Lục Xuyên xuống máy bay, trực tiếp trở về Bán Đảo
Thành Bang, đúng lúc Kim Hạ đang phơi quần áo ở ban công, tóc dài lay
động trong gió, ánh mặt trời bao phủ trên đầu và vai cô, tôn lên một bên sườn mặt của khuôn mặt điềm tĩnh kia, hình ảnh mềm mại nháy mắt khiến
anh thất thần.
Kim Hạ nghe thấy thanh âm hành lý thả xuống, nhìn về cả thấy Lục Xuyên đang đi về hướng này, rất nhanh buông quần áo trong tay chạy đến. Cô có chút ngoài ý muốn, một là anh về sớm hơn dự
định, hai là không nghĩ đến anh trở về liền lập tức đến nơi này, cho nên cô còn nghĩ được tự do tự tai một mình, nhìn anh không biết nên nói cái gì đây.
Lục Xuyên mang theo vali đến phòng khách, lấy ra
quà tặng muốn đưa, tầm mắt dính ở trên mặt cô, tinh tế quan sát biểu
tình của cô.
Thấy trên bao gói có thương hiệu Prada, Kim Hạ ngẩn ra, nhớ đến trước khi anh đi Hongkong có hỏi cô có muốn cái gì
không để anh thưởng cho, cô vốn nghĩ đề tài kia chẳng qua là nói chơi
thôi, không ngờ anh thực sự mua. Tự tay nhận lấy, mở ra, là một túi xách màu xám nhạt cùng một cái ví tiền, cô cười nhẹ: “Cảm ơn.” Không biết
bán lại có thể bán bao nhiêu tiền.
Lục Xuyên nâng cằm cô lên, quan sát: “Em, hình như không cao hứng lắm.”
Khóe môi Kim Hạ uyển chuyển một chút, tươi cười lập tức sâu thêm ba phần:
“Không có, tôi rất cao hứng, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.”
Lục Xuyên buông tay ra: “Cao hứng là tốt rồi.”
Kim Hạ hơi giật mình, anh muốn cô cao hứng? Vì sao?
Tiếp theo lại lập tức nhắc nhở chính mình, không cần suy nghĩ nhiều, anh làm như vậy, chắc là định tăng thêm chút tình thú thôi, dù sao tình nhân
cao hứng, ở trên giường mới có thể càng thêm hòa hợp. Đặt quà tặng lên
bàn trà, cô đi đến phòng bếp: “Để tôi mang cho anh ly nước.”
Lục Xuyên ừ, kéo cửa ban công đóng lại, bật điều hòa lên, tiếp theo ngồi
trên sofa nghỉ ngơi. Kim Hạ lấy bình mật từ trong tủ bếp, đổ ra một ít,
trong lúc chờ nước sôi, cô gửi tin nhắn cho Vương Minh Lãng: Lục Xuyên
đã trở về từ Hongkong.
Vương Minh Lãng rất nhanh nhắn lại:
đã biết, vậy cô thay tôi hẹn hắn ngày mai buổi chiều sau giờ làm gặp
nhau ở sân bóng rổ SOHO.
Pha nước mật thật ngon, Kim Hạ mang ra, đặt trên bàn trà trước mặt anh: “Không biết ngày mai anh có hẹn trước chưa?”
Lục Xuyên bưng lên uống một ngụm, trong miệng một mảnh ấm áp trong veo: “Sao vậy, muốn hẹn hò với tôi?”
Kim Hạ tươi cười: “Đúng vậy, định rủ anh đi đánh bóng rổ a.”
Lục Xuyên đánh giá cô vài lần: “Em biết đánh bóng rổ?”
Kim Hạ ngồi bên cạnh anh, lắc lắc đầu: “Tôi đương nhiên không biết, nhưng có người biết a,”
Lục Xuyên tiện thể ôm chầm lấy cô: “Ai a, Vương Minh Lãng?”
Kim Hạ gật đầu: “Đúng vậy. Bác sĩ Trầm nói, anh cần vận động nhiều hơn, vừa vặn Vương tổng định hẹn anh ngày mai đi chơi bóng, nếu anh không có hẹn gì, thì nên đi.”
“Vương Minh lãng sao lại hẹn tôi đi đánh bóng rổ?” Lục Xuyên vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Là em sắp xếp phải không?”
“Đánh bóng rổ có lợi cho thân thể và tinh thần của anh, Vương tổng lại luôn tìm cơ hội rút ngắn quan hệ, tôi vì sao không làm.”
