Sắc Yêu Ngọt Ngào

Chương 39: Chương 39




Thứ hai phải cùng kỹ sư Lương đến công trường thị sát, Kim Hạ cố ý mang giày đế bằng, ngày thường quen mặc âu phục nhỏ cũng đổi thành trang phục thường ngày, tiện đi lại trên công trường. Mới đến công ty không lâu, nhận được thông báo Hướng Nam đưa đến, tiêu đề màu đỏ, phía trước còn thêm một dấu chấm than to tướng, biểu thị ưu tiên tuyệt đối, khiến cô tạm dừng tất thảy công việc trên tay, ở công ty đợi lệnh.

Kim Hạ nào dám chậm trễ, lập tức xin chỉ thị của kỹ sư Lương về chuyện này, kỹ sư Lương tất nhiên đáp ứng, cho dù chuyện lớn thế nào cũng không địch lại sắc lệnh chủ tịch Hướng tự tay viết, vì thế cô bị giữ lại ở công ty, kỹ sư Lương mang theo trợ lý khác bắt đầu đi làm việc.

Đợi mãi đến buổi chiều, rốt cục Hướng Nam mới gọi điện thoại đến, bảo cô ngay lập tức đến sau hội trường. Một lát sau, anh ta mang theo Lục Xuyên xuất hiện ở cửa, trong tay ôm một tập hồ sơ dày, cộng thêm một cái laptop.

Kim Hạ đứng thẳng lên, ngoài ý muốn nhìn hai người, không rõ tình huống trước mắt, tay Lục Xuyên tùy ý đút vào túi trước, im lặng đứng trước mặt cô, trong mắt có thâm ý.

Hai người ánh mắt giao nhau, Kim Hạ liền có chút tránh né, chung quy thấy tầm mắt anh thật nặng, cô chống không nổi.

Hướng Nam buông văn kiện trong tay: “Cục trưởng Lục muốn xem xét báo cáo tài chính của Nhân Hằng chúng ta, Kim Hạ, cô hỗ trợ ghi lại một chút những câu hỏi của cục trưởng Lục, sau đó tập hợp gửi vào hòm thư của tôi, tôi đi họp trước.”

Nếu là chủ tịch phân phó, Kim Hạ vốn không nên thắc mắc, phải biết nghe lời đáp ứng, bất quá cô ở cùng một phòng với Lục Xuyên cảm thấy áp lực, liền chần chừ nhìn Hướng Nam. Nhân viên nhà nước của cục quản lý nhà đất, sao lại có tư cách xem báo cáo tài chính Nhân Hằng?

Hướng Nam nhìn ra nghi ngờ của cô, giải thích: “cục trưởng Lục là cổ đông Nhân Hằng chúng ta, nói cách khác, ngay cả tôi cũng phải nghe lời anh ta.”

Ngụ ý, binh tôm tướng cá như cô càng miễn bàn, phải lấy Lục Xuyên làm chủ, sai đâu đánh đó. Nghĩ vậy, Kim Hạ chỉ có thể kính cẩn nghe theo gật đầu: “Vâng, chủ tịch Hướng, tôi sẽ phối hợp với cục trưởng Lục thật tốt.”

Hướng Nam hơi gật nhẹ đầu, liền đóng cửa lại lui ra ngoài, trong phòng hội nghị, chỉ để lại hai người bọn họ.

Kim Hạ giương mắt liếc nhìn Lục Xuyên một chút, thay anh kéo ghế dựa ra: “Cục trưởng Lục mời ngồi.”

Trong lòng cô hiểu được, cho dù anh là cổ đông, muốn xem xét báo cáo tài chính Nhân Hằng, đó cũng là chuyên cô cầm tám gậy tre đánh cũng không nổi, làm sao cần cô không phải nhân viên tài vụ đến ghi lại câu hỏi, rõ ràng là thông đồng với Hướng Nam gài bẫy cô.

