Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 187: Chương 187: Bắt cóc? Người đàn ông xa lạ (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc Lê Hiểu Mạn tỉnh lại, ở trong căn phòng tương đối ẩm ướt u ám, bốn phía vách tường, lớp vôi trắng đã nứt.

Phòng không lớn, chân tường phía đông còn chưa sơn xong, phía tây phòng có một cửa sổ nhỏ kiểu cổ xưa, cách mặt đất hơi cao, cửa sổ thủy tinh hư hại nghiêm trọng, hàng rào sắt đã rỉ sét.

Ngoài cửa sổ có một cây đại thụ, nhiều cành lá rậm rạp, che lại ánh sáng, vì vậy căn phòng có cửa sổ cũng rất u ám.

Nơi này giống như một nhà dân bỏ hoang, cửa phòng là cửa sắt bị gỉ tróc sơn.

Trên đất tích tụ đầy bụi, hai tay, hai chân Lê Hiểu Mạn đều bị dây thừng lớn trói lại, dựa lưng vào thường, miệng cô còn bị nhét miếng vải.

Cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, Lê Hiểu Mạn nhíu mày, hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ khiến đáy lòng cô kinh hoảng, rốt cuộc là ai bắt cô tới đây?

Cô cũng chưa từng đắc tội ai. Mục đích của bọn họ là gì?

Bắt cóc? Vơ vét tài sản?

Không biết Long Tư Hạo có phát hiện điện thoại cô tận lực để lại hay không, may là điện thoại có chức năng tự động lưu video, bắt đầu quay liền tự động lưu.

Cô bây giờ chỉ lo lắng ba vấn đề, lỡ như Long Tư Hạo không phát hiện điện thoại cô thì sao? Lỡ như điện thoại cô tắt máy, cho dù Long Tư Hạo phát hiện, anh cũng không thấy video cô quay lại thì sao?

Cho dù thấy video, anh có thể tìm được cô sao?

Xem ra cô chỉ có thể thuận theo mệnh trời.

Cô đang cau mày suy nghĩ sâu xa, cửa sắt được mở ra.

Nghe tiếng, tế bào toàn thân Lê Hiểu Mạn đều vào trạng thái chiến đấu, cảnh giác nhìn cửa sắt.

Đi vào đầu tiên là một người đàn ông hơn 30 tuổi, đầu nhuộm thành màu nâu, tai trái đeo kim cương, mặc áo khoác màu đen, áo sơ mi màu đen báo vằn chỉ cài nút cuối cùng, trước ngực là hình xăm báo đen lớn, đeo kính râm, trong miệng ngậm điếu xì gà lớn to bằng ngón tay cái.

Đi theo anh ta còn có ba người đàn ông, hai người trong đó chính là người mang cô tới đây, một người đàn ông khác vóc người hơi mập, âu phục màu đen hơi cũ, có vài nếp nhăn, không vừa người lắm, trên mặt đeo khăn trùm đầu, chỉ lộ ra hai mắt, há miệng.

Lúc đôi mắt kia thấy Lê Hiểu Mạn, hốt hoảng chốc lát.

Lê Hiểu Mạn lấy bộ dáng địch không động ta không động đánh giá ba người đàn ông tiến vào.

Kỳ quái chính là người đàn ông thứ ba kia đi vào một hồi vẫn duy trì một tư thế, giống như trai đẹp đi theo trêu chọc.

Người đàn ông dẫn đầu ngậm điếu xì gà thấy trên mặt Lê Hiểu Mạn không có tia sợ hãi nào, anh ta nặng nề hút xì gà vài hơi, đi về phía Lê Hiểu Mạn: “Aiya, em gái nhỏ, có cam đảm, thấy anh Báo đây cô lại không sợ?”

Nghe hai chữ “anh Báo”, Lê Hiểu Mạn co rút khóe môi, suýt chút nữa bật cười, anh ta cho rằng đang quay phim xã hội đen sao? Còn anh Báo nữa.

Anh Báo thấy Lê Hiểu Mạn bình tĩnh, nheo mắt, cúi người nhìn Lê Hiểu Mạn, đưa tay kéo vải trong miệng cô ra, hút xì gà, vòng khói phun lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.

“Khụ… khụ…” Lê Hiểu Mạn ho khan hai tiếng, nhắm mắt lại, rụt cổ về sau.

Ngay sau đó quay đầu nhìn anh Báo, giọng vững vàng hỏi: “Các người rốt cuộc là ai? Bắt tôi tới đây làm gì?”

Anh Báo ngậm xì gà, bày ra tư thế ta là đại ca: “Cô không nhìn ra sao? Chúng tôi là xã hội đen, bắt cô tới đương nhiên là để phát tài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.