Lục Xuyên tươi cười: “Nhưng tôi đã nghỉ chơi lâu rồi, đi một lần cũng không sao.”
Kim Hạ từ trong lòng anh ngẩn đầu lên: “Thật sự?”
Lục Xuyên gật đâu, nhẹ vỗ về hai má của cô: “Vài ngày không gặp, tôi rất nhớ em.”
Lúc anh nói những lời này, trong mắt có chứa thâm ý, Kim Hạ sửng sốt, lập
tức phản ứng lại, hơi tránh xa tay anh một chút: “Anh đột nhiên trở về,
trong nhà không có thứ gì a, tôi phải tranh thủ đi siêu thị, mua thực
phẩm nấu bữa tối.”
Phản ứng của cô không có ngoài dự đoán
của Lục Xuyên, tuy rằng bình thường cô nhu thuận nghe lời, chỉ có duy
nhất chuyện lên giường này, phản ứng đầu tiên luôn là kháng cự, cho đến
bây giờ, mỗi lần sau khi làm xong việc, cô vẫn luôn đưa lưng về phía anh ngủ, theo như nghiên cứu trong tâm lý học, đây là phản ứng bài xích với anh.
“Tôi đi với em.”
Kim Hạ vừa đứng lên,
nghe thấy anh nói như vậy, thiếu chút nữa lại ngồi xuống, trong lòng
không ngừng kêu khổ: “Anh cũng muốn đi?”
Lục Xuyên nhún vài: Chẳng lẽ tôi không thể cùng em đi siêu thị?”
Kim Hạ lắc đầu, cố gắng nở ra nụ cười: “Không, anh muốn đi đâu cũng được.”
Nói xong vào phòng sách lấy túi vải dù, đang định mang đi. Lục Xuyên đã giựt lại: “Cái này đã cũ lắm rồi, ném đi, đổi cái mới.”
Kim Hạ ngăn lại: “Đừng a, còn chưa hỏng mà.” Túi mới nếu dùng qua, sợ không bán được giá cao a.
Lục Xuyên không khỏi phân trần lấy ra túi xách mới, lấy tất cả vật phẩm
trong túi của cô trút hết vào túi mới, rồi đưa cho cô: “Cầm theo.”
Kim Hạ đành phải nhận lấy, đeo cẩn thận lên vai, chuẩn bị ra khỏi cửa, Lục
Xuyên đi sau cô, cảm thấy ngạc nhiên khác thường, đây là lần đầu thấy
phụ nữ dùng sản phẩm cao cấp, mà lại có vẻ mặt thống khổ như vậy.
Khi đến khu hải sản của siêu thị, Lục Xuyên bảo người bán hàng cho anh xem
mực cơm, Kim Hạ nghe thấy chạy lại nói: “Ngại quá , chúng tôi không mua
cái này.”
Người bán hàng nghi hoặc bỏ mực cơm xuống, Lục Xuyên nhìn chằm chằm cô: “Sao lại không mua?”
Kim Hạ trừng mắt liếc anh một cái: “Dạ dày của anh không tốt, sao có thể ăn mực cơm muối tiêu a.”
Lục Xuyên sờ cằm: “Ừ, vậy thì ăn tôm muối tiêu đi.”
Kim Hạ lại trừng anh: “Tôm muối tiêu cũng không được.”
“Không thì cá chưng cách thủy?”
Kim Hạ xí một tiếng: “Anh có quan tâm đến sức khỏe của mình hay không vậy,
tôi sẽ không phụ trách mang anh đến bệnh viện nữa đâu đấy.” Người này
sao lại như vậy, biết rõ dạ dày mình còn chưa có khỏe, đã muốn ăn thức
ăn nặng bụng rồi.
Lục Xuyên cười, như phát hiện ra một vùng đất mới: “Không ngờ em lại nóng tính như vậy, sao bình thường không nói chuyện với tôi như vậy?”
Kim Hạ sửng sốt, mặt cứng đờ,
tiếp theo biểu hiện như mùa xuân trở về trên cả nước, mặt như hoa đào:
“Tôi không phải vì tốt cho anh sao? Long thể của ngàu quý giá, bị thương sẽ không hay.”
Lục Xuyên cười xoa xoa đầu cô, rời khỏi khu hải sản: “Vậy nàng nói cho trẫm nghe, trẫm có thể ăn cái gì?”
