Sắc Yêu Ngọt Ngào

Chương 41: Chương 41




Kim Hạ cảm thấy toàn bộ thế giới trước mắt đều quay cuồng, tâm như hòn đá rơi thẳng xuống, bà nội bị ngã, vạn nhất có gì không hay xảy ra… Cô không dám nghĩ nữa, bay nhanh mở cửa lao đi, Lục Xuyên gắt gao đi theo sau cô, chỉ thấy bà nội ghé vào trước cửa cầu thang, giỏ đựng thức ăn đổ sang một bên, khoai tây lăn khắp nơi.

“Bà nội bà ngã sao rồi?” Kim Hạ ngồi xổm bên người bà nội, nhất thời cũng hoảng loạn, bà nội kêu rên nâng tay chỉ chỉ cẳng chân bên trai, nhanh cau mày không thể nhúc nhích.

Lục Xuyên thấy thế lập tức gọi điện thoại, tiếp theo tiến đến trước mặt bà nội, xác nhận tình huống bị thương của bà: “Bà nội, trên người bà còn chỗ nào đau không?”

Bà nội chỉ cắn răn lắc đầu, nói không nên lời, xem ra có khả năng tổn thương đến xương cốt, tình huống như vậy, Lục Xuyên cùng Kim Hạ không dám di chuyển bà, sợ vạn nhất đụng đến thì sao, thương tích sẽ chuyển xấu.

“Anh đã gọi xe cứu thương.” Lục Xuyên an ủi cô, Kim Hạ hoảng sợ gật đầu, nắm tay bà nội, trong long tràn ngập sợ hãi không biết, gia đình bấp bênh của cô, thật sự chịu không nổi ngoài ý muốn như vậy.

Có hàng xóm hảo tâm chủ động thay bọn họ ra ngoài ngõ dẫn xe cứu thương vào, ngõ nhỏ chật hẹp, mặt đường lại có hố, thật vất vả xe mới vào được, Kim Hạ cảm thấy giống như chờ đợi, dày vò cả đời vậy.

Nhân viên cứu hộ nâng cán lên lầu, vài người giúp đỡ nâng bà nội lên cáng đi xuống, Kim Hạ cùng Lục Xuyên chung một xe, trong lúc chạy, Lục Xuyên luôn luôn gọi điện thoại cho ai đó: “Đúng, chúng cháu đã lên xe, ngài chờ ở trước cửa.”

Kim Hạ chờ anh đặt máy điện thoại xuống, hỏi: “Chúng ta đi đâu?” Thấy chuyện như vậy xảy ra, cô có chút hoang mang lo sợ, sau khi ngồi lên xe cứu thương, cô mới nhận ra không biết đưa người đến bệnh viện nào.

Lục Xuyên đưa tay cầm tay cô, mười ngón giao nhau: “Tổng viện giải phóng quân, nơi đó khoa chỉnh hình tốt nhất. Yên tâm, anh đã an bài tốt.”

Anh giọng nói trầm ổn, vẻ mặt bình yên, làm như hết thảy đều trong tầm tay, hơn nữa bàn tay dày rộng của anh, có hơi nhiệt không ngừng cuồn cuộn truyền đến, làm cho Kim Hạ tim đập loạn không có quy tắc, cũng theo đó dần dần yên ổn. Yên tâm, anh đều anh bài tốt.

Giống như rơi vào đại dương, người bối rối muốn sống, bỗng nhiên đầu ngón tay chạm được một thân cây di động, trái tim mờ mịt liền có chỗ dựa vào —— may mắn anh ở đây.

Nhưng cảm tính như vậy, cô nói không nên lời: “Cảm ơn.”

Lục Xuyên không nói gì, chỉ gắt gao nắm tay cô, dùng hành động đáp lại, anh không dám tưởng tượng, nếu hôm nay anh không đến đây, bây giờ cô có bao nhiêu bối rối, anh làm sao cam lòng đến cho cô một mình đối mặt với chuyện này.

Xe nhanh chóng đến cửa tổng viện, Kim Hạ xuống xe, mới phát hiện đã có người chờ ở đó. Người trung niên đứng ở bên trong mặc áo dài màu trắng, mặt mũi hiền lành, ánh mắt kiên định trầm ổn, cô không khỏi thầm quyết định ông là bác sĩ có kinh nghiệm phong phú.

