Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sophie tựa vào lòng Trầm Thi Vi, đôi mắt nâu nhạt đầy nước mắt nhìn về phía Long Tư Hạo, khóc nức nở nói: “Mẹ, không... Không liên quan đến Tư Hạo, là con... Con làm ra chuyện khiến anh ấy không thể tha thứ.”
Long Tư Hạo vẫn đứng yên lặng, đôi mắt hẹp dài híp lại, ánh mắt thâm thúy khiến người khác không đoán ra anh đang nghĩ gì.
Đối với chuyện xuất hiện Trầm Thi Vi, mặc dù anh cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt.
Thái độ của anh mặc dù ôn hoà, nhưng đối với trưởng bối như Trầm Thi Vi vẫn có chút tôn kính.
Anh tôn kính bà không chỉ vì bà là trưởng bối, còn có nguyên nhân khác.
Trầm Thi Vi hạ mắt nhìn con gái Sophie của mình, lập tức nhìn về phía Long Tư Hạo biểu tình sâu không lường được, trong mắt lộ ra vài phần nghiêm khắc: “Glen, dì không biết Sophie làm chuyện gì khiến con không tha thứ được, nhưng dì hy vọng con có thể đối xử với con bé như cũ, Unlce của con chỉ định con là người thừa kế duy nhất của gia tộc Knox (Nặc Khắc Tư), Sophie sẽ là hôn thê của con.”
Nghe vậy, đôi mắt hẹp dài của Long Tư Hạo híp lại, ánh mắt thâm trầm nhìn Trầm Thi Vi, mím môi, ngữ khí kiên quyết: “Aunt, I'm sorry! Cháu không có hứng thú với việc thừa kế gia tộc Knox, cũng càng không kết hôn với Sophie, cháu có hôn thê rồi, cháu còn có việc, không thể tiếp chuyện với Aunt được.”
Dứt lời, Long Tư Hạo xoay người muốn đi, Trầm Thi Vi gọi anh lại.
“Glen, con có vị hôn thê? Cô ta là ai? Unlce con sẽ không cho con cưới người khác, chỉ có thể cưới Sophie.”
Long Tư Hạo dừng bước, xoay người nhìn về phía Trầm Thi Vi, ánh mắt thâm trầm kiên định, khóe môi hơi cong lên: “Aunt, cháu cưới ai không cần người khác đồng ý, dù là cô và Unlce cũng không thể ảnh hưởng đến quyết định của cháu.”
Dứt lời, anh liền xoay người bước đi.
“Tư Hạo... Hức... Hức... Tư... Hức...” Sophie thấy anh rời đi, đôi mắt nâu nhạt bi thương rơi nước mắt không ngừng, đột nhiên hô hấp dồn dập, bệnh hen suyễn lại bắt đầu phát tác.
“Sophie...” Trầm Thi Vi lo lắng gọi về phía Long Tư Hạo, trong giọng nói lộ ra vài phần nghiêm khắc: “Glen, Sophie phát bệnh, nó cần con.”
Long Tư Hạo đứng lại, gương mặt tuấn mỹ biểu tình lãnh ngạnh, trầm giọng nói: “Cháu không phải bác sĩ.”
Thấy anh thái độ kiên quyết lãnh ngạnh, trong mắt Trầm Thi Vi hiện lên chút nghi hoặc, trong giọng nói cũng nghiêm khắc: “Glen, tuy con không phải con thân sinh của dì, nhưng mười năm nay, dì vẫn đem con coi như con ruột của mình, con trọng tình trọng nghĩa, dì hy vọng con nể mặt dì mà ở lại.”
Lời Trầm Thi Vi nói khiến Long Tư Hạo dừng lại, híp mắt, đôi mắt đen sâu thẳm như mực hiện lên chút do dự.
Lúc ở gia tộc Knox, Trầm Thi Vi thật sự đối xử với anh rất tốt, khiến anh ở gia tộc khắc nghiệt lãnh huyết Knox cảm nhận được chút ấm áp, bà đối với anh mà nói như mẹ mình vậy.
Ân tình nặng như núi, mặt mũi của bà, anh không thể không nể.
Sophie đang thở hổn hển thấy Long Tư Hạo vì lời mẹ mình mà dừng chân, khóe môi tái nhợt cong lên mỉm cười, xem ra cô gọi mẹ mình đến thành phố K này là bước cờ đúng đắn, cô tin có mẹ mình ở đây, muốn kiềm chế anh cũng dễ dàng hơn.