Kim Hạ thấy anh biết thời biết thế còn có thể đùa giỡn, nên hơi thả lỏng
một chút, có vài phần tươi cười thực sự: “Bây giờ ngài phải hạn chế món
cay món kích thích, đồ ăn không mặn không béo. Đơn giản là tôi nấu gì
ngài ăn nấy.”
Mua đủ thực phẩm về nhà, Lục Xuyên đi tắm
rửa, Kim Hạ bận bịu ở phòng bếp, hầm nồi canh thịt bò Tây Hồ, măng xào
thịt băm cũng cà chua và trứng gà, lại trộn với trái mân xôi còn xanh và khoai từ, hai người ngồi xung quanh bàn ăn, cô trước múc cho Lục Xuyên
bát canh mang đến trước mặt anh, Lục Xuyên cầm thìa nếm một ngụm: “Ừm,
không tệ.”
Kim Hạ mỉm cười: “Anh thích là tốt rồi.” Cô cùng từng nghĩ vứt bỏ yêu cầu về sức khỏe, làm mực cơm muối tiêu, gà tơ cay, cá chưng cách thủy, nhưng thủy chung vẫn không hạ quyết tâm được.
“Lúc tôi không có ở nhà, em ở nhà làm cái gì?” Lục Xuyên gắp một ít thức ăn gần chiếc đũa, hỏi.
Anh là đang tra hỏi cô sao? Kim Hạ thản nhiên: «Tôi còn có thể làm cái gì,
tất nhiên là đọc sách. Ngài đi Hongkong công tác thuận lợi chứ?» Chắc là được ai đó chiêu đãi, qua đó vui chơi.
Lục Xuyên gật đầu,
không có nói gì thêm, Kim Hạ cắn đầu đũa: “Thật tốt, tôi chưa từng đến
Hongkong, không biết khi nào mới có cơ hội đến đó một lần.”
“Quốc khánh được nghỉ thì có thể đi, thời gian bảy ngày, vừa vặn có thể cùng nhau đi dạo Hongkong và Macao.”
Kim Hạ lắc đầu: “Lễ quốc khánh tôi muốn về nhà.”
Lục Xuyên mỉm cười: “Tôi nhớ rõ em mới về thăm nhà, sao lại muốn về nữa.”
Kim Hạ có chút ngượng ngùng: “Tôi hình như rất lưu luyến gia đình, nếu có điều kiện, thì luôn muốn trở về.”
Lục Xuyên xúc cơm vào miệng, chính anh ở cúng một thành phố với cha mẹ, vài lần gặp mặt còn khó, mỗi lần về nhà, chỉ vì nghĩa vụ, không phải là
nhớ: “Hai người lại không có xung đột gì, sao không mang ba mẹ em đi
chung.”
Kim Hạ cười cười: “Ừm, đến lúc đó thì tính.” Cô làm gì dư tiền mà nhàn rỗi đi du lịch.
Cơm nước xong, cô dọn dẹp bát đũa vào phòng bếp, Lục Xuyên nghỉ ngơi ở trên ghế sofa, mở ti vi xem tin tức.
Kim Hạ đứng ở trước bồn nước chảy, cầm miếng rửa chén chà sát cái bát trong tay, suy nghĩ, nên bán túi xách xa xỉ ở đâu? Cũng không biết anh mua
cái túi Prada này hết bao nhiêu tiền. Cô từng nhìn qua các vật phẩm xa
xỉ này ở trên tạp chí, mấy thứ này cô thường không để ý, cũng biết rất
quý, nhưng hoàn toàn không biết gì về kiểu dáng cũng mẫu mã, và giá cả
tương ứng của nó.
Thế này thì phải lên mạng tra, cô nghĩ
nghĩ, một đôi tay to vòng qua thắt lưng cô, không biết khi nào Lục Xuyên đã vào phòng bếp, dựa sát vào sau lưng cô.
Kim Hạ cả người cứng đờ, đôi tay kia dĩ nhiên vẫn đang buột chặt trên lưng cô, anh dán
vào lỗ tai cô, ôn nhu: “bảo bối nhỏ, anh muốn em.”
Khuôn mặt như điêu khắc của Kim Hạ hơi chuyển, giơ lên miếng rửa chén trong tay: “Đừng nháo, tôi đang rửa chén bát.”
Lục Xuyên khẽ cắn vào vành tai cô: “Lát nữa rửa tiếp, anh đang đói bụng, nhịn mấy ngày rồi, em phải cho anh ăn nó trước.”
