “… Làm việc cho tốt, tranh thủ mấy năm nữa được chuyển qua đội điều tra tội phạm trong huyện, đến lúc đó lại được gặp anh rể của cậu.”
Hùng Dật Châu giơ tay chào, “Được, tuân lệnh.”
Đại Chí: “…”
***
Một ngày cuối tuần sau ngày Nhà giáo.
Khoảng sân nào đó ở thôn Đồng Bình đã náo nhiệt hơn hẳn so với hai mươi mấy năm trước.
Sân đã được làm lại, lát bằng xi măng, không phải sợ bùn lầy khi mưa rơi hay cát bụi ngày trời nổi gió.
Đại Chí và Viện Viện ngồi bên bàn tròn cắn hạt dưa.
Đại Chí nói: “Không ngờ đời này có thể dự đám cưới của Đai Sao Thổ, lại còn trước cả tôi với Viện Viện.”
Viện Viện trừng mắt nhìn anh: “Tại anh hết, này không rảnh kia cũng không rảnh.”
Hôm nay là ngày đặc biệt quan trọng của Đai Sao Thổ và La Y Vân.
Mấy ngày trước cả hai đã đăng ký kết hôn.
Ngày trẻ vợ chồng về già bầu bạn, giờ bỏ qua những ngày trẻ tình thắm, mục đích của người đã già lại rất rõ ràng: chỉ muốn một người bạn, một người thân có thể ký tên vào đơn đồng ý phẫu thuật.
Đại Chí và Viện Viện định nửa năm nữa tổ chức tiệc mừng, chẳng ngờ Khang Chiêu lại đưọc điều đi làm đội trưởng Đội điều tra hình sự Cục cảnh sát lâm nghiệp huyện Thượng Khê, tiếp tục điều tra vụ án “chuột núi”, Đại Chí cũng thuận lợi được thăng chức, mới nhậm chức cần tỏ tài cán, thế là lễ cưới lại bị dời ngày.
La Y Vân vẫn là La Y Vân, trang điểm đạm như mọi khi, áo sơ mi trắng kết hợp với váy caro đỏ kiểu Scotland, vừa như nghe hiểu mọi người nói chuyện lại như không hiểu gì, chỉ biết cười ngẩn ngơ ngồi đó ăn ăn uống uống.
Đai Sao Thổ cực kỳ hưng phấn, lấy giấy kết hôn ra khoe khoang như sợ mọi người không tin.
Mọi người nhìn mà cũng không ngạc nhiên, ảnh chụp kết hôn Đai Sao Thổ đội tóc giả, nhìn trẻ hơn mười tuổi, cuối cùng cũng đã giống với ông bạn lão Hùng đồng lứa.
Đai Sao Thổ lại pha trò hí hửng.
Bà Liên cũng đến cùng Khang Mẫn.
Ở thôn Văn Hà, bà Liên rất thích cầm ghế đẩu đi khắp ngõ phố, ăn cơm muôn dân, buôn chuyện muôn nhà. Bữa tiệc nào trong thôn cũng thường thấy bóng dáng của bà.
Thế là trong thôn truyền tai nhau rằng, chỉ cần bà Liên tham gia tiệc mừng nào thì đôi vợ chồng mới cưới đó nhất định sẽ ân ái hòa thuận đến bạc đầu.
“Chuyện tốt như vậy sao có thể thiếu tôi.”
Bà Liên vừa vào cửa vừa nói.
“Nhân tiện tới thăm ông, lần sau đến không biết ông còn có đây không.”
Ông ngoại Liễu Chi Nhàn dập điếu thuốc, miệng cười cười hằn rõ nếp nhăn.
“Còn chưa biết ai đi trước ai.”
Không giống như những bữa tiệc khác, ở đây chỉ đặt một chiếc bàn lớn với đầy đủ thức ăn, những người có liên quan đến Môn Hạc Lĩnh lại nhân cơ hội tụ tập ăn uống.
Không hề ảnh hưởng đến không khí sum vầy.
Khang Mạn Ni cầm khẩu súng nước của cháu mình, nhắm bắn vào Hùng Dật Châu.
Vậy mà Hùng Dật Châu lại không tránh, như con bù nhìn trên thuyền cỏ hứng tên, cả người ướt nhẹp.
Khang Mạn Ni ngờ vực: “??? Hôm nay đầu óc ông sao vậy hả, xoắn xoa xoắn xuýt, khác gì ôm mộng tương tư không.”
Hùng Dật Châu: “… Cứ coi là vậy đi.”
Khang Mạn Ni: “Không phải chứ, là ai xui xẻo bị ông ôm mộng vậy.”
Hùng Dật Châu: “…”
Khang Mạn Ni: “Ha ha ha ha.” Cô đẩy tay cậu, “Ông cười một cái xem nào, một mình tôi lúng túng lắm.”
Hùng Dật Châu: “Hừ hừ.”
Khang Mạn Ni đặt cây súng nước xuống, lẳng lặng nói nhỏ với cậu.
“Tôi có điều thắc mắc.”
Hùng Dật Châu: “Nói đi.”
