Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 486: Chương 486: Bà không có quyền ngăn cản (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Anh trầm mắt nhìn cô, môi mỏng nhấp nhẹ: “Hiểu Hiểu, em ra ngoài trước, anh và mẹ em nói chuyện một lát.”

“Anh và mẹ em nói chuyện một lát?” Lê Hiểu Mạn kinh ngạc, lại nhìn về phía Lê Tố Phương đang nằm quay lưng lại, rồi nhìn Long Tư Hạo, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Tư Hạo, mẹ em bây giờ đang nổi nóng, hay anh chờ em thuyết phục bà, rồi anh quay lại nói chuyện có được không?”

Cô sợ anh và mẹ xung đột, cũng sợ mẹ mình nói khó nghe với Long Tư Hạo, dù sao bây giờ bà cũng rất không chào đóng Long Tư Hạo.

Long Tư Hạo thấy cô hết sức lo lắng, đôi mắt hẹp dài địu dàng nhìn cô, cười: “Hiểu Hiểu, ngoan, đi ra ngoài trước đi. Em yên tâm, anh sẽ không cãi nhau với mẹ em. Anh chỉ muốn biết nguyên nhân thực sự mà thôi, được chứ?”

Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo một lát, rồi gật đầu đi ra ngoài cùng Lạc Thụy và Lê Văn Bác.

Long Tư Hạo thấy trong phòng bệnh chỉ còn mình và Lê Tố Phương, anh thu lại nụ cười trong đáy mắt, khuôn mặt tuấn mỹ nguôi lạnh, ánh mắt thâm trầm nhìn Lê Tố Phương đang nằm nghiêng, giọng nói lạnh lẽo: “Nói đi! Làm như vậy rốt cuộc là để làm gì?”

Dứt lời, anh cao ngạo ngồi trên ghế sô pha, trên người tản ra hơi thở nguy hiểm.

Lê Tố Phương đang nằm nghiêng trên giường không hiểu sao lại cảm thấy lạnh lẽo hết sức, không khỏi run rẩy, che giấu tia e dè trong đáy mắt, ba vô lực nói: “Tôi thì có thể có mục đích gì? Cậu cho rằng... Ai cũng giống như người nhà Hoắc gia các người ấy à... Tâm cơ nặng như vậy... Cậu định làm gì? Tôi và cậu... không thương thảo gì hết, mời... rời đi.”

Long Tư Hạo khẽ mím môi, đôi mắt thâm thúy không nhìn ra chủ nhân đang suy nghĩ điều gì, anh không cảm xúc nói: “Bà không có quyền ngăn tôi và Hiểu Hiểu ở bên nhau. Đừng quên, bà không phải là mẹ ruột của Hiểu Hiểu.”

Lê Tố Phương xoay người qua nhìn Long Tư Hạo đang ngồi trên ghế sô pha, trên gương mặt tiều tụy của bà xuất hiện nụ cười lạnh: “Vậy nói cho... Hiểu Hiểu đi, là tôi... không phải mẹ ruột của nó, bảo rằng nó... từ nhỏ đã bị cha mẹ... bỏ rơi, không cần nó... Không cần quan tâm người nuôi nó là tôi... chết hay sống mặc kệ. Chỉ cần... Cậu không sợ Hiểu Hiểu đau lòng mà thôi, cứ đi nói đi...”

Nói đến đây, bà hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Cậu... chưa nói, chẳng phải vì sợ nó biết... Tôi không phải là mẹ ruột của nó hay sao? Cậu cũng sợ nó đau lòng, vậy nên... mới luôn nói dối nó.”

Nghe vậy, Long Tư Hạo nguy hiểm đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, đôi môi mỏng vẽ lên đường cong lạnh lùng: “Xem ra trước kia tôi đã xem thường bà rồi, cho dù là vì lý do gì mà bà phản đối tôi và Hiểu Hiểu, tôi đã cưới cô ấy rồi. Trên đời này sẽ không ai có thể ngăn cấm chúng tôi nữa, tôi tin Hiểu Hiểu cũng sẽ không vì sự phản đối của bà mà rời khỏi tôi.”

“Mạn Mạn rất hiếu thuận...”

Lời nói của Lê Tố Phương làm Long Tư Hạo nguy hiểm nhìn bà chằm chằm: “Vậy thì sao?”

Lê Tố Phương nhìn anh: “Nó sẽ không... mặc kệ sự sống chết của tôi.”

Nghe vậy, Long Tư Hạo sải bước tiến tới, ánh mắt thâm trầm: “Sao nữa? Bà còn định dùng cái chết để bức cô ấy?”

Anh thật không ngờ Lê Tố Phương trước kia nhìn hiền hòa trầm mặc như vậy mà đột nhiên lại ngăn cản Hiểu Mạn và anh, nhất định là có nguyên nhân gì đó.

Lê Tố Phương oán hận nhìn Long Tư Hạo, tâm tình kích động: “Cậu là người của Hoắc gia, tôi… Tôi sẽ không để cho Mạn Mạn lấy cậu, tôi sẽ không đồng ý, cho dù chết, tôi cũng... muốn ngăn cản chuyện này.”

Long Tư Hạo lạnh lùng nói: “Chỉ bằng một mình bà sao có đủ khả năng ngăn cản tôi chứ. Bà có thể không chúc phúc cho tôi và Hiểu Hiểu, nhưng tốt nhất bà hãy hiểu cho suy nghĩ và quyết định của Hiểu Hiểu, cho dù bà là mẹ nuôi của cô ấy, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho bà dễ dàng đâu.”

Nghe Long Tư Hạo nói, trong lòng Lê Tố Phương có hơi e ngại, nhưng sắc mặt lại càng lạnh hơn, tâm tình kích động hơn nữa: “Tôi biết cậu... không đơn giản. Cậu có thể... giết tôi. Lê Tố Phương tôi đời này... chưa bao giờ tranh giành... đoạt lợi gì cả, cho tới giờ đều là... mặc cho số phận, không hề vọng tưởng... thay đổi điều gì. Nhưng lần này, trừ phi tôi chết, nếu không, tôi tuyệt sẽ không... để cho Mạn Mạn lấy cậu, tuyệt sẽ không. Có bản lĩnh, thì cậu... giết tôi đi...”

Long Tư Hạo vì lời nói của bà mà nheo chặt đôi mắt lạnh thấu xuống, sắc mặt thâm trầm, bàn tay nắm chặt, lệ khí chất chứa nơi đáy mắt: “Bà cho rằng tôi không dám giết bà?”

Lê Tố Phương lạnh lùng cười một tiếng: “Vậy cậu giết đi... Tôi không tin... Cậu dám động vào tôi, tôi... Dù thế nào tôi cũng là... mẹ nuôi của Mạn Mạn, cậu không dám, không dám giết tôi...”

“Haha... Vậy thì thử chút xem sao.” Long Tư Hạo đột nhiên đặt tay lên cổ Lê Tố Phương, cười lạnh: “Giết bà, là chuyện dễ như trở bàn tay đối với tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.