Chỉ là cho dù cô có thể nhìn thấu mọi chuyện, cũng vẫn như cũ không tự quyết định được.

Lục Xuyên đi đến ghế dựa cô kéo ra ngồi xuống, đánh giá quần áo của cô: “sao không mặc trang phục công sở?” Anh rõ ràng nhớ rõ, lúc bọn họ sống chung, cô thường xuyên mặc âu phục nhỏ đi làm.

Kim Hạ ngồi xuống chỗ cách anh hai cái ghế: “hôm nay vốn định đi công trường, bất quá vì anh, không có đi được.” Trong giọng nói khó nén được thất vọng.

“Muốn đến công trường? Cơ hội còn nhiều mà, lần sau anh mang em đi.”

Kim Hạ từ chối cho ý kiến: “cục trưởng Lục nếu trong quá trình xem xét có vấn đề gì, lúc nào cũng có thể nói cho tôi.”

Lục Xuyên liếc khoảng cách giữa hai người, hơi nhíu mày, vỗ vỗ ghế dựa bên người, anh nói: “Em đến đây ngồi.”

Kim Hạ chần chờ.

“Em cách xa như vậy, sao có thể ghi lại vấn đề?”

Kim Hạ thoáng do dự, vẫn bưng laptop lên đi qua, ngồi xuống bên cạnh anh, thế này Lục Xuyên mới vừa lòng, mang chồng báo cáo tài chính đến trước mặt, lấy một quyển lật ra xem.

Kim Hạ thấy anh bắt đầu xem tài liệu, cũng mở laptop ra tiếp tục công việc, nhưng lòng dạ cứ quanh quẩn ở người ngồi bên cạnh mình, không đến mức đứng ngồi không yên, thì cũng có chút làm cho cô phân tâm. Lần này anh đến, chỉ sợ không chỉ đơn giản là xem báo cáo tài chính.

Lục Xuyên lật biểu đồ báo cáo, tầm mắt ung dung thản nhiên dừng ở sườn mặt cô, ánh mặt trời màu vàng từ phía sau cửa sổ thủy tinh chiếu vào, khiến lông mi mũi nhọn của cô nhiễm một màu vàng kim. Anh không khỏi nhớ đến khi làm việc, cô từng ngồi bên cạnh giường bệnh anh ôn bài, cũng là sườn mặt điềm tĩnh như vậy, chỉ cần biết rằng cô ở bên cạnh, trong lòng như có một chút một chút gì nhét vào, cảm thấy yên bình.

Kim Hạ hết sức chăm chú công tác, nhưng trong đầu thủy chung như dây đàn kéo căng, sợ anh lại làm ra chút động tác lộn xộn gì, chính mình vô lực chống đỡ. Nhưng làm cho cô ngoài ý muốn là, Lục Xuyên ngồi xuống, yên lặng ngồi đến lúc tan tầm, đừng nói đùa giỡn cô, ngay cả câu cũng không nói với cô.

Trong phòng hội nghị, yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng anh lật trang giấy xem báo cáo tài chính.

Kim Hạ liếc nhìn thời gian ở góc phải ở dưới màn hình máy tính, đã qua sáu giờ, cũng không biết anh tính ngồi đến khi nào.

Đang nghĩ, truyền đến tiếng lật giấy, cũng câu hỏi của Lục Xuyên: “Sau khi tan tầm em có dự định gì?”

Kim Hạ cẩn thận nói: “Anh hỏi cái này làm gì?”

Tầm mắt Lục Xuyên dừng lại ở tập hồ sơ trước mắt, nói thẳng: “Nhớ đi ăn cùng với anh.”

“…” Kim Hạ theo bản năng cự tuyệt: “Tôi đã có hẹn với người khác.”

Lục Xuyên cảm thấy lặng người, tầm mắt từ trên những con số chậm rãi dời, rơi xuống sườn mặt của cô: “Sao? Với ai?”

