Sắc Yêu Ngọt Ngào

Chương 56: Chương 56




Biệt thự nhà họ Lục.

Trong phòng làm việc tràn đầy ánh nắng mặt trời, giá sách gỗ lim gọn gàng đầy sách quân sự, Lục Chương Viễn ngồi ở trước bàn, trong tay nắm bản binh pháp Tôn Tử buộc chỉ, bên cạnh là âm trà đất sét lượn lờ khói trắng nghi ngút, một phòng yên tĩnh.

Truyền đến tiếng gõ cửa có âm luật, không nhanh không chậm, tầm mắt Lục Chương Viễn tập trung vào trang giấy xưa cũ ố vàng trong tay, trầm giọng: “Tiến vào.”

Lục Xuyên đẩy cửa đi vào: “Ba.”

Lục Chương Viễn nâng mắt lên, lại hạ xuống, cầm lấy chén trà nhẹ nhấp một ngụm: “Chuyện gì?”

“Con chuẩn bị buổi tối thứ bảy tuần sau dẫn bạn gái về, hy vọng ba bớt chút thời gian gặp mặt một lần.”

Lục Chương Viễn ngẩng đầu lên, sách trong tay cũng không tự chủ được chậm rãi đặt xuống, im lặng một lát: “Chuyện tuần sau bây giờ nói không tốt, đến lúc đó tính.”

“Ba.” Lục Xuyên hiếm khi kiên nhẫn: “cô ấy là cô gái gia đình bình thường, con không hy vọng ba thích cô ấy, chỉ hy vọng ba tôn trọng cô ấy.”

trên gương mặt cứng rắn lạnh lùng của Lục Chương Viễn nhìn không ra cảm xúc, cúi đầu nói: “đi ra ngoài đi, ba đang đọc sách.”

Lục Xuyên cố chấp đứng một lát, định nói thêm cái gì, cuối cùng không nói ra khỏi miệng, quay người lại đi ra ngoài. Anh không cần Kim Hạ nhận được đồng ý của ông, là con cái, nghĩa vụ của anh là thông báo cho ông, chứ không phải làm ông vừa lòng.

-

Tối thứ sáu, Kim Hạ như anh dự đoán, mất ngủ, ở trên giường lăn qua lăn lại, thế nào cũng không ngủ được. Lục Xuyên bắt được cánh tay cô, ôm cô vào lòng: “Hồi hộp như vậy?”

“Vâng.” Kim Hạ cau mày: “So với thi vào đại học còn hộp hội hơn.”

Lục Xuyên bật cười: “Có anh làm hậu thuẫn cho em, em còn sợ cái gì? Hơn nữa nếu không ngủ, ngay mai sao có tinh thần đi gặp ba mẹ anh?”

Kim Hạ vẻ mặt đau khổ năn nỉ: “Bằng không anh đánh em ngất đi! Đánh ngất thì cái gì cũng không biết.”

Lục Xuyên nhéo mặt cô cái: “Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều. Ngày mai ban ngày còn có thời gian, đến lúc đó tiếp tục sầu cũng không muộn.”

Kim Hạ ngẫm lại cũng đúng, có chuyện gì đều để ngày mai lo tiếp đi, bây giờ quan trọng nhất là nghỉ ngơi, vì thế nhắm mắt lại, tim bình ổn, buộc chính mình đi vào giấc ngủ.

Hôm sau, cô lục tung tủ quần áo, lập tức lấy ra một bộ trong ngăn khoa tay múa chân trên người: “Giúp em nhìn xem, cái này thế nào?”

Bị hỏi liên tục vài lần, thái dương Lục Xuyên có chút đau: “không phải ngày hôm qua em đã chọn được rồi sao?”

“Hôm nay em lại cảm thấy bộ đó không được, không được trang trọng lắm, sẽ làm người ta cảm thấy lỗ mãng.” Kim Hạ nhìn nhìn váy trên tay, tự nhiên nhìn lại lắc đầu: “Cái này cũng không được, quá cứng nhắc.”

