Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau đó, cô bị bắt đi theo Hàn Cẩn Hi bay đến đảo đánh cá.
Cô buổi sáng rời đi, Long Tư Hạo ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh lại.
Anh mở mắt ra, xoa mi tâm phát đau, xốc chăn lên, đang muốn đứng dậy, lại phát hiện bên cạnh mình có một cô gái trần trụi xa lạ.
Gương mặt người nọ xa lạ, trên cổ có mấy dấu hôn.
Sao lại có người khác nằm cạnh anh được.
Anh cố gắng nghĩ đến chuyện tối qua, lại không nhớ nổi tối qua đã xảy ra chuyện gì, vậy mà anh lại quên không còn một mẩu.
Đôi mắt hẹp dài của anh nhìn chằm chằm cô gái xa lạ bên cạnh, ánh mắt hung ác nham hiểm khiến người ta sợ hãi.
Buồn bực, anh bỗng đưa tay bóp cổ cô ta.
Cô gái xa lạ bị bóp cổ không thoử nổi mà tỉnh lại.
Cô nhíu chặt mày, sắc mặt đỏ lên, há to miệng cố gắng muốn hô hấp, ánh mắt hoảng sợ đối diện với ánh mắt âm lệ khiến người ta sợ hãi của Long Tư Hạo, kinh hoảng hô: “Anh... Anh là ai? Anh... Anh làm gì thế? Thả... Thả... tôi... ra...”
Khóe miệng cô gái nọ chảy máu, thanh âm càng ngày càng suy yếu.
Long Tư Hạo càng bóp chặt cổ cô, ánh mắt hung ác nham hiểm vô tình nhìn cô, đôi mắt u trầm mâu lóe ra sát ý nồng đậm, giọng nói lạnh như băng: “Cô là ai? Vì sao nằm ở đây?”
“Tôi... Tôi không... biết...” Cô gái xa lạ còn chưa dứt lời, đã bị bóp đến hôn mê.
Thấy thế, Long Tư Hạo ánh mắt lạnh lẽo, tóm cổ cô ta hung hăng quăng ra ngoài.
Cô ta bị quăng ra xa đụng vào tường, phát ra tiếng vang cực lớn, mà trán cô ta vì đụng vào tường mà chảy máu, thoáng chốc đã nhiễm đỏ khuôn mặt cô.
Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Lăng Dinah chờ bên ngoài phòng ngủ nghe thấy tiếng động mở cửa đi vào.
Ba người nhìn thấy cô gái trần như nhộng, mặt đầy máu trên mặt đất đều vô cùng kinh ngạc.
Lúc bọn họ vào, Long Tư Hạo kéo chăn che cho mình.
Lạc Thụy vẫn đang khiếp sợ liếc nhìn Long Tư Hạo thần sắc âm lệ khiến người ta sợ hãi, lập tức ngồi xuống đưa tay dò xét hô hấp của cô gái nọ, sắc mặt ngưng trọng: “Tổng giám đốc, cô ta còn sót lại một hơi? Ai vậy ạ?”
Dứt lời, cậu ta đứng lên, nheo mắt lại đánh giá bốn phía, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, cô ta là ai? Lê tiểu thư đâu? Hôm qua hai người rất khoái trá đúng không?”
Lăng Dinah đứng bên cạnh đẩy cậu ta ra, đi lên trước, đôi mắt nâu đỏ lên, nộ khí đùng đùng nhìn Long Tư Hạo, cắn môi dưới, ngữ khí khóc nức nở quát: “Anh Tư Hạo, em cứ nghĩ ngoài Lê Hiểu Mạn, anh sẽ không chạm vào người khác, nhưng anh thì sao? Sao anh có thể chạm vào người khác? Em yêu anh như thế, anh cũng không chịu cho em một cơ hội, anh tình nguyện chạm vào người khác cũng không thèm đụng vào em, em có kém gì cô ta đâu? Trước kia anh vì Lê Hiểu Mạn thủ thân như ngọc, giờ dù anh không còn muốn vì Lê Hiểu Mạn thủ thân như ngọc nữa, lựa chọn thứ nhất của anh cũng không phải là em sao? Vì sao anh lại chọn người khác? Anh quá tổn thương trái tim của em rồi, anh Tư Hạo, vì sao lại thế chứ? Sao anh có thể như vậy? Hu hu… Anh Tư Hạo, em nghĩ trên đời này anh là người đàn ông có tiết tháo nhất, không ngờ anh cũng giống đám đàn ông chuyên dùng nửa thân dưới để suy nghĩ như vậy, sao anh có thể tổn thương em thế chứ?”
Lăng Dinah cuối cùng là khóc gào lên, khuôn mặt yêu mị động lòng tràn đầy nước mắt, trong lòng đau đớn.
Trước kia vì biết anh yêu Lê Hiểu Mạn, cho nên anh và Lê Hiểu Mạn cùng một chỗ, cô mặc dù ghen tị đau lòng, nhưng sẽ không thương tâm thất vọng như bây giờ.
Anh và người anh yêu ở cùng nhau, cô nếu không vui, trong lòng cũng là chúc phúc.
Nhưng giờ vậy mà anh lại đi tìm người khác, chạm vào một người không phải Lê Hiểu Mạn.
Loại cảm giác này giống như bị phản bội, khiến cô đau lòng, thất vọng, thương tâm.
Cô thương anh như vậy, anh và Lê Hiểu Mạn không còn bên nhau, lựa chọn thứ hai của anh ít nhất hẳn là cô chứ, vì sao anh lại chọn một người diện mạo không bằng cô, cái gì kém cô như vậy?
Anh thà rằng chọn một người như thế cũng không chịu chấp nhận Lăng Dinah cô, bảo cô sao không thương tâm bi thống thất vọng?
“Anh Tư Hạo, anh quá đáng, anh cực kỳ quá đáng, sao anh lại chạm vào người khác? Sao anh có thể chạm vào người phụ nữ khác không phải Lê Hiểu Mạn cũng không phải em?”
Lạc Thụy thấy Lăng Dinah khóc đến lê hoa đái vũ, gương mặt nhỏ nhắn bi thương không thôi, cậu nhíu mày: “Lăng Dinah tiểu thư, cô làm cái gì vậy?”
Lăng Dinah khóc rống cậu ta: “Anh quản tôi làm gì, đời này người phụ nữ của anh Tư Hạo nếu không phải Lê Hiểu Mạn cũng chỉ có thể là tôi, anh ấy chạm vào người khác, chính là phản bội tôi.”
Lăng Hàn Dạ nhíu mày, đi tới trước mặt Lăng Dinah đưa tay lau nước mắt cho cô: “Được rồi Dinah, đừng náo loạn, cô cũng không phải vợ Tư Hạo, anh ấy ở cùng ai cô không có quyền xen vào, chúng ta ra ngoài trước, để Tư Hạo mặc quần áo vào đã.”
Dứt lời, anh liền kéo Lăng Dinah đang khóc lóc thương tâm ra khỏi phòng.