Kim Hạ còn muốn cò kè mặc cả, trước mắt đã nhoáng một cái, Lục Xuyên đã chặn ngang ôm cô, đi nhanh đến cửa phòng bếp.
Kim Hạ phản ứng lại ngay, biết cho dù cô có chống cự cũng sẽ bị đàn áp tàn
khốc, đành phải nói: “Chờ một chút, tôi còn đang cầm bát mà.”
Lục Xuyên dừng lại, ôm cô trở về bên cạnh bồn rửa chén, Kim Hạ buông vật
trong tay ra, rút miếng khăn giấy rửa tay lau khô, xong rồi Lục Xuyên
lại bồng cô, bước vào phòng ngủ.
Người ta thường nói tiểu
biệt thắng tân hôn, cho đến hôm nay Kim Hạ mới hiểu được ý nghĩa của câu đó, Lục Xuyên nhịn đói vài ngày, ném cô lên giường rồi nhào lên giống
như dã thú, đánh ngã chật vật, cưỡi lên người cô cho một trận hôn điên
cuồng không dứt. Lúc tiến vào thân thể cô, mỗi lần va chạm đều mãnh liệt hơn so với trước kia, đỉnh đầu cô không ngừng đụng vào thành giường,
may mà ở đó đệm êm, bằng không chỉ số IQ của cô nhất định sẽ mất hết.
Sau khi xong việc Lục Xuyên ôm chặt cô vào người, hai thân hình dính chặt
vào nhau , Kim Hạ muốn quay lưng đi, vừa mới động một chút, đã bị anh
giữ chặt, cô không sức giãy dụa, dàng phải dựa vào người anh, anh vỗ nhẹ bờ vai của cô, nhìn đèn chùm treo trên trần nhà, hai người đều không
nói gì, chỉ lặng lẽ nằm yên.
Sau đó thể lực Kim Hạ chống đỡ không nổi, ghé vào người anh ngủ, Lục Xuyên nhìn người trong lòng, đáy
lòng tràn ngập một loại cảm giác không tên, có lẽ, anh nên chuyển đến
đây sống, bình thường cũng không thể không ở chung với cô được, lần nào
đến anh đỡ phải báo trước.
Ngay lập tức, anh bị ý nghĩ khó
hiểu mới nảy ra trong đầu làm cho kinh sợ, tiếp theo buông Kim Hạ ra,
ngồi dậy, mi phong hơi nhíu lại, có phải anh chơi đùa có chút quá giới
hạn rồi hay không, còn muốn ở chung với cô, nếu như vậy, sẽ khiến cô
hoàn toàn hiểu lầm, nảy sinh mơ mộng viễn vông, đến lúc đó chỉ sợ rất
khó thoát thân.
Nghĩ đến chỗ này, anh đứng lên, mặc quần áo vào mang theo hành lý rời đi, Kim Hạ nửa đêm tỉnh lại, mơ hồ phát hiện
bên gối không có ai, cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
Buổi sáng chưa đến 6h cô đã tỉnh lại, tối hôm qua ngủ sớm, cho nên cũng dậy
sớm, lúc này mới phát hiện không thấy Lục Xuyên đâu cả, vali ban đầu để ở phòng khách cũng không thấy đâu, nghĩ chắc anh muốn quay về chỗ ở của
mình. Chỉ là, có chút kỳ quái, cô còn tưởng anh ít nhất cũng ở lại một
đêm rồi mới đi.
Nhưng cô cũng không tính hỏi kĩ, anh muốn đến thì đến muốn đi thì đi, cô không sao cả.
Giữa trưa Vương Minh Lãng gửi tin nhắn cho cô, dặn cô buổi chiều phải đến
sân bóng rổ tiếp khách, cô không dám không nghe. Ở trên mạng tra bản đồ
giao thông, lúc cô cầm lấy túi xách, nhớ đến cái túi Prada Lục Xuyên
cho, do dự chút, vẫn lấy ví tiền chìa khóa cùng những thứ lặt vặt ra, bả vào túi vải dù, cẩn thận đặt túi da vào trong bao , nếu có bị trầy xướt gì, sẽ rớt giá.
Bọn họ đã hẹn nhau ở trong sân bóng rổ,
lúc Kim Hạ đến, Vương Minh Lãng đã đến trước, cả người mặc quần áo thể
thao gọn gàng, hai cánh tay lớn có chút cơ bắp, đang đứng trên vạch số
ba nóng lòng muốn nén bóng vào rổ, bên cạnh là vài thanh niên tuổi còn
nhỏ, ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, cũng không đi lên bắt bóng, liền đứng ở bên cạnh vây xem.
