Sắc Yêu Ngọt Ngào

Chương 32: Chương 32




Trần Chi Thành có chút không thể lý giải tình huống trước mắt, kinh ngạc nói: “Tôi là bạn của cô ấy. Anh là?”

Lục Xuyên ôm khư khư thắt lưng Kim Hạ, khóe miệng cười, nhìn chằm chằm Trần Chi Thành ánh mắt lại lạnh lẽo: “Tôi là bạn trai cô ấy.” Anh nhớ rõ người này, chẳng phải là người ở nhà ga lần trước, người cô thích.

Bạn bè, bạn trai, cùng lắm chỉ khác nhau một chữ, quan hệ lại cách nhau rất lớn, Trần Chi Thành sửng sốt, hơi cúi đầu: “Xin chào.”

Kim Hạ giãy Lục Xuyên ra, giải thích với Trần Chi Thành: “Không có, anh ta không phải là bạn trai mình, cậu đừng nghe anh ta nói bừa.”

Trần Chi Thành lại sửng sốt, nửa tin nửa ngờ hơi cúi đầu, không rõ hai người trước mắt rốt cuộc gọi lá cái gì nữa.

Lục Xuyên thấy cô vội vã làm sáng tỏ, sắc mặt nhất thời trầm xuống, dùng sức cầm cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo cô về phía mình, ôn nhu cười: “Hả? Anh không phải bạn trai em? Vậy chúng ta mỗi ngày ngủ chung một chỗ tính là cái gì?”

Trần Chi Thành nghe vậy cứng người một lát, một nơi nào đó ở ngực, bắt đầu khó chịu. Anh chỉ biết cô có bạn trai, lại không nghĩ đến đã tiến triển đến mức sống chung.

Kim Hạ không nghĩ đến anh lại ở trước mặt người ngoài nói ra nhưng lời này, hơi giận kéo tay của anh ra: “Chúng ta đã chia tay được không?”

Lục Xuyên ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của cô, ngược lại sắc bén nhìn chằm chằm Trần Chi Thành, tất nhiên cũng không bỏ qua trên mặt anh ta chợt lóe qua cứng ngắc, thì ra thằng nhóc này cũng có hứng thú với cô, xem ra là tình địch. Nếu chính mình mặc kệ không can thiệp vào bọn họ, một cái tình chàng, một cái ý thiếp, dùng không bao lâu sẽ ở cùng một nơi.

Lại bắt lấy cổ tay Kim Hạ, anh cứng rắn kéo cô vào lòng, từ phía sau ôm chặt cô, nói với Trần Chi Thành: “Chúng tôi cãi nhau, cô ấy chơi trò trẻ con rời nhà trốn đi với tôi, nha đầu này, tính tình vẫn luôn quật cường như vậy.”

Kim Hạ không nghĩ đến anh lại nói như vậy, nhất thời không thể nào giải thích, lại cảm thấy càng nói càng sai, liền giãy dụa nói: “Anh buông, trước buông nói sau.”

Hai cánh tay Lục Xuyên giống như thép gắt gao buộc chặt cô, tiếp tục tán gẫu với Trần Chi Thành: “Trước kia lúc đi học, tính tình cô ấy cũng kém như vậy sao?”

Trần Chi Thành cười cười: “Không có, trước kia tính cách cô ấy tốt lắm, cũng không có bày ra tính tình trẻ con.”

“Thật sao?” Lục Xuyên nhíu mày: “Xem ra đều là do tôi nuông chiều cô ấy quá.”

Kim Hạ còn đang giãy dụa, bất đắc dĩ trên chân mang giày cao gót 8 phân, hoàn toàn khó chịu, tránh nửa ngày cũng tránh không được, lại không dám cao giọng ồn ào, khiến cho các vị khách phía trước chú ý.

Lục Xuyên ôm cô, giống như ôm đứa trẻ nhỏ không có việc gì tiếp tục tán dóc: “Đúng rồi, còn chưa có hỏi cậu họ gì? Tôi gọi Lục Xuyên, Lục trong lục Địa, Xuyên trong sơn xuyên (núi sông).”