Dù không có nhận thức cùng hiểu biết về đối phương, nhưng khi cần thiết đưa ra phán đoán với tính chuyên nghiệp này, cũng chỉ có thể dựa vào một ít bên ngoài, nhân tố nông cạn thích nịnh hót, như là hắn lớn tuổi, thì tất nhiên đã khám chữa bệnh cho rất nhiều bệnh nhân, hắn khí thế mạnh mẽ, đã nói lên có năng lực quyết đoán, địa vị cao trong những người chỉ huy, hắn tưởng mạo nhân từ, đã nói lên là người tốt.

Thật ra này đó đều không liên quan đến sự thật, chỉ là suy đoán, vì chính mình tìm cái để yên tâm, trong lĩnh vực mọi người khống biết, luôn cần phải có cái quyền uy đến chi phối chính mình, Kim Hạ cũng như vậy, người trung niên trước mặt, làm cô cảm thấy có thể an tâm dựa vào.

Lục Xuyên xuống xe, liền hướng người đó nghênh đón: “Chú Dư, thật ngượng ngùng, lần này là phiền ngài.”

Người trung niên được xưng là chú Dư cười hiền hòa: “Tiểu Lục, khó có khi con nhờ chú Dư giúp một việc, chú Dư làm sao có thể cự tuyệt.”

Hàn huyên ngắn ngủi xong, bác sĩ Dư liền dẫn nhân viên cứu hộ mang cáng vào trong bệnh viện, Kim Hạ vẫn theo sát bên cạnh. Quả nhiên theo như lời Lục Xuyên nói, hết thảy đều an bài xong, cô thậm chỉ không cần đến quá trình đăng ký nộp phí rườm rà, bà nội liền trực tiếp đưa vào đi chụp X-quang.

Lục Xuyên thấy cô tâm thần bất an như cũ, liền trấn an nói: “Chú Dư là chủ chiệm khoa chỉnh hình, chuyên gia khoa chính hình có quyền uy nhất trong tổng viện, em yên tâm, ông ấy nhất định sẽ chuẩn trị đúng bệnh cho bà nội.”

Kim Hạ cảm kích gật đầu, cô biết vào bệnh viện này có ý nghĩa gì, để cho chủ nhiệm xem bệnh cho bà nội có ý nghĩa gì, nhưng trước khi hết thảy rắc rối ổn định, chân cô vẫn có chút như nhũn ra, chỉ sợ có vạn nhất gì, vạn nhất về sau bà nội không thể đi lại, vậy làm thế nào mới tốt.

Kết quả kiểm tra, chân trái gãy xương, cần đóng đinh nối xương, bộ phận còn lại rõ ràng không thấy vết thương nội ngoại, bác sĩ Dư nói cho cô phẫu thuật không phức tạp, sau khi hồi phục tốt bà nội còn có thể đi đứng bình thường, chỉ là cần chú ý nhiều.

Kim Hạ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo bác sĩ Dư liền bắt tay bác sĩ Dư vào làm phẫu thuật, trong lúc bà nội phẫu thuật, cô và Lục Xuyên an vị ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, kinh hoảng lúc đầu đi qua, nghĩ mà sợ liền dần dần trồi lên mặt nước, cô nhớ lại tình cảnh khi vừa nghe thấy bà nội ngã sấ xuống, khi đó trong đầu thực sự ý niệm gì trong đầu cũng đều hiện lên, chảy máu não, tê liệt, thậm chí tử vong…

Nghĩ đến đây, hốc mắt cô không khỏi cay xót, hơi chút nháy mắt, nước mắt nóng bỏng liền trượt xuống dưới, Lục Xuyên lần đầu tiên thấy cô khóc, có chút bối rối, đưa tay chạm vào mặt cô, ngón cái chà lau nước mắt trên gò má cô: “Sao lại khóc? Chú Dư không phải nói bà nội không có việc gì sao.”

Ánh mắt Kim Hạ giống như vòi nước bị hư, nước mắt vẫn rơi xuống, nức nở nói: “Đều là lỗi của tôi, vì tiết kiêm tiền, thuê phòng ở ở nơi có điều kiện kém như vậy, trong hành lang đồ vật này nọ chất đầy, cầu thang vừa nhỏ lại chật, ánh sáng lại ít, là như vậy mới có thể hại bà nội ngã sấp xuống.”

Lục Xuyên không nghĩ đến cô lại tự trách mình, đau lòng, giang tay ôm cô vào lòng, ôn nhu ôm: “Chuyện này sao là em không tốt, em không phải cũng không nghĩ đến sao?”