Ngoài sân bóng rổ, ba cô gái đứng chung một chỗ vừa nói vừa cười, khuôn mặt không hẹn mà giống nhau, đều
không trang điểm để mộc mạc tự nhiên, với những phụ nữ này ánh mắt cũng
như là cơ sở ngầm, người đàn ông thân cao thế đạo đều có mắt nhìn, các
cô cũng không trang điểm đậm, để tự nhiên xinh đẹp, có thể thấy là hiểu
rõ ngọn ngành, lại nói quần áo trên người, cũng đều tản ra cổ hơi thở
tươi mát trẻ trung, như món ăn tươi ngon mọng nước, khiến người ta hai
mắt sáng ngời.
Kim Hạ nghĩ rằng, sân bóng này là Vương Minh Lãng bao, có thể đãi chỗ này, chắc chắn người hắn dẫn đến, là để khiến
Lục Xuyên mật ngọt chết ruồi. Lần này anh không gọi Mina đến, nữ sinh
mang đến tất cả đều cùng màu sắc trong sáng thanh tú, chắc là đã cân
nhắc đến khẩu vị của Lục Xuyên, lần này chuẩn bị tốt.
Đang
suy nghĩ, phía sau vang lên tiếng bước chân, cô quay đầu lại, Lục Xuyên
đang đi đến, đã thay quần áo chơi bóng. Lần đầu thấy anh mặc áo ba lỗ
quần đùi, Kim Hạ thấy anh trẻ đi rất nhiều, cho dù trước đây cũng không
phải là già, nhưng so với bây giờ, cùng với sinh viên đại học trên sân
bóng, không khác nhau là mấy.
Khóe miệng lộ ra một nụ cười, cô nhìn anh, muốn chào anh, nhưng tầm mắt Lục Xuyên lại nhìn thẳng về
phía Vương Minh Lãng, đi ngang qua cô đến đám người kia, trong suốt đoạn đường đó như không biết đến sự tồn tại của cô. Tươi cười trên khuôn mặt có chút cứng lại, lập tức bay đi, Kim Hạ quay đầu lại, nặn ra biểu cảm
bình thường, cũng theo sau đi qua. Chẳng lẽ ngày hôm qua cô làm sai cái
gì, sao dường như hôm nay anh có chút xa cách với cô như vậy.
Vương Minh Lãng gọi ba cô gái cũng nhau đến đón, một đống người vây quanh Lục Xuyên, Vương Minh Lãng giới thiệu cho anh, cũng không nói rõ thân phận, chỉ nói: “Đây là khách quý tôi quen biết trên thường trường, mọi người
cứ gọi anh ta là Lục thiếu được rồi.” Tiếp theo chỉ vào một thanh niên
cao lớn trong đám, nói với Lục Xuyên: “Đây là cháu tôi, Vương Sảng, hôm
nay đặc biệt dẫn nó đến chơi bóng với ngài, những người còn lại là bọn
học của nó.”
Lục Xuyên cười gật đầu với họ, nói với Vương
Sảng: “Đừng nghe chú cậu nói bừa, cứ chơi bóng không cần chịu áp lực,
trăm ngàn lần đừng có thả nước.”
Vương Sảng người thật như
tên, ở đâu cũng sảng khoái, cuối cũng cười hớ hớ với Vương Minh Lãng, cố ý chỉ chỉ vào ba nữ sinh kia: “ba người này là bạn bè của Vương Sảng, ở khoa diễn xuất đại học điện ảnh Đài Bắc, sinh viên năm hai, bên trái là Lý Tuyết Mạt, ở giữa là Đường Mộng Dao, bên phải là Bạch Chi Họa.”
Bạch Chi Họa là người phản ứng đầu tiên, nhu thuận gọi một tiếng: “Lục thiếu khỏe.”
Lý Tuyết Mạt cùng theo sau chào một tiếng, chỉ có Đường Mộng Dao luẩn quẩn cuống quít cách xa, không nói một tiếng nào, nhìn thẳng Lục Xuyên.
Lục Xuyên nở ra nụ cười: “Mọi người khỏe.” Tiếp theo nói với Vương Minh
Lãng: “Được rồi, chơi bóng thôi.” Nói xong thả túi thể thao ở khu nghỉ
ngơi trên sân.
Vương Minh Lãng liên tục gật đầu, nói với ba nữ sinh kia: “Các cô trước hết ở một bên làm cổ động viên.” Đàn ông mà, luôn phải có con gái vây xem, mới dễ dàng nhiệt huyết sôi trào.
