Sách Đạn Tinh Anh

Chương 56: Chương 56




"Cánh tay của anh ......... Bị thương ở Bagdad?"

"Đúng vậy, lần dỡ bom cuối cùng, bị nổ bắn ra ngoài."

"Anh vẫn còn sống, đó mới là chuyện đáng mừng nhất." Thần sắc của Emily ảm đạm lại, có lẽ là lại nghĩ tới Vincent, "Khi nào thì dỡ thạch cao?"

"Vốn là hôm nay, nhưng tôi đã gặp cô và giờ thì chúng ta ở đây."

"Không sao, uống xong tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện, còn thời gian mà, phải không?"

Emily thật sự đưa Sean đến bệnh viện, thạch cao đã được dỡ ra, nhưng vào lúc xoát thẻ, anh lại được thông báo rằng tài khoản của anh đã bị đóng băng.

"Sao lại thế? Tài khoản của tôi sao lại bị đóng băng?" Sean kinh ngạc, anh đổi một chiếc thẻ khác, kết quả vẫn bị đóng băng.

Lúc này, liền ngay cả cô hộ sĩ đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh.

Sean đành phải dùng tiền mặt trả phí, mà lúc này tiền mặt của anh chỉ còn lại có một tờ 100$ thật phẳng phiu.

Bên cạnh anh, Emily giơ tay nhìn đồng hồ, "Còn một ít thời gian nữa mới đến lúc ngân hàng đóng cửa, nếu không chúng ta đi hỏi một chút đi."

"Cô không sợ tôi là kẻ xấu hoặc là kẻ lừa đảo gì đó... sao?" Sean giơ giơ thẻ ngân hàng của mình, "Người tốt sẽ không bị đóng băng tài khoản."

"Tôi tin anh." Emily nghiêng mặt nhìn về phía Sean, "Anh là bạn của Vincent, tôi tin tưởng ánh mắt của Vincent."

Emily cùng Sean đi đến một ngân hàng ở gần nhất.

Sean trình bày mục đích của mình trên quầy, đưa ra ID và giấy chứng nhận quân nhân. Nhân viên kiểm tra trên máy tính, sau đó còn rất cẩn thận so lại ảnh trên giấy tờ với người, sau đó đăm chiêu liếc nhìn Sean.

"Rất xin lỗi, tài khoản của ngài quả thật bị đóng băng, bên đề nghị đóng băng cũng chỉ định đích danh ngài, tên, ID, mã số chứng nhận quân nhân đều không sai."

"Nhưng tất cả tài chính trong tài khoản của tôi đều là thu nhập hợp pháp, xin cô hãy gọi điện thoại xác nhận lại một lần nữa, được chứ?" Tuy rằng trong lòng bực bội, nhưng Sean tận lực giữ vững thái độ lịch sự. Chuyện này thực kỳ lạ, bản thân anh ởi Bagdad xuất sinh nhập tử vất vả mới cầm được nửa cái mạng về đến Mỹ, nhưng tài khoản lại bị đóng băng.

Nhân viên gọi thêm một cuộc điện thoại, nói một hai câu liền lập tức nhìn Sean cười xin lỗi, "Có một chút vấn đề thuộc về CIA, việc đóng băng tài khoản của ngài là nhầm lẫn, xin ngài hãy đến văn phòng bên kia chờ một lát, quản lý của chúng tôi sẽ tự mình đón tiếp ngài."

Emily nhìn về phía Sean: "Anh xem, không sao rồi đó thôi?"

Sean cuối cùng thở dài nhẹ nhõm, "Tôi còn định đi Hawaii phơi nắng đâu!"

"A, xem ra anh đã lên một kế hoạch du lịch đường dài rất tỉ mỉ!"

Hai người cùng đi đến văn phòng quản lý, đối phương rất nhiệt tình mời họ cà phê.

"Xin hỏi tài khoản của tôi khi nào thì có thể tuyết tan?"

"A, chúng tôi cần chờ một bảng fax từ CIA, sau khi ngài điền xong, tài khoản sẽ bị tuyết tan ."

"Cho nên bây giờ chúng ta đang đợi bản fax của CIA? Thượng đế phù hộ cho hiệu suất làm việc của bọn họ.........."

Tựa hồ sợ họ nhàm chán, quản lí rất nhiệt tình giới thiệu các loại quỹ và hạng mục đầu tư của ngân hàng.

Sean cảm thấy mình sẽ không bỏ tiền cho mấy thứ này, nhưng Emily lại cảm thấy rất hứng thú.

