Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cả đám người Lâm Mạch Mạch, Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác, Hàn Cẩn Hi, Long quân Triệt, Hoắc Vân Hy không rõ tình huống, đều không dám tin mà nhìn về phía Long Tư Hạo, ánh mắt lưu chuyển ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn giống anh y như đúc của tiểu Long Dập.
Lâm Mạch Mạch cực kỳ cực kỳ tin tưởng cách làm người của Long Tư Hạo, nên lúc thấy Sophie mang tiểu Long Dập xuất hiện, cô ấy vô cùng kinh ngạc.
Cô ấy chỉ vào tiểu Long Dập, nghi hoặc nhìn Long Tư Hạo vẫn luôn duy trì bình tĩnh hỏi: “Long tổng, đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Long Tư Hạo nhìn Lâm Mạch Mạch, rồi lại nhìn về phía tiểu Long Dập, ánh mắt tràn đầy cưng chiều, anh dịu dàng cười nói: “Thằng bé là con trai của tôi.”
Nghe thấy anh nói như vậy, tất cả các tân khách đến dự đều xôn xao lêntiếng, tiếng nghị luận nổi lên bốn phía.
Mà Lâm Mạch Mạch thấy Long Tư Hạo không hoảng hốt không sợ hãi bình tĩnh thừa nhận tiểu Long Dập là con trai của mình ở ngay trước mặt Lê Hiểu Mạn, cô chợt cả kinh, nhìn anh giống như là đang nhìn quái vật vậy, rồi cô nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, lại thấy vẻ mặt của Mạn Mạn nàh cô cũng không hoảng hốt không sợ hãi.
Hoắc Nghiệp Hoằng vốn đang ngồi thấy Long Tư Hạo thừa nhận tiểu Long Dập là con trai của mình, ánh mắt sắc bén của ông ta cũng rơi vào trên khuôn mặt nhỏ cực kỳ giống Long Tư Hạo của tiểu Long Dập, vẻ mặt vốn đang bình tĩnh của ông ta cũng tràn đầy khiếp sợ.
Ông ta có chắt trai?
Quá tốt, Hoắc Nghiệp Hoằng ông có chắt trai rồi.
Hoắc Vân Hy thấy Long Tư Hạo thừa nhận tiểu Long Dập là con trai của mình, anh ta xông lên phía trước, siết chặc hai quả đấm, còn kém nước tiến lên đánh Long Tư Hạo.
Anh ta tức giận nhìn Long Tư Hạo, cả giận nói: “Long Tư Hạo, tôi còn tưởng rằng anh thật lòng với Mạn Mạn như thế nào, ai ngờ anh lại phản bội Mạn Mạn, ngay cả con trai cũng đã có với người phụ nữ khác, anh còn mặt mũi để đứng cạnh Mạn Mạn sao?”
Long Tư Hạo lãnh đạm nhìn Hoắc Vân Hy đang hận không thể xông lên đánh anh một trận, anh hơi cong môi: “Đây là chuyện của tôi và Hiểu Hiểu, một người ngoài như cậu không được xen vào.”
Nghe vậy, thiếu chút nữa là Hoắc Vân Hy xông lên đánh anh, nhưng anh ta nhịn xuống, anh ta quay mặt sang nhìn về phía Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, anh ta cũng phản bội em, em còn muốn gả cho anh ta sao?”
Tiểu Nghiên Nghiên đang được Lâm Mạch Mạch nắm tay chớp chớp mắt nhỏ nhìn về phía Hoắc Vân Hy đang cực kỳ tức giận: “Chú Hai, đây là chuyện của mommy và daddy, không mượn chú xen vào, mommy đã được định sẵn để gả cho daddy rồi.”
Mặc dù Hoắc Vân Hy tức giận với Long Tư Hạo, nhưng anh ta không tức giận với tiểu Nghiên Nghiên, anh ta nhìn bé, giọng điệu dần nhu hòa xuống: “Nghiên Nghiên, anh ta không phải là một người cha tốt, anh ta đã phản bội mẹ cháu.”
