QQ lóe sáng báo tin nhắn đến, Kim Hạ mở ra, là tin nhắn của diễn đàn hồi trung học.Lớp trưởng nói tháng sau lên cố đô công tác, hỏi mọi người có rảnh để họp mặt hay không. Lớp trưởng là nhân vật chính, chỉ cần vung tay hô hào thì trăm người hưởng ứng, phía dưới rất
nhanh có không ít tin nhắn trả lời, một cái tên nhảy vào trong mắt Kim
Hạ, cô nhìn không rời mắt.
Trần Chi Thành.
Giống như kí ức của thế kỷ trước, cô từng ngây ngô cùng ngây thơ, đều phong ấn ở đoạn thời gian không tiếng động kia.
Mối tình đầu của cô đến chậm một chút, khai giảng năm nhất cao trung, cô đi ngang qua sân thể dục của trường, ngoài ý muốn một trái bóng đánh trúng đầu, đang mù mờ thì một nam sinh áo trắng chạy tới với vẻ mặt xin lỗi,
thân thiết hỏi cô có sao không.
Cô ôm chỗ bị đau, giương
mắt nhìn cậu ta, cậu ta có đôi mắt sáng ngời, lông mi cong dài dường như còn đọng mồ hôi, đôi mắt như lóe lên tia sáng ấm áp, cô chợt thấy trên
mặt nóng lên, lập tức rũ mắt xuống, nhỏ giọng trả lời không có gì, chàng trai thấy cô chắc chắn không có chuyện gì, sau đó lấy chai nước chưa
khui của mình đưa cho cô coi như chuộc tội.
Sau đó mới biết cậu tên Trần Chi Thành, cầu thủ chủ lực của đội bóng.
Từ đó về sau, cô bắt đầu chú ý cậu ấy, mỗi trận bóng đều đi xem anh đá,
quan sát từng động tác nhỏ của anh,vô tình trên đường đến trường, chạy
xe đạp đi lướt qua anh, cô gần như dùng hết dũng khí cùng anh chào hỏi
một tiếng, sau đó chạy đi như bay, kiềm chế không được trái tim đập liên hồi.
Cô thầm mến anh ba năm, chưa bao giờ đem tình cảm này nói ra, ngày cô tốt nghiệp trung học, cô định đến thổ lộ với anh, tuy
rằng bọn họ sẽ không học đại học chung một thành phố, mỗi người một nơi, nhưng cô nghĩ, ít nhất cũng cho anh biết, từng có một cô gái, thích anh như vậy, coi như là cho mình một chút công bằng.
Không nghĩ tới, khi cô khó khăn lắm mới quyết định tiến đến nói chuyện với anh, anh đã bị một nữ sinh lớp khác kéo đi mất.
Bỏ qua cơ hội kia, cô cảm thấy đây là ý trời, rốt cuộc cũng không có dũng
khí mà đi thổ lộ. Sau vào đại học, cô bắt đầu bận rộn, những lần tim lỡ
nhịp hay rung động cô dần giấu vào sâu trong tim .
Trước
khi tốt nghiệp lớp trưởng lập một diễn đàn trên QQ, cô và Trần Chi Thành vẫn là thành viên bên trong, không có thêm bạn, cũng chưa từng trò
chuyện riêng. Cô không biết tình hình gần đây của anh, cũng không biết
hiện tại anh sống ở nơi nào.
Anh viết trên bảng tin: lớp trưởng, kế hoạch cụ thể khi nào họp mặt nhớ kêu tôi nha.
Kim Hạ nghĩ rằng, anh hiện tại đang ở Bắc Kinh?
Cô đột nhiên có chút vui mừng cùng ngạc nhiên, trong lòng vốn bình tĩnh
giờ như bị một viên đá nhỏ ném vào, cuồn cuộn nổi lên bùn cát năm xưa,
hơn bốn năm bọn họ lại chưa gặp nhau, không biết anh hiện tại thế nào,
có thay đổi gì hay không.
Cũng không đắn đo, cô nhanh chóng đánh dòng tin: Tôi ở Bắc Kinh, có thể tham gia.
Chỉ chốc lát sau lớp trưởng kiểm tra số lượng người, Trần Chi Thành chủ
động đứng ra, gánh vác nhiệm vụ liên lạc cùng đặt trước nhà hàng, không
bao lâu, Kim Hạ nhận được yêu cầu thêm bạn từ hệ thống hiên lên ba chữ:
Trần Chi Thành. Cô bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương, nhấp nhẹ vào con
chuột, chấp nhận yêu cầu thêm bạn của đối phương.