Trần Chi Thành. Nhĩ đông trần, chi trong chi hồ giả dã, thành trong thành trì.”

(AN: chi, hồ, giả, dã là trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng)

Nghe tiểu Hạ chúng ta nói, cậu là bạn học của cô ấy à, sau này có rãnh đến nhà chúng ta ăn cơm a, bạn học cũ cũng nên gặp mặt nhiều.”

Trần Chi Thành cười cười, không nói tiếp. Lục Xuyên một lời một cái chúng ta, nghe khiến Kim Hạ cả người không thoải mái, liền tiếp tục giãy dụa: “Anh rốt cuộc đến đây làm gì?”

Lục Xuyên vẻ mặt chính trực: “Anh đến tìm em a, thuận tiện làm quen với bạn em.”

Kim Hạ cảm thấy làm trò trước mặt Trần Chi Thành, cùng Lục Xuyên chia tay căn bản không rõ ràng lắm, lại không tiện ở trong này cùng anh tranh chấp, đành phải lùi một bước: “Có gì chúng ta đi ra ngoài đâu đó nói đi, ở đây nhiều người đấy.”

Lục Xuyên suy nghĩ một lát, buông cánh tay gông cùm xiền xích thắt lưng cô, Kim hạ quay lại nói với Trần Chi Thành: “Tôi và anh ta đi ra ngoài nói chuyện chút, lát nữa trở lại tìm cậu.”

Trần Chi Thành gật đầu: “Đi.” Anh để ý trên ngực Lục Xuyên gài hoa tươi, đó là người có tiếng tăm trong nước có thể đeo, này nói, anh ta không phải đồng nghiệp công ty Kim Hạ, mà là đến tham dự đấu giá, một người có thân phân địa vị.

Lục Xuyên cũng không có buông tha, bắt lấy giấy thông hành phóng viên truyền thông trước ngực Trần Chi Thành, khẩu xà tâm phật liếc mắt cảnh cáo Trần Chi Thành một cái, thế mới kéo Kim Hạ đi ra ngoài.

Mặc dù đi ra từ phía sau hội trường, vẫn có mấy vị khách gần đó phát hiện di chuyển, quay đầu đánh giá bọn họ, khóe mắt Kim Hạ nhìn thấy, rất nhanh xoay sang hướng khác che mặt đi, vội vàng đi theo bước chân Lục Xuyên, Cô biết tốc độ truyền bá của tin đồn, giờ phút này thầm nghĩ chạy nhanh rời khỏi hội trường cho xong chuyện.

Vừa chạy ra khỏi cửa lớn, Kim Hạ liền bỏ tay của anh ra: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Sao vậy, tức giận?” Lục Xuyên kéo bạc môi lên: “Em sợ hắn biết tôi là bạn trai em như vậy a?”

“Bạn trai gì?” Kim Hạ không nói gì: “Tôi và anh có loại quan hệ này sao?”

“Bằng không em muốn tôi nói như thế nào? Tôi bao nuôi em?”

“Anh…!” Kim Hạ tức không chịu nỗi: “Đáng lẽ lấy lập trường của anh, vốn không có quyền lợi bá đạo, chuyện này không liên quan đến anh.” Đễu đã ngưng hẳn quan hệ, anh còn chạy đến càn quấy làm gì?!

Lục Xuyên thấy cô rất tức giận, cũng có chút sầu: “Sao, em thật đúng là tính kết giao với hắn?”

Kim Hạ không định giải thích với anh: “Tôi nói, tôi với ai, muốn thế nào, không liên quan đến anh.”

Lục Xuyên một ngụm tức giận nghẹn ở ngực, ánh mắt bốc lửa đến nơi, tiểu nha đầu này sao khi tách khỏi anh, không chỉ khẩu khí nói chuyện trở nên lạnh như băng, còn một lời một câu không liên quan đến anh, rốt cuộc quan hệ của anh với cô có xa lắm không.

Hừ lạnh một tiếng, anh nhíu mày: “Em cảm thấy hắn nếu biết chân tướng của em và tôi, còn có thể thích em?”

Kim Hạ trầm mặc chốc lát: “Có lẽ sẽ không .”