Hơn mười phút sau, có người đẩy cửa phòng. (Quả thực rất hiệu suất nha! *Cười lăn lộn*)

"Sean." Thanh âm lành lạnh tựa hồ thổi tan mọi vẩn đục vô hình tồn tại trong không khí, trong một tíc tắc giống như sóng triều cuồn cuộn xô vào trái tim Sean.

Chậm rãi quay đầu lại, Sean thấy người đàn ông anh tuấn kia đi về phía anh, trong thoáng chốc, anh không hề thốt được một lời.

Quản lí đứng lên: "Thưa ngài.........."

Hawkins đi đến phía sau Sean, " Howard Hawkins." Y đưa giấy tờ chứng minh thân phận cho quản lý.

"Ngài là Mr. Hawkins? Chúng tôi đợi ngài thật lâu, ngài đã đến đây, như vậy chúng tôi có thể tuyết tan tài khoản của Mr. Elvis."

Sean tựa hồ hiểu ra điều gì, "Quản lý, vừa rồi ngài đã nói chúng ta phải đợi fax từ CIA?"

Quản lý tỏ vẻ thật có lỗi, "Rất xin lỗi ngài, CIA muốn chúng tôi lấy lý do giữ ngài lại đây cho đến khi Mr. Hawkins đến mới có thể để ngài rời đi."

Sean trừng mắt nhìn Hawkins, trong lòng một cỗ phẫn nộ dần dần nảy lên, "Chuyện này thực sự rất vớ vẩn !"

"Sean, làm sao vậy?" Emily cũng hiểu được tình hình trước mắt rất kỳ quái, "Người này là người của CIA sao?"

"Hắn không phải là người của CIA, hắn là người điên!" Sean trầm trọng thở dài, "Emily, chúng ta đi!"

Emily có chút ngơ ngác theo sát phía sau Sean.

Còn chưa đi khỏi cửa, bả vai Sean liền bị người giữ chặt, mạnh mẽ giật trở về.

"Cậu muốn đi đâu?" Hawkins giữ chặt Sean, hầu như ôm trọn anh vào lòng.

Quản lí thấy tình huống có chút không thích hợp, "Thưa ngài, nếu cóvấn đề gì mời ngài ra ngoài ngân hàng giải quyết."

"Buông!" Sean hất đầu về phía sau, đánh mạnh vào cằm Hawkins.

Sean nghe thấy một tiếng "Click", cổ tay anh chợt lạnh, anh mới ý thức được tên kia thế nhưng lại đã còng tay anh, mà một bên còn lại của còng tay đúng là cổ tay y.

"Shit! Chìa khóa đâu?!" Sean cũng sắp nổi điên!

"Nếu là vì trói chặt cậu, tôi sẽ không ngu ngốc đến nỗi đặt chìa khóa trong người." Hawkins trả lời thực bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi Sean muốn đập vỡ đầu y.

"Sean.......... Đây là chuyện gì.........." Emily thấy này một màn hầu như đã hoàn toàn ngây dại, "Vì sao anh ta phải còng tay anh?"

"Vì để cậu ta không thể chạy trốn." Hawkins trả lời.

Sean rất muốn giải thích tất cả với Emily, nhưng anh chợt nhận ra mình không thể thốt lên lời. Nói gì đây? Nói rằng anh cùng người đàn ông này có quan hệ “phi thường mật thiết”, sau đó anh muốn kết thúc mối quan hệ đó nhưng người này quấn lấy không tha, thậm chí còn dùng cách đóng băng tài khoản ngân hàng của anh cùng với còng tay này thứ vớ vẩn!

"Sean.......... Anh ấy không phải là thành viên EOD vừa trở về từ Baghdad sao?" Lúc này Emily cũng có chút hoài nghi Sean có phải thật sự là “người lương thiện” hay không.

"Cậu ta là." Hawkins nhìn về phía Emily, "Vậy cô lại là gì của cậu ta?"

"Tôi.......... Tôi chỉ vừa mới gặp anh ta ở trước mộ của một người bạn, sau đó hàn huyên tán gẫu.........."

"Emily, xin cô hãy tin tưởng tôi không phải là người xấu! Là người này đầu óc có bệnh!" Sean muốn đi đến gần Emily, Hawkins nhấc cổ tay, Sean liền bị còng tay kéo lại.

"Là cậu không hề gọi điện cho tôi! Là cậu không một lời nhắn để lại đã chạy tới New York! Hiện tại cậu lại trách tôi đầu óc có bệnh?" Lửa giận trong mắt Hawkins đã khá rõ ràng, y túm lấy Sean rời khỏi văn phòng, trước hàng trăm con mắt của mọi người ở đại sảnh, lôi Sean ra khỏi ngân hàng.

