Lúc này Sean mới nhớ ra, chỉ Jill nói: "Đây là kỹ thuật binh của đội, đến từ không quân căn cứ T25, thạc sĩ —— chỉ cần có thể sống rời đi Baghdad, tiền đồ vô lượng!"
"Vậy còn vị này?" Andrew nhìn về phía Hawkins, anh ta có thể cảm nhận được từ vẻ trầm tĩnh của đối phương một loại sức mạnh tràn ngập cảm giác thôn tính, nhưng tỉnh táo lại thì dường như chỉ là một loại lạnh lùng mà thôi. "Người này a, " Môi Sean cong thành một hình cung, "Thiếu úy Hawkins, kẻ điên Hawkins, tổ trưởng của chúng tôi, cả đời đã tháo dỡ vô số bom."
"A?" Andrew tỏ vẻ nghiền ngẫm.
Sean nhìn về phía Hawkins, "Biết bom trước khi nổ mạnh mọi thứ đều im lặng không?"
"Đó là tất nhiên."
"Howard Hawkins cũng vậy, " Sean vỗ nhẹ vai Andrew, có một chút giống như khoe ra, "Thuận tiện nói một câu, kỹ thuật cận chiến của Hawkins cũng rất lợi hại, hai người có thể đọ sức một chút."
"Nghe lời cậu, cậu có vẻ rất muốn tôi đến giáo huấn Hawkins một chút?" Andrew dùng bàn tay ấn gáy Sean một cái.
"Sai rồi, tôi vốn muốn Hawkins giáo huấn anh." Sean thúc khuỷu tay vào người anh ta, "Đây là Trung sĩ Andrew Fisher, chiến hữu của tôi khi tôi còn ở đội đặc chủng, có điều không cùng một cấp bậc, lúc huấn luyện bị tên này hành hạ thực thảm. Khi tôi đến EOD, người này bị điều đi đội tiền trạm."
"Sữa chữa một chút, Sean, hiện tại tôi là Thiếu úy ." Andrew nở nụ cười. (Ganh cấp bậc nhá! ^^)
"Xem ra đi đến đội tiền trạm tài năng của anh rốt cuộc được thi triển, không giống tôi. Lúc này đây trở về nước nhiều lắm cũng chỉ được thăng lên đến thượng sĩ hoặc là chuẩn uý, trừ phi hi sinh cho Tổ quốc phủ thêm quốc kỳ, nếu không quân hàm thiếu úy đời này không chừng vô vọng ."
"Nói bậy bạ gì đó!" Jill có chút buồn cười.
"Như vậy, Jill, Hawkins, không ngại tôi mượn Sean đi một lúc? Chúng tôi đi uống bia, nghe nói lịch buổi chiều của các anh còn trống!" Andrew có chút hưng phấn, "Hay là các anh cũng đến?"
"Quên đi, nghe các anh nói mấy chuyện ở đội đặc chủng của các anh tôi sẽ chán chết mất!" Jill xua tay.
Hawkins không nói gì, Sean xem như y đồng ý, vì thế liền nói tiếng hẹn gặp lại rồi cùng Andrew đi rồi.
Jill nhìn thoáng qua Hawkins, "Khi anh chàng đó nhìn thấy Sean, ánh mắt của anh ta cùng ánh mắt anh nhìn Sean.......... có chút giống." Nói xong, anh ta liền đút tay vào túi quần mò ra MP3, lắp tai nghe lên, rời khỏi. (Đòn hiểm nha! =.=)
Andrew cùng Sean đi vào nhà ăn, lấy một tá bia, sau giờ ăn trưa, nhà ăn không mấy đông đảo, hai người cơ hồ cùng lúc bày ra động tác kia: một chân đặt trên ghế, nghiêng người ngồi, một bàn tay khoác lên đầu gối thượng, tay kia thì thò ra cầm bia.
Sau đó hai người sửng sốt, ha ha cười.
"Baghdad là tốt không?" Andrew hỏi.
"Vú mẹ mới là nơi tốt nhất trên đời." Sean đem miệng chai bia đập mạnh lên cạnh bàn, nắp chai bật ra, rơi lên mặt đất. "Anh thế nào? Mấy ngày nay đi chỗ tốt nào?"
"Lặp lại công tác vô thanh vô tức bẻ gẫy cổ một ai đó trong vòng nửa giây đồng hồ, một phát bắn ra phải giết được mục tiêu ngoài hai trăm mét, ẩn nupps ở bán giây trong vòng phải ninh đoạn một người đích cổ hơn nữa không phát ra âm thanh, một thương đánh ra đi muốn chết trung hai trăm thước bên ngoài đích mục tiêu, ẩn núp ở cái nơi con mẹ nó ngay cả quần áo đều có thể bị mặt trời thiêu cháy để đợi một mục tiêu có thể cả đời không bao giờ xuất hiện.........." Andrew lấy tay chải chải tóc, "Cậu thế nào?"