Hai tay Kim Hạ nắm vào nhau, ngón cái tay phải xoa nắn lòng bàn tay trái, mặt ngoài trấn định: “Bạn bè.”

“Bạn nào?”

“… Anh không biết.”

Lục Xuyên thoáng trầm mặc, buống báo cáo tài chính cầm tay vịn ghế dựa của cô kéo lại, xoay cô lại đối mặt với mình, mặt sáp lại: “Hả? Thật không?”

Phát ra âm cuối, hỗn loạn dày đặc hoài nghi.

Hai tay anh chống lên tay nắm ghế dựa, giam cả người cô ở bên trong, mặt sát lại gần, hai mắt Kim Hạ cơ hồ sắp phản bội chính mình.

Ở dưới ánh nhìn chăm chú sắc bén của anh, cô có loại cảm giác không thể nào che giấu, chỉ có thể theo trực giác dời tầm mắt, giả bộ bình tĩnh: “Đúng.”

Lục Xuyên cẩn thận quan sát biểu tình nhỏ của cô, trong kẽ răng phát ra một tiếng thở dài, hơi thối lui chút: “Không muốn đi ăn cơm với anh có thể nói thẳng, cần gì phải nghĩ lời nói dối lừa gạt anh.”

Kim Hạ không nghĩ đến sẽ bị anh nhìn thấu, trên mặt không khỏi nóng lên, rất ngượng ngùng, cúi đầu không biết nên nói gì.

Lục Xuyên đối với khước từ của cô đã sớm đoán trước, cũng không có tức giận, thấy cô cúi mặt, nhịn không được nâng tay xoa đầu tóc cô, mềm mại bóng loáng, như sa tanh tơ tằm đen.

Kim Hạ nhận ra vuốt ve của anh, kinh ngạc ngẩng đầu, vừa vặn chống lại con ngươi sâu sắc của anh, khuôn mặt đó, nhưng lại mang theo vài phần phức tạp cô nhìn không hiểu.

Lục Xuyên vào cô nhìn nhau một lát, chậm rãi thu tay lại, không nói gì nữa, xoay người tiếp tục lật xem báo cáo tài chính, Kim Hạ thấy anh không truy cứu, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn cỏ thấy chút có lỗi, từ chối lời mời ăn cơm, bình thường đều lấy cớ bận việc, như vậy mới không làm tổn thương tình cảm, một khi bị người chọc thủng, thiện ý liền biến thành thương tổn, mà cô, đã vô tình thương tổn anh.

Sau đó Lục Xuyên không nói gì nữa, không bao lâu, anh thu dọn tài liệu trên bàn, Kim Hạ thấy động tác của anh, ngẩng đầu lên: “Xem xong rồi?”

Lục Xuyên gật đầu.

“Vậy, có vấn đề gì không?” Theo lệ cô vẫn phải hỏi một câu.

“Tôi sẽ bàn bạc với Hướng Nam, em không cần nhớ.”

Kim Hạ gật đầu: “Được. Vậy nếu không có chuyện gì, tôi đi trước.”

“Đi ăn cơm với anh.” Lục Xuyên còn nói: “Buổi tối em cũng không có hẹn.”

Kim Hạ không nghĩ anh còn chưa từ bỏ ý định, nhất thời có chút kinh ngạc. Cô để ý lần nay anh dùng từ đi, không phải là giọng điệu anh từng nói chuyện với cô, mang theo ít phương pháp trưng cầu ý nghĩ của cô.

Vừa rồi lấy cớ đã bị anh chọc thủng, cô nhất thời không thể nghĩ ra lý do cự tuyệt thoái thác, liền trầm mặc.

Lục Xuyên thấy cô không mở miệng, liền nói thêm: “Anh là cổ đông Nhân Hằng, các người đều nhìn tôi giao công việc, anh muốn mời em ăn cơm, em không thể nói không.”