“Bảo bối, quần áo của em đều rất bình thường, mặc cái gì cũng được.” Lục Xuyên đi qua xem, giúp cô chọn một bộ váy liền áo chấm hoa màu cà phê đậm, xinh đẹp đáng yêu, lại tôn lên làn da trắng của cô: “Nghe anh, chọn cái này.”

Giải quyết dứt khoát. Kim Hạ cất quần áo còn lại vào tủ, tiếp theo tiếp tục dằn co cái khác, tóc buông xõa hay buộc đuôi ngựa, trang điểm hay để tự nhiên, đeo trang sức hay không, giày mang đôi nào thì hợp…

Vốn dĩ thời gian xem như dư dã, trong do dự lựa chọn chậm rãi trôi qua, chờ cô vừa ý với trang phục của mình, bọn họ vừa vặn quẹt thẻ ra khỏi cửa. Đầu tóc cô cột cao, đánh phấn nhẹ, kẻ một chút mi mắt, trông có vẻ tươi sáng, dù sao đi gặp tư lệnh, người trong bộ đội, chỉ sợ khó nhìn nhất là người tinh thần ủ rủ.

Cha mẹ Lục Xuyên năm ngoái ở trong ký túc xá quân khu, sau lại chuyển ra, má Lục im lặng vui mừng, cha Lục mua một biệt thự ở ngoại ô thành phố.

Bởi vì tình hình giao thông tốt, thời gian Lục Xuyên đến, sớm hơn dự tính 15’, Lục Tống Thụy nghe thấy, tự mình ra mở cửa, bà mặc sườn xám thanh lịch, tóc bới cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt trong sáng thuần khiết, khí chất dịu dàng, dáng người hơi gầy, có chút ý vị chưa nếm trải khói lửa nhân gian, tuy đã trung niên, nhưng vẫn có thể thấy được, năm đó bà nhất định là người đẹp lạnh lùng.

Chống lại một đôi mắt nhạt kia, cả người Kim Hạ cứng lại, ngay cả mỉm cười từ bên trong mà ra, cũng trở nên cứng ngắc, chạm cái sẽ vỡ, Lục Xuyên phát hiện cô hồi hộp, nhẹ nhàng cầm tay cô, giới thiệu: “Mẹ, đây là bạn gái con Kim Hạ, đây là mẹ anh.”

Kim Hạ máy móc gật đầu: “Xin chào dì.”

Lục Tống Thụy nghe vậy thoáng đánh giá, nhẹ giọng đáp lại: “Xin chào.” Diện mạo bình thường, không thể khen, cũng không ngại chọn, hai chữ đánh giá, trên tốt.

Lục Xuyên dẫn Kim Hạ vào nhà, trong phòng trang trí theo phong cách cổ xưa, hiện rõ đậm chất Trung Quốc, phòng khách có một tủ gỗ đàn hương màu đen to lớn, trong đó bày các loại đồ cổ, Kim Hạ đi đứng nơm nớp lo sợ, cực kỳ tò mò đối với nhưng vật trước mắt, lại không dám mở to mắt dùng sức xem nhiều hơn, vội vàng quét vài lần, rồi thu tầm mắt lại.

Lục Xuyên đưa quà qua: “Mang theo chút quà gặp mặt cho mẹ và ba.”

Lục Tống Thụy nghe vậy đưa tay nhận lấy, theo lễ đáp lại: “Cảm ơn.” Tiếp theo đưa qua cho dì Trương bên cạnh: “Đem cất đi.”

Lục Xuyên kéo Kim Hạ đến sofa bằng gỗ ngồi xuống, nhìn chung quanh phòng một vòng: “Ba đâu?”

Lục Tống Thụy nghe vậy, ngồi xuống sofa đơn, hình như có chút xấu hổ: “Ba con còn ở quân khu, nhất thời có việc nán lại, mẹ đã điện cho ba con giục ông, bảo ông ấy về gấp.”