Trần Chi
Thành gởi tin nhắn đến: Kim Hạ, bây giờ cô ở khu nào? Tôi đang xem địa
chỉ của mọi người, rồi mới quyết định nơi đặt nhà hàng.
Anh trực tiếp hỏi, mà không có hỏi thăm dài dòng gì cả, điều này làm cho
Kim Hạ cảm thấy, thật ra khi đó bọn họ cũng không phải không quen biết.
Nhưng bây giờ cô ở gần trung tâm thành phố, chắc chắn không thể nói với anh
như vậy, sẽ khiến người khác nghi ngờ, đơn giản chỉ cần cho anh địa chị
trước khi chuyển đi.
Trần Chi Thành lại hỏi: chúng ta quyết định ngày thứ bảy cuối cùng của tháng sau họp mặt, cô rảnh không?
Kim Hạ nghĩ rằng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Vương Minh Lãng chắc
không bảo làm thêm giờ, còn Lục Xuyên, bình thường rất tùy hứng, tối nào muốn đến là đến, bèn nhắn tin qua: Tôi không bận.
Trần Chi Thành: Uhm, tôi sẽ sắp xếp kế hoạch, có lẽ buổi sáng thì sẽ có rất
nhiều người không đến được, vậy thì giờ cơm trưa họp mặt là được.
Kim Hạ: Được, vất vả cho anh rồi .
Dừng một chút, cô hỏi: Bây giờ anh đang ở Bắc Kinh?
Trần Chi Thành: Đúng vậy, đang làm việc ở đây. Nghe nói cô cũng công tác ở đây?
Nghe nói? Anh nghe ai nói? Làm sao anh biết được tin tức của cô? Kim Hạ có
chút thụ sủng nhược kinh: Vâng, tôi làm tuyên truyền cho một công ty
nhỏ.
Trần Chi Thành: Cho tôi số di động của cô, để khi đó có thể liên lạc.
Kim Hạ gởi số máy đi, Trần Chi Thành cũng đem số của mình qua, kèm theo câu nói: Cô có bận thì đi làm đi, tôi không quấy rầy nữa, sau này nói tiếp.
Kim Hạ vốn định tiếp tục nói chuyện với anh một lát nữa, dù sao cô cũng
không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này, nhưng anh nói như vậy, cô
cũng không nghĩ biểu hiện quá thân thiết, nên nói: Được, lần sau nói
tiếp.
Đóng cửa sổ trang trò chuyện, cô thở phào nhẹ nhõm,
xao động trong lòng dần dần lắng xuống. Cầm số điện thoại của Trần Chi
Thành mà cô vừa ghi lại, cô im lặng nhìn, nhớ rõ lúc trước không phải
học đại học ở miền nam sao? Vì sao đến Bắc Kinh .
*
Lục Xuyên đẩy cửa vào nhà, trong phòng khách một màu tối đen , anh nhíu nhíu mày, cảm thấy kỳ quái, hay là cô không ở nhà.
Đổi dép lê, anh nhìn nhìn chung quanh,khi đi ngang qua thư phòng, nắm chặt
cửa mở ra, tỏa ra một chút ánh sáng nhàn nhạt. Khóe môi nở nụ cười, thì
ra cô ở trong này.
Chuyển tay nắm, anh đẩy cửa mà vào, cô đang ngồi ở bàn đọc sách, vùi đầu nhìn cái gì đó.
Kim Hạ phát hiện anh đang vào, sắc mặt không đổi mang ảnh chụp thời trung
học kẹp vào trong sách, khóe miệng mở ra một độ cong: “Anh đã đến.” Anh
là như vậy, muốn đến thì đến, cũng không hề nói trước.
Lục
Xuyên đi qua, cũng không có hỏi cô đồng ý không, liền với lấy bìa thư
trước mặt cô: “Muốn làm nhân viên sáng tạo ý tưởng sao?”
Kim Hạ khẽ gật đầu, tiện thể gập sách lại: “Tôi không muốn tiếp tục làm tuyên truyền, tương lai như vậy khó phát triễn.”
Lục Xuyên như ở trên cây cao nhìn xuống cô: “Làm nhân viên sáng tạo ý tưởng không dễ dàng, phải biết chút ít về luật, hạng mục quản lý, công trình
hạch toán, cái khác em có thể gánh, nhưng còn tính toán thì làm sao bây
giờ?”