Kim Hạ không có giãy dụa, mềm tựa vào trong ngực Lục Xuyên, cô quá mệt mỏi, muốn mượn bả vai nghỉ ngơi một chút, tự trách ép cô thở không nổi: “Tôi… Lúc ấy có nghĩ đến có an toàn hay không, nhưng vì tôi rất muốn tiết kiệm tiền, liền nổi lên tâm lý may mắn, nghĩ rằng tạm thời cư trú một chút, hẳn sẽ không gặp chuyện không may.”

Lục Xuyên hơi ngẩn người, nhìn người trong lòng co rúm hai vai, đột nhiên hiểu được cái gì. Đối với cô mà nói, cô vẫn cứ ôm tư tưởng sống cuộc sống giống như dân cờ bạc liều mạng này, không phải không biết nguy hiểm, mà là biết nguy hiểm, nhưng cũng không có lựa chọn tốt hơn.

Cô cũng không phải không có tiền, lúc theo anh, cô buôn bán lời mấy chục vạn, còn không dám hoang phí, thứ nhất là vì ba cô bệnh trường kỳ cần dùng tiền, về mặt khác, cũng vì cuộc sống đã sớm gông cùm trước ngực cô.

Thật giống như con khỉ bị nhốt trong lồng sắt nhiễm điện, chạm đến khuông lồng sẽ bị điện giật, dần dà, con khỉ sẽ không tùy tiện sờ lồng sắt, cho dù sau này không có gắn điện. Cô cũng như vậy, thói quen tiết kiệm tiền, mới có thể khi đột nhiên có một số tiền đáng kể, vẫn như trước duy trì tâm tính bảo thủ cẩn thận, sợ hãi tiền này có thể rất nhanh dùng hết.

Nhẹ vỗ về sau lưng cô, Lục Xuyên ở bên tai cô ôn nhu: “Trước khi bà nội xuất viện, đổi chỗ ở, chỗ hiện tại, mọi người ở quả thật đáng lo ngại.”

Kim Hạ lau nước mắt, ở trong lòng anh gật đầu: “Chờ bà nội khỏe lên, tôi sẽ đi tìm chỗ ở.”

Lục Xuyên đề nghị: “Hay là cứ quay lại chỗ của anh, phòng ở đều ở lầu một, cũng tiện cho người già cư ngụ.”

Kim Hạ lui ra khỏi lòng anh, chần chờ, cảm thấy cứ như vậy nhận ý tốt của anh, có chút không hay. Bạn họ bây giờ là quan hệ gì, cô có thể yên tâm thoải mái tiến vào phòng ở của anh?

Thấy cô do dự, Lục Xuyên lại khuyên nhủ: “Nếu em cảm thấy ngại, có thể đưa tiền thuê nhà cho anh, anh cho em thuê. Hơn nữa phòng của anh bỏ trống cũng bỏ trống. Em vào ở, vừa tiết kiệm phí môi giới nhà đất, anh lại có thể có tiền thu, sao lại không làm?”

Kim Hạ giương mắt, chống lại đôi mắt như biển sâu của anh, chăm chú nhìn một lát cô lại cúi thấp mặt, mi mắt che khuất một nửa hốc mắt ẩm ướt: “Anh để cho tôi suy nghĩ một chút.”

Bà nội phẫu thuật xong đang ở phòng hồi sức cấp cứu, ông Kim Đầu nhận được điện thoại của con gái cũng vội vội vàng vàng chạy đến, sau khi hiểu rõ sự tình xảy ra, kéo tay Lục Xuyên liền tục cảm tạ anh. Mỗi nhà, đàn ông là trụ cột, cố tình ông lại là cây cột không rắn chắc, trọng trách liền rơi xuống vai con gái, khiến cô dù sao mới ngoài hai mươi tuổi, đã là tiểu nha đầu già trước tuổi, ổn trọng như vậy, gặp phải chuyện lớn vẫn sẽ hoảng hốt, ông vẫn hy vọng có người đàn ông có khả năng, có thể che gió che mưa cho cô, như vậy chính mình về sau, mới sẽ không lo lắng để cô một mình, cô đơn trên cõi đời.

Kim Hạ thấy mọi chuyện đã ổn định, liền để cho ba ba vào chăm bà nội, chính mình cùng Lục Xuyên ra ngoài hành lang nói chuyện: “Cái đó, phí trị liệu anh nói bọn họ thay tôi tính một chút đi, còn có viện phí.”

“Chuyện tiền bạc em không cần xen vào.”