Cô nâng mắt nhìn về phía Trầm Thi Vi vẻ mặt lo lắng bên cạnh, nhíu mày: “Mẹ... Mẹ... Con... Hộc... Con khó chịu quá... Hộc... Con...”
Sophie nói còn chưa dứt lời đã hôn mê bất tỉnh.
“Sophie... Sophie...”
Trầm Thi Vi thấy Sophie hôn mê, chuyển mắt nhìn về phía Long Tư Hạo, vốn định để anh giúp đỡ Sophie đến **, nhưng thấy anh biểu tình lạnh lùng, bà không gọi anh nữa mà để cô hầu Sarah cùng mình đỡ Sophie tới **.
“Phu nhân, đây là thuốc của tiểu thư Sophie.” Sarah lập tức mang thuốc của Sophie đến.
Trầm Thi Vi nhận thuốc, đút cho cô uống, sau đó lại cho cô uống một chén nước.
Sophie uống thuốc, một lát sau tỉnh lại.
“Mẹ... Mẹ, sorry! Để mẹ lo lắng rồi.” Sophie sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nâu nhạt chứa đầy nước mắt, biểu tình bi thương thống khổ, thanh âm mang theo nức nở.
Trầm Thi Vi cụp mắt nhìn Sophie sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy đau lòng, con gái bà từ nhỏ đã ốm yếu, vì vậy bà rất yêu thương cô, mang hết tình yêu cho người con gái kia của mình dành cho cô.
Sophie chính là máu thịt trong lòng bà, là bảo bối của bà, cho nên bà không cho phép bất cứ ai tổn thương đến nó.
Bà nắm chặt tay Sophie, ánh mắt đau lòng ôn hòa nhìn cô: “Sophie, nói cho mẹ biết, con và Glen thật ra đã xảy ra chuyện gì? Con làm chuyện gì khiến cậu ấy không thể tha thứ được?”
“Mẹ...” Sophie nước mắt rơi như mưa, ủy khuất không thôi nhào vào lòng Trầm Thi Vi, thương tâm ủy khuất nói: “Mẹ, Tư Hạo anh ấy yêu cô gái khác, anh ấy sẽ không cưới con, con thương anh ấy, không muốn anh ấy lấy người khác, mẹ... Con... Con nên làm gì bây giờ? Mẹ, mẹ giúp con.”
“Glen yêu cô gái khác?” Trầm Thi Vi có chút kinh ngạc nhìn Sophie, đưa tay lau nước mắt cho cô, ánh mắt ôn hòa: “Con yên tâm, cha con sẽ không đồng ý cho Glen lấy cô gái khác đâu.”
Sophie khóc nhìn hướng về phía Trầm Thi Vi, bi thương không thôi nói: “Nhưng Tư Hạo đã ở chung với người kia rồi, mẹ, con... con chỉ tưởng tượng đến cảnh anh ấy với người khác đồng giường cộng chẩm, chỉ cần tưởng tượng cảnh anh với cô gái khác thân thiết, con... Tim con lại đau...”
Sophie nói xong lời cuối cùng, bi thống khóc lên.
Mà Trầm Thi Vi vì lời nói của cô mà suy nghĩ sâu xa, trong mắt cũng tràn ngập bi thương.
Cô cũng từng yêu một người, chỉ tiếc, người đó lại yêu người khác.
Yêu một người yêu người khác, đau khổ này cô đã từng thể nghiệm, vì vậy không muốn con gái mình cũng phải chịu nổi thống khổ này.
Cô đau lòng nhìn con gái Sophie của mình, dịu dàng cười: “Sophie, yên tâm, mẹ sẽ giúp con có được hạnh phúc.”
“Thật ạ?” Nghe vậy, Sophie ngẩng đầu lên, vẻ mặt vui sướng nhìn Trầm Thi Vi.
Trầm Thi Vi cười gật đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn cô: “Con nghỉ ngơi cho tốt, mẹ đi nói chuyện với Glen.”
“Vâng!” Sophie lên tiếng trả lời, cười nhìn Trầm Thi Vi: “Cảm ơn mẹ.”
Trầm Thi Vi ánh mắt ôn nhu nhìn cô, sủng nịch xoa xoa đầu cô: “Con là tâm can bảo bối của mẹ, hạnh phúc của con là hạnh phúc của mẹ, không cần khách khí như vậy.”
Dứt lời, Trầm Thi Vi đứng lên, sau đó đi ra khỏi phòng Sophie.