Lục Xuyên ước chừng hiểu được xảy ra chuyện gì, không định nói toạc, tránh cho Kim Hạ đau lòng: “không sao, ba luôn luôn bận rộn việc quân, chẳng hạn có chuyện xảy ra, rất bình thường.”

Lục Tống Thụy rõ ràng nghe thấy, lời này tuy là nói với bà, trên thực tế là nói cho bạn gái anh nghe. Bà không khỏi nhìn về phía Kim Hạ, mỉm cười nói: “không biết tiểu thư Kim là người vùng nào?”

Kim Hạ cung kính đáp: “Cháu là người Sơn Tây.”

“Năm nay bao nhiêu tuổi?”

Kim Hạ sợ bà ngại mình ít tuổi, không hiểu chuyện, liền nói: “Năm nay tròn 24 tuổi.”

“Vậy thân thể ba mẹ cô tốt chứ?”

Kim Hạ do dự nhìn mắt Lục Xuyên, Lục Xuyên gật đầu với cô, lúc này cô mới chậm rãi nói: “Mẹ cháu qua đời năm ngoái, ba cháu thân thể bình thường, có chút bệnh cũ.”

Lục Tống Thụy nghe vậy im lặng một lát, hỏi tiếp: “Cha cô là nghề gì?”

Kim Hạ có chút xấu hổ, không tự chủ được xiết chặt vạt áo đầm của mình: “hiện tại ba cháu không có công việc ổn định, tạm thời làm việc ở căntin.

Lục Tống Thụy nghe vậy khó nén vẻ mặt kinh ngạc, trầm mặc không tiếp tục hỏi nữa, dì Trương bưng trà lên, ngắt lời một lát, tiếp theo Lục Tống Thụy nghe thấy đứng dậy: “Mẹ vào phòng bếp xem xem đồ ăn đã nấu xong chưa.”

Kim Hạ đợi các bà đi xa, mới nhỏ giọng nói với Lục Xuyên: “Xong rồi, mẹ anh giống như không thích em lắm.”

Lục Xuyên cười xoa xoa đầu cô: “đã quên lời anh nói? Hôm nay em chỉ cần không làm cho bọn họ chán ghét là được.”

Kim Hạ khép mi gật đầu, dì Trương từ phòng bếp đi ra, tiếp đón: “Có thể vào ăn cơm.”

Lục Xuyên kéo cô: “Nào, mang em đi rửa tay.”

Kim Hạ sửng sốt: “không chờ ba anh sao?”

“không cần chờ, ông ấy công việc nhiều, không biết khi nào có thể về.”

-

Ngồi vào bàn ăn, 5 món mặn một món canh, đều là món ăn gia đình, nhưng cũng xem như phong phú, Lục Tống Thụy nói với Kim Hạ: “Đừng khách khí, ăn nhiều một chút.”

Kim Hạ gật đầu: “Cảm ơn gì.” Đợi bà gắp đũa đầu tiên, cô mới đưa tay cầm đũa.

“Tiểu thư Kim, cô quen biết với Lục Xuyên nhà tôi như thế nào?”

Kim Hạ cứng họng, đầu óc có chút trống rỗng, đáp án chuẩn bị tốt trước đó nhất thời nhớ không ra, Lục Xuyên thấy cô ngẩn người, đúng lúc chen vào nói: “Mẹ, vấn đề này nên hỏi con mới đúng, chúng con quen biết qua công việc, con theo đuổi cô ấy.”

“Quen biết qua công việc?” Lục Tống Thụy nghe vậy mày liễu nhướng lên: “Chẳng lẽ công việc của tiểu thư Hạ liên quan đến bất động sản?”

Kim Hạ khôi phục tinh thần lại, thấp thỏm gật đầu: “Cháu là trợ lý kiến trúc sư, ở bất động sản Nhân Hằng.”

“cô học đại học là chuyên ngành kiến trúc.”

Kim Hạ lắc đầu: “không phải, cháu học toán học.”

“Học ở đâu?”

