Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 662: Chương 662: Bảo bối, có ai hiểu con gái bằng ba




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tiểu Nghiên Nghiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn lên: “Ba đang làm bữa sáng.”

Nghe vậy, ánh mắt Lê Hiểu Mạn tràn đầy ý cười, cảm giác hạnh phúc của năm năm trước đã trở lại.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy khuôn mặt cô đầy ý cười, mở to mắt, dò hỏi: “Mẹ, mẹ đã tha thứ việc ba rời khỏi mẹ năm năm trước rồi ạ? Mẹ hết giận chưa?”

Lê Hiểu Mạn khẽ nhíu mày, nghĩ đến việc Long Tư Hạo rời xa cô năm năm, trong lòng cô vẫn đau âm ỉ.

Nếu anh yêu cô, năm năm trước vì sao lại rời xa cô?

Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ mình nhíu mày, đôi mắt nhỏ không chớp nhìn cô, thanh âm non nớt hỏi: “Mẹ, mẹ còn chưa tha thứ cho ba sao?”

Lê Hiểu Mạn mím môi, không trả lời Tiểu Nghiên Nghiên.

Cô đau lòng năm năm, thương tâm năm năm, tưởng niệm năm năm, anh đột nhiên trở lại, cũng không nói với cô lý do vì sao năm năm trước anh rời đi, trong lòng cô nếu không có khúc mắc gì là không thể.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ mình im lặng, đang do dự có nên nói sự thật với mẹ hay không, Long Tư Hạo mặc quần áo ở nhà liền đi vào, anh nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, sau đó mới quay lại nhìn Lê Hiểu Mạn: “Hiểu Hiểu, bữa sáng làm xong rồi, mau dậy rửa mặt chải đầu.”

Dứt lời, anh bước đến bên giường, vươn tay ra ôm Tiểu Nghiên Nghiên đang ngồi trên đó vào lòng, cúi xuống nhìn bé nói: “Nghiên Nghiên, ba có chuyện muốn nói riêng với con, chúng ta ra ngoài trước, nhé?”

Anh không chờ Tiểu Nghiên Nghiên đồng ý đã bế bé ra khỏi phòng ngủ, sau đó bế Tiểu Nghiên Nghiên vào phòng ngủ cạnh đó, cũng đóng cửa lại.

Tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn anh: “Ba muốn nói riêng với con chuyện gì?”

Long Tư Hạo cúi xuống nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, đặt bé lên chiếc giường công chúa, sau đó mang ghế tới ngồi đối diện bé.

Một lớn một nhỏ hai ba con cứ như thế mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không chuyển mắt đi trước.

Long Tư Hạo nhìn cô nhóc ngó mình n giây kia, cong môi cười, đưa tay khẽ nhéo nhéo gương mặt phấn điêu ngọc mài của bé, ánh mắt càng ôn nhu cưng chiều nhìn bé: “Nghiên Nghiên, vừa rồi có phải con định bán đứng ba không?”

Tiểu Nghiên Nghiên gật đầu, cong mắt cười, tò mò hỏi: “Sao ba biết?”

Long Tư Hạo khẽ búng trán bé cười: “Bảo bối, không ai hiểu con gái bằng ba được, con nghĩ gì sao ba không biết chứ.”

Tiểu Nghiên Nghiên xoa xoa cái trán bị búng, nhăn mặt: “Ba, đau.”

Nghe bé nói đau, Long Tư Hạo đưa tay xoa xoa cho bé, cúi xuống ôn nhu nhìn cô nhóc, ngữ khí nghiêm túc: “Nghiên Nghiên, chuyện hôm qua ba nói với con đừng nói cho mẹ biết.”

Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, có chút khó hiểu hỏi: “Vì sao không thể nói cho mẹ biết? Chẳng lẽ ba không muốn mẹ mau chóng tha thứ cho ba sao? Nếu ba nói ra, không chừng mẹ sẽ tha thứ cho ba liền đó.”

Long Tư Hạo nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, gương mặt tuấn mỹ đường cong nhu hòa, khóe môi nở nụ cười ôn nhu: “Nghiên Nghiên, con nghĩ cho ba như thế ba rất vui, nhưng ba không muốn dùng cách đó để mẹ tha thứ cho ba, ba còn nhiều cách khác để mẹ con tha thứ mà.”

Tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp mắt: “Ba không biết cách khác sẽ gian nan hơn sao? Vì sao ba không chọn cách dễ dàng hơn?”

Long Tư Hạo đưa tay xoa đầu cô nhóc, lời nói ra mang hàm ý sâu xa: “Nghiên Nghiên, con còn nhỏ, có rất nhiều chuyện con không hiểu, ba thà tốn nhiều công sức, lựa chọn cách gian nan hơn để mẹ con tha thứ cho ba cũng tuyệt đối không muốn dùng cách khiến mẹ con đau lòng để khiến cô ấy tha thứ.”