Kim Hạ cười tươi như hoa: “Lục cục trưởng, anh lại
hiểu lầm tôi rồi, đừng thấy tôi viết văn án tuyên truyền, kỳ thật chuyên môn của tôi là toán học.”
Lục Xuyên sửng sốt, thế này mới
lưu ý đến giá sách trống rỗng của mình, đã được sắp xếp đầy ắp theo từng loại, đa số là sách toán học chuyên nghiệp, thật ngoài suy nghĩ của
anh: “Anh còn tưởng rằng là em học khoa văn .”
“Không phải, vì không tìm được việc chuyên môn, cho nên chỉ có thể tìm được việc gì thì làm việc đó .”
Lục Xuyên tầm mắt dừng trên kệ sách được sắp xếp ngay ngắn, thấy trong đó
một quyển gọi là kinh Talmud, nếu nhớ không lầm, đây là Thánh kinh trí
tuệ của người Do Thái, bọn họ là dân tộc có tinh thần kiếm tiền là trên
hết: “Xem ra em thật sự rất muốn kiếm tiền.”
Kim Hạ cười
duyên, mang theo một chút quyến rũ: “Đúng vậy, tiền nhiều sẽ tốt hơn, từ khi có tiền tới nay, mấy ngàn năm như vậy, mọi người không phải vì tiền mà đấu đá lẫn nhau sao.” Anh cũng không giống như cô, dục vọng với tiền tài, từ điểm này mà nói, bọn họ không có điểm chung.
Lục Xuyên cười cười: “Em cảm thấy,thế giới này có cái gì vô giá không?”
Kim Hạ hỏi lại: “Lục cục trưởng cảm thấy có sao?”
Lục Xuyên trầm ngâm một lát: “Tự do.”
Kim Hạ mỉm cười: “Tự do có thể bị cướp đi , chỉ có suy nghĩ trong đầu mình là không thể.”
Lục Xuyên hỏi cô: “Em năm nay bao nhiêu tuổi?” Suy nghĩ của cô,theo anh
nghĩ thì giống phụ nữ từng trải hơn, thật không giống với cô gái mới vào đời như cô.
“Hai mươi hai.” Kim Hạ đứng dậy, đi cất cuốn
sách kinh tế vừa xem xong, nói : “Tôi đi tắm trước.” Hắn chạy đến đây
trễ như vậy, cũng không phải là đến quan tâm việc riêng của cô, nếu bị
anh thúc giục chi bằng tự mình chủ động thì hơn.
Lục Xuyên không nhanh không chậm đi theo phía sau: “Anh cũng muốn tắm.”
Kim Hạ dừng bước chân, xoay người, khẽ cười: “Không biết ngài muốn dùng nhà vệ sinh nào?”
Lục Xuyên đi lên trước, cười khẽ: “Em dùng phòng nào anh dùng phòng đó.”
Kim Hạ hiểu được ý tứ của hắn, cố ý giả vờ vô tội đáng thương: “Em có thể nói không sao?”
Lục Xuyên lắc đầu: “Lần trước không làm ở phòng khách, đã là bỏ qua cho em .”
Trong lòng Kim Hạ biết chạy trời không khỏi nắng, cũng không có ý phản kháng, dù sao lần đầu tiên cũng tắm chung với anh, còn gì mà thẹn thùng.
Đi vào phòng tắm, Lục Xuyên bảo cô xả nước vào bồn tắm lớn, anh không muốn dùng vòi hoa sen, qua loa vài cái liền xong.
Kim Hạ mở nước chảy vào bồn, lại lấy sữa tắm ở gần vòi sen cho vào, Lục
Xuyên tựa vào máy giặt, trong lúc vô ý chạm phải nút mở máy, máy giặt
ong ong run run lên.
Hắn nhìn máy giặt sau một lúc lâu, như là nghĩ tới cái gì hay lắm, liền nhìn Kim Hạ bảo: “Lại đây.”
Kim Hạ không rõ ý anh nhưng vẫn đi qua: “Quần áo của anh trong máy đã giặt rồi nhưng quên không lấy ra, anh không cần giặt lại.”
