Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 594: Chương 594: Bản thu nhỏ của tổng giám đốc (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của anh, trái tim Lê Hiểu Mạn càng đau đớn nước mắt càng rơi mãnh liệt hơn.

Đời người nếu chỉ như lúc ban đầu gặp mặt thì tốt biết bao.

Giữa cô và Long Tư Hạo không xảy ra nhiều chuyện không vui thì tốt hơn đúng không?

Bọn họ sẽ không tổn thương nhau thì tốt biết bao.

Cắn môi, cô nhìn anh một hồi mới che miệng chạy ra ngoài.

Cô vừa bước ra khỏi căn phòng tổng thống thì Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Tô Dịch, Qúy Vũ Tình liền tới.

Mấy người này vì Long Tư Hạo rời khỏi hội trường triển lãm trang sức một hồi lâu nên mới tìm tới đây.

Gian phòng tổng thống này là trước khi tới hội trường anh để Lạc Thụy đặt, cho nên mọi người liền biết anh ở nơi này.

Vào phòng, Lăng Hàn Dạ nhìn một lượt, nhíu mày hỏi Lạc Thụy: “Lạc Thụy, không phải cậu nói Long thiếu ở đay sao? Sao không thấy người đâu?”

Lạc Thụy cũng nhìn một lượt sau đó đi vào phòng ngủ, ánh mắt nhìn thấy áo sơ mi của anh dưới đất.

Sau đó Lăng Hàn Dạ nhìn lại phòng ngủ một lượt, ánh mắt nhìn chiếc giường lớn có chút hỗn loạn,lập tức cong môi: “Xem ra Long thiếu…”

Anh ta còn chưa dứt lời thì Long Tư Hạo ở trong phòng tắm đi ra.

Cả người anh cởi trần, bàn tay nhuốm máu, gương mặt như bao phủ tầng sương mù, ánh mắt hung ác làm cho người ta sợ hãi, âm thanh lạnh lùng: “Các người vào đây làm gì? Cút ra ngoài.”

Thấy cẩ người anh đầy sự thô bạo, biểu tình âm lệ làm cho người ta sợ hãi,Lăng Hàn Dạ nheo mắt: “Long thiếu, cậu sao vậy? Muốn tìm bất mãn hả?”

Qúy Vũ Tình nhìn mu bàn tay anh đều là máu còn đang nhỏ giọt, cô ta kinh hãi mở to mắt lập tức lo lắng tiến lên: “Long tiên sinh, tay anh sao mà bị thương thế này?”

Cô ta vươn tay ra muốn cầm bàn tay bị thương của anh thì anh vung tay lên âm trầm nhìn cô ta: “Cút…”

Đột nhiên Long Tư Hạo rống to dọa Qúy Vũ Tình nhảy dựng, trong lòng run lên ánh mắt có chút khó hiểu và sợ hãi nhìn anh, trong ấn tượng của cô ta anh chưa bao giờ như hùng thần ác sát hét cô ta.

Dù trong lòng sợ hãi nhưng cô ta vẫn vươn tay nắm lấy tay anh: “Long tiên anh, anh chảy nhiều máu quá, để tôi xử lý miệng vết thương cho anh.”

Cô ta học y chính là học nghiệp vụ y tá, chuyện này là sở trường.

“Đừng có chạm vào tôi, cút…” Long Tư Hạo vãn không để cho cô ta chạm vào mình, ánh mắt âm trầm nhìn cô ta sau đó nhìn Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy và Tô Dịch: “Các người còn đứng lỳ ra đó làm gì? Lăn ra ngoài.”

“Được được… chúng tôi biến, Long thiếu, cậu uống thuốc nổ sao?”

Lăng Hàn Dạ thấy Long Tư Hạo muốn bạo phát liền nói xong kéo Lạc Thụy, Tô Dịch ra ngoài.

Mấy người vừa ra khỏi cửa thì thấy Lê Hiểu Mạn cầm cồn, nước tiêu viêm, thuốc cầm máu, bông băng… mệt mỏi chạy tới.

Khuôn mặt cô vì chạy mà đỏ hồng, tóc tai hỗn loạn thở hổn hển.

Lạc Thụy nhìn thấyl hm có chút ngoài ý muốn nhướn mày hỏi: “Lê tiểu thư, sao cô lại tới đây? Cô đây là…”

Ánh mắt của cô nhìn trên tay cô.

Mà Lê Hiểu Mạn nhìn thấy Lạc Thụy,Lăng Hàn Dạ, Tô Dịch đến đây thì hơi nhíu mày, không nói gì mà đưa hết đồ cho Lạc Thụy sau đó xoay người rời đi.

“Lê tiểu thư...”

Lạc Thụy thấy thế đưa hết đồ Lê Hiểu Mạn đưa cho anh ta sau đó đuổi theo.

“Lê tiểu thư... Từ từ... Cô đừng đi nhanh như vậy được không? Cô chạy đi đâu?”

Lăng Hàn Dạ thấy Lạc Thụy đuổi theo Lê Hiểu Mạn, anh ta mới quay đầu nhìn Long Tư Hạo sau đó nhìn Qúy Vũ Tình nhíu mày: “Tiểu Tình, phiền toái cô giúp Long thiếu xử lý miệng vết thương một phen.”

Dứt lời anh ta đưa hết đồ Lê Hiểu Mạn đưa để vào tay qct liền xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Tô Dịch nhìn Long Tư Hạo, qua mắt kinh ánh mắt nheo lại: “Tư Hạo, thương thế của cậu để tiểu Tình xử lý trước đi.”

Qúy Vũ Tình nhìn Long Tư Hạo sau đó đến trước người anh, cầm thuốc, bông băng và cồn đưa cho anh cụp mắt nói: “Long tiên sinh, tôi biết anh không muốn tôi giúp anh, tôi không quấy rầy nữa.”

Qúy Vũ Tình nói xong cũng xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Lúc Qúy Vũ Tình rời đi, Long Tư Hạo mới bắt đầu cầm thuốc nhìn, nghĩ đến bộ dạng mệt mỏi của Lê Hiểu Mạn chạy tới, trong mắt anh đầy cảm xúc phức tạp.

...

“Lê tiểu thư, cô không cần đi nhanh như vậy chứ, tôi đuổi không kịp cô, Lê tiểu thư, vừa nãy cô ở cùng tổng giám đốc sao? Cô cùng tổng giám đốc xảy ra chuyện gì vậy? Các người chưa nói chuyện xong sao? Lê tiểu thư...”

Lạc Thụy đuổi theo Lê Hiểu Mạn vào thang máy, hiện tại đang đi tới hội trường triển lãm trang sức.

Sắp kết thúc bữa tiệc nên nhiều người đã rời đi.

Lê Hiểu Mạn đi đằng trước mà Lạc Thụy ở sau lưng cô vẫn lải nhải mãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.