Kim Hạ nói tên trường đại học mình, sau đó hiển nhiên dì không có bao nhiêu hứng thú với cô, không hỏi thăm cô gì nữa, ngược lại nói một ít việc vặt cùng Lục Xuyên, cô không nói chen vào được, đành im lặng vùi đầu ăn cơm.

Trong bữa cơm Lục Xuyên săn sóc gắp ít thức ăn vào bát cô, Kim Hạ nháy mắt với anh, hai người sống chung một khoảng thời gian, tự nhiên có thần giao cách cảm, Lục Xuyên lập tức hiểu ý cũng gắp chút thức ăn cho mẹ: “Mẹ, mẹ ăn nhiều một chút.”

Lục Tống Thụy nhìn vào trong mắt hai người qua lại, mỉm cười nói với Lục Xuyên: “Bây giờ con ngược lại hiếu thuận hơn so với trước kia.”

Lục Xuyên cười nhìn Kim Hạ: “Còn không phải là cô ấy hiếu thuận, nhân tiện kéo theo con.”

Kim Hạ ngượng ngùng cúi đầu, Lục Tống Thụy nghe vậy nhìn cô một cái, có chút suy nghĩ.

Ăn cơm xong, Kim Hạ đứng lên giúp đỡ thu dọn bát đũa, Lục Tống Thụy thấy vậy khuyên can: “không cần dọn, dì Trường sẽ làm lấy.”

“không sao ạ, cháu rửa được mà.” Kim Hạ cảm thấy đêm nay chưa lưu lại cho người ta ấn tượng tốt, không tự chủ được muốn làm chút gì đó.

“Anh rửa cùng em.” Lục Xuyên cũng đứng lên: “Mẹ, chúng con đi rửa chén.”

Lục Tống Thụy nghe vậy, biết không lay chuyển được con mình, đành đi theo hai người bọn họ, đợi bọn họ dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, ba người trở lại ghế sofa ngồi nói chuyện phiếm. Lục Xuyên cùng Lục Tống Thụy đều đang đợi Lục Chương Viễn trở về, chỉ có Kim Hạ không biết nội tình, nghĩ ba Lục Xuyên thật sự có việc ở quân khi, không trở lại được, còn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mà má Lục tuy rằng luôn mỉm cười, nhìn không rõ vui buồn, nhưng ít ra làm người ta cảm thấy hiền hòa, dễ dàng ở chung.

Đợi thật lâu, cuối cùng Lục Xuyên kéo Kim Hạ lên, đứng dậy tạm biệt, Lục Tống Thụy tiễn đến cửa, dặn Lục Xuyên: “Có thời gian về thăm nhà nhiều hơn.”

Lục Xuyên gật đầu, Kim Hạ vẫy tay với bà: “Hẹn gặp lại dì.”

Hai người ngồi lên Land Rover, xe chậm rãi chạy ra ngoài, lúc này Kim Hạ mới buông lỏng lớn giọng: “Mệt mỏi quá.”

Lục Xuyên cười cười: “Mẹ anh người này thật ra rất dễ sống chung, chờ em thân quen với bà thì tốt, hôm nay em quá khẩn trương, mới có thể cảm thấy mệt.”

Kim Hạ xoa bóp bả vai: “Đúng vậy, lần đầu tiên gặp mặt, cũng không biết nên nói cái gì, sợ nói nhiều sai nhiều.”

Lục Xuyên mở máy điều hòa, tầm mắt dừng ở chiếc xe chậm rãi chạy đến, nhất thời xa xầm mặt, Kim Hạ phát hiện thần sắc khác thường của anh, theo ánh mắt anh nhìn lại, là chiếc xe Jeep quân nhân: “Đây là xe của ba anh?”

Lục Xuyên gật đầu, thu lại tầm mắt, Kim Hạ thấy anh còn chạy ra ngoài: “Chúng ta không quay lại sao?”

Lục Xuyên nhấn chân ga xuống: “đi cũng đi rồi, còn quay lại làm cái gì? Sau này lại đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.