“…” Kim Hạ khó xử nói: “Ý tốt của anh tôi hiểu được, nhưng tôi không thể để anh thay tôi trả tiền này, anh không cần làm cho tôi trở thành, người rời khỏi anh không thể sinh tồn.”

Lục Xuyên nhìn chăm chú cô sau một lúc lâu, cuối cùng thỏa hiệp nói: “Anh bảo y tá dẫn em đi đóng phí.” Anh luôn luôn cương ngạnh, nhưng ở trước mặt cô, anh làm ra rất nhiều nhượng bộ chính mình cũng không từng nghĩ đến.

Có lẽ, anh so với anh nghĩ, trầm luân còn sâu hơn, đến nỗi khắp nơi chú ý cảm thụ của cô.

Kim Hạ đi cùng với y tá, cầm hóa đơn ra nộp viện phí, lại nói toàn bộ quá trình bà nội nhập viện, bây giờ cũng cần cô tham gia, hơn nữa này cũng là cô chủ động yêu cầu, nếu cô không nói, Lục Xuyên phỏng chừng có thể ôm đồm xử lý chuyện này giống như cô là một người ngoài cuộc, cô độc bắt tay đứng bên cạnh chờ.

Y tá vừa dẫn cô vào phòng thu phí, thói quen ngay lập tức chào hỏi em gái thu phí mặc áo trắng: “Bệnh nhân chủ nhiệm Dư, em thu trước một cái.”

Em gái áo trắng tò mò liếc mắt nhìn cô một cái, thu hết giấy tờ trên tay liền tiếp nhận tờ danh sách của cô, nhập vào máy tính, Kim Hạ thấy khung cửa sổ nhỏ hình vòm bên cạnh cô ta, ngoài cửa sổ còn có mấy cánh tay cầm tiền cùng hóa đơn đưa vào trong.

Đã có lúc, cô ở đầu kia cửa sổ nhỏ.

Sau khi tốt nghiệp cô từng bị bệnh, nơi ở cách tam viện bắc y có vẻ gần, phải đến đó khám. Nào biết đến phòng khám bệnh, nhiều người xếp hàng đăng ký giống như vận mệnh sống còn, cô cắn răng một cái, chịu đựng xếp hàng ở bên trong mùi mồ hôi mùi lạ của nhiều người, rốt cục đến phiên mình, mới bị bảo cho biết số buổi sáng đã đăng ký xong từ lâu rồi, chỉ có buổi chiều, cô không có biện pháp, đành phải chờ, rõ ràng buổi sáng đi, phải đợi cho đến buổi chiều mới biết được bệnh.

Khi đó cùng người nói chuyện phiếm, mới biết được thì ra loại bệnh viện lớn ở thủ đô này, đăng ký cũng có bè đảng bọn đầu cơ, nhất là số của chuyên gia, đặc biệt khó lấy, cho nên bọn đầu cơ trục cũng đặc biệt quý. Có rất nhiều bệnh nhân, người nhà hâm mộ tiếng tăm ở vùng khác mà đến vì đăng ký số của chuyên gia, lại không muốn tiêu tiền mua từ tay bọn đầu cơ, sẽ ở nửa đêm chờ ở cửa bệnh viện, vì cướp được số xuất ra vào sáng sớm, có thể là đội ngũ xếp hạng đầu

Bây giờ, cô ở đầu này cửa sổ nhỏ.

Không cần xếp hàng làm thẻ chạy chữa, xếp hàng đăng ký, xếp hàng nộp phí, xếp hàng lấy thuốc, không cần để ý sắc mặc nhân viên, không cần giống như con cháu nói tốt với bác sĩ, không cần giống như ruồi bọ không đầu đâm loạn khắp nơi, mà cô ở trong phòng thu phí, thế nhưng còn có ghế có thể ngồi, mà bên ngoài cửa sổ nhỏ, o ép đứng một hàng người dài.

Cô đi một con đường đặc biệt Lục Xuyên thay cô lót tốt, tên con đường này, gọi là đặc quyền.

Cô có chút chừng mực bạo dạn nhìn người xếp hàng ngoài cửa sổ, mình bây giờ, chính là đối tượng cô từng oán độc thống hận, nhưng mà đại đa số người chính là như cô vậy, ăn no dũng cảm, bị đói yếu đuối.

Cô có chút khinh thường, nhưng trong lòng rõ ràng, bây giờ cô cần đặc quyền như vậy, đến cùng với loại đặc quyền này, là cảm giác an toàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.