Dừng một chút, cô nói: “Người tốt đến mấy, chung quy vẫn có chút hẹp hòi, cho nên cho dù anh ta không thích tôi, tôi cũng hiểu được, anh đã nói phải giữ lời.”

Khẩu khí lãnh đạm như khói nhẹ kia, điều này lại đến phiên Lục Xuyên trầm mặc, Kim Hạ đợi một lát, không thấy anh lên tiếng, liền nói: “Anh không còn việc gì, vậy tôi vào trước.”

Lục Xuyên sứng sốt, theo bản năng giữ chặt cánh tay cô: “Có chút việc.” Ở trong hội trường, anh vốn chỉ định từ xa liệc nhìn cô một cái, không nghĩ đến lại thấy cô và Trần Chi Thành vừa nói vừa cười, anh thật sự không nhịn được hiện thân, căn bản không có nhớ chuẩn bị cớ gặp mặt, bây giờ các loại lý do thoái thác nhanh chóng hiện lên trong đầu anh, anh trực giác chọn một cái: “Ba em bọn họ khi nào chuyển đi?” Nói xong liền hối hận.

Kim Hạ hơi trầm mặc, lộ vẻ mặt khó xử, gần đây cô rất bận rộn, không có thời gian tìm phòng trọ: “Thật xin lỗi, cuối tuần này rãnh tôi sẽ đi tìm phòng cho thuê, tranh thủ tuần sau chuyển đi. Nếu anh sốt ruột dùng phòng, tôi sẽ để cho bọn họ vào ở khách sạn trước tốt lắm.”

Lục Xuyên lắc đầu: “Không có gì, cứ ở đó đi.”

“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ mau chóng để bọn họ chuyển ra ngoài, sẽ không chậm trễ thời gian của anh.”

“Tôi không có ý thúc giục em.” Lục Xuyên hơi khó xử: “Thật ra, các ngươi có thể không chuyển ra, dù sao phòng tôi để không cũng không ai ở, cũng không cho người khác thuê.”

Kim Hạ cân nhắc một lát, vẫn nhẹ nhàng lắc đầu: “Cảm ơn hảo ý của anh, bất quá vô duyên vô cớ, tôi cuối cùng vẫn cảm thấy không tiện lắm. Lại nói, nếu vợ anh biết, trong lòng cũng không khỏi tức giận.”

“Cô ấy sẽ không quản tôi.”

Kim Hạ cười nhẹ: “Vậy anh coi như là tôi sợ cô ấy tức giận đi.”

Lục Xuyên không nói lại gì, một đề tài chấm dứt, nhất thời lại không thể nghĩ ra được một vấn đề hay, hai người trong lúc đó liền rời vào trầm mặc.

Kim Hạ đột nhiên nhớ đến chuyện này: “Đúng rồi, sau này ba tôi lọc thận cũng không đi đến bệnh viện, cảm ơn lúc trước anh sắp xếp giúp tôi.”

Lục Xuyên nhìn cô một cái, cảm giác đặc biệt phức tạp: “Được.” Anh trước kia nói tàn nhẫn, đều chỉ là uy hiếp, chưa từng thật sự nghĩ muốn đuổi cùng diệt tận cô, nhưng cô dường như hạ quyết tâm muốn cấp tốc lui khỏi sinh mệnh anh.

Kim Hạ nghĩ lại nghĩ, cũng không có gì để nói: “Vậy tôi vào trước.”

Lúc xoay người, Lục Xuyên một phen giữ chặt cô: “Chờ chút, em để quên một thứ, theo tôi trở về lấy.” Anh không muốn để cô ở cùng một chỗ với tay phóng viên kia.

Kim Hạ cân nhắc một lát, không biết cô để quên cái gì: “Cái gì vậy?”

“Em theo tôi trở về thì biết.”

Kim Hạ đắn đo một lát, đẩy tay anh ra: “Nếu tôi đã bỏ lại, vậy nhất định là vật không quan trọng, anh thay tôi ném đi.”

Lục Xuyên cả người cứng đờ, tiếp theo bước một bước dài chắn ở trước người cô: “Em với tôi, chẳng lẽ không còn gì khác để nói sao?”