Lục Xuyên không nói gì, cầm eo nhỏ của cô xốc lên, đem cô ngồi lên trên máy giặt, tránh mấy cái nút điều khiển. Kim Hạ cảm thấy bên dưới có chút
chấn động, Lục Xuyên tách hai chân cô ra, kéo sang hai bên, Kim Hạ mở to hai mắt nhìn: “Muốn làm ở trong này?”
Lục Xuyên
gật đầu: “Trước kia chưa làm qua, thử xem.” Nói xong liền mãnh liệt hôn
cô, Kim Hạ sợ bị rơi xuống từ máy giặt, đành phải ôm cổ anh không buông.
Hôn môi cô vài cái, Lục Xuyên cạy hàm răng của cô, tiến quân thần tốc, trêu đùa cái lưỡi trơn mịn của cô, Kim Hạ không có tránh né, thậm chí chủ
động đáp lại, thân thể của cô nhớ rõ cảm giác hoan ái lần trước, giống
như Lục Xuyên nói, cô rất thích cảm giác này.
Không có quan hệ yêu đương, chỉ cần bản thân vui vẻ là được.
Lục Xuyên càn quét cái miệng nhỏ sạch sẽ của cô, trêu chọc điểm mẫn cảm của cô dựng đứng lên, anh dạy cho cô cách hôn môi, Kim Hạ nhớ lại lúc anh
dùng miệng hôn cô, rồi bắt chước liếm khoang miệng của anh, đầu lưỡi
lướt qua nứu răng của anh, cảm thấy môi anh dường như căng cứng.
Cô nhếch khóe miệng, ác ý liếm đi liếm lại nơi đó, dùng tay ôm cái gáy của anh, đầu ngón tay luồn vào tóc, khẽ vuốt vuốt phẳng, Lục Xuyên cảm thấy dưới thân nhanh chóng cứng rắn lên, đối với sự học tập của cô vô cùng
vừa ý, tay anh tiến sâu vào áo cô, cầm đỉnh hồng cao ngất, tùy ý chà xát viên trân châu nho nhỏ.
Hôn môi không thể làm thỏa mãn nhu cầu ham muốn lẫn nhau, Lục Xuyên nâng tay cởi áo T-shirt của cô ra, để
lộ hai đôi tuyết phong trắng nõn, hồng nhuận, kéo cái bra màu đen che
đậy kia xuống, thật mê người.
Anh kéo kéo bra, cầm lấy mềm
mại, trông thật no đủ, liền cúi đầu hôn lên nó, đầu lưỡi vẽ ra các loại
đường cong, Kim Hạ nắm chặt cái tay gian ác của anh, mi tâm hơi nhíu
lại, hơi thở phát ra có phần khàn đục, cảm thấy phía dưới, có chút ẩm
ướt từ từ chảy ra .
Lục Xuyên lại kéo bên kia xuống, lấy
tay nhẹ nhàng xoa nắn, Kim Hạ thở gấp, bên dưới máy giặt hoạt động không ngừng, làm lý trí của cô như tan thành từng mảnh.
Cởi đi
quần đùi của cô, Lục Xuyên đụng chạm cách lớp vải quần lót, thấy cô có
chút ướt át, liền cong khóe miệng cười tươi, ghé tai cô mà thì thầm:
“Bảo bối, em thật nhiệt tình.”
Lời nói vào tai Kim Hạ, cô dừng không vuốt tóc anh: “Lưu manh.”
Lục Xuyên lắc đầu: “Nói dối, rõ ràng em thích anh làm như vậy, thân thể của em vẫn thành thực hơn.” Nói xong cởi quần lót của cô, cũng cởi bỏ quần
của mình, đem cứng rắn nhắm ngay cửa vào, chậm rãi ma sát, chỉ là không
đi vào.
Kim Hạ theo bản năng vặn vẹo thân mình, mặt cô nhăn lại tần suất tiếng ngân phát ra càng lúc càng tăng, Lục Xuyên không
ngừng ma sát, nhưng vẫn không đi vào: “Muốn không?”
Kim Hạ cắn chặt răng, không có hé răng, Lục Xuyên càng động chạm đến các nơi mẫn cảm của cô: “Nói, em muốn.”
Kim Hạ muốn khóc bật ra : “Lục Xuyên, anh là cái đồ lưu manh!”
Lục Xuyên sửng sốt, rõ ràng là đang mắng anh, không biết vì sao lọt vào tai anh, lại vô cùng thích thú: “Em bảo anh là cái gì?”
Kim Hạ nắm lấy bả vai anh thống khổ: “Em còn có thể gọi anh cái gì, đương nhiên là Lục Xuyên.”