Kim Hạ khẽ lắc đầu, nhẹ giọng: “Cho dù anh là cổ đông, tôi cũng có quyền lợi cự tuyệt.” chuyện công tác cô có thể tích cực phối hợp, chỉ là sau khi tan tầm là thời gian cá nhân, cô có quyền lợi tự do chi phối tuyệt đối.

Lúc trước Lục Xuyên đã nghĩ qua, một mình mời cô ăn cơm, chắc chắn khó hơn so với đến nhà cô dùng cơm, nhưng anh vẫn như cũ muốn thử một lần, dù sao cô mới là trọng tâm của anh. Chỉ là anh sắp không nghĩ ra, làm sao mới có thể khiến cô đồng ý lời mời của anh, mười năm trước Kỳ Thư theo đuổi anh, trong mười năm anh không theo đuổi phụ nữ, bây giờ là người đầu tiên, anh không có kinh nghiệm, chỉ có thể vuốt tản đá qua sông.

“… em đã nói dạ dày anh không tốt, ăn cơm đúng giờ. Nếu em không đi ăn cơm với anh, anh liền nhịn đói ở trong này.”

Kim Hạ nhất thời bị kiềm hãm, giọng điệu anh nói lời này, mang theo một chút tính ngoan cố của trẻ con.

Chỉ là rối rắm sau một lúc lâu, cô phát hiện anh đã biết cô không muốn cùng anh ăn cơm vào thời gian rảnh buổi tối của cô là điều kiện tiên quyết, không thể dùng lý do khéo léo từ chối anh. Dường như cô chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là đi ăn với anh, hoặc là chính mồm nói cho anh một sự thật anh đã biết, cô không muốn đi ăn với anh, sau đó anh lại mặt dày mày dạn tiếp tục dây dưa, cô lại cự tuyệt, dây dưa cự tuyệt, mãi đến khi người nào đó buống tha mới thôi.

Than nhỏ một tiếng, cô không muốn cũng anh đấu khí, cũng biết anh nói nhịn đói, liền nhất định nhịn đói, nhẹ nhàng gật đầu, nói rõ: “Tôi đi ăn với anh, bất qua anh đừng hiểu lầm.”

Trong mắt Lục Xuyen chợt lóe ra ngoài ý muốn, anh vốn tưởng rằng cô còn có thể tiếp tục cự tuyệt.

Chạm đến tấm lòng cô, rất dễ dàng, trong tay anh có vô số thủ đoạn, có thể túm lấy giây diều trong suốt kia, một lần nữa kéo cô về từ trên trời cao, nắm chặt trong lòng bàn tay. Có thể anh cũng giống cô, rất tham, muốn càng nhiều, trừ bỏ chân cô, còn muốn linh hồn cô. Mà đường đi thông đến trong lòng cô, không có đường tắc để đi, chẳng sợ chỉ có thể giống như bây giờ, ngay cả mời cô ăn bữa cơm, đều phải đau khổ dây dưa.

Dọn dẹp xong hồ sơ đứng lên, anh đáp lại: “Đương nhiên.”

Kim Hạ cũng dọn dẹp xong máy tính đứng dậy, dẫn anh đến văn phòng Hướng Nam trả báo cáo tài chính, sau đó trở lại vị trí công tác sắp xếp mọi thứ xong, lấy túi xách, cùng nhau đáp thang máy đến gara, sau khi tách ra, đây là lần đầu tiên ngồi lại Land Rover của anh.

Lục Xuyên khởi động xe, từ trong ngăn xe lấy thẻ, đưa đến trước mặt cô: “Đây em cầm lấy, có rảnh mang bà nội đi kiểm tra sức khỏe.”

Kim Hạ cầm lấy, cẩn thận nhìn , là thẻ kiểm tra sức khỏe bệnh viện Trương thị.