"Ân, " Sean nốc một nửa chai vào bụng, "Đem mỗi người tưởng tượng thành bom, tìm được bom, kinh hồn táng đảm nhìn thấy Hawkins gỡ bom, hoặc là phanh —— nghe bom nổ mạnh. Cũng là cuộc sống của anh nghe có vẻ đa dạng!"
Sau đó hai người càng tán gẫu càng hăng say, thẳng đến vỏ chai đều có thể xếp thành một bức tường.
"Tôi không uống được nữa rồi, Andrew.......... Sáng mai tôi có công việc.........."
"Được rồi, tôi đưa cậu trở về phòng." Andrew đi sang bên kia nâng Sean lên.
Mà Sean đẩy anh ta một cái, nở nụ cười, "Thôi đi, chính anh đều ngã trái ngã phải còn muốn giúp tôi?"
Andrew nở nụ cười, khóe mắt đuôi lông mày đều là thành thục ý nhị, "Rõ ràng chính cậu đang lung lay, Trung sĩ Elvis ."
"Vậy sao?" Sean chớp mắt vài cái, Andrew nhạo báng một tiếng, nâng Sean lên, "Cậu ở phòng nào?"
"Ký túc xá số 2.......... 204.......... Không đúng, hẳn là là ký túc xá số 8 .......... 810.........."
"Sean, nói rõ xem rốt cuộc là ký túc xá số 2 hay là ký túc xá số 8, bằng không tôi sẽ vác cậu về phòng của tôi." Andrew khiêng Sean, có chút bất đắc dĩ.
"Về phòng anh làm gì?" Sean ngửa đầu, tiêu cự không rõ.
"Làm rất nhiều chuyện." Âm thanh của Andrew hơi ép xuống, vẻ tươi cười bỗng nhiên trầm tĩnh xuống dưới.
"Chuyện gì?" Dáng vẻ ngây ngốc tự hỏi của Sean có vẻ ngốc lăng mà đáng yêu.
Andrew cúi đầu, môi cơ hồ chạm lên mặt anh, "Chẳng hạn như.......... Làm tình."
Sean nuốt nuốt nước miếng, lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi vẫn là nên.......... quay về phòng của mình đi.........."
"Vậy nói cho tôi biết, phòng của cậu rốt cuộc là ở ký túc xá số 2 hay là ký túc xá số 8?"
"Ký túc xá số 8.......... 810.......... Chính là ký túc xá số 8.........." Sean gắt gao nhìn chằm chằm mặt đất, dùng ngữ khí vô cùng nghiêm nghị nói. (Đáng yêu chết! >o<)
Andrew cười khẽ một tiếng, mang Sean đi tới phòng 810, lấy chìa khóa trên người Sean, chuyển qua chuyển lại trong ổ khóa cả nửa ngày, thế nào cũng không mở nổi! Andrew nhìn về phía Sean lúc này đã lặng im tuyệt đối, "Đây là phòng của cậu?"
Cửa mở, Hawkins đứng ở nơi đó, Andrew ngẩng đầu lên, vài phần kinh ngạc, "Thiếu úy Hawkins, đây là phòng của anh?"
"Đúng vậy, đây là phòng tôi." Hawkins đi xuống dưới bậc tam cấp, nhận lấy Sean từ tay Andrew.
Andrew sờ mũi: "Tôi có thể đưa cậu ta quay về ký túc xá."
"Không cần, đôi khi cậu ta cũng sẽ ngủ cùng tôi." Hawkins luồn tay qua dưới nách Sean, để cằm anh tựa vào vai mình.
"Cái gì?" Andrew hơi cười, "Giường đơn của ký túc xá ngủ hai người thực khó chịu đi?"
"Cảm ơn anh đã quan tâm." Hawkins lui ra phía sau từng bước, cửa đóng.
Ngoài cửa, Andrew nhíu mày.
Hawkins thả Sean lên giường mình, sau đó đứng thẳng ở bên giường: "Muốn ói?"
Sean mở một mắt, mơ hồ nhận ra bóng dáng Hawkins, sau đó lắc lắc đầu.
"Hawkins.......... Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.........." Sean nâng nâng tay.
"Cái gì?" Hawkins ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Sean.
Nhíu nhíu mày, Sean trở mình lại, nhìn về phía y: "Tôi.......... Không nhớ rõ ."
"Vậy khoan đừng hỏi. Cậu ở lại bên cạnh tôi là tốt rồi." Hawkins cúi đầu, môi hôn lên mi mắt Sean, "Đừng để những người khác thay cậu lau mồ hôi, cũng không được say ngã vào ngực người đàn ông nào khác, đừng khiến tôi càng trở nên khao khát giữ chặt lấy cậu.........."