Kim Hạ trầm tư một lát, ngẩng đầu mỉm cười: “Tôi chúc anh tân hôn khoái hoạt”

Lục Xuyến chỉ cảm thấy yết hầu căng thẳng, có cái muốn nói, lại không nói nên lời, Kim Hạ vòng qua bên người anh, nhẹ nhàng đẩy cửa lớn hội trường ra.

Trần Chi Thành xa xa thấy Kim Hạ tiến vào, lập tức vẫy tay với cô, Lục Xuyên theo sau đi vào, trơ mắt nhìn cô đi về phía Trần Chi Thành, lại vô lức ngăn cản. Cưỡng bức cô đã không đủ lực uy hiếp, tiền tài đã đánh mất tính dụ hoặc, bây giờ ngay cả muốn cùng cô vui vẻ nói chuyện, đều thành chuyện so với lên trời còn khó hơn, thế này anh mới ý thức được, với cô mà nói anh, đã không còn là gì cả, trước kia còn có thể miễn cưỡng tính là ông chủ, bây giờ chắc là, người quen.

Kim Hạ trở lại bên người Trần Chi Thành, có chút xấu hổ: “Ngượng ngùng, vừa rồi khiến cậu chê cười.”

Trần Chi Thành có chút tò mò thân phận Lục Xuyên, nhưng trực tiếp hỏi cô, lại có vẻ hơi bà tám, vẫn quyết định tìm một cơ hội hỏi sư phụ: “Không có gì, yêu đương cãi nhau, thật bình thường.”

“Không phải cãi nhau, thật đã không cùng chung một chỗ.” Kim Hạ thở dài: “Không nói đến anh ta, ngẫm lại nên tìm chỗ nào ăn cơm.”

Trần Chi Thành lấy di động ra: “Mình tra tra lời bình của mọi người, xem có đề cử gì.”

Kim Hạ nhìn qua màn hình của anh, hai người anh một câu tôi một câu, nhỏ giọng thảo luận đồ ăn, bàn bạc còn chưa có kết quả, bên cạnh lại vang lên thanh âm: “Kim Hạ.”

Hai người đồng loạt ngẩng đầu, Rebecca đứng trước mặt bọn họ, nói với cô: “Hội đấu giá lát nữa sẽ xong, cô theo tôi đi đây.”

Kim Hạ không biết lại còn công việc, nói với Trần Chi Thành: “Cái này, tôi phải đi làm việc trước, trở về nói sau.”

Trần Chi Thành gật đầu: “Được, cậu đi làm việc đi.”

Rebecca dẫn Kim Hạ đến bên cạnh Hướng Nam, tầm mắt Hướng Nam dừng ở một phương hướng nào đó, hơi nghiêng mặt: “Đợi lát nữa cô đi theo tôi, nhận thức nhiều người một chút, đối với cô mới có lợi.”

Kim Hạ đứng ở phía sau bên cạnh anh ta, hơi có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng: “Được.”

Lời nói tổng kết cuối hội đấu giá do Hướng Nam tự mình làm. Sau khi xuống, anh ta đến bên người Kim Hạ, hơi hơi cong cánh tay, ánh mắt ý bảo kéo cô đi.

Đoán không ra dụng ý của anh ta, trong lòng Kim Hạ cảm thấy sợ hãi sâu sắc, khách mời tập trung trong hội trường, trang phục thơm ngát mái tóc bóng loáng, người nào không phải là người có danh dự uy tín, mà Hướng Nam là chủ hội đấu gái từ thiện, càng là tiêu điểm trong tiểu điểm, nếu lúc này cô đi bên cạnh anh ta, theo anh lượn vòng quanh khách mời, cô không thể nghi ngờ trở thanh tấm bia trong mắt mọi người, bị tên đâm vào thương tích đầy mình.

Đối vớ cử chỉ này của Hướng Nam cô cũng không lý giải được ý tốt với cô, không biết vì sao, ngược lại cô lại cảm thấy ở dưới toàn cục, cô chỉ là một quân cờ trong tay của anh ta, bị anh tùy ý chơi đùa trong tay, cô lại không thể phản kháng nửa phần.