“Đơn vị phát, anh không cần, bà nội em lớn tuổi, tốt nhất cứ nửa năm đến một năm đi khám sức khỏe một lần.”

Kim Hạ nhìn chằm chằm thẻ kia, có chút trầm mặc, cho đến nay, trọng tâm của cô đều đặt trên người ba ba, tất nhiên có chút sơ sẩy với sức khỏe bà nội, lúc trước cũng đề cập qua chuyện kiểm tra sức khỏe, bất quá bà cụ luôn nói thân thể cường tráng cự tuyệt, thực tế sợ tốn tiền, mà cô thời gian dài ở bên ngoài học tập công tác, muốn xen vào chuyện trong nhà là ngoài tầm với, mấy năm trôi qua, bà nội kiểm tra sức khỏe có một lần.

Nhưng Lục Xuyên nói đúng, với độ tuổi của bà nội, cẩn thận thực hiện cứ nửa năm đến một năm kiểm tra sức khỏe một lần, chính mình cố ý vô tình bỏ qua vấn đề này, luôn cảm thấy bà cụ thoạt nhìn hoạt bát khỏe mạnh, cho nên thân thể hẳn không có bệnh gì nặng.

“Tôi sẽ dẫn bà nội đi kiểm tra sức khỏe, nhưng thẻ tôi không nhận, cảm ơn ý tốt của anh.”

Lục Xuyên cũng dự đoán được cô sẽ không dễ dàng nhận lấy, khuyên nhủ: “Đây cũng không phải là cái gì quý trọng, có gì không thể nhận.”

“…” Kim Hạ chỉ trực giác không thể nhận, tục ngữ nói, căn người miệng mềm bắt người tay ngắn.

Lục Xuyên thấy cô trầm mặc, khóe miệng hơi cong: “Em đã không chịu nhận, anh đây trực tiếp đến nhà em đưa cho bà nội.”

Kim Hạ nhất thời bị cứng họng, nếu anh mang đến, chắc chắn có thể dỗ bà cụ nhận lấy, hơn nữa lần trước sau khi anh đến nhà cô, hai người lớn toàn hiểu nhầm, chung quy cảm thấy hai người bọn họ có chút ý nghĩ gì đó, cô không muốn khiến cho bọn họ tiếp tục phỏng đoán, hơi chút nói chuyện ảo tưởng không đâu trên người anh, cho nên không muốn anh lại đến nhà: “Không cần phiền phức như vậy, anh đã cố ý tặng, tôi đây liền thay anh chuyển cho bà nội, cảm ơn anh.”

“Khách sáo gì.” Xe sắp sửa ra khỏi gara, Lục Xuyên nói: “Giới thiệu một chỗ ăn cơm.”

Kim Hạ thoáng suy nghĩ, liền chỉ một hướng: “Phía trước có quán ăn Hongkong, canh và điểm tâm là rất ngon, có thể thử xem.”

“Anh nhớ rõ em và anh khẩu vị giống nhau, khẩu vị nghiêng về thích ăn cay, sao có thể giới thiệu thức ăn Hongkong.”

Kim Hạ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, không nói gì. Khoảng thời gian hai người sống chung, thay đổi, không chỉ có mình anh. Cô nhìn qua bộ dáng thống khổ lúc anh sinh bệnh, đó là lần đầu tiên cô tận mắt thấy một người mắc bệnh dạ dày nằm viện, từ đó về sau, cô luôn luôn nhớ trong lòng thức ăn khỏe mạnh của anh, liền ngay cả lúc rời đi, cũng vẫn có thói quen thay anh suy nghĩ.

Lục Xuyên thấy cô trầm mặc, cũng không truy hỏi, chay xe đến trước cửa quán ăn, hai người vào quán, tìm một vị trí bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, người bán hàng đứa đến thực đơn, mỗi người một cái, cộng thêm một cây bút máy cùng một tờ giấy trắng.