Ba cô gái kia nghe lời lui ra ngoài sân bóng, Kim Hạ cũng yên lặng lui ra
ngoài, đứng cách các cô ước chừng hơn 20 thước, cô thấy mình ở đây có
chút dư thừa, phụ nữ xã giao với Lục Xuyên đã có, Vương Minh Lãng cần gì phải ép cô đi một chuyến lòng vòng thật xa.
Bất quá nếu đã đến đây rồi, lại rời đi thì có chút không phải, cô đành phải đứng ngoài xem bọn họ chơi bóng. Số người không nhiều lắm, ba người một đội đối
đầu với nhau, hai chú cháu Vương Minh Lãng cũng một nam sinh hợp thành
một đội, Lục Xuyên và hai người còn lại hợp thành một đội.
Kim Hạ không hiểu về bóng rổ lắm, nhưng chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy
heo chạy, nhìn tư thế Vương Minh Lãng chạy thật không giống như biết
đánh bóng rổ, hèn gì chủ động không cùng nhóm với Lục Xuyên, này dám
chắc là muốn kéo chân sau. Lục Xuyên thì ngược lại, mặc dù Trầm Dục nói
Lục Xuyên đã lâu không chơi bóng, động tác ném cầu chuyền bóng sinh động lưu loát như mây trôi nước chảy, nhất là ba trái đầu, độ cong gấp khúc ở cổ tay phải, đẹp đến mức làm tim cô bỗng nhiên đập nhanh.
Bóng ở trên không trung tạo nên một đường cong xinh đẹp, đáp lại bằng cách
rơi vào lưới, ba bàn. Bạch Chi Họa ở bên môi khép lại thành cái loa, hô
to: “Lục thiếu cố lên!”
Lục Xuyên nghe thấy thanh âm, sườn
mặt nhìn thoáng qua bên này, ánh mắt đảo qua Kim Hạ, cô đang cúi đầu
nhìn xuống mặt đất , không biết đang nghĩ cái gì. Cứ như vậy mà thất
thần, Vương Sảng cướp được bóng, cho vào lưới cao hơn người, hai điểm.
Vương Minh Lãng vụng trộm nháy mắt với Vương Sảng, ý bảo hắn không cần
quá hăng, Vương Sảng nhận được chỉ thị, lén lút thè lưỡi, chạy ra ngoại
biên một chút.
Sau chừng nửa bàn, Vương Minh Lãng hoạt động quá mức, thể lực cạn kiệt, hai tay chống ở đầu gối, thở hổn hển như
trâu, giống như ông già còn có nửa cái mạng, Lục Xuyên nhìn thấy, biết
rõ nếu anh không hô dừng, Vương Minh Lãng sẽ tiếp tục chơi, trong thâm
tâm anh cũng không đành lòng, liền chủ động nói: “Được rồi, chúng ta
nghỉ ngơi giữa trận một lúc, nghỉ xong rồi chơi tiếp.”
Bọn
Bạch Chi Họa thấy bọn họ ra ngoài sân, phản ứng nhanh chóng cầm lấy bình nước, là thùng nước suối ở trên ghế Vương Minh Lãng mua từ khu du lịch
suối nước nóng trên núi, Lý Tuyết Mạt thấy vậy, cũng làm theo Bạch Chi
Họa, Đường Mộng Dao đứng yên một lúc, cũng xoay người đến thùng đựng
nước.
Kim Hạ giống như người ngoài cuộc đứng yên một chỗ
không có động đậy, trầm mặc nhìn Lục Xuyên dẫn đám người kia đến chỗ
nghỉ ngơi, Bạch Chi Họa là người đâu tiên cầm bình nước chạy đến, đưa
tới trước mặt Lục Xuyên: “Lục thiếu, chắc anh khát nước rồi? Có bình
nước đây này.”
Lý Tuyết Mạt cũng theo sang, thấy Bạch Chi
Họa đã mang nước đến rồi, sợ xấu mặt, nên không tiện đi tranh giành với
cô, liền đưa nước cho Vương Sảng. Đường Mộng Dao cứ thế mà nhẹ nhàng đi
đến, tiếng giày cao gót vang lên trên san gỗ, đi đến trước mặt Lục
Xuyên, kéo tay anh, nhét chai nước vào, rồi sau đó mỉm cười thản nhiên:
“Không cần cảm ơn tôi.”