***
Khi Sean tỉnh lại vào sáng hôm sau mới phát hiện mình bị Hawkins ôm, mà đầu mình thì tựa lên ngực y.
Sao lại thế này? Đầu có chút đau.......... Anh thử nhấc người dậy, một giống nói lành lạnh truyền đến từ phía trên.
"Hiện tại là buổi sáng, cậu có ý định sát súng hỏa*?" (*Khiến Hốp ka bị abc, abc a ~~)
Sean ngừng lại, nếu anh nhớ không lầm, đầu giờ chiều hôm nay là lúc bọn họ đi ca. Hawkins chậm rãi buông anh ra, cặp đùi giao triền của hai người cũng tách ra.
Sean ấn ấn huyệt thái dương, "Sao tôi lại ở đây?"
Hawkins đưa chai nước khoángđến: "Andrew đưa cậu tới."
"A? Sao không đưa tôi về phòng tôi?"
"Vậy cậu phải đi hỏi anh ta." Hawkins phủ thêm áo khoác quân phục, cơ thể hiển lộ đường cong mượt mà từ vai qua lưng xuống đến hông.
Mà lúc này, Andrew đang cùng Sẹo và Snipper ngồi ở trên bậc tam cấp ký túc xá hút thuốc.
"Thì ra anh là bạn của Sean?"
"Đúng vậy! Phải rồi, tổ trưởng của bọn họ là người như thế nào? Thoạt nhìn dường như rất khó sống chung." Andrew huých Snipper.
"Tên kia quả thật không tốt ở chung, bất quá cũng không đến nỗi.........." Sniper gãi gãi đầu, "mấy ngày trước chẳng phải Sean còn lôi tên đó đến đánh bóng rổ với chúng ta sao?"
"Đúng vậy, có điều cũng chỉ Sean dám đi gọi Hawkins đến đánh bóng rổ đi?" Sẹo cũng nở nụ cười.
Ngón tay Andrew khẽ đạp tàn thuốc, "Ý các anh là, Hawkins đối với người khác không mấy dễ chịu, nhưng Sean và anh ta quan hệ rất ổn?"
Sẹo và Snipper cùng gật đầu, "Brother, đừng lo lắng, ít nhất Sean đi theo Hawkins, đến bây giờ vẫn cứ còn sống thôi!"
..........
Đầu giờ chiều, tiểu tổ của Hawkins tiểu tổ đúng giờ rời khỏi doanh địa.
Chẳng qua lần này lái xe là Jill.
Đối phương vừa nắm chắc tay lái, vừa buồn cười nhìn thấy Sean đang liên tục day huyệt thái dương, sau đó lấy từ trong túi ra kẹo bạc hà, "Ăn đi ăn đi! Lần sau nhớ rõ nếu có ca phải đi thì đừng uống nhiều như vậy."
"Kẹo bạc hà? Anh mua được ở đâu thế?" Sean bóc một viên vào miệng, "Đây là loại tôi thích nhất!"
Jill nghiêng đầu khẽ cười, trong mắt có chút cảm xúc chợt lóe, "Đây đương nhiên là loại mà cậu thích nhất."
Có điều, cảm tạ Thượng Đế, hôm nay nhiệm vụ của bọn họ không phải tuần tra nội thành mà là đi ngoại thành tiến hành kíp nổ.
Thế nhưng còn chưa tới mục tiêu, Jill đã thu được nhiệm vũ khẩn cấp.
"Tiểu tổ Hawkins! Tiểu tổ Hawkins! Lập tức chạy tới C2, 3, 6 trợ giúp!"
"Đây là tiểu tổ Hawkins, chúng tôi đang trên đường chấp hành nhiệm vụ kíp nổ!" Jill nhíu mày.
"Tiểu tổ Hawkins! Lập tức chạy tới C2, 3, 6, trợ giúp! Nhiệm vụ kíp nổ sẽ giao cho tiểu đội khác hoàn thành."
Jill quay đầu lại thoáng nhìn qua Hawkins, đối phương gật gật đầu.
"Tiểu tổ Hawkins thu được." Nói xong liền quay xe chạy tới mục tiêu mới.
Xem ra đó là một nhiệm vụ lớn, Sean hít một hơi để cái đầu đau âm ỉ của mình tỉnh táo lên.
Chạy đến vùng ngoại thành, nơi này là một mảnh xóm nghèo, bởi vì đa số phản quân thường lui tới đây nên thường xuyên sẽ có trực thăng của quân Mỹ tuần tra, một hồi kịch chiến ba tháng trước đã liên lụy không ít bình dân, sau đó lại thành lập khu tạm trú, một nửa số dân cư cũ đã chuyển đi nơi khác