Lục Xuyên lật xem vài tờ, hỏi Kim Hạ: “Em này cái gì ăn ngon?”

“À…” Kim Hạ nhớ lại: “Hạt tiêu đen trư bụng canh gà, cháo củ từ ninh ốc khô, thủy tinh tôm giáo hoàng, băng hỏa dứa du bao, mật hậu nhiều sĩ…”(AN: đừng hỏi mình món này món gì =.=)

Khóe môi Lục Xuyên tràn ra ý cười, cầm bút mày cùng giấy trắng: “Đánh số bao nhiêu?”

Kim Hạ phối hợp chỉ anh sỗ mỗi món ăn, Lục Xuyên ghi nhớ từng cái, gọi người bán hàng chọn món, tiếp theo dựa lưng vào ghế, chuyên chú nhìn cô.

Kim Hạ phát hiện tầm mắt anh, né tránh một lát, nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ sáng lên, xa xa sân ga giao thông công cộng, đứng đầy người nóng lòng về nhà. Bộ dáng lo lắng nhìn ra xe buýt công cộng xa, hết sức quen thuộc.

Chính mình khi chờ xe, cũng như vậy, nhón chân, kiển chân chờ đợi.

Nhìn trong chốc lát, tầm mắt dừng trên bàn cơm, cô trước đến nay luôn ít nói, cũng không đặc biệt nghĩ chuyện tán gẫu với anh, liền cứ như vậy trầm mặc.

Lục Xuyên cũng không phải người nói nhiều, huống hồ với Kim Hạ, anh đã quá quen thuộc, màu sắc quần áo cô thích, sách cô thích đọc, người có phân lượng nặng nhất trong lòng cô, thậm chí vị trí mẫn cảm trên người cô, anh đều biết, cho nên không cần quá trình tìm hiểu, chỉ im lặng ngồi, hưởng thụ yên tĩnh khó có được khi ở chung này.

Đồ ăn đặt trên bàn, Kim Hạ múc hai chén canh gà lòng heo, mỗi người một chén, đặt sang một bên đợi lạnh, Lục Xuyên gắp cho cô một con tôm giáo trong dĩa, cô nhận, nhẹ giọng nói một câu: “Cảm ơn.”

Lục Xuyên khuôn mặt lạnh lùng đường cong cứng rắn nháy mắt trở nên nhu hòa, chỉ cần cô không khước từ anh, đối với ý tốt của anh có thể mềm mại nói cảm ơn giống như vậy, anh liền cảm thấy là một bước tiến lớn.

Hai người cứ như vậy im lặng ăn, Lục Xuyên ngẫu nhiên hỏi tình trạng công tác của Kim Hạ, vẫn chưa có ngôn ngữ cũng hành động đường đột, Kim Hạ dần dần cảm thấy, cảm giác buộc chặt trong thân thể cùng cảm giác áp bách lùi lại một chút. Nếu anh có thể vẫn giữ nguyên như vậy không vượt quá khuôn phép, cùng anh bình thản ở chung, cũng không phải là việc khó.

Cơm xong tính tiền, Kim Hạ kiên trì thanh toán một nửa tiền, Lục Xuyên mặc dù có cái nhìn khác, nhưng tùy cô. Ngồi một lát, Kim Hạ nâng cổ tay xem giờ: “Trễ rồi, tôi cần phải trở về.”

“Anh chở em về”

“Không cần, bây giờ qua cao điểm tan tầm, xe giao thông công cộng không tắc, tôi lại không cần đổi chuyến, một chuyến xe có thể về nhà.”

Lục Xuyên nhất thời không nghĩ ra cớ đưa cô về nhà, liền buông tha cô: “Được, vậy em đi đường cẩn thận.”

Hai người ở cửa quán ăn tách ra, Kim Hạ đi đến sân ga giao thông công cộng, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm: “Kim Hạ!”