Bất đắc dĩ hít sâu, lại chậm rãi thở ra, cô nhẹ nhàng nâng tay trái lên, lễ phép vòng qua khuỷu tay Hướng Nam, anh dẫn dắt cô, vững bước đi vào giữa sân, bắt đầu nói chuyện với gương mặt xa lạ với cô

Cô chưa từng trải qua trận chiến lớn như vậy. Có thể đến giúp đỡ hội đấu giá, đã vượt qua tưởng tượng của cô, giống như cô hầu mặc trang phục vải thô xấu xí, trong lúc cửa mở hé, rình coi vũ hội cung đình xa hoa lãng phí trong đó. Nhưng bây giờ cửa lớn mở ra, cộ bị đẩy mạnh vào trong, cho dù đã thay trang phục hàng hiệu thế giới, tim vẫn chống đỡ không nổi chuyện cô không có kinh nghiệm.

Cô cảm thấy không biết theo ai.

Chỉ có thể kiên cường giữ nụ cười trên mặt, nỗ lực giữ gìn lễ phép phong độ.

Lục Xuyên xa xa cảm thấy Hướng Nam dẫn Kim Hạ lượn quanh giữa các chính trị thương gia, đường cong trên bạc môi dần dần cứng lại, Anh ta biết rõ Kim Ha là phụ nữ của anh, còn cố ý phách lối mang theo bên người, cử chỉ này có ý gì?

Lượt bớt suy nghĩ, anh liền bước nhanh qua, chặn ở trước mặt hia người: “Chủ tịch Hướng hứng trí quá hay không, còn mang nhân viên của mình đi ra làm quen.” Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ nhân viên.

Kim Hạ thấy Lục Xuyên, bước chân thoáng dừng lại, tầm mắt đảo qua bên cạnh anh, vẫn chưa thấy tung tích Lâm Tịch, Hướng Nam mỉm cười không có tiếp chiêu: “Không biết cục trưởng Lục có chọn được món đồ gì không?”

Tầm mắt Lục Xuyên khóa trên người Kim Hạ: “Tôi theo vị hôn thê đến, chọn hay không chọn tôi cũng không rõ lắm.”

Ánh mắt anh có chút nóng rực, Kim Hạ bị anh nhìn cả ngươi có chút không tự nhiên, liền hơi cúi đầu xuống chút, tránh tầm mắt giao với anh. Lục Xuyên phát hiện trốn tránh của cô, cong khóe môi, tầm mắt chuyển sang người Hướng Nam: “Không biết chủ tịch Hướng có thời gian theo tôi uống hai chén hay không?”

“Cục trưởng Lục đã mời, tôi tất nhiên có thơi gian.” Hướng Nam thấy con cá mắc câu, liền khẽ vuốt lên cánh tay Kim Hạ khoát lên tay hắn, nghiêng người hướng bên tai cô nói: “Tôi và cục trưởng Lục có chuyện muốn nói, cô tránh ra một chút.”

Từ góc độ của Lục Xuyên nhìn, tư thế hai người thầm thì cực kỳ ái muội, hơn nữa tay Hướng Nam còn bao lấy tay cô, làm cho anh nhìn mà hàm răng nghiến chặt, muốn tiến đến kéo hai người bọn họ ra.

Kim Hạ đợi Hướng Nam nói xong, liền rút tay lại, không nhìn Lục Xuyên, trực tiếp xoay người đi đến bên Rebecca. Hướng Nam bày ra tư thế mời Lục Xuyên, hai người đồng thời đi đến phòng bên cạnh.

Đóng cửa lại, Hướng Nam hỏi: “Không biết cục trưởng Lục có gì chỉ giáo?”

Không có người ngoài ở đây, Lục Xuyên cũng không vòng vo: “Anh biết rõ Kim Hạ là người phụ nữ của tôi, làm vậy là có ý gì?” Hướng Nam anh ta có bao nhiêu phụ nữ có thể mang, liền cố ý mang cô?

Hướng Nam thoáng trầm ngâm, quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Tôi hy vọng cục trưởng Lục có thể từ bỏ đám cưới chính trị.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.