Emily ngẩn người đứng ở chỗ cũ, phía sau quản lý ngân hàng đã nhận được điện thoại, từ văn phòng CIA gọi tới.

"Bọn họ nói gì? Mr. Elvis thật sự phạm tội gì sao?" Emily hỏi.

"Không, không phải, CIA bảo chúng tôi tuyết tan tài khoản của Mr. Elvis, bọn họ nói anh ta là một quân nhân đáng kính trọng.........." Ông ta sờ sờ đầu.

"Vậy sao anh ấy còn bị người ta còng tay mang đi?" Emily lộ vẻ lo lắng.

Sean bị Hawkins lôi kéo đi trên đường phố New York, xung quanh là những tòa building san sát, người đi đường đi ngang qua bên bọn họ cũng không thể không nhìn chằm chằm chiếc còng tay lóe sáng giữa hai người.

"Howard Hawkins! Chìa khóa còng tay ở chỗ nào?!" Sean dừng lại, vô luận Hawkins lạp xả như thế nào anh cũng không đi nữa.

Hawkins bỗng nhiên mạnh quay đầu lại, đè lấy gáy anh, sau đó là một nụ hôn cuồng phong bão tố ập đến, y tựa hồ muốn dùng nụ hôn này giết chết Sean, trong nụ hôn tràn đầy tức giận, sau khi điên cuồng đoạt lấy lại dần dần ôn nhu, giống như có vô tận tưởng niệm ở bên trong.

Sự chú ý của người qua đường rốt cục không đặt trên còng tay của bọn họ nữa, tuy rằng Sean tình nguyện bọn họ nhìn chằm chằm còng tay xem.

Mấy người trẻ tuổi đi qua còn huýt sáo vang dội, đương nhiên cũng có người cảm thấy hành vi của bọn họ thật không hợp nhãn.

Mỗi lần họ hôn nhau đều ở trên mảnh đất Bagdad tràn ngập nguy cơ, chỉ có lúc này đây, bọn họ rốt cục từ không gian phong bế của quân doanh đi vào xã hội hiện đại.

Hawkins chậm rãi buông lỏng Sean, hai người tựa trán vào nhau, cùng nhau thở gấp.

"Sean, nói cho tôi biết.......... Vì sao?" Hawkins cau mày lại.

"Được, tôi sẽ nói cho anh vì sao." Sean hít một hơi, "Hiện tại tôi hỏi anh điều gì anh chỉ cần trả lời tôi 'Phải' hoặc là 'Không phải'."

"Được."

"Anh phải thành thực trả lời tôi."

"Được."

"Như vậy, vấn đề thứ nhất, tôi bị điều đến tiểu tổ của anh, có phải là do anh đã yêu cầu Sehir Trung giáo?"

"Phải."

"Bởi vì anh đã nhìn thấy ảnh chụp của tôi trên hồ sơ, tôi rất giống White Hawkins?"

Hawkins sửng sốt một chút, Sean nhìn vào mắt y, nhìn vào sâu trong lòng y. Y khẽ hé miệng, thật lâu sau mới đáp lại: "Phải."

Đáp án này Sean đã sớm nghĩ đến, nhưng nghe thấy đối phương chính miệng nói ra trong lòng vẫn thấy mất mát.

"Tôi nói tôi sẽ trở thành người bảo vệ phía sau lưng anh, có phải đã khiến anh nhớ tới White?"

".......... Phải." Hawkins cau mày, y cảm giác mỗi lần mình thành thực, y liền cách Sean càng xa xôi.

"Ngày đó sau khi cùng Strong tán gẫu xong, anh tới tìm tôi, anh nói anh nhớ tôi.......... Kỳ thật người mà anh nhớ chính là White, đúng không?"

Ánh mắt Hawkins vào giây phút đó thật yên lặng, ngày đó, y quả thật là nhớ White. Cái loại nhớ nhung này nhờ công tác ở EOD, y đã muốn quên từ rất lâu, nhưng Strong xuất hiện làm cho những ký ức về White lại mãnh liệt tràn về.

Y cũng sắp không chịu nổi, mà người duy nhất y có thể nghĩ đến cũng chỉ có Sean.

Nhưng y biết, nếu lúc này đây y trả lời "Phải", mình sẽ thật sự không thể lại cầm tay Sean. Y muốn nói dối, nói “Không phải”, mà ánh mắt của Sean khiến y căn bản nói không nên lời một câu nói dối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.