Cô ngạc nhiên quay đầu, Trần Chi Thành từ cửa quán ăn đi về phía cô, cô kinh ngạc nói: “Sao cậu cũng ở chỗ này?”

“Cùng đồng nghiệp đến nơi này ăn cơm.” Trần Chi Thành ánh mắt có chút phức tạp: “Cậu… Còn cùng hắn một chỗ?”

Hắn? Kim Hạ hiểu được: “Cậu nhìn thấy?”

Trần Chi Thành gật đầu: “Hắn ta đã kết hôn , cậu không nên làm như vậy.”

Kim Hạ làm sáng tỏ: “anh ấy đã từ hôn .”

Trần Chi Thành kinh ngạc: “Cái gì?” Tiếp theo lại nghi ngờ: “Làm sao cậu có thể chắc chắn?”

Kim Hạ trực giác anh không nhất thiết phải lừa cô, nếu không có thật tình, ai chịu cùng cô dây dưa, huống hồ Rebecca cũng theo bên cạnh chứng thật tin tức này, anh thật đã từ hôn: “Mình chắc chắn, nếu cậu không tin, có thể đi tra.”

Trần Chi Thành nhớ lại cô từng nói qua, bọn họ ở cùng một chỗ, là quan hệ tiền bạc với nhau, khi đó anh khó mà nói cái gì, dù sao sự tình đã qua đi, nhưng bây giờ cô lại cùng hắn ở cùng một chỗ, anh thật sự nhịn không được khuyên bảo: “Kim Hạ, mình biết bởi vì ba cậu bệnh, cậu rất thiếu tiền, nhưng không đáng lãng phí chính mình như vậy. Tiền có thể thông qua biện pháp khác kiếm, làm người không thể mất nguyên tắc.”

Từ lần trước thẳng thắng nói với Trần Chi Thành quan hệ của cô và Lục Xuyên, Kim Hạ vẫn muốn biết cái nhìn của anh ta đối với việc này, chỉ là khi đó anh chưa làm chỉ tự đánh giá, bây giờ cô nghe được, lãng phí chí mình, không nguyên tắc, đây là cái nhìn của anh ta.

Cô cảm thấy không xứng đáng, nhưng trong lòng vẫn như cũ máu tươi đầm đìa, cô vốn mong được một chút lý giải của anh ta. Ở lúc ấy dưới tình huống này, nếu cô không bắt lấy Lục Xuyên, liền còn không đến mấy chục vạn như bây giờ, vốn không có công tác ở Nhân Hằng, liền không đủ sức nhận phí sinh hoạt mang bà nội và ba ba đến Bắc Kinh. Có thể ở trong mắt Trần Chi Thành, tiền sớm hay muộn sẽ có, công tác tốt sớm hay muộn sẽ có, nhưng cô không có thời gian, cô chờ không nổi.

Sống trên đời, thoạt nhìn có rất nhiều lựa chọn, nhưng đem đơn vị thời gian thu nhỏ lại đến một cái nháy mắt, thật ra ép đến không có lựa chọn.

Đây là một thời đại từng bước ép sát làm cho người không thể thở dốc, trừ phì, bạn không có dục vọng.

Trên mặt âm tình bất định sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn quay lại biểu tình mỉm cười lạnh nhạt, không giải thích dư thừa: “Mình cùng Lục Xuyên như thế nào, là chuyện của hai người chúng tôi, mình chỉ có thể nói cho cậy, mình không có mất đi nguyên tắc của mình, mình chưa từng tổn thương qua một người nào.” Nói xong nhẹ nhàng cúi đầu với anh ta, xoay người đi đến sân ga giao thông công cộng.

Cách đó không xa ở ngã tư đường, đậu một chiếc Jetta hết sức bình thường, cửa kính xe nửa mở, một cái ống kính dài chậm rãi rụt về, không tiếng động nâng lên, tiếp theo xe chậm rãi đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.