Lê Chấn Hoa vẫn luôn coi trọng Long Tư Hạo, thấy anh đột nhiên nhô ra một đứa con trai, ông cũng có chút hơi thất vọng với anh, ông nhìn Long Tư Hạo hỏi: “Tư Hạo, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao cháu lại có con trai với người phụ nữ khác? Cháu để cho Mạn Mạn...”
“Cậu.” Lê Hiểu Mạn cắt đứt lời của Lê Chấn Hoa, cô cong môi cười nói: “Cháu tin tưởng Tư Hạo, anh ấy sẽ không phản bội cháu.”
Lê Chấn Hoa nhìn Lê Hiểu Mạn, vẻ mặt tràn đầy lo âu và kinh ngạc: “Tin tưởng? Mạn Mạn, Tư Hạo cũng đã thừa nhận đó là con trai của cậu ta rồi.”
Thẩm Thi Vi vẫn luôn không lên tiếng, bà nghiêm khắc nhìn về phía Sophie, giọng nói tràn đầy tức giận: “Sophie, con nháo đủ chưa? Allen là con trai của Tư Hạo, nhưng thằng bé không phải là con trai của con.”
Đây là lần đầu tiên tiểu Nghiên Nghiên nhìn thấy Sophie từ chính diện, thấy cô ta và mommy của bé có mấy phần tương tự, bé tò mò nhìn Thẩm Thi Vi hỏi: “Bà ngoại, cô ta là ai vậy?”
Thẩm Thi Vi tức giận nhìn Sophie, sau đó bà nhìn tiểu Nghiên Nghiên nói: “Cô ấy là dì nhỏ của cháu.”
“Dì nhỏ?” tiểu Nghiên Nghiên trợn to hai mắt: “Đó là em gái của mommy?”
Sophie không vui nhìn tiểu Nghiên Nghiên, cô ta mở miệng ra là chửi bậy: “Tiểu tiện...”
“Sophie...”
Thẩm Thi Vi thấy Sophie lại gọi tiểu Nghiên Nghiên như vậy, bà bị chọc tức mà hét lên, ánh mắt lãnh nghiêm sắc bén nhìn cô ta: “Con không được phép nói Nghiên Nghiên như vậy.”
Sophie thấy người mẹ vẫn luôn thương yêu mình nghiêng về Lê Hiểu Mạn, cô ta tức giận mà siết chặt bàn tay không nắm tay của tiểu Long Dập kia, cô ta cực kỳ tức giận nhìn về phía Thẩm Thi Vi: “Mẹ, hiện tại mẹ bắt đầu nghiêng về phía Lê Hiểu Mạn mà không giúp con rồi, phải không? Con mới là con gái của mẹ.”
Sau khi nói với Thẩm Thi Vi xong, Sophie lại nhìn về phía Long Tư Hạo, lời nói mang theo cảnh cáo và uy hiếp: “Tư Hạo, em mang con trai của chúng ta tới đây, hôm nay em sẽ không để cho anh và Lê Hiểu Mạn cử hành hôn lễ đâu, anh muốn kết hôn thì cũng chỉ có thể kết hôn với em, nếu không, em nhất định sẽ khiến anh phải hối hận.”
“Ha ha...” Long Tư Hạo cong môi cười lạnh, anh nhìn cô ta bằng ánh mắt thù địch: “Khiến cho tôi phải hối hận, cô làm sao để khiến tôi phải hối hận?”
Sophie không đáp lại Long Tư Hạo, mà tức giận nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, cô ta cười lạnh nói: “Lê Hiểu Mạn, tôi và Tư Hạo đã có con trai rồi, cô thức thời thì cút ra khỏi nơi này, nếu không, tôi nhất định sẽ khiến cho cô phải mở to hai mắt mà nhìn.”