Lục Xuyên nở nụ cười, ngón tay càng dở ra nhiều trò gian trá đa dạng hơn nữa: “Gọi lại một lần nữa.”
Kim Hạ theo bản năng muốn khép chặt hai chân lại, lại bị tay anh ngăn chặn: “Lục Xuyên, Lục Xuyên, Lục Xuyên!”
“Bảo Bối, em thật ngoan.” Lục Xuyên nói xong động thân một cái, xâm nhập vào thân thể nhỏ bé của cô, bởi vì đau đớn Kim Hạ dùng sức cắm chặt móng
tay vào da thịt anh, lúc xanh lúc trắng.
Với tư thế như
vậy, hai người đều có thể thấy rõ ràng chỗ ái ân, Kim Hạ nhìn nơi đó
không ngừng ra vào, lần đầu tiên ý thức được chính mình bị người đàn ông này chiếm đoạt, có thể cảm thụ rõ ràng nóng rực,căng phồng, cứng rắn
của anh. Ma sát gây ra khoái cảm đập tan lý trí của cô, làm cho cô không kềm chế được, chỉ có thể theo anh, trầm luân không thôi.
Ánh mắt cô trông mê ly, thân thể tuyết trắng mềm mại, hai gò má ửng hồng,
cùng với bộ ngực mềm mại rung động phía trước, kích thích mãnh liệt đến
thần kinh Lục Xuyên, anh không khỏi tiến lên mạnh mẽ hơn, lúc này máy
giặt cũng đang hoạt động, rung lắc kịch liệt mang đến khoái cảm không gì sánh kịp, khi cao triều tiến đến, Kim Hạ chỉ cảm thấy ý thức đã bay ra
khỏi thân thể, trước mắt chỉ còn một mảnh trắng lang mang.
Phóng thích xong các hạt mầm, Lục Xuyên ôm cô đang nằm xụi lơ mà thở dốc, Kim Hạ run mạnh một trận mới dừng lại, chính mình không còn chút quần áo
mắc trên người, mà quần áo anh vẫn còn chỉnh tề, thật sự là không công
bằng. Oán thầm , cô bỗng nhiên la hoảng lên: “Ai nha.” Đẩy anh ra, nhảy
xuống máy giặt, nước trong bồn tràn ra một mảng trên sàn, cô chạy nhanh
tới, khóa lại vòi nước trong bồn tắm.
Lục Xuyên cảm thấy
buồn cười: “Tràn rồi thì thôi, dù sao cũng có cống thoát nước.” Anh vừa
đi vừa cởi quần áo, đến bồn tắm lớn đã cởi không còn một mảnh: “Nhìn em
chạy nhanh như vậy, chắc là không có mệt nha.”
Lời nói của
anh ẩn ý sâu xa, Kim Hạ chỉ cảm thấy cảm giác lạnh buốt phía sau lưng,
không đợi cô phản ứng, anh liền ôm lấy cô bước vào bồn tắm lớn, ngồi
xuống, nước trong bồn lại tràn ra không ít.
Lục Xuyên ôm cô từ phía sau, hôn cổ cô, vỗ về chơi đùa bộ ngực mềm mại của cô, tay Kim
Hạ cầm bám vào thành bồn, mặc cho anh đùa nghịch. Anh xoa nhẹ ngực cô
một lát, tay nhịn không được đi xuống phía dưới, bàn tay anh mang theo
luồng điện tê dại truyền đến cô, ngón chân Kim Hạ gần như cắm chặt vào
đáy bồn, cảm thấy nước ấm như chảy vào thân thể của cô.
Lục Xuyên cảm thấy người ở trong lòng nhịn không được vặn vẹo, dục vọng rất nhanh bừng tỉnh lại, anh đỡ cô đứng lên, hai người đều chọn tư thế quỳ, anh từ phía sau tiến vào, hung hăng tới một lần nữa. Anh chỉ cảm thấy,
muốn cô thế nào đều không đủ, anh còn muốn cô như vậy, nhớ đến cô như
vậy, có tư thế nào mới, anh đều muốn cùng cô nếm thử, chỉ ở trên người
cô, anh mới có thể đạt được thỏa mãn, có khi dâng trào tình ý anh thậm
chí cắn cô, trong quá khứ của anh chưa từng làm điều này với một người
phụ nữ nào.