Sau khi nghe xong Tiểu Nghiên Nghiên hiểu ra, bé cũng cảm nhận được ba thương mẹ đến mức nào.

Vốn ba có thể dễ dàng khiến mẹ tha thứ, nhưng ba sợ sau khi mẹ biết ba sinh bệnh sẽ đau lòng khó chịu, cho nên lựa chọn dùng cách khác để được mẹ tha thứ.

Người khác không hiểu tâm tư của ba, nhưng bé hiểu rồi, ba thật sự rất yêu mẹ, yêu đến không đành lòng khiến cô đau lòng khó chịu.

Bé cảm động, vì ba thực sự rất yêu mẹ.

Long Tư Hạo cúi xuống nhìn Tiểu Nghiên Nghiên đang rưng rưng nước mắt: “Được rồi, bảo bối, đi ăn sáng thôi.”

Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười, sau đó xuống giường, lon ton đi ra ngoài phòng ngủ, khi đi tới cửa, bé ngừng lại, xoay người nhìn về phía Long Tư Hạo.

“Ba cố lên, mau khiến mẹ tha thứ.”

Long Tư Hạo nhìn Tiểu Nghiên Nghiên đang cổ vũ mình, đôi mắt hẹp dài đong đầy ý cười, anh bước tới ôm bé lên, cong môi, tràn đầy tự tin nói: “Bảo bối yên tâm, ba nhất định sẽ khiến mẹ con thứ.”

Dứt lời, anh liền ôm bé ra phòng ngủ, đi về phía nhà ăn.

Lê Hiểu Mạn rửa mặt chải đầu xong bưng bữa sáng đã làm xong đến nhà ăn, cô mới vừa dọn xong, Long Tư Hạo đã ôm Tiểu Nghiên Nghiên tiến vào.

Thấy Long Tư Hạo nắm tay Tiểu Nghiên Nghiên, không khí giữa hai ba con hài hòa ấm áp, cô mỉm cười, hình ảnh đó cô từng không dám mơ tưởng đến.

Năm năm trước cô và Long Tư Hạo tách ra, sau đó cô chưa từng gặp lại anh, cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh lại ôm con gái bảo bối của họ như thế.

Ngồi xuống bàn ăn, Tiểu Nghiên Nghiên đã sớm đói bụng lập tức động đũa trước, bé vừa ăn vừa không chút keo kiệt khen ngon.

Tiểu Nghiên Nghiên khen khiến ý cười trong mắt Long Tư Hạo càng sâu, anh ôn nhu nhìn con gái bảo bối: “Nghiên Nghiên, nếu ngon ăn nhiều hơn đi, về sau muốn ăn gì cứ nói với ba, sau này ngày nào ba cũng nấu cho con.”

Tiểu Nghiên Nghiên thấy Long Tư Hạo tốt như vậy, nấu cơm lại ngon như thế, cán cân trong lòng bé bắt đầu lệch khỏi Hàn Cẩn Hi nghiêng dần về phía anh.

Bé nhìn Long Tư Hạo ngọt ngào cười, gật đầu: “Vâng! Cảm ơn ba.”

Lúc này bé gọi là ba, mà không phải ba.

Long Tư Hạo ôn nhu nhìn bé: “Không cần khách khí với ba như vậy, chúng ta là người một nhà, ba chăm sóc con và mẹ là chuyện phải làm mà.”

Tiểu Nghiên Nghiên nhăn mặt, chớp chớp mắt nhìn Long Tư Hạo: “Nhưng nấu cơm lẽ ra là việc của mẹ mà! Nếu ba nấu cơm, ai đi kiếm tiền?”

Long Tư Hạo khẽ nhướn mày, ánh mắt cưng chiều nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, cong môi cười: “Kiếm tiền nuôi gia đình, giặt quần áo nấu cơm, ba đều làm hết, Nghiên Nghiên và mẹ chỉ cần thoải mái hưởng thụ là được rồi.”

Ánh mắt Tiểu Nghiên Nghiên sáng ngời, chớp chớp mắt, nhìn về phía Long Tư Hạo cười ngọt ngào: “Oa! Ba, ba thật vĩ đại!”

Lê Hiểu Mạn ngồi một bên trừng mắt nhìn Long Tư Hạo: “Chỉ biết dỗ trẻ con.”

Nghe vậy, Long Tư Hạo nheo mắt lại nhìn Lê Hiểu Mạn, đứng lên đến bên cạnh cô, vươn tay ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô, khẽ thì thầm bên tai: “Sao? Ghen tị? Trách anh dỗ con gái không dỗ em?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.