Khang Mạn Ni: “Ngày đó anh tôi đã hô hấp nhân tạo cho tôi à.”
Hùng Dật Châu: “… Không.”
Khang Mạn Ni: “May quá, dọa chết tôi mất. Tuy biết không được phân biệt người cứu mình là nam hay nữ già hay trẻ, nhưng ông biết mà đó anh trai tôi, còn kia là chị gái ông, nếu đúng thật như vậy thì tôi ngại chết mất.”
Hùng Dật Châu nghiêm mặt, “Còn tôi thì không xấu hổ chắc?”
Khang Mạn Ni vỗ vào ngực cậu, “Cứu người không phân biệt giới tính gì cả, ông không phải là người, ông là gấu mới đúng*.”
(*Họ Hùng của Hùng Dật Châu có nghĩa là gấu.)
“Có giỏi thì bà lặp lại nữa xem.”
Hùng Dật Châu dùng một tay bá cổ cô, Khang Mạn Ni ngã vào ngực cậu, tai chạm vào một vật mềm mại, thoáng chốc đỏ mặt.
Khang Mạn Ni thúc cùi chỏ vào bụng Hùng Dật Châu, cả hai trông như cặp đấu vật.
Hùng Dật Châu không dùng sức, Khang Mạn Ni được thế lùi ra.
Cô chạy tới cạnh Khang Chiêu, đổi đề tài: “Anh, sao chị dâu mãi chưua đến vậy, chỉ thiếu mỗi chị ấy nữa thôi.”
Khang Chiêu từ phòng bếp đi ra, đứng rửa tay cạnh vòi nước.
“Không gấp, cô ấy mới đi công tác về, ký hợp đồng xong rồi sẽ tới.”
Hùng Dật Châu trừng Khang Mạn Ni một cái, khoanh tay đứng một bên, đề phòng cô lại chạy trốn.
“Không phải chứ anh Tiểu Chiêu, không phải chị ấy nên chạy nhào tới anh ngay sau khi đi công tác về à?”
Khang Mạn Ni cảm thấy nói rất đúng, nhưng không muốn biểu hiện cho Hùng Dật Châu thấy.
Có cùng quan điểm lại giống như bắt tay làm việc xấu.
Cô không nên như vậy.
Khang Chiêu nói: “Vì hôm nay là ngày quan trọng, cho nên cô ấy muốn hoàn thành xong chuyện quan trọng của mình.”
Hùng Dật Châu: “…Tật xấu!”
Khang Mạn Ni lại hiểu khác, “… Gọi là cát lành.”
Cuối cùng cũng không cần bắt tay làm việc xấu nữa rồi.
Hùng Dật Châu: “… Anh Tiểu Chiêu, anh đừng chiều hư chị ấy.”
Khang Mạn Ni: “Không phải bạn gái là để cưng chiều à.”
Hùng Dật Châu: “Ồ, bà nói đúng.”
Khang Mạn Ni: “???” Người này hôm nay sao lạ quá nhể.
Khang Chiêu rảnh rỗi chen vào: “Khi nào đến lượt hai đứa?”
Khang Mạn Ni: “… Khi nào cái gì? Anh đã nấu xong chưa mà ra đây vậy, để em vào phòng bếp xem sao.”
Hùng Dật Châu: “Để tôi giúp bà.”
Khang Mạn Ni: “… Không cần đâu, phiền quá.”
Hùng Dật Châu: “Tôi đảm đang lắm, bà nhìn chị tôi là biết, chị ấy chiếm đoạt tên tôi đấy.”
Khang Mạn Ni: “Hùng Dật Châu, ông bớt mặt dày lại giùm.”
Khang Chiêu nhìn hai đứa vừa đi vào phòng bếp vừa đùa giỡn cãi nhau, bỗng lúc này điện thoại đổ chuông, anh không để ý tới họ nữa, cúi đầu nhìn điện thoại, đoạn, nụ cười nở rộ trên gương mặt tuấn tú.
Khang Chiêu nhanh chóng đi tới chỗ đậu xe bên đường chật hẹp.
Trông thấy cảnh này, bà Liên chợt nhớ lại hồi Khang Chiêu còn nhỏ, anh cũng thường xuyên cưỡi chiếc xe đạp cũ rích, đôi chân chống lên bàn đạp, mông không chạm yên, phóng vèo vèo qua các cửa hàng ăn vặt.
Bà Liên thường hỏi đùa anh: “Lại chạy đi đâu đấy?”
Chàng thiếu niên đã đi xa trả lời: “Bố con về rồi.”
—— Khang Thụ Dương xuống núi là sẽ tới đồn cảnh sát, Khang Chiêu biết tin bèn chạy đến tìm ông.
Hồi ấy, Khang Chiêu thích nhất là người bố làm cảnh sát lâm nghiệp này.
Còn bây giờ, dưới nắng chiều tàn, chiếc Cheorekee như con tuấn mã trắng tinh khôi, đạp núi phóng nước lao nhanh như gió.
Như không muốn chậm trễ giây nào, bỏ mặc hết thảy.
Chạy đến với nửa kia của mình.