Kim Hạ bị ép buộc liên tục hai lần, lại quỳ gối trên thành bồn tắm cứng như vậy, cả người cô sắp tan thành từng mãnh,
Lục Xuyên đành phải lưu luyến bỏ đi ý định muốn cô thêm lần thứ ba trong đầu, lấy sữa tắm cho vào lòng bàn tay, định tắm cho cô.
Kim Hạ sợ lau mà bốc hỏa, chạy nhanh đoạt lấy khăn tắm: “Để tự tôi làm.”
Lục Xuyên thấy cô lui đến góc bồn tắm, nhìn dáng vẽ sợ bị ăn lần thứ ba,
không khỏi có chút nảy sinh trong lòng, nói: “Yên tâm, anh còn có sức,
có thể giúp em.”
Kim Hạ khẽ động khóe môi, cười cười:
“Không có việc gì, tôi còn có sức tắm rửa.” Nói xong lau lung tung vài
cái trên người, dùng nước xối sạch, cô đứng lên, chuẩn bị đi lấy khăn
tắm, không ngờ dưới chân mềm nhũn, toàn bộ thân mình ngã về phía trước,
Lục Xuyên thấy thế chạy nhanh tới đỡ được cô, bế cô lên, nói : “Đứng còn không nổi mà cậy mạnh.”
Kim Hạ không dám giãy dụa, phòng
tắm vốn ẩm ướt, cô sợ mình lộn xộn, cũng sẽ làm Lục Xuyên ngã sấp xuống, liền ngoan ngoãn im lặng. Lục Xuyên bế một thân thể trắng nõn mềm mại
thơm tho mê người, cảm thấy có chút xôn xao, nhưng nghĩ đến cô đứng còn
không vững đành ức chế dục vọng, ôm cô ra khỏi bồn tắm, kề cô vào vách
tường đứng cho vững, đi lấy khăn tắm cho cô choàng vào.
Kim Hạ quấn khăn tắm kĩ càng rồi mới từ phòng tắm ra ngoài, giữa hai chân
bị ma sát nên đau, cô chậm rãi trở về phòng ngủ, lấy máy sấy thổi tóc.
Thân thể của cô nổi lên phản ứng với Lục Xuyên, hắn hơi âu yếm một chút
đã có thể kích thích cô theo bản năng mà ẩm ướt, ăn uống biết mùi vị,
đây là sự thật rất đáng sợ.
Nhưng cô cũng không thể phủ
nhận, cùng Lục Xuyên trên giường, quả thật thân thể có khoái cảm, khi
thân thể cả hai cùng dung hợp một chỗ, cô sẽ có cảm giác thỏa mãn kì lạ, nếu anh không lấp đầy cô, thì sẽ cảm thấy trống trải. Khó trách bất kể
nam nữ nhân, đều ham muốn chuyện này, thì ra đây là bản năng ẩn sâu
trong cơ thể, là khát khao cơ bản nhất.
Cô bỗng nhiên nhớ tới Trần Chi Thành, bây giờ anh có bạn gái chưa, hay vẫn còn độc thân?
Sau đó lại cảm thấy buồn cười, hốc mắt có chút nước. Vô luận anh còn độc
thân hay không, với cô bây giờ không có vấn đề gì. Trước kia cưỡi xe đạp đi ngang qua anh cả người Kim Hạ đều có khẩn trương,thật muốn chết sớm.
Cô không hi vọng xa xôi, chỉ hy vọng còn có thể giống lúc này, xa xa nhìn
anh, để ý anh là tốt rồi, cô biết trong lòng mình luôn có một vị trí
quan trọng dành cho một người,trước sau chỉ có người đàn ông tên Trần
Chi Thành.
Lục Xuyên tắm xong đi ra, thấy cô sững sờ thơ thẩn: “Suy nghĩ cái gì vậy?”
Kim Hạ lấy lại tinh thần, thản nhiên cười: “Nghĩ chuyện vừa rồi.”
Lục Xuyên nhíu mày: “Cảm thấy chưa đủ?” Hắn có thể tiếp tục lần nữa.
Kim Hạ ra vẻ thẹn thùng: “Dạ, có gì để lần sau nha, hôm nay thật sự là mệt mỏi.”
Lục Xuyên chui vào chăn: ” Vậy sấy tóc khô rồi ngủ.”
Kim Hạ khẽ ừ một tiếng, quay đầu lại, nụ cười tan biến, chỉ còn vẻ mặt phiền muộn.