Lâm Mạch Mạch thấy Sophie kiêu căng phách lối như vậy, cô ta còn phách lối hơn so với Hạ Lâm năm đó, cô ấy đang muốn xả giận thay cho Lê Hiểu Mạn, Lê Hiểu Mạn đã hành động trước cô ấy một bước.
Bây giờ, cô đã không thể chờ đợi mà phải kéo tiểu Long Dập từ trong tay cô ta trở lại bên cạnh cô, cô không muốn nói nhảm với cô ta nữa.
“Sophie, cô đừng có mà đóng kịch nữa, trong lòng cô cô biết rõ, Allen không phải là con trai của cô, thằng bé là con trai của tôi.”
Cô vừa nói ra lời này, cả hội trường lại tiếp tục xôn xao.
Lâm Mạch Mạch nhìn chằm chằm vào tiểu Long Dập đang bị Sophie nắm tay thật chặt, cô ấy kinh ngạc nhìn cô hỏi: “Mạn Mạn, cậu nói thằng bé là con trai của cậu?”
Lê Chấn Hoa cũng nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, ông không hiểu gì hỏi: “Mạn Mạn, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Thằng bé là con trai của cháu, sao cậu cũng không biết chuyện này? Cháu sinh con trai lúc nào?”
Lê Hiểu Mạn nhìn về phía Lê Chấn Hoa, cô cau mày nói: “Cậu, đứa bé mà năm năm trước cháu sinh ra không phải là con gái mà là con trai, con trai của cháu và Tư Hạo đã bị Sophie dùng một bé gái bị ngạt khí trộm long tráo phượng.”
Tất cả mọi người trong hội trường nghe thấy Lê Hiểu Mạn nói như vậy đều lại một trận kinh ngạc.
Sophie nghe thấy những lời này của Lê Hiểu Mạn, cô ta cũng rất kinh ngạc, cô lại thật sự biết chân tướng.
Tuy nhiên, cho dù cô có biết chân tướng thì như thế nào? Mục đích hôm nay của cô ta chính là phá hư hôn lễ, chỉ cần các tân khách tin lời của cô ta là được.
Cô ta nhìn chằm chằm vào cô: “Lê Hiểu Mạn, cô đừng có mà bêu xấu tôi, tôi đổi con trai của cô thành bé gái đã chết hồi nào? Allen là con trai của tôi và Tư Hạo.”
Lê Hiểu Mạn thấy sự thật đã đặt ngay trước mắt, mà Sophie vẫn còn đứng ở đây giả bộ, còn tiếp tục nói dối, cô nhìn cô ta: “Sophie, cô nói Allen là con trai của cô, như vậy sao đoạn thời gian trước cô lại bị tuôn ra là thân xử nữ? Xin hỏi cô sinh Allen ra như thế nào?”
Thẩm Thi Vi tràn đầy thất vọng nhìn Sophie, đến bây giờ mà cô ta vẫn còn tiếp tục giả bộ, sao đứa con gái này của bà lại biến thành như vậy?
Cô ta đã thay đổi đến mức chính bà cũng không nhận ra.
Bà thất vọng nhìn cô ta, vẻ mặt nghiêm nghị: “Sophie, Hiểu Hiểu và Tư Hạo đều đã biết chân tướng cả rồi, Allen là con trai của bọn họ, là năm năm trước con sử dụng thủ đoạn, trộm con trai của Hiểu Hiểu đi, bây giờ cũng đã đến lúc con nên trả lại con trai cho cô ấy rồi, còn người mà Tư Hạo yêu là Hiểu Hiểu...”
“Mẹ...”
Sophie không đợi bà nói xong, cô ta đã cắt đứt lời của bà: “Hiểu Hiểu Hiểu Hiểu, trong mắt của mẹ chỉ có Hiểu Hiểu thôi sao, con mới là con gái của mẹ, sao mẹ không giúp con mà lại giúp cô ta? Allen chính là con trai của con, chính là con trai của con.”
! !